Quên mất, không cưỡi ngựa \= không thể đi \= không đi chơi được…..

Thẩm Nhạn:.......

" Ta, ta sẽ học! Từ đây đến đó còn hơn hai tháng nữa học vẫn kịp!." Thẩm Nhạn chắc chắn nói với Diệp Chấn.

" Được, ta dạy ngươi." Diệp Chấn vuốt vuốt má y nói.

" Hả?."

" Ta dạy ngươi."

" Thật không?." Thẩm Nhạn nghi ngoặc hỏi lại.

" Thật." Diệp Chấn hôn trán y khẳng định lại.

" Hì hì, ngươi thật tốt!." Thẩm Nhạn vui vẻ chọc chọc ngực hắn nói.

Nứa đêm, người trong lòng đã ngủ say hơi thở đều đều, Diệp Chấn nhìn người ngủ say sưa yên bình hắn không biết những ngày tháng tốt đẹp này còn kéo dài được bao lâu.

Trực giác hắn mách bảo Thẩm Nhạn không phải người thường chắc hẳn có âm mưu gì đó, còn chuyện của Thẩm Khâu hắn cũng phải chuẩn bị trước….

_ _ _

Sáng hôm sau, Thẩm Nhạn thay một bộ y phục dễ vận động, gọn gàng.

Tay áo và ống quần được bó lại vào trong, bình thường đều mặc y phục rộng thùng thình khiến y nhìn trong yếu đuối mảnh khảnh thư sinh nhưng mặc loại y phục gọn người này làm y trong năng động trẻ trung và đầy sức sống hơn trước rất nhiều, toát ra không khí tràn trề sức sống.

Y cột tóc cao, thân bận lên quần áo đỏ thẩm gọn gàng.

Vì trời đã vào đông tuyết rơi tuy không nhiều nhưng như cơn mưa phùng rơi xuống.

Thẩm Nhạn một thân hồng y xoay quanh giữa nền tuyết trắng thật là một bức tranh rung động lòng người.

Diệp Chấn một thân hắc y gọn gàng đứng kế bên, hai mắt hắn tối lại.

Rất muốn đem người này về phòng làm chút chuyện quá đáng, khiến y phải khóc lóc cầu xin hắn.

Kiềm nén lại ngọn lửa trong lòng hắn bước tới chỗ y.

" Xoay đủ chưa? Mau đi thôi."

Hôm nay Diệp Chấn hứa dẫn y đi cưỡi ngựa.

Thẩm Nhạn từ sáng sớm đã chuẩn bị hết thảy mặc xong quần áo rồi xoay xoay khoe với đám Tiểu Thúy Tiểu Mai.

Nghe Diệp Chấn bảo thì dừng lại động tác xoay nghiên người bước đến chỗ Diệp Chấn.

" Ừm! Xong rồi! Chúng ta đi đi." Thẩm Nhạn nắm tay lôi y một mạch ra khỏi Tuyết Nhạn Cư.

Diệp Chấn cũng mặc kệ để người lôi, quả nhiên bước ra khỏi Tuyết Nhạn Cư Thẩm Nhạn sờ sờ mũi kêu hắn chỉ đường, y không biết chỗ mình tập cưỡi ngựa là ở đâu a.

Diệp Chấn đưa y ra khỏi Ung phủ đến ngoại ô ngoài kinh thành, nơi đó đã được chuẩn bị rất nhiều ngựa và binh lính canh gác.

Thẩm Nhạn bước xuống xe chạy lại đám ngựa được nhốt trong chuồng không khỏi cảm thán thật cao to, nhìn cái con ngựa đen xì kia đi cơ bắp a!

Con bạch mã đằng kia thật đẹp trai!

Con ngựa màu vàng kia nữa thật ngầu a!

Nửa canh giờ sau,....

Thẩm Nhạn:.....

Có gì đó không đúng lắm….

Y đúng là cưỡi ngựa, cũng leo lên rồi nhưng ngựa y cưỡi lại là một con ngựa hôi sữa! Ngựa con!

Y chán ghét nhìn con ngựa mình cưỡi, nhỏ xíu! Chẳng uy phong như mấy con kia, còn chậm rì rì đi chẳng bao nhiu bước.

Hứng thú trong lòng y bị dập tắt hoàn toàn, u oán nhìn Diệp Chấn đang dắt ngựa phía trước cho mình.

" Ngươi mới học, tập con này là vừa." Diệp Chấn biết y muốn nói gì liền trầm trầm nói lại, chậm rải dẫn ngựa tảo bộ trên ngoại ô.

" Nhưng như vậy sao gọi là cưỡi ngựa?!" Không có cảm giác mạnh gì cả!

Không ngầu, không cao lớn, không phi nhanh như mấy con y xem trong phim lúc trước!

" Ngươi không dùng ngựa trưởng thành được đâu." Diệp Chấn nhìn Thẩm Nhạn từ đầu đến chân rồi đưa ra kết luận.

" Ha, vì sao chứ?!" Sao dám chắc chắn không được? Y vẫn chưa thử cơ mà!

Diệp Chấn nhìn y một cái không trả lời nắm dây ngựa tiếp tục dắt.

Thầm Nhạn có cảm giác bị xem thường hơi nhiều, cáo gắt quát Diệp Chấn hỏi vì sao.

Diệp Chấn nói nếu hắn nói ra lí do y sẽ giận.

Hừ, y keo kiệt nhỏ mọn như vậy?

Cũng chỉ là chuyện nhỏ, tại sao phải giận hờn chứ! Thật là xem thường y!

" Nói đi, ta hứa không giận ngươi đâu." Thẩm Nhạn biểu biểu môi nói hai chân lắc lắc qua lại.

Diệp Chấn liếc liếc y một cái không vội đáp.

Lát sau mới nói ra lí do khiến Thẩm Nhạn xù cả lông lên.

" Chân ngươi ngắn." Diệp Chấn không mặn không nhạt nói.

Thẩm Nhạn:......?.

……!!!

Chấn ngắn \= Không đủ cao \=> Lùn

Hắn nói y lùn?!

Thẩm Nhạn trợn mắt không tin nhìn hắn như không thể tin được sao hắn có thể thốt ra lời lẽ như vậy.

Trái tim bé nhỏ thủy tinh của y vừa mới vỡ ra rồi….

Diệp Chấn nhìn nhìn cái chân miễn cưỡng nhón tới bàn đạp kia mà thở dài.

Ngựa con còn miễn cưỡng như vậy lên ngựa trưởng thành không phải là bàn đạp cũng không đến sao? Lúc đầu là muốn y cưỡi ngựa lớn nhưng nhìn nhìn cũng có mỗi con này là lùn nhất rồi.

Hôm qua quên tính đến chiều cao khiêm tốn của y, bây giờ cho y cưỡi ngựa con vẫn là tốt nhất.

Tuy hơi mất mặt chút nhưng….

Rất đáng yêu.