Cố Khanh mở mắt trước mắt tối om, tứ chi đều có cảm giác nặng truyền đến, hơi chút động liền có thể nhận thấy được tiếng xích sắt ma sát.

Đây là bị bắt cóc? Cố Khanh thử sử dụng dị năng thoát thân, nhưng một tia năng lượng đều cảm nhận không được, tinh hạch trong đầu thật giống như bị ngăn cách, tồn tại, lại cảm nhận không được.

Nhớ đến hành động của Cố Tang trước khi mê man, Cố Khanh đã không sai biệt lắm đoán ra đây là bút tích của ai.

Cố Khanh không hề có động tác, đứng dậy nương ánh sáng mơ hồ đánh giá vị trí hoàn cảnh của hắn.

Hình dáng vật dụng mơ hồ nói cho hắn đây là căn hộ họ mua ở căn cứ Thanh Hà, giường dưới thân là hắn và Cố Tang cùng nhau ngủ qua, bốn xích sắt từ cổ tay cổ chân hắn kéo dài đến bốn góc phòng, không biết bị dùng thứ gì cố định, chỉ để lại chiều dài nhất định khiến hắn có thể di động trong phòng, đáng tiếc với không tới cái chốt, không mở được đèn.

Cố Khanh dùng sức túm xích sắt trong tay, dây xích tinh tế, không nặng, lại đặc biệt cứng, không biết là dùng chất liệu gì chế tác.

Dưới tình huống như vậy, hoặc là chờ người thả hắn, hoặc là tự mình hại mình chạy trốn, Cố Khanh không có đam mê tự mình hại mình, vậy liền chỉ có thể lựa chọn chờ người đến đây, về phần người này là Cố Tang hay là người khác, đều không có quan hệ.

Dựa vào mép giường lẳng lặng ngồi, Cố Khanh nhìn phía trước, đó là chỗ cánh cửa, Cố Khanh đang chờ cửa bị mở ra.

Trong bóng đêm thời gian trôi qua luôn lặng yên không một tiếng động, không biết thời gian qua bao lâu, cửa vẫn đóng chặt, bên tai cũng nghe không được một chút động tĩnh. Cố Khanh cơ hồ hoài nghi Cố Tang nhốt hắn ở chỗ này có phải là để hắn đói chết hay không, nga, hắn hiện tại cũng không tính là sống, cũng không biết tang thi có thể đói chết hay không.

Cố Khanh nhàm chán nghĩ.

Nhưng hắn vì sao phải giống kẻ yếu ở chỗ này ngây ngốc chờ? Cố Khanh nhướn đuôi mày lên, hai mắt hơi hơi nheo lại. Triệu Vũ đã chết, nhiệm vụ đã hoàn thành, cho nên hắn hiện tại có thể rời đi không phải sao?

Về phần người yêu? Họ còn rất nhiều thời gian, thế giới kế tiếp hắn sẽ một lần nữa tìm được anh ấy.

Thả lỏng suy nghĩ để ý thức chậm rãi thoát ly, thân thể nặng nề chậm rãi biến mất, ý thức bắt đầu bay lên, Cố Khanh đáy lòng không thể tự chủ sinh ra một cỗ chột dạ, một loại chột dạ bởi vì không muốn đối mặt với đối tượng ngoại tình của mình mà muốn trốn tránh.

Nhưng không đợi Cố Khanh quay người, ý thức vốn đã chậm rãi thoát khỏi thân thể chợt trầm xuống, một lần nữa rơi vào trong thân thể.

Ý thức trở về thân thể mà sinh ra cảm giác nặng nề khác khiến đầu Cố Khanh từng đợt choáng váng, đồng thời mà đến còn có cái loại cảm giác suy yếu muốn chết, loại cảm giác này giằng co khoảng mười phút mới chậm rãi biến mất.

“Đây là có chuyện gì, hệ thống!” Cố Khanh lớn tiếng hỏi, tuy rằng bởi vì suy yếu mà những lời này không có khí thế gì, nhưng hệ thống vẫn trước tiên cảm nhận được Cố Khanh uy hiếp, lập tức trả lời.

“Không phải trách nhiệm của tôi, kí chủ. Sở dĩ thoát ly thất bại, là vì nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành toàn bộ.”

Thanh âm hệ thống tình chân ý thiết, Cố Khanh lại cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin.

Hắn tự nhận là nhìn người, nhìn cảm tình coi như chuẩn, Cố Tang có tình cảm với hắn là không thể nghi ngờ. Nếu có người nói Cố Tang không yêu Cố Khanh, vô luận là Cố Khanh quá khứ hay là hiện tại, tuyệt đối sẽ nhận mình mắt mù.

Về phần Triệu Vũ, dưới tình huống này mà gã còn có thể sống sót thì xác suất không đến 0.1%, trừ phi đúng là có vận cứt chó, tuyệt đối là hệ thống có yêu thiêu thân gì.

“Vốn loại tình huống này của ngài là được xem như cưỡng chế thoát ly, nhưng trong hai nhiệm vụ ngài chỉ hoàn thành một, tổng hợp nhiệm vụ khả năng hoàn thành phải hơn 80%, bởi vậy trình tự cưỡng chế lưu ngài lại. Về phần tình huống hiện tại của ngài chỉ là di chứng ngắn, cũng không có trở ngại gì.”

Hệ thống nói lời chuẩn xác, hệ thống lừa hắn cũng không có lợi, Cố Khanh tin vài phần hỏi: “Ý của nhóc là Triệu Vũ có thể còn sống?”

“Không phải Triệu Vũ, hệ thống kiểm tra đo lường không thấy sóng điện não của Triệu Vũ, đây có nghĩa Triệu Vũ quả thật đã chết.”

“Không phải Triệu Vũ, chẳng lẽ là Cố Tang?” Cố Khanh sắc mặt có chút không quá dễ nhìn, chẳng lẽ hắn đã nhìn nhầm, Cố Tang kỳ thật là lừa hắn? Hoặc là nói sau này còn có thể có biến số gì đó? Vô luận là loại khả năng nào Cố Khanh đã ‘*’ đều không vui nổi.

Hệ thống nói lời kế tiếp cắt đứt Cố Khanh suy nghĩ miên man: “Kí chủ còn nhớ rõ nhiệm vụ yêu cầu gì không?”

Cố Khanh im lặng gật đầu, chấp niệm, tương đương Cố Tang cùng Triệu Vũ.

Hệ thống theo đó hướng dẫn từng bước: “Triệu Vũ chính là ý mà anh hiểu, báo thù, kí chủ ngài đã gián tiếp giải quyết hoàn mỹ. Cố Tang, kí chủ ngài chỉ hiểu một nửa, Cố Khanh ban đầu đối với hắn trừ oán còn có tình cảm khác…”

Tình cảm khác… Cố Khanh lật toàn bộ kịch tình lại mấy lần, cực lực tìm kiếm chi tiết trong đó, có chút “Là… Yêu “

Hệ thống không nói lại, đây là cam chịu.

Oán, Cố Tang thương hắn, cuối cùng lại yêu người đàn ông khác, đây là nguyên thân oán, cho nên hắn muốn Cố Tang thương hắn.

Yêu, nguyên thân yêu Cố Tang, tình bạn, tình yêu, tình thân, đều là yêu. Hắn yêu Cố Tang, cho nên hi vọng Cố Tang tốt, mà nhìn chung toàn bộ kịch tình, Cố Tang đều không thể nói rõ là tốt, cầu mà không được đã xỏ xuyên qua toàn bộ cuộc sống của hắn.

Cố Khanh chậm rãi mò ra một manh mối.

Yêu mà không được, cầu mà không được, cho nên vấn đề chỉ có một —— cảm giác an toàn, Cố Tang cần cảm giác an toàn.

Cố Khanh cảm thấy có chút phiền phức, cảm giác an toàn cảm giác an toàn, nói thì rất đơn giản, cũng rất khó hoàn thành, bởi vì Cố Khanh không cho hắn được.

Ở thế giới này Cố Khanh chung quy cũng phải rời khỏi hắn đi tìm người yêu của mình, lừa gạt? Vậy càng không có khả năng, Cố Tang hiện tại liền như đi trên một sợi dây cứng mảnh trên núi cao muôn trượng, một chút chấn động hắn liền có thể cảm giác được.

“Tôi không thể rời đi?” Bỏ qua khó chịu ở đáy lòng, Cố Khanh hỏi. Hắn không muốn ở lại thế giới này, cho dù thực xin lỗi Cố Tang.

“Có thể, nhưng phải trả giá.”

Cố Khanh cảm thấy buông lỏng, theo đó cảm giác khó chịu lại càng nặng, áp lực khó chịu.

“Thế nhưng…” Hệ thống nói tiếp, thanh âm cuối cao lên, “… Kí chủ còn nhớ rõ lần trước sau khi nhiệm vụ kết thúc anh hỏi, về người đến từ bên ngoài kia không?”

Trong đầu Cố Khanh có chút căng thẳng chấn động, sương mù quay chung quanh đầu cho tới nay dần dần phiêu tán. Trực giác! Trực giác tìm kiếm người yêu!

“… Cho tới nay có thể tạo thành ảnh hưởng với thế giới cũng chỉ có người đến từ bên ngoài, Cố Tang của thế giới mà ngài vốn hẳn nên đi là thật, mà người này lại là sống lại, tôi cho rằng bằng sự mẫn cảm của kí chủ ngài hẳn là vào lần trước nói chuyện liền phát hiện không thích hợp …”

Thanh âm hệ thống còn đang tiếp tục, Cố Khanh lại dần dần nghe không thấy.

Tâm tình cùng nhau hạ xuống, cảm xúc ban đầu, chột dạ cũng tốt, áp lực cũng tốt, vô luận là gì đều không còn quan trọng, Cố Khanh hiện tại muốn nhìn thấy Cố Tang, ôm chặt hắn, an ủi nỗi bất an của hắn.

Cửa phòng bỗng bị mở ra, một luồng ánh sáng chiếu vào trong bóng đêm, lại rất nhanh bị cửa dày ngăn cách, Cố Tang trong bóng đêm chậm rãi tới gần, đứng vững ở đầu giường.

Tinh hạch bị ngăn cách trong đầu, Cố Khanh hiện tại liền giống như một người bình thường bị ánh sáng bất thình lình chiếu vào mắt một trận đau đớn, chỉ có thể nhắm mắt lại thư hoãn, mà một màn này dừng trong mắt Cố Tang chính là Cố Khanh không muốn nhìn thấy hắn, nghĩ đến điểm này, mi mắt Cố Tang bịt kín một tầng đen càng dày.

Thư hoãn xong, Cố Khanh theo hình dáng mơ hồ nhìn mặt Cố Tang, ý đồ đối diện Cố Tang trong bóng đêm, lại ngoài ý muốn năng lực nhìn trong tối không được tốt lắm mà thất bại, phòng tối om chỉ có tiếng tim đập chậm rãi tới cực điểm của tang thi cao cấp thuộc về hai người.

“Phiền toái mở đèn.” Cố Khanh nói, thanh âm bởi vì tâm tình kích động mà có chút run rẩy, lại bị Cố Tang nhầm thành đè nén lửa giận, nhưng Cố Tang vẫn đi đến góc bật đèn lên.

Lần này Cố Khanh đã chuẩn bị trước, nhắm mắt lại giảm xóc chốc lát mới mở mắt, bởi vậy không bị ngọn đèn chiếu vào hoa mắt.

Mở đèn, Cố Tang lại về trước người Cố Khanh đứng vững, Cố Khanh vừa mở mắt liền chống lại ánh mắt hắn.

“Không giúp em tháo xiềng xích ra sao, anh?” Cố Khanh giơ cao ngữ điệu, mang theo chút làm nũng ngây thơ, “Như vậy tay không thoải mái.”

Cố Tang lần này không có động tác, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Khanh cẩn thận nhìn, lại trừ làm nũng ủy khuất thì không thấy gì khác.

Đầu gối chậm rãi quỳ xuống, tay Cố Tang xoa mắt cá chân của Cố Khanh, tay không biết đụng phải chốt mở gì, xiềng xích lập tức mở ra, trong nháy mắt hai chân đều khôi phục tự do. Ánh mắt từ cổ chân theo chân thon dài trượt đến bàn tay tinh xảo, Cố Tang một tay đỡ lấy tay Cố Khanh, một tay còn lại đặt ở trên xiềng xích, lại không có động tác.

“Đừng nghĩ đến chạy trốn” Cố Tang nói, thanh âm khàn khàn giống như lầm bầm lầu bầu, Cố Khanh lại biết hắn đang nói với mình, “Anh sẽ chém tứ chi của em, giam cầm em, cho nên, đừng nghĩ đến trốn ~” Cố Tang dời mắt, nhìn thẳng hai mắt Cố Khanh, Cố Khanh cho hắn một nụ cười tươi.

“Lạch cạch” hai tiếng nhỏ vụn qua đi, xiềng xích bị mở ra, tứ chi Cố Khanh khôi phục tự do.

Sau khi mở xiềng xích Cố Tang liền nhìn chằm chằm hai mắt Cố Khanh, chỉ cần hắn có một tia dị động, liền giết hắn.

Hắn nhìn Cố Khanh uốn éo cổ tay cổ chân, sau đó kéo hắn đang nửa quỳ lên, ánh mắt ôn nhu, thâm tình, Cố Tang nháy mắt lơi lỏng.

Bỗng nhiên, Cố Khanh chợt phát lực, sau đó đẩy Cố Tang lên giường, tiếng cơ quan khởi động rồi tiếng vang thật nhỏ bốn xiềng xích vốn bị mở ra nhanh chóng vây chặt tứ chi của Cố Tang, thậm chí bởi vì xiềng xích buộc nhau một ít, dẫn đến chiều dài ngắn hơn, cả người Cố Tang cơ hồ thành hình chữ đại (大) bị đặt trên giường.

Ý thức Cố Tang bị mê hoặc nháy mắt thức tỉnh, trên mặt hắn nhìn không ra biểu tình gì, trong mắt lại chứa đầy gió lốc. Nhưng không đợi hắn bứt ra khỏi suy nghĩ Cố Khanh muốn mượn cơ hội này chạy trốn, trên người lại chợt nặng, chống lại tầm mắt Cố Khanh ở trên người mình, một cỗ run rẩy như ma túy từ lưng dâng lên.

Hắc ám, âm trầm, chiếm hữu, ánh mắt không khác gì với hắn, hiện tại, xuất hiện ở trong mắt Cố Khanh, khi bị Cố Khanh dùng loại ánh mắt này nhìn, trong linh hồn Cố Tang cơ hồ khó có thể ức chế mà phát ra tiếng rên sảng khoái.

“Cột em, hửm?” Cố Khanh để sát vào bên môi Cố Tang nói nhỏ, trong mắt tối tăm cơ hồ nhấc lên lốc xoáy.

“Khơi mào tình cảm cấm kỵ của em với anh trai rồi muốn rời đi à, anh ~” Nâng lên ngữ điệu, ngữ khí âm trầm đủ để nói rõ cảm xúc đen tối của người đang nói, nhưng Cố Tang lại như không cảm giác được, đồng tử vẫn tối tăm thâm thúy, nhưng ánh sáng phấn khởi trong mắt lại dần dần sáng rực.

Được người yêu dùng ánh mắt tràn ngập dục chiếm hữu nhìn, loại cảm giác này! Loại cảm giác này! … Khóe miệng Cố Tang chậm rãi gợi lên.