Đêm tối, Diệp Chấn nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe tiếng loạt soạt trong ngực, Thẩm Nhạn từ trong ngực hắn ngoi lên, đụng đầu vào cằm hắn cái cốc.

"Ui —-.

" Đau quá.

"! !.

"

Thẩm Nhạn ngó lên nhìn thấy Diệp Chấn vẫn ngủ nên yên tâm xoa xoa đỉnh đầu mình một cái, sao đó đưa tay sờ sờ cằm Diệp Chấn.

Sao cằm hắn cứng như đá thế?

Thẩm Nhạn sờ đã rồi, liền nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đang choàng qua eo y muốn lặng lẽ kéo nó xuống.

Ư, cứng quá nặng quá sao không nhút nhích được vậy?

Thẩm Nhạn dùng nhiều lực nâng lên nhưng tay của Diệp Chấn như gọng kiềm cứ ôm chặt y không gỡ ra được.

Hừ, ta còn cách!

Thẩm Nhạn hít một hơi thật sâu sau đó…thụt người xuống, càng ngày càng xuống dưới, chỉ là Diệp Chấn ôm quá chặt nên cứ một đoạn lại ngừng lại, làm cho quần áo ma sát vào nhau.

"! !.

" Nhóc hư.

Thụt xuống gần đến hông Diệp Chấn liền không được nữa,!.

bởi vì y gặp một nan đề.

Diệp Chấn hắn thế mà phát xuân!

Tên biến thái động dục bữa bãi, hiện tại không ai làm gì mà hắn cũng động dục được? Hay là đang mơ mộng xuân?

Thẩm Nhạn ngọ nguậy ngọ nguậy như con sâu muốn tránh xa cái hung khí đang nóng hổi đâm đâm vào người của y ra kia.

"! ! ! " Muốn chết?

Dục hỏa dưới thân càng nóng lên, mà cái người tạo lửa lại không biết gì còn cọ cọ lung tung trên người hắn, đây là muốn tìm chết?.

Thẩm Nhạn cọ một hồi thấy không ra được nên muốn đổi chiến thuật ngoi lên lại để thoát thân, vừa ngửa mặt lên liền đối diện với ánh mắt thâm trầm ẩn nhiều mưa gió bên trong.

Thẩm Nhạn:! !.

Toang y rồi…

"Ha ha, ngươi, ngươi chưa ngủ hả?.

" Gượng cười, Thẩm Nhạn ngoi một cái rụp lên lại lòng ngực hắn, y giả vờ không có chuyện gì xảy ra cũng không biết gì đến cái hung khí kia rất bình tĩnh mà hỏi.

Diệp Chấn hít một hơi sâu bởi cử động đột ngột của Thẩm Nhạn, ma sát vào chỗ không nên trong lúc này, tự mình châm lửa….

"Ngươi làm gì?" Kiếm nén cảm xúc trong lòng, hắn nâng cằm người trong lòng lên hỏi.

"Ta, ta mắc tè nên, nên muốn đi.

.

" Thẩm Nhạn chột dạ nói, thật ra là y đói bữa tối ăn không no tẹo nào chỉ có bát cháo trắng cùng rau sao đủ một người con trai như y no được đây, cũng không cần giám béo y ốm sẵn rồi.

"Hửm? Ta dẫn ngươi đi.

" Diệp Chấn rất thản nhiên nói ra lời vô sỉ này, còn đưa tay muốn kéo quần giúp người ta.

"A? Không cần, không cần tự nhiên không muốn đi nữa.

" Thẩm Nhạn nắm lại cái tay kia lắc đầu nguậy nguậy từ chối.

"Thẩm Nhạn.

" Diệp Chấn gọi cả họ lẫn tên của y ra khỏi miệng, hơi nóng phà vào tai y rất ấm nóng.

"Đi đâu?".

Diệp Chấn như tên biến thái lừa gạt trẻ con làm chuyện không tốt.

"Ta, ta đói bụng.

" Thẩm Nhạn bất đắc dĩ nói ra, tai y đỏ hồng lên một mảng lớn.

"Đói bụng?" Diệp Chấn ánh mắt tối đi hỏi.

"Ừm, đúng rồi nha chiều ta chỉ ăn có bát cháo cùng rau xanh không có no, bây giờ muốn ăn gì đó thêm.

" Thẩm Nhạn nghĩ tới vài món không khỏi nuốt nước miếng ực ực.

"Muốn ăn cái này không?" Diệp Chấn thần bí nói.

"Cái gì?" Cài này của hắn là cái nào nha mà mặc kệ cứ đồng ý trước đã.

"Nói đi, muốn hay không.

?" Diệp Chấn từ từ thả dây câu cá xuống, như dụ dỗ như ép buộc bắt y phải trả lời.

"A? Muốn nha…a? Cái gì vậy! Này.

.

?!"

Vừa dứt lời, Diệp Chấn liền lật người đè y xuống giường như sói đói nhào vào.

"Ngươi làm cái gì vậy hả?!" Sao lại xé quần áo y rồi? Không phải nói đi ăn món gì đó sao!?

Không lẽ,!.

.

Thẩm Nhạn trợn mắt lên vung tay vùng vẫy nhưng đã muộn, sao hắn có thể để duộc mất con mồi thơm ngon này cơ chứ!

A—-! Bị dụ mất rồi, tên khốn khiếp –--!