“Em biết Bảo Đinh không?” Lâm Vi đột nhiên hỏi.

“Đã từng nghe qua, một nhà văn rất nổi tiếng”

Lâm Vi cười rất tươi “Đưa tay ra đây”

Hắc Sâm Lâm khó hiểu, đưa tay ra trước mặt Lâm Vi, bị anh kéo một cái, sau đó lấy trong túi quần ra một cây bút, viết hai chữ vào lòng bàn tay Hắc Sâm Lâm.

Bảo Đinh.

Chữ ký rất đẹp khiến cho Hắc Sâm Lâm vô cùng nể sợ.

“A, có lẽ đây là lần cuối cầm bút kí tên rồi, Tiểu Sâm Lầm này, tối nay đừng rửa tay. Cắt miếng da này đi sẽ bán được rất nhiều tiền đó”

Lâm Vi hình như đang rất vui, còn có tâm tư đùa giỡn.

Hắc Sâm Lâm bị dọa không ít.

“Bảo Bảo Bảo Bảo…Bảo Đinh? Anh chính là nhà thơ lớn chuyên viết mấy câu văn lấy hết nước mắt người ta sao?”

“Đã từng” Lâm Vi thở dài một hơi, sau đó kéo Hắc Sâm Lâm ra ngoài.

Não của Hắc Sâm Lâm vẫn đang trong quá trình phân tích dữ liệu.

Không phải chứ, Bảo Đinh trong truyền thuyết không phải có dáng người thấp bé, tóc vàng, suy dinh dưỡng, cả ngày sầu mi khổ kiếm vì mặt đầy mụn sao?

Tại sao lại là một Lâm Vi đẹp trai ngời ngời thế này.

Thế giới này loạn rồi.

Lâm Vi kiên quyết kéo Hắc Sâm Lâm vào siêu thị mua đồ ăn.

Hắc Sâm Lâm ngoan ngoãn đi theo phía sau,gợi ý vài món ăn.

Bây giờ Lâm Vi học nghiên cứu sinh, cho nên kí túc xá điều kiện rất tốt mỗi người một phòng, anh nói hằng ngày vẫn tự mình nấu cơm.

Hắc Sâm Lâm ngưỡng mộ nhìn Lâm Vi, bây giờ con trai biết nấu nướng rất hiếm, bản thân cậu ngay cả há cảo cũng không biết nấu.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đứng chờ đèn đỏ thì đột nhiên thấy một người rất quen mắt ở phía trước.

Một nam một nữ khoác tay nhau rất thân mật.

Cô gái kia có mái tóc dài qua eo, tướng tá hoàn hảo,lúc bước đi tóc nhẹ nhàng tung bay, tình cờ nghiêng đầu có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền đáng yêu.

Người con trai đi bên cạnh mang nụ cười tà ác, sao mà quen quá vậy?

Đàn anh, người kia là ai…” Hắc Sâm Lâm nghi ngờ hỏi.

Lâm Vi mặt lạnh “Một tên biến thái, đừng để ý đến hắn”

Dứt lời liền xoay người băng qua đường.

Két….

Tiếng phanh xe chói tai vang vọng, một đống đồ ăn vừa mua rơi đầy trên mặt đường.

Hắc Sâm Lâm chỉ cảm thấy hoa hết cả mắt, kêu to “Anh à…”

Lâm Vi chống nạng, vịn vào Hắc Sâm Lâm mà bước, nhìn rất tức cười.

Khuôn mặt Hắc Sâm Lâm rất nghiêm nghị, cho anh dựa vào mình.

“Sao anh lại bất cẩn như vậy, đang đèn xanh lại xông ra ngoài”

Lâm Vi cười ấm áp “Tự nhiên không thấy đường”

“Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng phải bó bột đến hơn nửa tháng” Hắc Sâm Lâm lè lưỡi, điều chỉnh tư thế để Lâm Vi dựa vào thoải mái hơn.

“Không sao đâu, tài liệu có thể đem về kí túc xá làm, nói với Hà lão sư một tiếng là ổn. Chỉ là bó bột đi lại thật vất vả”

“Hôm nào mua một cái xe lăn đi cho vui vậy”

Lâm Vi nói xong, cười rất thoải mái.

Hắc Sâm Lâm đưa Lâm Vi tới cổng kí túc xá, Lâm Vi bảo có thang máy rồi không cần dẫn đi nữa, kiên quyết đuổi Hắc Sâm Lâm về.

Vừa vào thang máy đã gặp hai người không muốn gặp nhất.

Tiêu Phàm cũng ở trong kí túc xá của nghiên cứu sinh nên xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ

Diệp Kính Văn chắc là đến tìm Tiêu Phàm, hai người họ đang nói chuyện thì Lâm Vi bước vào, đoạn đối thoại đột ngột ngừng lại.

Không khí lúc này rất lúng túng.

Lâm Vi cúi đầu bước vào thì cửa thang máy đóng lại.

Vì vậy, cái chân bó bột bị cạnh cửa kẹp lại.

Lâm Vi lúng túng đứng một chỗ, cửa thang máy kẹp vào chân lại mở ra.

Tay chống nạng, chân bị thương không nhích lên được, đụng phải cửa thang máy lại tự động mở ra.

Đóng mở đóng mở, cứ như một vở hài kịch tức cười.

Tiêu Phàm dựa vào tường thưởng thức cuộc vui, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh.

Diệp Kính Văn nhướng máy nhìn Lâm Vi.

“A, cậu đang đóng vai cương thi sao?” Tiêu Phàm cất tiếng châm chọc.

Kể từ ngày Diệp Kính Văn nằm viện, thái độ của Tiêu Phàm đối với cậu luôn không tốt, nếu tình cờ chạm mặt nhau, hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng xem cậu như không khí.

Hai ánh mắt bắn trên đỉnh đầu, Lâm Vi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu biết trước gặp họ trong tháng máy thì trực tiếp leo thang bộ là được rồi.

Còn bây giờ, trước mặt một Tiêu Phàm lớn lối làm sao có thể rút lui một cách nhục nhã như vậy.

Lâm Vi nhìn Tiêu Phàm lộ ra nụ cười bình thản.

“Thấy người tàn tật chẳng những không giúp đỡ còn mở miệng châm biếm, bạn học Tiêu Phàm thật không có phép tắc gì”

Tiêu Phàm cười lạnh.

Lâm Vi cúi gằm mặt, trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Đột nhiên cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.

Cái mùi hương nhàn nhạt đã từng vây quanh mình, mùi hương thuộc về hắn.

Diệp Kính Văn nghiêng người tới, dùng tay chặn cửa lại, thân thể Lâm Vi nằm gọn trong lồng ngực đối phương.

“Anh đổi lại tay chống nạng đi, như vậy sẽ thoải mái hơn” Thanh âm êm ái vang đều bên tai.

Lâm Vi đổi nạng sang tay khác, nhẹ nhàng nhấc chân bước vào, sau đó ngẩng đầu lên cười với Diệp Kính Văn “Cảm ơn”

Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, nhưng Diệp Kính Văn vẫn rất bình tĩnh giống như đang giúp đỡ một kẻ xa lạ.

“Không dám” Diệp Kính Văn nói xong, mặt không chút biểu cảm nhấn nút đóng cửa, sau đó lùi ra sau như không có gì xảy ra, hai tay khoanh trước ngực, đứng bên cạnh Tiêu Phàm, tựa lưng vào tường.

Thang máy đi lên, Lâm Vi cúi đầu không nói gì.

Tiêu Phàm dường như xem người đang đứng như không khí, tiếp tục bàn chuyện.

“Kính Văn, cậu muốn tớ hỗ trợ đuổi người bạn thanh mai trúc mã kia đi chẳng phải càng thuận lợi cho tớ sao?” Tiêu Phàm vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Vi.

Diệp Kính Văn im lặng một hồi

“Thuận lợi chỗ nào?”

“Nếu như không phải giả trang thì tớ sẽ suy tính” Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ cho Lâm Vi nghe thấy.

Diệp Kính Văn nhẹ nhàng cười “Làm một thằng đàn ông bị một thằng đàn ông khác đè phía dưới, cậu không cảm thấy rất hy sinh nguyên tắc, rất đau khổ tự ái sao?”

Tiêu Phàm ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng cười nói “Không cần phải bận tâm cái vấn đề này”

Thang máy dừng lại, Diệp Kính Văn đưa Lâm Vi ra ngoài, mang theo một trận gió lạnh.

Tiêu Phàm đi trước một bước,sau đó quay đầu lại nói nhỏ vào tai Lâm Vi.

“Lâm Vi, đã muộn rồi”

Lúc nói chuyện lộ ra nụ cười của kẻ thắng trận.

Lâm Vi lê chân bó bột về kí túc xá, mỗi một bước đi toàn thân đau nhói.

Có lẽ không phải chân đau, mà là trái tim đau.

Diệp Kính Văn cố ý nói như vậy.

Hắn nhìn bài viết đó không những không liên lạc với mình mà còn cất lời châm chọc.

Lâm Vi đau khổ lấy chìa khóa phòng ra, sau khi vào phòng thì trượt dài trên tường cố gắng hít thở.

Thật khó chịu.

Vốn là đã sớm tuyệt vọng trong tình yêu nhưng nhờ hắn, mình đã rung động, đã biết thế nào là tình yêu thiêu đốt.

Bây giờ cũng do đích thân hắn dập tắt ngọn lửa ấy.

Rất muốn yêu hắn, nhưng không biết phải đối mặt thế nào.

Cho dù đôi lúc hắn đưa ra những yêu cầu vô lí, làm mình khó lòng tiếp nhận nổi.

Nhưng vẫn chấp nhận, cố gắng học cách thay đổi bản thân để thích ứng với hắn.

Thích ứng dùng cái nơi xấu hổ của mình để khiến hắn vui vẻ.

Thích ứng để hắn ôm trong lòng đi ngủ, đôi khi còn lỏa ngủ, không còn được tự do lăn qua lăn lại như lúc trước.

Thích ứng với việc dậy sớm hơn 10 phút nấu cơm cho hắn, điều chỉnh thời gian học tập buổi tối, không đi tụ tập bạn bè, về nhà cùng hắn ăn cơm, chuyện trò.

Thậm chí còn sợ vì công việc quá bận rộn mà lơ là chuyện yêu đương nên từ chức Chủ tịch.

Đáng tiếc vẫn chưa đủ.

Cố gắng như vậy vẫn bị hắn bỏ rơi.

Có lẽ hắn vẫn không tin là mình yêu hắn.

Lâm Vi thở dài thật dài.

Tự ái, trong mắt hắn một thằng con trai quá để ý danh dự chắc buồn cười lắm.

Diệp Kính Văn, chẳng lẽ cứ phải suốt ngày quanh quẩn bên anh nói lời yêu thương thì anh mới tin tôi yêu anh sao?

Buổi trưa hôm sau, Lâm Vi đột ngột nhắn tin tới.

“Kính Văn, tối nay có rãnh không? Đến chỗ tôi ăn cơm đi”

Diệp Kính Văn nhếch môi lạnh lùng cười.

Trời vừa sập tối, Diệp Kính Văn vào siêu thị mua một trái táo thật bự thì bắt gặp Hắc Sâm Lâm đang mua mì gói.

“Tiểu Sâm Lâm, sao mua nhiều mì gói vậy?”

“À, đàn anh, em hay ăn đêm nên vào mua mì gói”

“Tội nghiệp quá, hay là chúng ta cùng qua phòng anh Lâm Vi ăn cơm đi”

“Hả? Hình như không ổn lắm”

“Có gì đâu, anh ấy nấu ăn ngon lắm, cậu không muốn nếm thử một chút sao?”

Hắc Sâm Lâm thẹn thùng sờ sờ cái ót, đi theo Diệp Kính Văn vào kí túc xá của nghiên cứu sinh.

Lâm Vi làm rất nhiều món, đang ngồi chờ trên ghết sofa.

Chuông cửa vừa vang lên thì vội vàng lết ra mở cửa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hắc Sâm Lâm.

Ánh mắt u ám hẳn,, sau đó nhích người cho hai người kia bước vào.

“A, đàn anh nấu ăn có mùi thật thơm” Hắc Sâm Lâm đi tới, ngửi ngửi đồ ăn trên bàn như con chó con.

“Ba kiếm khách đã lâu chưa tụ tập phải không?” Diệp Kính Văn cũng cười rất rạng rỡ.

“Đúng vậy, ăn nhanh lên kẻo nguội” Lâm Vi nhìn Hắc Sâm Lâm cười cười, sau đó cầm đũa đi vào bếp.

“Anh à, nơi này gọn gàng quá đi” Hắc Sâm Lâm vừa ăn vừa cười “Làm nghiên cứu sinh được đối xử khác hẳn, kí túc xá của em thật nhìn chán muốn chết”.

Nụ cười của Lâm Vi vẫn rất ấm áp, nhưng lúc nhìn Diệp Kính Văn lại xuất hiện một chút bi ai.

Khó khăn lắm mới có thể vất bỏ sự kiêu ngạo, chủ động hẹn hắn.

Để rồi thế này đây.

Ghét nhìn thấy mình nên lôi Hắc Sâm Lâm theo sao? Cũng giống như mình ban đầu lôi Hắc Sâm Lâm vào cuộc thi để tránh đôi bên cùng lúng túng

Lâm Vi nuốt cơm nhưng chỉ cảm thấy lòng kiêu hãnh bị tên này dẫm đạp dưới chân.

Một bữa cơm kì quái cứ thế trôi qua.

Lâm Vi cầm trái táo họ đặt trên bàn.

“Anh không ăn cái này đâu…Hay là Hắc Sâm Lâm mang về ăn đi”

Hắc Sâm Lâm khó hiểu.

“Trái táo này rất tốt đấy, vừa ngon lại vừa ngọt”

“Ăn vào bao tử không thoải mái…” Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn một cái, sau đó thở dài “Sâm Lâm, em mang về đi”

“Đàn anh đã nói như vậy thì Tiểu Sâm Lâm cũng đừng khách khí nữa” Diệp Kính Văn cười cười lấy trái táo, đặt vào tay Hắc Sâm Lâm “Đàn anh, đã làm phiền rồi, bọn em đi đây”

“Ừ….”

Nhìn bóng lưng bọn họ xa khuất, Lâm Vi ngồi phịch xuống ghế, những món ăn rải rác trên bàn cũng không muốn dọn đi.

Mở điện thoại ra, đọc lại những tin nhắn trước kia.

Vẫn không thể vứt bỏ phần kí ức đó được.

Dù sao đó cũng là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mình thực sự yêu một người.

Trước kia rất khó yêu.

Bây giờ đã yêu nhưng không thể vứt bỏ được.

Giống như có một bức tường vô hình bao quanh mình, chỉ có thể vào nhưng không thể ra.

Có lẽ, đã bỏ lỡ biết bao cơ hội, từ giờ sẽ không còn nữa.

Trước đây đã không biết quý trọng, bây giờ còn tìm cách hàn gắn, chắc hắn sẽ thấy mình rất buồn cười.

Diệp Kính Văn cùng Hắc Sâm Lâm vừa đi ra ngoài thì điện thoại Hắc Sâm Lâm reo lên.

Chỉ thấy cậu ta nghe điện thoại xong thì sắc mặt rất khó nhìn.

“Có chuyện gì vậy, Tiểu Sâm Lâm?”

“Bạn em bị bắt ” Thanh âm Hắc Sâm Lâm trở nên rối loạn “Cậu ấy kiêu ngạo như vậy nhất định sẽ không chịu vào đồn cảnh sát đâu, em phải đi gặp cậu ấy…”

Diệp Kính Văn ngừng cười “Bị bắt? Tại sao bị bắt?”

“Nghe nói có virus trong đường truyền mạng, bây giờ mạng trường cũng bị xâm nhập rồi, virus đang truyền đi khắp nơi”

“Bạn cậu làm à?”

“Em tin là không phải, cảnh sát điều tra theo tên trường mà tới, cả đám bị tình nghi nên cậu ấy cũng bị bắt đi”

“À, chỉ vậy thôi sao?” Diệp Kính Văn phì cười “Tôi còn tưởng giết người phóng hỏa chứ, nếu bị tình nghi thì chỉ bị giữ lại điều tra thôi, yên tâm đi, vài tiếng là được thả chứ gì”

“Em muốn đến gặp cậu ấy một chút..”

“Được rồi,nhìn cậu lo lắng đến vậy, tôi sẽ giúp một lần”

Diệp Kính Văn cười cười sau đó móc điện thoại ra gọi cho anh hắn.

Lúc Hắc Sâm Lâm tới đồn cảnh sát thì thấy cả đám La Băng đang bị thẩm vấn.

Nghe nói cái con virus kia rất đáng sợ, rất nhiều cơ quan phải chịu nhiều tổn thất về kinh tế.

Thật không may lại chính là do sinh viên của đại học T làm.

La Băng và Nhung Tử là hai nghi can đầu tiên.

Bây giờ đã tối rồi, Hắc Sâm Lâm vẫn không chịu về trước, đứng ngoài đồn cảnh sát đi đi lại lại.

Diệp Kính Văn sáng tỏ cười cười, vỗ vỗ bả vai Hắc Sâm Lâm.

“Luật sư đến rồi, đừng lo lắng”

“Vâng…Cảm ơn đàn anh, anh cứ về trước đi, em chờ ở đây”

“Dĩ nhiên tôi muốn về trước, nhưng tôi thật khờ, đứng đây chờ với cậu” Diệp Kính Văn nhún nhún vai, sau đó lôi giấy bút trong túi quần ra “Tôi đã giúp cậu, cậu cũng nên giúp lại tôi, chúng ta sẽ không còn thiếu nợ nhau, nghe được không?”

“Vâng..anh cứ nói đi”

“Cho tôi mượn id diễn đàn của cậu một chút, sau khi xong việc cậu cứ đổi lại mật khẩu”

Hắc Sâm Lâm sửng sốt, cứ tưởng anh ta muốn mình giúp việc gì đáng sợ lắm chứ, thì ra chỉ là mượn cái id này…

“A, đàn anh thích cái id đó thì cứ lấy, em rất ít khi dùng”

“Không cần” Diệp Kính Văn nhíu mày”Qua đêm nay sẽ trả lại cho cậu”.

“Vâng, được rồi”

Hắc Sâm Lâm suy nghĩ một chút, sau đó viết id và mật khẩu vào giấy.

Chỉ là một cái id diễn đàn thôi mà, chắc anh ta không làm cái gì mờ ám đâu.

Buổi tối, Lâm Vi dọn dẹp bát đũa xong thì ngồi xem tivi nhưng cảm thấy chẳng vào đầu chút nào.

Mở máy tính đi chơi game cũng thua liên tiếp mấy ván.

Làm gì cũng không chuyên tâm vào được.

Thở dài đăng nhập vào diễn đàn, có khi Diệp Kính Văn đọc được bài viết kia sẽ để lại tin nhắn không chừng.

Quả nhiên vừa vào thì báo có tin nhắn.

Mở ra xem thấy người nhắn tin là “Bánh ngọt ăn ngon” thì thất vọng vô cùng.

“Anh à, anh và người yêu đã làm lành chưa?”

Lâm Vi ngẩn người, sao Hắc Sâm Lâm lại đột ngột hỏi như vậy? Cậu ấy đâu phải người nhiều chuyện.

“Không, có lẽ hắn không yêu anh”

“Tại sao lại nghĩ như vậy? Giữa anh và hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không thể giải quyết?”

“Anh không quen với tính chiếm hữu của hắn, hắn lại nghĩ là anh không yêu hắn, cho nên tình hình càng ngày càng tệ”

“Không bằng hãy từ bỏ quá khứ, tiếp nhận một mối quan hệ khác. Chẳng lẽ anh không quên được hắn sao?”

“Hắn là người duy nhất anh yêu, hắn đã khiến anh tiêu hao hết mọi cảm xúc yêu đương, anh không thể yêu thêm một ai khác nữa”

“Cho dù có một người vẫn đang đứng sau lưng chờ đợi anh, anh cũng không cho người ta cơ hội sao?”

Lâm Vi nhăn mặt, không hiểu tại sao Hắc Sâm Lâm lại nói những lời này.

“Anh sẽ không từ bỏ, nếu làm vậy đối với cả anh lẫn hắn đều là sự sĩ nhục. Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ yêu duy nhất một người, không còn cách nào khác”

“Tình cảm sâu nặng ghê, chắc là yêu nhau nhiều năm rồi”

“A, khiến em chê cười rồi, anh và hắn quen nhau chưa bao lâu, hết hồn chưa?”

“Anh viết bài phản hồi sâu sắc như vậy,chẳng lẽ lúc ở bên hắn, anh phải nằm dưới sao?”

Tại sao lại hỏi thẳng thắng như vậy

Tay cầm chuột của Lâm Vi đổ một lớp mồ hôi.

“Em rất tò mò về người yêu anh, anh nói em nghe với, không thể nói ra trước mặt hắn vậy thì cứ nói chuyện với em như người bạn tri âm, có thế sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm hơn phải không?”

Lâm Vi gạt bỏ cái cảm giác kì quái đó.

Sâm Lâm và Lâm Kiệt gần bằng tuổi nhau, mình luôn xem cậu ấy như em trai, hơn nữa nói chuyện với cậu ấy cũng rất hợp.

Dù sao cũng đã nói quá nhiều rồi, cũng nên thành thật giải tỏa nỗi phiền muộn, có khi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

“Được rồi, anh cứ nói hết ra đi. Để em biết đường tránh đi vào vết xe đổ của anh”

“Hắn làm gì cũng đều chú trọng hiệu suất, sau khi để ý anh thì muốn nhanh chóng có được anh, hắn khiến anh rất khó thở. Lúc đầu, anh nghĩ cách trốn tránh hắn, nhưng thực chất chỉ là đang sợ bản thân sẽ động lòng thôi. Cùng hắn chơi trò trốn tìm, anh không nghĩ mình đã bỏ cuộc nhanh như vậy, còn tiếp nhận tình yêu của hắn”.

“Nhưng tính chiếm hữu của hắn rất mạnh, muốn nắm bắt anh, còn muốn thân mật hơn một chút. Anh mới đầu rất ghét, lại đang bận rộn bàn chuyện đi du học, nên cố ý lẩn trốn hắn, khiến hắn nổi giận. Sau đó bị anh hắn tiêm cho một liều thuốc, dù sao thì mối quan hệ được cải thiện nên hắn cũng hài lòng. Anh giải quyết xong mọi chuyện thì chuyển vào ở cùng hắn”

“Người anh nói tới là Diệp Kính Văn?”

Dòng tin nhắn này khiến Lâm Vi sửng sốt một hồi lâu.

Sao lại cảm thấy Hắc Sâm Lâm hôm nay có gì khác khác.

Cứ như giọng điệu quen thuộc mà đặc biệt của tên đó.

Chẳng lẽ mình suy nghĩ quá nhiều? Có khi..thật sự chính là hắn đang giở trò.

“Bởi vì xem em như bạn tri âm nên anh mới dám nói cho em biết, em đừng suy nghĩ nhiều, anh bị vậy là trời phạt đáng lắm~~ em đừng thương hại anh, mọi sự thống khổ mà anh đang chịu đều do chính anh tạo ra, không thể trách hắn, cũng không thể hận hắn. Muốn trách thì chỉ trách chính anh không biết cách làm hắn vui, lại còn mạnh miệng không giải thích cho hắn hiểu, nguyên tắc đặt ra quá nhiều, hắn không chịu nổi anh cũng đúng lắm”.

“Em đoán không sai, người đó chính là Diệp Kính Văn, anh vẫn luôn yêu hắn, tiếc là hắn không tin, em nói xem anh có nên đánh hắn một trận cho hả giận không? Lôi anh xuống nước rồi phũi phũi cái mông bỏ đi, quên mất rằng anh không biết bơi sao?”

Diệp Kính Văn, là anh phải không?

Là anh dùng id của Hắc Sâm Lâm đăng nhập phải không?

Nói chuyện với anh, em có thể cảm nhận được.

Lâm Vi nhẹ nhàng cười, có phải anh vẫn nghi ngờ em, không dám đứng trước mặt em hỏi trực tiếp nên mới dùng cách này để em nói ra phải không?

“Nếu như em muốn biết điều gì nữa thì hãy tới chỗ anh, anh sẽ kể tất cả với em”.

Nhưng, không còn ai trả lời lại nữa.

“Bánh ngọt ăn ngon” đã thoát khỏi diễn đàn rồi.