Trên đường trở về, Phan Lôi không nói gì. Cô ngồi ở ghế sau, cố gắng cách xa Lục Chung.

Cô tự nói với mình, chuyện này không tốt. Mặc kệ Lục Chung làm gì, cũng là vì bảo vệ cô. Cô không nên xa lánh anh như vậy. Anh sẽ không thích. Anh sẽ tức giận.

Cho dù trong lòng tự nói với mình vô số lần, nhưng Phan Lôi vẫn không có cách nào bình tĩnh nổi, bình tĩnh tiếp nhận dáng vẻ khát máu kia của Lục Chung.

Hình như Lục Chung cảm giác được điều gì đó, lúc ngồi trên xe bèn chậm rãi nhích lại gần cô.

Phan Lôi tránh được, nhàn nhạt nói một câu.

"Em rất bẩn."

Cô thực sự rất bẩn, trên người đều là mùi rác thối.

Lục Chung thoáng sửng sốt, lui sang một bên, nhưng chưa đầy một lát, anh lặng lẽ vươn tay, muốn nắm tay cô.

Phan Lôi làm bộ không nhìn thấy, khoanh tay mình lại, nhắm mắt dường như rất mệt mỏi.

Nhắm mắt lại, cô không thấy vẻ mặt Lục Chung, nhưng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.

Bởi vì bầu không khí giống như ngưng đọng, nên ngay cả Lục Tư ưa nói nhiều lúc này cũng chẳng dám nói gì nữa.

Suốt dọc đường đều im lặng, cho đến khi về nhà.

Mặc kệ Phan Lôi trốn tránh thế nào, cuối cùng vẫn phải trở lại nơi ở chung với Lục Chung.

"Cái kia, chị dâu, em về trước." Lục Tư đi được hai bước, cực kỳ lo lắng xoay đầu lại, mấp máy môi, gương mặt điển trai của người đàn ông mang theo tia nịnh nọt, "Chị dâu, anh họ em có chút không giống người bình thường... Bất quá, ngày thường anh ấy rất biết điều, chị nên chiều anh ấy một chút, đứng cứng rắn với anh ấy..."

Lục Tư nói rất nhiều, nhưng Phan Lôi đều không để trong lòng.

Làm sao giờ, kế tiếp nên làm gì đây?

Sau khi Lục Tư đi, Phan Lôi chạy thẳng lên lầu.

Dường như sợ hãi Lục Chung đuổi theo, cô còn khóa trái cửa.

Nhưng, Lục Chung nhanh chóng đuổi tới, cảm giác được cô khóa trái cửa, nên đập cửa ầm ầm.

Đột nhiên Phan Lôi cảm thấy bản thân làm sai.

Có điều, không đợi cô tiến hành đền bù, cánh cửa kia đã bị Lục Chung đá văng.

Một mảnh bụi bặm như sương mù, Lục Chung đứng trước mặt Phan Lôi, trên gương mặt điển trai ngày thường chỉ còn lại sự ngoan độc.

Lúc này, Phan Lôi thực sự sợ hãi.

Cô lui về sau một bước.

Sắc mặt Lục Chung càng thêm khó coi, đi tới một bước, túm cô ôm vào lòng.

Rốt cuộc Phan Lôi không thể nhịn được nữa thét chói tai, "Anh buông tay! Anh mau thả em ra!"

Đây chẳng phải lần đầu tiên Phan Lôi chứng kiến Lục Chung đánh người. Lần trước là Chuột Đồng, có điều hết thảy đều diễn ra trong bóng tối, cô không trông thấy Lục Chung tung quyền thế nào, lặp lại ra sao.

Nhưng lần này thì khác, mặc dù đã rời con hẻm nhỏ âm u kia rất xa, Phan Lôi vẫn không cách nào quên được.

Máu bắn tung tóe, tiếng cầu xin tràn ngập sự sợ hãi.

Có thể so với cảm giác tuyệt vọng trong phim Ngày Tận Thế, khiến Phan Lôi làm sao cũng không bình tĩnh nổi.

Lục Chung ôm cô vào lòng, hai tay hai chân hung hăng quấn lấy cô. Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi máu tanh trên người Lục Chung .

Mùi rác xen lẫn mùi máu tươi. Rốt cuộc Phan Lôi nhịn không nổi, đẩy Lục Chung ra, chạy đến nhà vệ sinh lớn tiếng nôn mửa liên tục.

Lục Chung đuổi theo, cố gắng ôm lấy cô, lại bị Phan Lôi tránh xa.

"Em rất khó chịu, anh để em tắm được không?"

Tính cách u ám quyết đoán của Lục Chung, tối nay Phan Lôi mới sâu sắc cảm nhận được.

Cô cũng đã nói cô muốn tắm, nhưng thật ra muốn một mình yên tĩnh chút.

Lục Chung không rời đi.

Anh chế ngự cô, ép cô ở ngay tại chỗ, anh xé áo quần cô, cuối cùng bế cô đến bồn tắm.

Cả quá trình, ngoại trừ lúc mới bắt đầu anh rất bạo lực, kế tiếp đều rất dịu dàng.

Phan Lôi không để anh chạm vào cô, anh càng muốn đụng chạm cô.

Một lần lại một lần lau người cho cô, vốn Phan Lôi còn run rẩy, nhưng mỗi lần run rẩy Lục Chung sẽ càng lau chùi thêm nhiều lần.

Rất lâu, chắc là do đã quen.

Phan Lôi không run nữa.

Lục Chung ôm cô vào lòng, hôn môi cô, tay nắm lấy tay cô, viết lên tay cô từng chữ từng chữ một: Đừng sợ anh.

Xin đừng sợ anh.

Rốt cuộc nước mắt Phan Lôi trào ra không ngừng, tâm tình bị hoảng sợ nổ tung vỡ vụn trong lòng. Cô ôm cổ Lục Chung, nước mắt đều rơi trên ngực anh, "Lục Chung, em rất sợ... Em rất sợ anh như thế."

Không lưu tình, bất chấp.

Rõ ràng những người kia chẳng còn sức chống cự, nhưng anh không ngừng tay.

Phản ứng của Lục Chung khiến Phan Lôi cảm thấy anh không phải tự vệ, mà đang hành hạ đến chết.

Lục Chung hôn môi cô, cô run rẩy, hàm răng đều run cầm cập.

Anh khẽ hôn cô, từ trên xuống dưới, mỗi một tấc da đều không bỏ qua.

Phan Lôi khóc, được anh ôm trong ngực, tinh tế vỗ về.

Đừng sợ anh.

Anh sẽ không thương tổn em.

Vĩnh viễn sẽ không.

Phan Lôi chẳng biết có nên tin tưởng Lục Chung hay không, thực sự cô rất mệt, nước dần dần nguội lạnh, cô được Lục Chung ôm khỏi bồn tắm.

Người đàn ông dịu dàng ngưng mắt nhìn cô, cầm khăn lông to đùng giúp cô lau sạch sẽ toàn thân từ trên xuống dưới, cuối cùng lên giường, ôm cô vào lòng.

Phan Lôi vẫn còn nức nở, được Lục Chung ôm trong ngực rất ấm áp, cô không kiềm được ngủ mất.

Rõ là...

Mệt mỏi quá.

Cả đêm nay, Phan Lôi ngủ rất say.

Có điều cũng ngủ không được ngon, cô gặp ác mộng.

Cô trở lại căn gác hồi còn bé kia, chính là căn phòng lớn của phu nhân nhà họ Lục - Lục Phi Nhã và Lục Chung.

Lan can khắc hoa văn cổ kính, vừa giẫm lên bậc thang cổ đã phát ra âm thanh, Phan Lôi nơm nớp đi lên.

Cô bước từng bước, bậc thang sau lưng đều biến mất.

Vì vậy, cô không thể lui về sau, chỉ có thể từng bước từng bước đến nơi chả biết tên.

Dần dần, trên lầu có tiếng nói vọng lại.

Phan Lôi vui mừng, chạy như bay tới nơi phát ra âm thanh kia.

Trước cửa phòng, cô trông thấy Lục Phi Nhã. Bà mặc hồng sa, lộ ra đường cong hoàn mỹ, lúc này bà đang bị một người đàn ông cưỡi trên người, người đàn ông tát bà, cố gắng hung hăng động trên người bà, bà ngậm ngón tay, tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ khe hở ngón tay phát ra ngoài, Phan Lôi trông thấy trong đôi mắt kia của bà đều là sự dịu dàng êm ái.

Phan Lôi không cẩn thận phá hỏng xuân cung, giật mình, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi. Nhưng lúc cô xoay người lại phát hiện Lục Chung đang đứng phía sau cô.

Không, nghiêm khắc mà nói, chẳng phải Lục Chung bây giờ.

Mặt mũi anh nho nhỏ, dáng người yếu ớt, Phan Lôi chợt nhớ, đây là Lục Chung hồi còn bé.

Phan Lôi thoáng lúng túng, chứng kiến một màn như vậy của mẹ mình, bất kỳ đứa trẻ nào cũng không nhìn nổi.

Cô vươn tay, muốn mang Lục Chung rời đi.

Hai người cánh nhau rất gần, nhưng cô không túm được anh, tay xuyên qua người anh.

Giờ Phan Lôi mới hiểu, đây là mộng.

Cô chẳng biết tại sao lại tiến vào giấc mơ kỳ dị này.

Lục Chung vẫn còn xem, nhìn không chớp mắt.

Không hề hưng phấn, trên khuôn mặt đều là sự thản nhiên như chết vậy.

Trong phòng, Lục Phi Nhã đã đổi tư thế, bà cưỡi lên người người đàn ông, gương mặt người đàn ông lộ ra, nhưng người kia... không phải Lục Thanh Dương.

Dường như Phan Lôi đã phát giác được bí mật gì đó, lui về sau một bước thật to.

Ngay lúc này, cô chợt phát hiện ánh mắt Lục Phi Nhã nhìn về phía bên này, bà ta phát hiện bọn họ sao?

Lúc Phan Lôi đang phập phòng lo sợ, Lục Phi Nhã duỗi cổ tay trắng nõn, ngoắc tay với bên này.

"Chung nhi ... Đến đây... Tới xem mẹ này... Xem mẹ... xem mẹ vui vẻ cỡ nào... Không có hắn... Mẹ vẫn vui vẻ thế..."

Đừng... Đừng qua đó.

Phan Lôi muốn kéo Lục Chung, nhưng anh trực tiếp xuyên qua cơ thể cô, thẳng tắp đến chỗ hai người trên giường.

"Phu nhân, bà đây là..." Người đàn ông trên giường vì có người khác vây xem, nên thoáng lúng túng, sức lực cũng hơi mềm nhũn.

Lục Phi Nhã cười, giơ tay tát người đàn ông trên giường, giọng bỗng dưng nghiêm nghị, "Đồ đàn ông vô dụng! Kêu lớn tiếng lên nào... cho con trai tôi xem... Đàn ông cũng có thể kêu..."

Chẳng biết Lục Phi Nhã dùng thủ đoạn gì, người đàn ông trên giường đột nhiên lớn tiếng rên rỉ, Lục Phi Nhã ở trên người người đàn ông hưng phấn cử động, đôi tay lại say sưa vuốt xe mặt Lục Chung.

"Đúng là con hắn... Đúng là con hắn..."

"Á..." Phan Lôi từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, ngay lúc Lục Chung lấy bình hoa to ở mép giường đập người người đàn ông trên giường.

Máu tươi bắn tung tóe, cô đứng ở nơi hư ảo, rõ ràng có thể cảm nhận được trên mặt mình bị thứ gì đó ấm nóng bắn lên.

Bất chợt Phan Lôi từ trên giường bật dậy, lúc này, Lục Chung đang hôn lên mặt cô đột nhiên sợ hết hồn, cho phép cô đẩy mình ra.

Phan Lôi chưa hoàn hồn, thở ra một hơi thật sâu mới nhìn Lục Chung.

"Anh... Sao anh ở đây?"

Giấc mơ quá chân thực, Phan Lôi suýt lẫn lộn đây có phải hiện thực không.

Lục Chung bị đẩy ra, nhanh chóng tiến lên gần, mái tóc mềm mại cọ cọ trên cổ cô.

Mỗi lần anh làm nũng đều như thế.

Phan Lôi rất muốn đẩy anh, nhưng cuối cùng lại vuốt đầu anh, làm sao cũng không nỡ ra tay.

Có lẽ, vì thấy anh trong giấc mộng.

Đáng thương vậy, cô độc vậy.

Quanh năm sống với người mẹ có tính cách biến thái về tình dục, chỉ có thể càng trở nên bạo lực và âm u.

Ôm Lục Chung, Phan Lôi nuốt nước miếng, thích ứng trong chốc lát mới lên tiếng: "Em mơ thấy anh khi còn bé."

Cảm nhận được người đàn ông đang vùi ngay cổ khẽ cứng đờ, Phan Lôi dừng một chút lại nói: "Chuyện xảy ra giữa anh và mẹ anh ở căn gác Lục gia... Kia đều là thật sao?"

Một người mẹ để con trai mình phát hiện chuyện gian dâm của mình, còn chẳng biết ngượng kéo con trai vào quan sát, việc này là thật ư?

Tốc độ Lục Chung quá nhanh.

Nhanh đến mức Phan Lôi còn chưa túm được, anh đã mau chóng từ trên người Phan Lôi rời đi.

"Anh đi đâu vậy? Lục Chung, anh không thể vĩnh viễn trốn tránh vấn đề này..." Phan Lôi ở phía sau mau chóng đuổi theo, "Anh nói em biết đi, chuyện đó có phải thật không? Mẹ anh biến anh thành một con người khác, ngày ngày cho anh xem... Còn nữa... anh giết đôi gian phu dâm phụ đó... đúng không... Lục Chung anh nói em biết đi! Rốt cuộc có phải như vậy không!"

Phan Lôi chịu đủ rồi, nếu Lục Chung xác thực có bệnh, hai người họ có thể trị liệu mà.

Làm người không thể giấu những thứ tối tăm ấy suốt đời, cô cũng chẳng muốn người đàn ông của mình có tính cách thế này cả đời.

Lục Chung đi rất nhanh, Phan Lôi lộn nhào vẫn không đuổi kịp anh.

Cuối cùng, khi sắp đến cửa cầu thang, Phan Lôi dùng hết sức mình, định nhào tới ôm Lục Chung.

Chẳng qua, cô tính sai rồi.

Lục Chung chạy như bay, Phan Lôi cũng không ngờ đó là cửa bậc thang, bóng dáng Lục Chung vừa rời đi, cô nhanh chóng lăn từ cầu thang xuống.