Đứng ở góc độ của Lục Tự mà nói, hắn có thể dễ dàng thấy bóng người ngay cửa sổ tầng ba.

Người nọ, quả nhiên không ra hồn. Hắn chỉ xài chút kế nhỏ, anh đã kích động tới vậy. Từ mặt này mà nói, Phan Lôi vẫn có thể xem là nước cờ hay.

Lục Tự hết sức hài lòng, có điều cúi đầu đối diện với gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Phan Lôi, trong lònghắn thoáng mềm mại ngứa ngáy.

“Xảy ra chuyện gì à? Tiểu Lôi?”

Phan Lôi nghiến răng nghiến lợi, “Anh còn hỏi xảy ra chuyện gì ư? Anh nói bậy bạ gì với Lục Chung thế…”

“Ơ…” Lục Tự cười cực kỳ vô sỉ, “Anh có nói bậy bạ gì đâu? Chẳng qua anh chỉ muốn em chăm sóc anh hai cho tốt thôi…”

Rất quang minh chính đại.

Gần như nghe không lọt tai, Phan Lôi cắn môi, “Anh đừng quá đáng! Anh ấy đã đáng thương lắm rồi…”

“Đáng thương?” Nụ cười trên mặt Lục Tự càng rạng rỡ, giọng điệu dần dần lạnh lùng, “Rốt cuộc là ai đáng thương hử…”

Phan Lôi một lòng đều nghĩ đến Lục Chung, lúc này cũng không chần chừ gì.

“Tôi yêu Lục Chung. Cho nên… mong anh lần sau đừng tới nữa.”

Cô gái xinh đẹp cắn môi, mặt đỏ tận mang tai, không chút do dự nói ra câu kia.

Lục Tự thoáng chấn động, muốn bật cười, lại phát hiện rất chật vật.

Hắn không nên mở miệng.

Ít ra không nên nói câu này.

Làm vậy, không phải hắn, không phong độ chút nào.

“Anh ta có gì tốt? Đáng để em một lòng đều hướng vềanh ta?” Lẽ nào đã quên người trước đây yêu chính là hắnà, không phải sao?

Rõ ràng chiếm được rất nhiều thứ, nhưng giờ phút này Lục Tự cũng hiểu.

Hắn mất đi càng nhiều.

Không cam lòng, còn có phẫn nộ, rất nhiều tâm tình khiến hắn vốn không có cách nào nhẫn nhịn.

Hắn cúi đầu, cố ý tới gần cô gái, hơi thở nặng nề phả bên tai cô gái, hắn làm chuyện mập mờ kiểu này rất thuận buồm xuôi gió.

Hắn biết, theo tầm mắt của người ở tầng ba kia, chỉ có một hình ảnh.

Hắn đang hôn cô.

Chẳng hiểu sao, Phan Lôi thở hồng hộc trở về phòng bệnh.

Kỳ quái là, Lục Chung không ở trên giường, ngược lại vẫn bất động đứng trước cửa sổ.

Sợ anh lạnh bụng, Phan Lôi vội vàng chạy tới, kéo tay anh, “Anh không sao chứ, đứng ở đây hóng gió à?”

Người đàn ông không nhúc nhích, Phan Lôi kéo anh vài cái, anh đều cứng đờ như đá.

“Làm sao vậy?” Phan Lôi có ngu đến đâu cũng phát hiện có gì đó không đúng, “Lục Chung, anh khó chịu ở đâu? Em đi gọi bác sĩ…”

Phan Lôi xoay người muốn đi, lại bị Lục Chung kéo tay.

“Làm sao thế?”

Nét mặt Lục Chung thực sự rất kỳ quái.

Vẫn bộ dáng hờ hững, nhưng ánh mắt lại vô cớ có thêm vài phần hung ác.

Phan Lôi không hiểu cô chỉ ra ngoài tí thôi sao Lục Chung lại biến thành vậy rồi, cô vất vả lắm mới đỡ đượcngười đàn ông này lên giường, im lặng một lúc, cô học theo động tác của Lục Chung, nhẹ nhàng vuốt đầu anh.

Cô muốn an ủi anh. Tựa như bình thường anh vẫn làm thế với cô.

Tay bị nắm lại, cô bị người đàn ông kéo vào lòng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Chung như vậy hết sức xa lạ, Phan Lôi gần như chưa từng thấy trước đó.

Lục Chung như vậy cũng thật đáng sợ, Phan Lôi rụt ra sau.

Lục Chung ôm cô, không cho cô động.

Đưa tay, chậm rãi vuốt cằm cô, giống như đùa nghịch với mèo con ngoan ngoãn.

Phan Lôi miễn cưỡng tươi cười, đây rốt cuộc là sao?

Cô không thể cử động, tay Lục Chung tiếp tục di chuyển lên, sau khi đến đôi môi ướt át, ngón tay dài bỗng ngừng lại, nốt chai trên ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn môi đỏ mọng.

Động tác này hơi mập mờ, Lục Chung luôn luôn ngoài lạnh trong nóng, chưa bao giờ ở nơi công cộng làm động tác ve vãn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phan Lôi ửng hồng, cô rất thích Lục Chung thân mật, bất kể anh hôn cô, hay sờ soạng cô, cô cũng rất vui.

Dần dần, Lục Chung tăng lực ngón tay càng mạnh, Phan Lôi bị ma sát hơi đau.

Cô phát hiện làn môi nóng bừng, ngước mắt nhìn, con ngươi Lục Chung đã phủ một mảng u ám dày đặc, vẻ bình tĩnh trên mặt còn mang ý cười dữ tợn.

Phan Lôi kinh hoàng, không chút nghĩ ngợi muốn rời khỏi vòng tay Lục Chung. Người đàn ông như vậy quá xa lạ, không phải Hươu ngốc của cô.

Lục Chung đâu buông tay, túm cả người cô, cố ý đè ép đôi môi cô, cọ xát qua lại, dường như muốn lau sạch thứ dơ bẩn trên môi cô.

“Đau…” Phan Lôi uất ức chớp chớp mắt, nhưng chẳng đổi được chút thương tiếc nào của Lục Chung.

Trong mắt anh sự tàn nhẫn càng dày đặc, dày đặc đến nỗi Phan Lôi không dám khóc.

“Buông tay!” Lục Tư tới thăm bệnh cứu vớt cô.

Ban đầu, vừa vào cửa liền chứng kiến một màn vô cùng thân thiết thế, hắn hẳn phải vờ như không thấy nhanh chóng biến mất.

Có điều, tầm mắt hóng hớt của hắn vẫn lặng lẽ liếcngắm đôi tình nhân đẹp mắt này.

Trai xinh gái đẹp, thực sự khác biệt.

Chẳng qua, ngay từ cái nhìn này, Lục Tư đã nhìn thấu chút bất thường.

Lục Chung như vậy, đừng nói đã lộ bản tính ra chứ? Mẹ nó, giờ không thích hợp để phơi bày mà! Mẹ kiếp!

Thấy đôi môi thỏ trắng hiện tơ máu, giây tiếp theo sẽ trầy trụa, Lục Chung vẫn không buông tay, Lục Tư ở một bên quan sát cũng phát hiện chuyện trở nên nghiêm trọng.

“Lão đại, anh mau buông tay, chị dâu sắp khóc rồi.” Sai… đã khóc rồi.

Lục Chung vẫn cố chấp cọ xát môi Phan Lôi, lúc này Lục Tư phải dùng tới sức mạnh, tóm tay Lục Chung lui về phía sau hung hăng vặn, “Anh điên rồi, anh dọa người ta kìa…”

Lục Chung vẫn không nhúc nhích tí nào, Lục Tư hết cách, đành dùng sức lực yếu ớt đánh một chỗ trên cánh tay Lục Chung, tay Lục Chung nhất thời tê rần, thừa dịp này, Lục Tư cướp Phan Lôi trong lòng anh đẩy sang bên cạnh.

“Rốt cuộc anh đang làm gì hả? Anh dọa người ta kìa…”

Phan Lôi thực sự sợ hãi, bị đẩy ra sau Lục Tư, khóc nức nở chưa hoàn hồn.

“Chị dâu, ngại quá… Anh ấy bệnh nên đầu óc có vấn đề… Xin lỗi, dọa chị rồi… Em đưa chị về trước… Được rồi… xin lỗi chị đừng khóc…”

Lại tiếp tục khóc, không biết người kia sẽ thành dạng gì đây?

Lúc này Phan Lôi thực sự sợ Lục Chung, dáng vẻ anh khi ấy quá khủng khiếp, cho dù có yêu, nhưng thấy một màn thế này, Phan Lôi đơn thuần cũng cực kỳ sợ hãi.

Trên đường đi, cô không ngừng nức nở, Lục Tư đưa cô hộp khăn giấy.

“Chị dâu, chị trở về ngủ một giấc đi. Tỉnh lại sẽ không sao nữa…”

Phan Lôi nức nở hai tiếng, vẫn cảm thấy uất ức.

“Anh ấy rốt cuộc bị gì thế? Rất dọa người… thật đáng sợ…”

Trong lòng Lục Tư cười khổ, dục vọng chiếm hữu kinh người ẩn sâu trong đáy lòng tăm tối của người đàn ông lần đầu biết yêu chính là vậy, sau này chị còn chịu được không.

Có điều bây giờ không phải cơ hội tốt để mở miệng, Lục Tư mềm mỏng, “Chị dâu, chị về trước nghỉ ngơi cho khỏe. Yên tâm đi, sau khi thức dậy, em chắc chắn sẽ trả cho chị một ông anh họ ngon lành.”

Phan lôi nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này không có biện pháp nào, cô chỉ có thể ngoan ngoãn về nhà.

Lục Tư lại chạy tới bệnh viện, Lục Chung vẫn duy trì trạng thái bất động như trước.

Sau khi Lục Tư đóng cửa, mới thở dài nói: “Giờ anh biết lời trước đây em nói có nghĩa gì chưa. Tuy anh là anh họ em, nhưng em vẫn phải nói, anh không thích hợp có con, không thích hợp yêu đương… Chính anh cũng thấy rồi… Anh phát điên sẽ dọa người ta…”

Nếu đã thế, còn không bằng lợi dụng Phan Lôi giốngnhư trước.

Ít ra, sau này người ta sẽ ít tổn thương hơn.

Lục Chung rũ mắt, một lúc sau mới chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay dường như còn lưu lại hơi ấm của cô, khiến anh quyến luyến mê muội không thôi.

Giơ ngón tay lên, anh nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay.

Ngọt, là mùi vị của cô.

Lục Tư bị động tác này của anh dọa đến cả người phát lạnh, liên tục lui về sau ba bước.

Mẹ nó, mộ phần tổ tiên nhà Phan Lôi rốt cuộc bị đào hay sao, mà bị người đàn ông như vậy yêu chứ…

Thật đáng sợ.

Chuyện đến nước này, chỉ sợ hắn cũng bó tay.

Tiếng thở dài thừa thải đều nuốt vào bụng, Lục Tư đi tới vỗ vai anh, “Đối xử với phụ nữ phải dịu dàng một chút. Còn có, anh không thể lúc nào cũng ghen tuông vô cớ… Phải biết rằng, chị ấy là người anh yêu, chứ không phải đồ vật của anh, nhất định phải nắm trong tay…”

Lục Tư lải nhải liên tục, nước bọt cũng khô rồi, hắnuống một ly nước đặt ngay đầu giường, lại phát hiện đối tượng bị lên lớp kia đã nhắm mắt lại, căn bản đã lơ anh.

Lục Tư tức giận, “Mẹ nó! Anh chờ bản thân chịu tội đi!”

Tức giận ném ly nước ra xa, không bao lâu sau, hắn lại không có khí phách trở về bồi thêm một câu.

“Mặc kệ anh có nghe không, nhớ kỹ sau này phải dịu dàng. Còn nữa… phải xin lỗi chị ấy, chị ấy bị anh dọa chết khiếp… Em thấy với tính cách này của anh, em nên liên lạc bác sĩ cho anh thôi… Ai sẽ yêu bộ dạng này của anh chứ…”

Lần nữa lải nhải liên tục, nửa ngày sau mới câm miệng phát hiện người nọ đã nhắm mắt, lông mi hình như chưa từng run rẩy.

Anh đang ngủ.

Đêm nay Phan Lôi mơ mơ màng màng ngủ, sau khi tỉnhdậy phát hiện môi đau đến không mở miệng nổi.

Cô quýnh quáng, nước mắt lại lăn dài.

Bà quản gia thấy thế, vội vàng cầm thuốc cao mát rượi bôi một lớp cho cô.

Cô nói không nên lời, chỉ đau khổ trong lòng.

Quản gia đưa thuốc tốt cho cô, mắt thấy môi cô sưng đỏ dường như cũng hiểu chuyện gì.

“Tiểu thư, thiếu gia không phải người dễ gần, nhưng… cô đã yêu chính là cả đời, không phải sao?”

Phan Lôi không hiểu lời quản gia nói.

Gì mà yêu chính là cả đời? Đầu năm kết hôn lại tính ly hôn ư?

Cô chưa kịp bày tỏ nghi hoặc của mình, quản gia đã nở nụ cười, dịu dàng xoa mặt cô, “Tiểu thư, cô là cô bé tốt… thiếu gia cũng là… có thể thấy hai người tốt đẹp, bà già này cũng vui vẻ… Chẳng qua… tiểu thư à, tính tình thiếu gia một khi yêu cô, chính là cả đời. Cô hiểu không?”

Phan Lôi cái hiểu cái không.

Lục Chung yêu cô, chính là cả đời?

Nhưng hôm qua dáng vẻ kia của anh đã xảy ra chuyện gì chứ?

Phan Lôi không hiểu.

Cô nghẹn ngào một tiếng, bà quản gia cầm hòm thuốc đi xa. “Xong rồi, tôi đi lấy ít cháo trắng cho cô, đợi môi hết sưng lại ăn một chút nhé…”