Trải qua nhiều năm như vậy, trong tiềm thức của Phan Lôi luôn ném những thứ không tốt ra sau đầu.

Ví như cái chết của ông ngoại.

Buổi sáng hôm đó, Lục Tự vội vàng tới gõ cửa phòng cô.

Hắn nói ông nội đã chết.

Phan Lôi vẫn ngồi ôm giấc mộng đẹp về bữa tiệc cá vào ngày sinh nhật, trong nháy mắt bị dọa tỉnh lại.

Không chút do dự lập tức theo Lục Tự chạy đến nhà chính.

Đó là lần đầu tiên Phan Lôi thấy người chết.

Lạnh như băng, không có dáng dấp yên bình, thậm chí mắt ông cũng không nhắm lại.

Phan Lôi bị dọa té xỉu tại chỗ, sau đó còn ngã bệnh mấy ngày, cuối cùng, ngay cả nhớ cũng không dám nhớ tới ông ngoại.

Chỉ sợ vừa nghĩ tới, lại không tiếp nhận nổi dáng vẻ kia của ông.

Cả đêm này, Phan Lôi ngủ không ngon giấc.

Vất vả lắm mới được Lục Chung dỗ vào giấc ngủ, lại mơ thấy ông ngoại.

Trong mơ ông đuổi theo Phan Lôi rất nhiều vòng, cuối cùng Phan Lôi mệt đến thở hồng hộc, giật mình từ trong ác mộng tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại, Lục Chung không ở trên giường.

Vị trí của anh lạnh lẽo, có lẽ đã rời đi từ lâu.

Phan Lôi mở cửa, trực giác mách bảo cô đi tới căn gác Lục gia.

Từng bước từng bước một, cô bước lên.

Trong lòng dường như hiểu rõ bản thân sắp biết được chuyện gì đó, hoặc những thứ này không phải điều cô thực sự muốn biết.

Nhưng cô hoàn toàn không ngừng được.

Đèn trong phòng Lục Thanh Dương lờ mờ, có âm thanh nhỏ vụn vọng ra.

“Thiếu gia, bên này đã làm xong. Chẳng qua…” Là giọng của bà quản gia. Trong lòng Phan Lôi, quản gia là một người phụ nữ trung niên hiền hậu, lúc này giọng nói của người phụ nữ ấy tràn ngập sự căm hận không giấu được.

“Vận may Lục Thanh Dương tốt thật! Vậy mà chỉ trúng gió! Đôi khi, vừa nghĩ tới ông cụ và tiểu thư chết thảm thế, là không muốn ông ta được lợi vậy…”

Phan Lôi đứng ngay cửa, không cách nào thấy rõ dáng vẻ người trong phòng.

Nhưng cô thấy thái độ của quản gia, chắc hẳn đối phương là Lục Chung.

“Thiếu gia… liều lượng thuốc này, có cần tăng thêm không?” Giọng cắn răng nghiến lợi của quản gia từ trong bóng tối truyền ra, “Năm đó chẳng qua tiểu thư vì tình cảm mới bị thương, nhưng vẫn luôn trị liệu rất tốt, gã cặn bã Lục Thanh Dương đó, nhà họ Lục chúng ta mang hắn từ trong núi vào, kết quả căn bản là kẻ vong ân phụ nghĩa, vậy mà mỗi ngày bỏ độc vào thuốc tiêm của tiểu thư! Làm tiểu thư chúng ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn làm hại thiếu gia cậu…”

Quản gia trong phòng nức nở hai tiếng rồi dừng lại, nghĩ đến nhiều năm bà đè nén thế, đại thù được báo, mừng đến rớt nước mắt.

Nhưng chân tướng này khiến Phan Lôi quá mức khiếp sợ.

Vốn đã có lời đồn bảo Lục Chung đẩy mẹ anh từ trên lầu xuống.

Trong giấc mơ cô cũng từng thấy Lục Phi Nhã, cảm thấy bà là một kẻ biến thái, đặc biệt là đối với thái độ của Lục Chung.

Thế này nghĩ lại, tinh thần bà không bình thường, chẳng qua là vì người đầu ấp tay gối hạ độc bà sao?

Trong lòng Phan Lôi khó mà bình tĩnh, hóa ra Lục Thanh Dương đối xử vợ mình như vậy. Ngẫm lại, giờ ông ta ra nông nổi này, chẳng qua là quả báo thôi.

Quản gia nức nở vài tiếng, thổ lộ tâm tình xong, hình như bà bình tĩnh lại nhiều.

“Thiếu gia ơi, cậu yên tâm. Thù của tiểu thư và ông cụ… tôi sẽ không để Lục Thanh Dương chết dễ vậy… Mặt khác… phía bên Lục Tự đã sắp… Thiếu gia à, bên tiểu thư Phan Lôi, cậu…”

Có lẽ vì hết sức chăm chú nghe trộm, nên Phan Lôi không phát hiện tiểu Kim nửa đêm không ngủ thích tản bộ chui vào.

Thứ mũm mĩm từ bên chân bò qua, Phan Lôi thét một tiếng kinh hãi.

Cô la lên cũng khiến giọng nói hai người trong phòng ngừng lại, một lúc sau, Lục Chung đi ra.

Thấy Phan Lôi ôm tiểu Kim tới cửa, anh dừng một chút, sau đó ngồi xổm xuống, bế Phan Lôi lên.

“Lục Chung, anh quay về để báo thù sao?”

Phan Lôi không trốn được, trên đường trở về phòng cô nhịn không được hỏi.

Lục Chung chẳng có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là cái tay ôm hông cô khẽ siết chặt.

“Mẹ anh thực sự do ba anh… hại chết?”

Lục Chung vẫn không phản ứng, Phan Lôi cắn môi, thoáng do dự, “Nhưng ông ta là ba anh… anh thực sự muốn…”

Nghe quản gia nói, chắc là làm Lục Thanh Dương sống không bằng chết.

Không biết tại sao, Phan Lôi cảm thấy Lục Thanh Dương chết chả hết tội, nhưng để người con trai như Lục Chung ra tay, trong lòng cô vẫn không đành lòng.

Lục Chung nhẹ nhàng đặt cô lên giường, người cũng không bỏ đi.

Anh ngồi ngay mép, dịu dàng nắm tay cô thơm một cái.

Một lát sau, mới vuốt lòng bàn tay cô viết: Không sao.

Phan Lôi chẳng biết cái gì không sao, trong lòng rối như tơ vò, rất muốn nói một ít chuyện gì đó, nhưng dáng vẻ kia của Lục Chung, rõ ràng cho thấy đã bị hận thù che mắt, không nghe nổi thứ gì.

Thấy Phan Lôi vẫn lo lắng, sau cùng Lục Chung nhượng bộ.

Anh sẽ để lại một mạng cho ông ta.

Nhất thời Phan Lôi thở phào một hơi, nhưng cô không biết, trên đời này cái chết cũng không phải đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất, chính là sống không bằng chết.

Bạn không cử động được, sau đó chứng kiến tất cả những thứ mà bạn sở hữu mất đi dần dần.

Lục Chung đút ly sữa tươi cho Phan Lôi uống.

Phan Lôi mơ màng ngủ, trước khi ngủ cô mơ hồ nhớ tới chuyện Lục Tự còn chưa hỏi rõ.

Chẳng qua, cô mệt mỏi quá. Mí mắt từ trên xuống dưới đều run lên, không kiên trì thêm một giây nào nữa, cô ôm tay Lục Chung dần dần thiếp đi.

Thấy người phụ nữ trên giường nặng nề ngủ, Lục Chung mới chậm rãi đứng dậy.

Ngay cửa, Lục Tư đã chờ ở đó.

“Đây, liều thuốc cuối cùng.”

Lục Chung tiếp nhận, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, bỗng Lục Tư đưa tay ngăn cản.

“Tuy thuốc này ít tác dụng phụ, nhưng không phải không có. Nghe Chuột Đồng nói, sau khi uống anh sẽ trở nên hưng phấn… Đương nhiên, đây chỉ là cách nói uyển chuyển, sự thực chính là… anh có thể trở nên dễ cáu giận. Tâm trạng anh cố gắng kiềm nén ban đầu sẽ bị khuếch trương lên nghìn vạn lần… vậy… anh vẫn muốn đuổi kịp thời gian sớm mở miệng nói chuyện sao?”

Lục Tư tận tình khuyên bảo, Lục Chung chỉ ngẩng đầu, uống một hơi sạch sẽ.

Chốc lát sau, anh tiếp nhận nước Lục Tư đưa tới, thắm cổ họng.

“Sao rồi? Vẫn không thể nói à?”

Lục Chung thoáng nhìn Lục Tư, tiếp tục viết chữ: Tiến hành theo kế hoạch.

Quá nửa đêm Phan Lôi còn ngủ rất say.

Lục Chung không ở đấy.

Chuyện tối qua giống như một giấc mộng ngắn, tái hiện trong đầu Phan Lôi.

Kỳ quái là dường như cô quên một vài thứ gì đó.

Luôn cảm thấy có chuyện phải làm, nhưng lại quên mất chuyện gì.

Ăn xong bữa sáng, Phan Lôi vốn định đến căn gác thăm Lục Thanh Dương, nhưng đi được mấy bước lại trở về.

Cô không muốn đi nữa.

Rảnh rỗi, Phan Lôi ngồi ở phòng khách xem tin tức, đều là tin tức cũ đã lan truyền trên mạng từ lâu, không có tin gì mới.

Ngay lúc Phan Lôi chuẩn bị tắt tivi, lúc này TV xuất hiện một tin tức.

Tổng tài tập đoàn văn hóa Lục thị - Lục Tự dính líu đến việc tàng trữ ma túy, cố ý gây thương tích, hiện đã bỏ trốn, đang bị cảnh sát phát lệnh truy nã.

Phan Lôi lấy điện thoại ra xem một ít tin tức mới trong nước, chưa tới 5 phút, tất cả mọi chuyện đều trở về như cũ.

Hóa ra, tối qua Lục Tự chơi thuốc ở quán Bar, mâu thuẫn với người ta, rồi đâm một người bị thương, sau đó bỏ trốn.

Vừa khéo, người bị thương chính là Tô San.

Rất nhiều người xem chuyện này thành tin tức quan hệ bất chính, nhưng Phan Lôi luôn cảm thấy chỗ nào đó quái lạ.

Ngay khi Phan Lôi trầm tư chỗ nào không đúng, Tô Giác gọi điện tới.

Hắn đang ở Mỹ, có thể phải mất một thời gian mới trở về, trong điện thoại hắn hi vọng Phan Lôi đến bệnh viện thăm Tô San.

Phan Lôi đồng ý.

Tuy cô không thích Tô San, nhưng không thể nói như vậy với Tô Giác, về tình về lý cô cũng nên đi thăm.

Quan trọng nhất là, cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua, bệnh viện bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp.

Phan Lôi vòng vài vòng ở cửa, cuối cùng lúc tính gọi điện cho Lục Chung, Lục Tư bước ra.

“Chị dâu, sao chị tới đây?”

Lục Tư ở đây, vậy Lục Chung cũng thế.

Phan Lôi đem sự nghi ngờ của mình ra hỏi, “Lục Chung đâu?”

“Cái đó…”

Lục Tư thoáng chần chừ, Phan Lôi đều thu vào mắt, trái tim thẳng tắp rơi xuống.

“Anh ấy cũng ở đây?”

Nói xong, đẩy Lục Tư ra, Phan Lôi sải bước vào bên trong.

Phan Lôi nhanh chóng tìm được phòng bệnh.

Vì không ít bác sĩ đều tụ tập ngay cửa.

“Làm sao đây? Không cho chúng ta vào người sẽ chết đấy?”

“Xảy ra chuyện gì?” Phan Lôi tiến lên phía trước.

“Chẳng ai biết chuyện gì xảy ra… Lục thiếu vừa vào, chết sống ngăn lại không cho chúng tôi vào…”

Phan Lôi vừa nhìn, quả nhiên bọn Chuột Đồng đứng ngay cửa. Trông thấy cô, hai người cung kính gật đầu.

“Chị dâu…”

Trong lòng Phan Lôi càng hoảng loạn, “Lục Chung đâu?”

Chuột Đồng và Hắc Nựu đưa mắt nhìn nhau, còn chưa nói đáp án, Phan Lôi đã đẩy bọn hắn ra sải bước tiến vào.

“Lục Chung!”

Trong phòng bệnh, sắc mặt Tô San trắng bệch, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt.

“Em không muốn chết… Lục Chung… anh mau cứu em với… em không muốn chết…” Mặt Tô San tràn ngập nước mắt, phần bụng một mảng đỏ sậm.

Vết thương của cô ta được băng bó đơn giản, nhưng tình huống không lạc quan lắm.

Cô ta chật vật vươn tay, cố gắng muốn túm Lục Chung, “Lục Chung… em… em không muốn…”

Có lẽ vì Tô San quá hèn mọn, và có lẽ vì Lục Chung bày nét mặt rất kinh khủng cho người ta. Phan Lôi đi tới, cầm tay Lục Chung.

Cô thoáng nhìn Tô San, thấp giọng nói: “Cô ta sắp chết rồi.”

Lục Chung không phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn Tô San trên giường bệnh.

Sức lực Tô San dần dần biến mất, lý trí cũng trở nên mơ hồ.

Nước mắt bao phủ mắt cô ta, cô ta chỉ có thể phát ra âm thanh.

“Lục Chung… năm đó là em… là em không tốt… Em không nên… không nên nghe lời bọn họ… không nên bỏ thuốc anh… không nên lừa dối anh… nhưng em không muốn… em chỉ hết sức… không muốn cái gì cũng không có…”

Tô San nói đứt quảng, máu từ khóe miệng từ từ trào ra.

Nhưng từ đầu đến cuối, Lục Chung giống như ngưng mắt nhìn một người đã chết.

Toàn bộ dáng vẻ đều hờ hững không bị lay động.

Dường như biết kết cục đã định rồi.

Viền mắt Tô San trào ra từng hạt châu.

“Nhưng… Lục Chung… anh… anh từng… từng yêu… yêu em đúng không…. Anh… anh tàn nhẫn… với em… Phan Lôi… cô ta… cô ta sẽ là em thứ hai…”