Biên tập: Xiaorong

Chương thứ tám

Tôi mời.

Bộp!

Tiếng động rõ mồn một vang lên trong văn phòng làm việc của hội sinh viên.

Lâm Vi chuyển mắt khỏi máy tính, ngó xuống xấp giấy tờ dày cộp trên bàn, mỉm cười: “Có chuyện gì?”

“Nghe nói bản kế hoạch liên hoan trung thu bị anh từ chối phải không?”

“Phải.”

“Cho tôi biết lý do.”

Lâm Vi cười nhìn Diệp Kính Văn, “Vì kế hoạch trung thu luôn do ba viện sinh học, khoa học, hóa học đồng tổ chức, đây là tiết mục truyền thống.”

“Vậy sao anh còn bảo tôi viết kế hoạch?”

“À, việc này sao, cho cậu viết phần kế hoạch này chỉ là muốn kiểm tra một chút trình độ hiểu biết của cậu với việc tổ chức hoạt động thôi.”

“Ha ha, kiểm tra ư?” Diệp Kính Văn nheo mắt rút lại bản kế hoạch, “Hài lòng với kết quả chứ?”

“Ừm, Ôn Đình cô ấy rất vừa ý, chắc được tám lăm điểm.”

“Thế còn anh?”

Lâm Vi né tránh câu hỏi, dời mắt về máy tính.

“Kính Văn, sau này nếu cậu có việc gì có thể trực tiếp đến tìm trưởng ban, thành viên mới vào hội học sinh đều do trưởng ban phụ trách, không cần đặc biệt hóa như thế.”

“Anh gọi tôi là gì?”

Lâm Vi ngây ra, lại nhớ tới cái hôm Diệp Kính Văn nói ‘tôi với anh không quen không biết yêu cầu anh gọi tôi Diệp Kính Văn’, vì thế vội vàng sửa lời: “Diệp Kính Văn”.

“Ừ.” Diệp Kính Văn bày ra bản mặt cười toe toét, “Hờ hững thế làm gì, cứ gọi Kính Văn đi.”

Lâm Vi tỉnh bơ nói, “Ừm, Kính Văn.”

“Thế tôi gọi anh là Lâm Vi được không? Gọi học trưởng tôi thấy gượng lắm.” Nụ cười của Diệp Kính Văn làm người khác có chút rùng mình.

Lâm Vi ho khan, “Tùy cậu, xưng hô thôi mà.”

“Được, Lâm Vi, tôi đây không làm phiền nữa, anh cứ bận đi nhé.” Diệp Kính Văn ném cho Lâm Vi một cái nháy mắt, xoay người muốn đi, lại bị Lâm Vi gọi về.

“Chờ một chút, đây là kế hoạch liên hoan mà ban văn nghệ của ba viện đã viết, cậu nên xem qua, tôi nghĩ nó sẽ có ích với cậu.”

Lâm Vi mở một phần kế hoạch trong máy tính, vừa muốn ấn nút in ra thì bị Diệp Kính Văn ngăn lại.

“Chi bằng gửi email cho tôi đi.”

Lâm Vi gật đầu, “Địa chỉ email.”

“Địa chỉ hòm thư của trường, phía trước là lovelv, chữ viết thường.”

Bàn tay cầm chuột của Lâm Vi thoáng dừng lại một chút, sau đó cành cạch mấy tiếng rồi gửi thư đi.

“Xong, gửi đi rồi.”

Diệp Kính Văn cười cợt, “Vậy tôi về trước.”

Lâm Vi hướng về phía bóng lưng Diệp Kính Văn mà lắc đầu, thằng nhóc này, dám ngang nhiên tán tỉnh như thế, lá gan cũng lớn thật đấy.

Sau khi Diệp Kính Văn trở lại ký túc xá liền bật máy tính lên nhận bức thư kia, lúc mở ra bản kế hoạch thì không khỏi sững sờ…

Trong phần kế hoạch nọ có thật nhiều chỗ dùng ký hiệu đỏ xanh, bên dưới còn viết chú giải chi chít.

Màu đỏ là phần Diệp Kính Văn còn thiếu sót, màu xanh là những chỗ Diệp Kính Văn làm tốt.

Đương nhiên, màu đỏ vẫn chiếm đa số trong bản kế hoạch.

Diệp Kính Văn mỉm cười, xem ra Lâm Vi cũng quan tâm đến mình đấy chứ. Nghĩ thế, tâm tình vốn đang hậm hực biến mất tiêu, thay vào đó là chút ngọt ngào hiếm hoi.

“Ê, đã là sinh viên đại học T mà không vào diễn đàn thì không tính là sinh viên.” Hàn Dương ồn ào đi vào ký túc xá, “Tao nói tối nay chúng mình đăng kí nhá, Tiểu Chu mày không phải xem nhiều tiểu thuyết sao? Giúp tao nghĩ cái ID, tao không nghĩ được.”

“Vậy kêu Mặt Trời đi.”

“Không được, Mặt Trời nghe to quá.”

Diệp Kính Văn lạnh lùng bảo: “Thế thì gọi Phân Trâu.”

“Vâng vâng vâng.” Hàn Dương xoa mồ hôi lạnh trên trán, “Tôi nếu gọi Phân Trâu đảm bảo có đầy em xinh thích, chả phải nói hoa tươi rất thích cắm Phân Trâu hay sao…”

Hàn Dương vừa cười vừa mở máy tính đi đăng kí.

Tiểu Chu chỉ đành lắc đầu.

“Này Kính Văn, hội học sinh các cậu gần đây có chuyện gì hay ho à?”

Hàn Dương không biết sợ là gì, vẫn cứ dùng mặt nóng mà áp lên cái mông lạnh Diệp Kính Văn.

“Long hổ tranh đấu.”

“Hở?” Hàn Dương khó hiểu lắc đầu, mở phần đăng kí diễn đàn, thì ra bài post kia đã bị xóa sạch, “Phải rồi, các cậu bảo nữ sinh lần trước tỏ tình với Lâm Vi trên diễn đàn là ai? Sao đột nhiên im hơi lặng tiếng vậy nhỉ.”

“Tao biết sao được.” Tiểu Chu cúi gằm vào quyển tiểu thuyết, ra vẻ khó gần, “Chắc là bị làm thịt mất rồi. Mày nếu tò mò thì giả con gái viết một bài tỏ tình, để xem Lâm Vi phản ứng thế nào là được.”

Hôm sau, một bài viết trên diễn đàn lại gây xôn xao dư luận.

“Anh yêu à, hôm nay anh có mỉm cười không?”

Tiêu đề kỳ lạ, hơn một ngàn lượt xem.

Anh à, đêm qua em lại nhớ anh, tuy rằng người trong giấc mơ của em là một nam sinh khác, nhưng em biết em đã coi cậu ta là anh mất rồi. Sau khi tỉnh dậy máu mũi em thấm ướt gối đầu.

Gần đây răng em thường hay đau, bởi em luôn nhớ tới anh, nhớ tới nụ cười mỉm của anh, cảm giác ấy quá mức ngọt ngào, em sẽ sâu răng mất thôi.

Anh mang đi tình yêu của em, đánh cắp trái tim em, em yêu anh, thật lòng thật dạ.

Em không mong ước xa vời rằng anh phải yêu em, vì em còn chưa chuẩn bị tốt để anh chấp nhận em, em sợ đến lúc ấy không đơn giản là chảy máu mũi nữa, mà em sẽ phun máu mất.

Nhưng mà, em sẽ tiếp tục lặng lẽ mà yêu anh.

Cô bé lớp dưới thầm yêu anh, Tiêu tiêu vũ hiết (mưa rả rích rơi).

“Lâm Vi, diễn đàn.” Ôn Đình gửi một tin ngắn gọn rõ ràng.

Lâm Vi cau mày trở lại kí túc xá, nhanh tay mở máy tính theo mục đánh dấu mà vào diễn đàn trường.

Quả nhiên, bài post kia lại thành chủ đề nóng, kéo một đám người rỗi việc vào bình luận.

“Lần trước là gió nhẹ thổi qua, giờ lại thêm một cơn mưa rả rích, thiệt tình.”

Đây là phản hồi đầu tiên dưới chủ đề kia, người viết: TT độc tự vũ.

Lâm Vi khẽ cười, xem ra, Ôn Đình thấy bài viết này liền nhắn tin ngay cho mình, phản hồi của cô cũng hiện luôn từ trang đầu tiên, thế mà chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mình chạy về ký túc xá thì số lượt trả lời đã lên đến trang thứ năm, có thể thấy, người hóng hớt trên diễn đàn thật không thiếu, chả trách sao tin tức truyền nhanh đến vậy.

Lâm Vi quay lại nhìn bài post ban đầu, đúng là kiểu tỏ tình quái dị, nhưng cảm giác sao quen thuộc thế nhỉ.

Đọc kỹ bài post nọ một lần, đôi mày đang nhíu lại của Lâm Vi chầm chậm giãn ra.

Lát sau, điện thoại của ban công tác sinh viên bỗng inh ỏi vang lên, cô nàng Tất Linh đang trực ban hốt ha hốt hoảng nhận điện thoại, thuận tay thu nhỏ trang web mình vừa mở ra kia.

“A lô, đây là phòng công tác sinh viên, xin hỏi có chuyện gì?”

“Anh Lâm Vi đây, em có thể giúp anh tra người có địa chỉ IP 61.141.**** là ai không?”

“A được ạ, anh chờ một chút.” Tất Linh mặc dù rất tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, cô lập tức truy cập vào phần tư liệu của trường, tra ra địa chỉ IP nọ.

“Nam sinh thuộc ký túc xá số 1, Diệp Kính Văn.”

“Được, cám ơn nhiều.”

Lâm Vi tựa người vào ghế khẽ bật cười, Diệp Kính Văn ư… Tiêu tiêu vũ hiết– mưa rơi rả rích, thật làm khó cậu rồi, đăng kí một cái tên “ẩn ý súc tích” đến vậy.

Muốn đấu với tôi cậu vẫn còn non lắm, quên là tôi có thể tra IP sao? Thằng nhóc đáng thương.

Lâm Vi nghĩ một chút, sau đó gửi một tin nhắn cá nhân đến cái vị mưa rả rích rơi kia.

“Cám ơn em đã thích và hâm mộ tôi, nhưng tôi đã có người mình thích rồi, tuy người ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tôi, nhưng tôi cũng sẽ giống em, nỗ lực vì tình yêu.”

Sau khi Diệp Kính Văn đọc hết tin nhắn thì lạnh lùng cười.

Hay cho cái tên Lâm Vi, nói như vậy có nghĩa tôi không thể khuyên anh từ bỏ người không yêu anh để tới chấp nhận tôi, bởi anh sẽ cùng cố gắng giống tôi sao.

Khuyên anh từ bỏ chẳng phải tự bảo mình làm thế à?

Ha ha, Lâm Vi à…

Anh cứ việc giả bộ, rồi sẽ có một ngày tôi lột mặt nạ anh ra.

Tối hôm đó, Diệp Kính Văn bị Ôn Đình kéo vào diễn đàn hội học sinh.

Diễn đàn có gần trăm người xem, trước nickname mỗi người đều ghi chức vụ của mình.

Đương nhiên, cái tên chủ tịch Lâm Vi là bắt mắt nhất.

Diệp Kính Văn không chút do dự mà thêm nick Q của Lâm Vi vào, rất nhanh được chấp nhận.

Diệp Kính Văn phân Lâm Vi vào nhóm người yêu và bạn thân, Lâm Vi phân Diệp Kính Văn vào nhóm bạn bè cùng công việc.

Nickname QQ của Lâm Vi là, toàn bộ thông tin khác để trống.

[ khẩu thập ]: Có ở đây không?

[ khẩu thập ]: Tôi biết anh đang ở đây, đừng có ẩn.

[ khẩu thập ]: tôi dùng QQ phiên bản San hô, tra được nick ẩn đó. Ra đi.

[ vi vi đích vi tiếu ]: xin lỗi, vừa có chút việc. Cậu tìm tôi làm gì?

[ khẩu thập ]: tôi gửi cái này cho anh.

[ ]: a, kế hoạch cho ban văn nghệ cậu gửi trực tiếp cho Ôn Đình là được rồi.

[ khẩu thập ]: là ý kiến đóng góp cho hội học sinh cơ.

[ vi vi đích vi tiếu ]: thế à?

[ vi vi đích vi tiếu ]: vậy gửi cho tôi đi.

Sau khi nhận tài liệu thì không thấy Lâm Vi hồi âm, lát sau, điện thoại của Diệp Kính Văn chợt vang lên.

“Kính Văn, có rảnh nói chuyện một chút.”

Diệp Kính Văn mang theo nụ cười chiến thắng, “Được, đi nhà ăn Ẩn Hồ, nhân tiện mời anh ăn khuya luôn.”

“Hẳn nên để đàn anh mời mới đúng chứ?”

“Được thôi. Không giành với anh.”

“Không đi Ẩn Hồ, tôi đưa cậu đến chỗ khác.”

“Ừm, vừa lúc tôi đang ngán cơm trường.”

“Vậy mười phút sau nhé, đợi dưới lầu.”

Tâm tình Diệp Kính Văn tốt hẳn lên, vừa ư ử hát vừa thay quần áo, làm hai bạn cùng phòng sợ hết cả hồn.

Chờ đến sau khi Diệp Kính Văn ra ngoài rồi, Hàn Dương với Tiểu Chu đưa mắt nhìn nhau.

“Nó ăn mặc như thế, chắc là đi hẹn hò mày nhỉ?”

“Chả biết, áo đầu lâu xương xéo đổi sang sơ mi trắng, tóc cũng chải gọn gọn gàng gàng, suýt chút nữa tao nhận không ra.”

Lúc Diệp Kính Văn xuống lầu, đã thấy Lâm Vi đứng đợi.

Lâm Vi nhìn một Diệp Kính Văn với quần bò áo sơ mi trắng, sự phản cảm với cậu ta cũng giảm đi mấy phần.

Dù sao so với áo phông in hình đầu lâu tổ chảng, chiếc sơ mi trắng lộ cả mảng ngực lớn này đã quy củ hơn nhiều lắm rồi.

“Anh muốn đưa tôi đi bằng gì?” Diệp Kính Văn đi đến bên cạnh Lâm Vi, nhẹ gác tay lên chiếc xe đạp màu trắng của Lâm Vi, “Xế yêu của anh à?”

“Ha ha, cậu không có xe đạp sao?” Lâm Vi tận lực lờ đi nụ cười mờ ám trên môi Diệp Kính Văn.

Nguồn:

“Cần thiết lắm ư?”

“Ký túc xá cách khu giảng đường xa lắm, có đôi khi không kịp đi học.”

“Là anh ngủ muộn ấy chứ?” Nụ cười của Diệp Kính Văn thoáng có chút… cưng chiều.

Lâm Vi thầm giật mình, vội vàng dời mắt. “Tôi mang cậu ra ngoài ăn, cậu không có xe thì đi bộ vậy.”

“Anh đèo tôi cũng được mà?” Diệp Kính Văn cười rất là ngây thơ.

Lâm Vi lắc đầu, đem xe khóa lại. Đèo cậu ta? Nói đùa chắc, mình cũng không muốn sau lưng bị cậu ta nhìn thủng một lỗ.

Hai người cùng nhau dọc theo đường trường mà ra ngoài, trên đường đi luôn luôn im lặng, gió đêm hơi lạnh nhẹ nhàng thổi tới, lay động mấy sợi tóc mềm mại của Lâm Vi. Diệp Kính Văn đi bên cạnh anh, có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng nghiêng trắng trẻo của ai đó anh.

Hắn như nghĩ tới điều gì mà cười cười, lần đầu tiên ngắm anh ta một cách nghiêm túc như vậy, thấy anh thật sự rất dễ nhìn.

Lông mày không đậm không nhạt, mắt rất sáng, rất có thần, khóe miệng tựa như hơi cong lên, mang theo ý cười, cái vẻ ôn hòa thân thiết ấy làm người khác không kiềm được mà muốn tiếp cận.

Tiếc là trong lòng chứa không ít ý xấu.

Lâm Vi đưa Diệp Kính Văn tới con phố bên cạnh trường, từ xa có thể ngửi được mùi vị thịt nướng.

“Chỗ này rất nhiều hàng ăn vặt, sinh viên chán ăn cơm trường thường đến đây cải thiện đời sống.”

Diệp Kính Văn gật đầu cái rụp, “Phố ẩm thực phải không? Tôi đã nghe nói qua, đây là lần đầu tiên đến.”

“Cậu sẽ không thất vọng đâu. Đi vào cái đã, ăn món cay Tứ Xuyên thấy sao?”

“Anh ăn được cay?” Diệp Kính Văn có chút tò mò, “Lúc nào cũng thấy anh cười, tôi còn tưởng anh chỉ ăn đồ ngọt chứ.”

“Có nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài.” Lâm Vi cười với Diệp Kính Văn rồi tự mình đi vào bên trong hàng đồ cay Tứ Xuyên.

Hai người một trước một sau đi vào quán, Lâm Vi quen tay cầm lấy thực đơn, bảo Diệp Kính Văn: “Lấy một nồi lẩu uyên ương đi.”

Ăn lẩu trong ngày nóng thế này ư? Tuy Diệp Kính Văn không thích lắm, có điều thấy cái tên uyên ương thật dễ nghe, vì thế liền im lặng gật đầu.

“Cậu muốn ăn gì? Tự chọn đi.” Lâm Vi lấy bút viết vài dòng lên tờ thực đơn, sau đó đưa tới.

Diệp Kính Văn nhìn một loạt tên món ăn anh viết xuống, ba suất thịt bò, hai suất thịt dê tươi, nấm kim ba phần, đậu phụ hai phần, rau xà lách hai phần, cá miếng hai phần, cá viên hai phần, thịt lợn lại hai phần nữa, váng đậu thêm hai phần…

Diệp Kính Văn cau mày, “Hai người chúng ta ăn hết nhiều thế sao được?”

“Ôn Đình sắp tới rồi.”

“À.” Diệp Kính Văn hơi bực mình cúi đầu xuống, tại sao làm gì cũng phải kéo theo bà chị kia chứ? Y như thần hộ mệnh ấy.

Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn, có chút nghi ngờ, chọn đồ ăn mà thôi, lông mày xoắn thành hình chữ xuyên là sao.

“Cậu còn muốn gọi gì nữa à?”

“Không cần, tôi ít khi ăn lẩu, từng này chắc đủ rồi.”

“Ừm.” Lâm Vi nhận thực đơn trong tay Diệp Kính Văn, sau đó lại viết vài chữ vào đấy, lúc này mới đưa cho người phục vụ bên cạnh. “Tôi lại gọi thêm năm món nữa, tôi chưa ăn cơm tối.”

Diệp Kính Văn gật gật đầu.

Lại gọi thêm năm…

Cứ cho là chưa ăn cơm tối cũng không cần gọi nhiều vậy chứ, y như heo hệt như lợn.

“Xin lỗi, tớ tới muộn.” Ôn Đình vừa vào cửa liền mỉm cười đi về phía Lâm Vi, “Kính Văn đã ở đây rồi à?”

“Dạ, chào bà chị.”

“Ha ha.” Ôn Đình quan sát Diệp Kính Văn một lượt, mở to hai mắt mà nhìn phần ngực lộ ra của hắn, “Áo cậu rớt cúc rồi kìa.”

“Không rớt, cố ý không cài đó.”

“Ồ.” Ôn Đình gật đầu, ra vẻ chị hai tươi cười, “Đến ăn lẩu cùng Lâm Vi, ăn vô không đó?”

“Tàm tạm.”

“Có tiêu hóa được không? Tôi e cậu tiêu chảy mất.”

“Bà chị, trước giờ ăn mà thảo luận chủ đề tiêu chảy hình như có chút không thích hợp cho lắm?”

Ôn Đình cười không đáp.

Còn Lâm Vi, người luôn ngồi một chỗ nhàn nhã uống trà, nghe cuộc đối thoại quái lạ giữa hai người kia cũng không tỏ vẻ chút nào.

Hêt chương thứ tám.