*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kawasaki Maki không đầu không đuôi mà đi theo rất lâu, cô không dám ra tiếng, chỉ có thể nhìn bóng dáng Hibari Kyoya đĩnh bạt đi tuốt ở đằng trước.
Đột nhiên, người phía trước dừng lại bước chân.
Hibari Kyoya thoáng nhìn cô, tựa hồ cũng không tính toán giải thích.
"A?"
Cô có chút mê mang mà chớp chớp mắt, không rõ vấn đề là ở đâu.
Ủy viên trường ngạo kiều ý bảo sau một lúc lâu không có kết quả, đành phải nhắc tới cái đầu ngơ ngác của cô: "Kem ốc quế của cậu"
Kawasaki Maki sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu, quả nhiên nhìn thấy tiệm kem quen thuộc.
Lúc trước khi đi ngang qua đây, cô đều nhịn không được muốn mua kem ốc quế vị dâu tây, sau đó hoang mang rối loạn mà tiếp tục theo đi.
Cũng may tốc độ cô rất nhanh, mỗi một lần chạy như bay ra cửa, tổng có thể nhìn thấy bóng dáng Hibari Kyoya rất xa.
Vì thế, vẻ mặt cô hạnh phúc mà liếm mùi vị yêu thích của mình, một bên lén lút mà theo ở phía sau suốt chặng đường.
—— nói như vậy, Hibari Kyoya cái gì đều cũng biết?
Như thể từng cái mặt nạ phong ấn đều bị mở ra, Kawasaki Maki trong lòng vừa ngượng ngùng cùng sợ hãi đan xen, cô cắn môi, vẫn thật cẩn thận hỏi: "Cậu có phải biết tất cả sao?"
Hibari Kyoya nhướng mày nói: "Ví dụ?"
"Ví dụ......!Ví dụ......"
Cô có chút nói lắp, đích xác, những việc này lệnh người khó có thể mở miệng.
Chẳng lẽ cô muốn nói: Ví dụ tớ vẫn luôn theo dõi cậu? Ví dụ tớ thích cậu?
Hibari Kyoya từ trước đến nay rất ít nói, ánh mắt lạnh nhạt đến cao ngạo nhìn bộ dáng cô khó xử, khóe môi phá lệ giơ lên một mạt độ cung.
Đôi mắt dưới mái tóc, lại không hề cự người với ngàn dặm ở ngoài đạm mạc: "Cậu lại đây."
Kawasaki Maki lại ngốc một chút, thân thể lại không nghe lời mà ngoan ngoãn đi đến trước mặt.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng rơi xuống trên đầu mình nhẹ nhàng xoa xoa, như khen thưởng sủng vật nhà mình biết nghe lời.
"......!"
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
Kawasaki Maki trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lúc nhất thời đầu có chút say xe, hai chân run rẩy đến mức sắp không đứng được.
Ít nhiều gì Hibari Kyoya cũng xách đai an toàn cặp sách của cô, mới tránh cho cô mất mặt nằm liệt ngồi dưới đất.
"Hibari-senpai?" Cô thụ sủng nhược kinh hỏi một tiếng.
Đối diện bộ dạng thiếu niên thanh tú thu hồi tay, nhìn chằm chằm cô, thong thả ung dung nói: "Về sau trực tiếp theo ở phía sau liền tốt."
—— về sau trực tiếp theo ở phía sau liền tốt.
—— trực tiếp theo ở phía sau.
—— theo ở phía sau.
—— phía sau.
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Kawasaki Maki, một lần lại một lần.
Cô giả vờ trấn định, nói: "Được."
......!
Ngày hôm đó, Kawasaki Maki căn bản đã quên chính mình trở về như thế nào.
Cô chỉ có thể nhớ lại chính mình theo một đường, thẳng đến khi sắp đến nhà Hibari Kyouya, ngơ ngác nhìn Hibari Kyoya vào cửa, rốt cuộc nhìn không thấy bóng người mới thanh tỉnh lại.
Mắt thấy sắc trời đều sắp đen, cô vội vàng chạy về nhà, đầu óc còn đang suy nghĩ đoạn đối thoại buổi chiều.
Cặp vợ chồng Kawasaki đang ngồi trên bàn ăn khiếp sợ mà nhìn con gái họ phá lệ ăn cơm nhiều hơn so với ngày thường, còn thỉnh thoảng lại thất thần cười trộm ra tiếng.
Hai người dùng ánh mắt giao lưu.
——Trời ơi, não con bé không hư chứ.
——Có quá nhiều tempura không? Anh nhớ rõ Maki không thích ăn cái này.
—— làm sao bây giờ? Con bé còn ăn! Nhất định là gặp phải áp lực của việc tốt nghiệp quá lớn, Maki nhà ta quá đáng thương!
—— đừng vội khóc, đừng để cho con bé ăn!
Kawasaki Maki còn chưa kịp ăn xong thì cha me tựa như ước hẹn cướp chiếc đũa của cô, chỉ nghe tiếng đánh ầm, cũng không biết cái đĩa có bị vỡ hay không, tất cả đồ ăn đều bị mẫu phụ đại nhân cùng nhau ôm đi.
Tay cô còn giơ giữa không trung, môi bóng nhẫy, mặt đầy dấu chấm hỏi* mà ngồi tại chỗ sau một lúc lâu.
mặt mộng bức
Ủa vụ gì vậy?
Không biết cái nguyên nhân gì, một đoạn thời gian tiện lợi này cực kỳ phong phú.
Mà Kawasaki Maki luôn là vẻ mặt không thể hiểu được mà nhìn mẫu thân rưng rưng dặn dò cô phải ăn cơm cho tốt, nếu thêm vài câu nữa, nước mắt treo ở hốc mắt sẽ ào ào chảy ròng như không có tiền, còn không ngừng kêu cô yên tâm, không cần áp lực quá lớn, nhất định sẽ thuận lợi tốt nghiệp linh tinh blah blah......!
Kawasaki Maki choáng ngợp trước khả năng thuyết phục của mẫu thân đại nhân, chỉ có thể 囧 đuổi tới trường học.
Hiện tại, điều cô mong chờ nhất chính là thời gian tan học vào mỗi buổi chiều, bởi vì cuối cùng có thể chính đại quang minh mà theo ở phía sau.
Cứ việc hai người dọc theo đường đi không nói được mấy câu, cũng đủ làm những thành viên tác phong trợn mắt há hốc mồm.
Hibari Kyoya vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cô nhếch miệng cười đến cái ngu ngốc cũng lòi ra.
Ánh mắt anh còn không biết dưới tình huống này đột nhiên mềm mại vài phần, mặt ngoài vẫn là đối với hành vi động vật chỉ ăn cỏ mà khinh thường hừ lạnh một tiếng.
**************************
Ngày lễ tình nhân cuối cùng ở trường trung học, tự nhiên quá mức phi thường long trọng.
Mắt thấy liền phải tốt nghiệp, một số cô gái vẫn luôn yêu thầm cũng đánh bạo, mạnh dạn giao sôcôla hay bánh ngọt do chính tay mình làm cho chàng trai mình thích.
"Maki, cậu có cho Hibari Kyoya không?"
"Tớ?" Cô sờ sờ chocolate trong cặp sách, đỏ mặt ừ một tiếng.
"Ai nha ai nha, thật là hạnh phúc đến mức người ta đố kỵ a!"
Mỗi năm chocolate cô nàng đều sẽ đưa, chỉ là vì sợ bị Kusakabe Tetsuya vứt thành rác, cho nên chỉ có thể áp dụng một ít thủ đoạn tất yếu ——
Đột nhiên, phòng học ồn ào nhốn nháo nháy mắt an tĩnh lại.
Bất luận nam nữ, sôi nổi hoảng sợ mà cúi đầu, sợ Hibari Kyoya ngoài cửa xem ai khó chịu, một quải tử có thể lược đảo một tảng lớn.
Bọn họ không muốn một ngày quan trọng chật vật mà nằm ở trên giường bệnh.
Hibari Kyoumi bước vào cửa như thể không có ai, đi đến trước mặt cô.
Kawasaki Maki co quắp bất an mà đứng lên, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Quà"
"Hả?"
Cô có thể từ dư quang nhìn thấy bộ dáng bạn học chung quanh kinh ngạc đến cằm đều sắp rơi trên mặt đất, hoảng loạn mà từ cặp sách rút ra một hộp chocolate đóng gói tinh mỹ đưa qua.
Chỉ thấy một bàn tay thon dài tiếp được quà của cô, biểu tình Hibari Kyoya lộ ra vừa lòng, không nói hai lời xoay người rời đi.
Anh đi được vài bước, làm như nhớ tới cái gì, lại lộn trở về
Kawasaki Maki còn tưởng rằng có cái vấn đề gì, khẩn trương mà nhìn anh.
"Bức tường ở khu Tây của văn phòng vẫn đang tu sửa."
"Cái, cái gì?"
"Hôm nay không có biện pháp trèo qua."
"......"
Kawasaki Maki trong lòng có một vạn tiểu nhân thét chói tai, nhưng mặt ngoài cô vẫn là bộ dáng làm bộ bình tĩnh, nhìn theo Hibari Kyoya càng đi càng xa.
Sao anh biết mình từ nơi đó phá vây đi vào!
=====================
T5132511112021
T6204419112021.