Phan Lôi cảm thấy Tô San dường như có chút không bình thường. Điểm này, đã được Tô Giác chứng thực. Hắn chỉ vào đầu, ám chỉ đầu óc Tô San có vấn đề.

Thăm Tô San xong, Tô Giác giữ Phan Lôi ăn cơm tối, Phan Lôi vốn muốn về nhà, nhưng ông trời không tác thành, ngay lúc cô muốn rời đi bèn nổi cơn mưa to tầm tả.

Tô Giác cho rằng lúc này trở về quá nguy hiểm, do đó đề nghị Phan Lôi ở lại, đợi hết mưa hẳn về.

Tô San không xuống ăn tối, cả buổi tối đều có thể nghe tiếng cô ta điên cuồng cười trên lầu. Xem ra bệnh đến hồ đồ rồi!

Tô Giác nhíu mày, cuối cùng bị quấy rối đến mất kiên nhẫn, xin lỗi Phan Lôi: “Anh lên đó xem chút…”

“Vâng.”

Phan Lôi lấy điện thoại ra nhìn, tay dừng ngay tên Lục Chung vô số lần, cuối cùng vẫn không gửi.

Cô tức giận, cô do dự.

Chẳng qua cô vẫn yêu Lục Chung, lo lắng cho Lục Chung.

Thoáng lưỡng lự, cô vẫn gửi tin nhắn cho Lục Chung.

“Trên đường chú ý an toàn nhé.”

Điện thoại rất lâu không có trả lời, Phan Lôi nghĩ, chắc anh đang bận.

Có thể đang trên máy bay.

“Sao thế? Em đang lo cho Lục Chung à?” Không biết khi nào, Tô Giác từ trên lâu đi xuống.

Phan Lôi cất điện thoại, thoáng nhìn màn mưa đen kịt bên ngoài, “Chẳng biết cơn mưa này khi nào mới tạnh.”

Tô Giác cười, “Anh cũng không biết… Bất quá, dự báo thời tiết rõ ràng không chính xác, sáng sớm còn nói hai ngày nay rất đẹp…”

Phan Lôi cười không nổi, ánh mắt vẫn nhìn màn mưa, “Cũng chẳng biết rốt cuộc làm sao nữa?”

Hình như để phân tán lực chú ý của Phan Lôi, Tô Giác tìm cô nói chuyện phiếm.

“Được rồi, em muốn đến phòng sách ngồi chút không? Anh nhớ khi còn bé em rất thích đọc sách.”

“Được ạ.” Cho dù không có việc gì, Phan Lôi cũng muốn tìm ít việc để làm. Đi lên lầu, dường như cô cảm thấy gì đó, bèn mở miệng nói: “Tô San đâu? Cô ấy sao rồi?”

“Uống thuốc ngủ rồi.” Tô Giác nhắc tới Tô San sắc mặt bèn nhàn nhạt, đẩy cửa phòng sách ra, “Anh nghĩ, đợi chuyện này trôi qua, sẽ đưa con bé đi Mỹ.”

Đây là chuyện nhà người ta, Phan Lôi cũng không tiện hỏi.

Huống chi, cô cảm thấy việc này có thể là một quyết định rất tốt với Tô San.

Tô Giác dẫn cô vào phòng sách, khiến Phan Lôi không ngờ được là, phòng sách và phòng ngủ của Tô Giác lại thông với nhau.

Đứng ở phòng sách, Phan Lôi có thể dễ dàng trông thấy giường Tô Giác.

Ga giường xanh biển đơn giản, mặt trên bày một cái gối to đùng.

Phong cách giản đơn liếc mắt liền sáng tỏ.

Cảm thấy mình đang quan sát giường một người đàn ông, mà người đàn ông này không phải Lục Chung, Phan Lôi thoáng xấu hổ, vội vàng xoay đầu.

“Ở đây thay đổi rất nhiều đấy.”

Khi còn bé, ở đây chẳng qua chỉ có hai giá sách to đùng, hiện ở phòng này toàn bộ bốn bức tường đều là giá sách, tầng tầng lớp lớp sách làm Phan Lôi hơi hưng phấn.

“Chỗ này hoàn toàn là một thư viện thu nhỏ rồi.”

Tô Giác cười, sau khi rót một ly nước lại hỏi Phan Lôi, “Muốn uống chút gì không?”

Phan Lôi thoáng suy ngẫm, liếm môi, “Sữa tươi đi.”

Chốc lát sau, Phan Lôi ôm ly sữa tươi nóng hổi mãn nguyện cầm một cuốn tiểu thuyết xem. Tiểu thuyết nói về người bệnh thần kinh, rất thú vị.

Không chỉ thế, cô còn phát hiện Tô Giác đang uống thuốc.

Hơn nữa, số lượng không ít.

Nhớ lại Tô Giác từng nói hắn sống không tới ba mươi lăm, nhất thời trong lòng Phan Lôi thoáng ngẩn ngơ.

“Anh Tú, bệnh của anh…”

Tay Tô Giác cứng đờ, lắc đầu, “Bệnh cũ ấy, đừng để ý.”

“Mỗi ngày anh đều uống nhiều thuốc vậy sao?”

Tô Giác cười, “Cũng không nhiều đâu. Dù sao vẫn tốt hơn nằm trên giường không thể nhúc nhích.”

Tô Giác cười không ngần ngại chút nào, trái tim Phan Lôi tựa như bị mèo cào vậy, do dự trong phút chốc lại nói tiếp: “Tô San bảo lần trước suýt chút nữa anh mất mạng… Xin lỗi…”

Tô Giác để ly nước xuống, đẩy hộp thuốc vào ngăn kéo.

“Cô bé ngốc, nói gì đó. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, chẳng qua anh chỉ đi sớm hơn những người khác chút thôi.”

Nói là nói thế, nhưng Phan Lôi không có cách nào quên đi chân tướng lần trước Tô San nói cô nghe.

Bệnh của Tô Giác luôn luôn trong vòng kiểm soát, nhưng khi cô kết hôn Tô San cố tình báo tin sai cho Tô Giác, về sau lúc Tô Giác biết, cô đã lấy Lục Chung rồi.

Lần ấy, thiếu chút nữa Tô Giác bỏ mạng, sau này do không dễ dàng cứu sống lại, nên sức khỏe cũng không như trước.

Đối với chuyện này, trong lòng Phan Lôi dần dần đều là áy náy.

“Xin lỗi…”

“Lời này đã nói rồi…” Tô Giác đi tới, nhìn thẳng hai mắt cô, “Được rồi, lúc em đến trạng thái tinh thần không được tốt, đã xảy ra chuyện gì, còn phát cáu với Lục Chung à?”

Phan Lôi chẳng biết nói sao nữa, nhắc tới Lục Chung, chút hứng thú đọc sách ban đầu cũng không còn.

“Không tính là vậy… Chỉ không ngờ anh ấy biết nói chuyện… Anh Tú, có phải anh đã sớm biết?”

Tô Giác thành thật lắc đầu, “Cũng không phải. Bất quá cậu ta có thể nói cũng là chuyện gần đây… Giống như mới mấy ngày.”

Ánh mắt Phan Lôi sáng lên, “Ý anh là, trước kia anh ấy không nói được?” Tuy Lục Chung từng bảo sau khi hai người ở chung anh mới nói được, nhưng ai biết là bao lâu. Nói thế, chắc là gần đây anh mới nói được nhỉ?

Tô Giác gật đầu, “Đúng vậy, căn bệnh đó của cậu ta rất nghiêm trọng, hình như chữa trị lâu ngày mới chữa được, nghe nói còn chút di chứng, có điều từ từ điều hòa là được. Sao vậy, cậu ta không nói với em hả?

Nghĩ đến hai người cãi nhau, còn nhớ tối đó mình mắng ra sao anh đều im lặng, Phan Lôi ngượng ngùng cười, “Em cho rằng anh ấy gạt em…”

“Chuyện này anh thực sự không biết. Nhưng mà… Lục Chung là người đều đặt mọi chuyện trong lòng, điều này là thật.”

Điểm này, Phan Lôi cũng đồng ý.

Lục Chung là người hướng nội, giờ có thể nói rồi, nhưng vẫn không nói nhiều với cô.

Anh có chuyện đều giấu trong lòng, chẳng thèm thẳng thắn chút nào, đáng ghét.

Dường như tìm được chủ đề chung, Phan Lôi và Tô Giác trò chuyện rất ăn ý.

Trò chuyện đến phút cuối cùng, hai người làm sao ngủ luôn cũng không biết.

Đương nhiên, cũng không biết cơn mưa bên ngoài đã ngừng từ khi nào.

Nhưng hết mưa rồi, cơn bão vẫn không dừng.

Lần nữa Phan Lôi tỉnh dậy, là bị tiếng thét chói tai đánh thức.

Cô dụi mắt, ý thức mơ hồ, thoáng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng âm thanh bén nhọn đã vang lên.

“Hai người đang làm gì đó?”

Lời thoại này hình như có gì không đúng?!

Phan Lôi tỉnh táo lại.

Cô thức dậy trên chiếc giường xa lạ, Tô Giác nằm bên cạnh cũng mờ mịt. Chuyện này cũng bỏ đi, mấu chốt vấn đề là toàn thân Phan Lôi trần như nhộng, Tô Giác cũng thế.

Tai nạn này khiến Phan Lôi hét một tiếng, cuống quýt từ trên giường nhảy xuống.

Tô Giác cũng kịp phản ứng, ngăn Phan Lôi lại.

“Lôi Lôi, bình tĩnh.” Hắn dùng chăn bọc Phan Lôi, bản thân thì lấy chiếc quần dưới giường, mặc vào.

“Đừng sợ, không có chuyện gì.”

Chuyện này còn nói là không có gì sao, tối qua cô không nhớ nổi, nhưng rõ ràng cô nhớ bản thân không uống rượu.

Không uống rượu, sao có thể mất lý trí chứ.

Đầu óc Phan Lôi trống rỗng, hoàn toàn chẳng biết làm thế nào.

Ngay lúc Tô Giác vừa mặc quần xong, cửa lại có một người xông vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, anh nghĩ cũng không nghĩ, ra quyền hung mãnh, trực tiếp đánh Tô Giác.

“Lục Chung…”

Phan Lôi nằm mơ cũng không ngờ, buổi sáng hỗn loạn này lại xảy ra bao nhiêu chuyện.

“Lục Chung, không phải…”

Nghe được giọng cô, Lục Chung ném Tô Giác, chợt đi tới chỗ Phan Lôi.

Phan Lôi lạnh run, ánh mắt Lục Chung giống như muốn ăn thịt người vậy, cô cực kỳ sợ hãi.

Lục Chung túm cánh tay cô, nhấc cô lên rồi ném lên giường.

“Đây là suy nghĩ của em? Em chọn hắn!”

Lục Chung nổi giận cực độ, trong ánh mắt đều âm u lạnh lẽo.

Phan Lôi muốn giải thích, nhưng một câu trọn vẹn cũng nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

“Em không có… em thực sự không có…”

“Không có?” Lục Chung cười lạnh. Anh mới nói được không bao lâu, giọng bị đè nén lâu ngày bộc phát cũng chẳng dễ nghe, còn vô cùng khó chịu.

Trải qua mấy trận rống giận, cổ họng anh chợt ngọt ngọt, ho khan một tiếng, lòng bàn tay là một mảng đỏ sẫm.

“Lục Chung… em không có… em thực sự không có…”

Phan Lôi khóc lắc đầu, muốn đi tới nắm Lục Chung, lại bị hung hăng hất ra.

“Không có?!” Khóe miệng Lục Chung tràn ra máu tươi, anh không thèm đếm xỉa lau đi, dùng chân đạp mấy cái áo mưa rơi lả tả trên mặt đất, cười lạnh không ngừng, “Con mẹ nó đây là cái gì?”

Phan Lôi không biết, lúc này có miệng cũng khó trả lời, chỉ biết khóc.

Dáng vẻ cô yếu đuối uất ức càng khiến Lục Chung tức giận hơn, túm cánh tay cô càng chặt, một giây kế tiếp, Phan Lôi cho rằng Lục Chung muốn tung quyền đánh cô, Lục Chung lại chán nản đẩy cô trên giường, xoay người tới chỗ Tô Giác.

Bên này, Tô San nâng Tô Giác dậy, còn chưa đỡ vững, Lục Chung đã đi tới.

“Lục Chung, anh đừng…”

Tô San chưa nói hết câu, Lục Chung đã không nể tình ném một cái tát.

“Cút!”

Nửa khuôn mặt Tô San nhanh chóng sưng vù, đôi mắt đẹp của cô ta rưng rưng, giống như không ngờ Lục Chung sẽ đánh cô ta.

Lục Chung thấy cô ta bất động, ánh mắt lạnh xuống, hành động càng không khống chế, một cước đá văng người phụ nữ vướng bận này…

Sau khi dọn sạch chướng ngại vật, chợt tung một quyền lên Tô Giác lần nữa.

Lục Chung như vậy, dường như còn đáng sợ hơn tối đó tại con hẻm cho mấy tên côn đồ một bài học.

Toàn thân Phan Lôi run rẩy, run cầm cập, lý trí bảo cô nhanh chút ngăn lại, nhưng hành động lại không làm bất kỳ động tác nào.

Khi thấy Tô Giác bị giẫm dưới đất, trong miệng nôn từng ngụm máu, Phan Lôi mới cử động được.

Cuống quít bò xuống giường, một tay cô túm chăn khoác lên người, vừa muốn ôm chân Lục Chung.

“Lục Chung… anh đừng đánh… đừng đánh nữa…”

Chẳng qua, Phan Lôi khuyên nhủ không làm Lục Chung nguôi giận, con ngươi anh đen như mực, động tác thoáng dừng một chút, giọng càng thêm lạnh.

“Được… cô che chở nó? Vậy tôi đánh chết nó!”