Cuối cùng Cố Khanh cùng Hàn Thích Dịch vẫn không xảy ra quan hệ thân thiết gì cả, ngược lại không phải là một bên không muốn hoặc là chuyện gì, mà là Hàn Thích Dịch đầu óc thoáng rút muốn hai người bắt đầu từ việc hẹn hò, tối thiểu Cố Khanh cho rằng hắn bị rút não… Hai thằng đàn ông, thấy hợp mắt thì xả pháo là chuyện không bình thường à?

Cách hội đấu giá còn có hơn một tuần, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hai người liền đi khu nhà nông ở thành phố S mà Cố Khanh nói qua chơi vài ngày, này cũng khiến vợ chồng nhà họ Cố tra được địa chỉ của Cố Khanh theo tới lại uổng công.

Nhưng Cố Khanh quả thật sẽ tham gia cái hội đấu giá từ thiện kia, hai vợ chồng nhà họ Cố không điều tra ra nơi Cố Khanh ở hiện tại cũng chỉ phải chờ đợi, đã đợi mười mấy năm, cũng không thèm để ý mấy ngày.

Bên kia, Trịnh Phong tìm Phương Hi Ngạn còn đang ở thành phố S, người thành đạt ở phương diện luôn có một mặt của chính hắn, cũng không biết hắn nói gì với Phương Hi Ngạn, Phương Hi Ngạn lại về bên Trịnh Phong, hai người tuy rằng không ở cùng nhau nhưng cũng chính thức hẹn hò.

“Xin lỗi cục cưng, anh chỉ là muốn đuổi họ đi không biết em sẽ hiểu lầm, thật sự là rất xin lỗi.” Trịnh Phong kéo tay Phương Hi Ngạn thâm tình chân thành nói.”Có lẽ cuộc sống của anh trước đây có chút thối nát, lạm tình, nhưng đó đều đã qua. Từ khi gặp được em, anh liền không còn quan hệ với người khác nữa, anh thề.”

Phương Hi Ngạn nhìn Trịnh Phong không nói lời nào, trong mắt Trịnh Phong chỉ có chân thật, không có nửa phần giả dối, y liền tin một nửa.

Lại nghĩ đến mình mang đến tổn thất lớn cho công ty hắn như vậy, hắn một chút cũng không có ý trách cứ, thì áy náy chột dạ chuyển hóa thành một nửa tin tưởng kia.

“Không có gì, là em quá tùy hứng.” Phương Hi Ngạn có chút áy náy nói.

Trịnh Phong con ngươi bên trong nhất thời choáng mãn kinh hỉ cùng thâm tình, “Hi Ngạn, em tha thứ cho anh rồi sao?”

“Ừ.” Bị ánh mắt nóng cháy này nhìn có chút ngượng ngùng, Phương Hi Ngạn ửng đỏ hai má đáp.

“Cám ơn em, Hi Ngạn.” Buông tay Phương Hi Ngạn ra, Trịnh Phong kích động đi lại chung quanh trong phòng khách sạn muốn giảm bớt cảm xúc kích động của mình. Đi đến cạnh bình nước bỗng nhiên hắn rót một ly nước đưa cho Phương Hi Ngạn, đợi khi Phương Hi Ngạn nhận lấy thì lại muốn cầm lại có chút áy náy nói “Anh quên em vừa uống nước qua, Hi Ngạn em có muốn ăn ít trái cây hay không, hoặc là ăn chút điểm tâm, anh đi mua cho em.”

Nhìn người đàn ông thành công lại anh tuấn giá trị mấy triệu vì mình mà biến thành thật cẩn thận, Phương Hi Ngạn liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào được sắp lên men.

“Không sao, em vừa lúc khát.” Tránh tay Trịnh Phong muốn cầm lại ly nước, Phương Hi Ngạn uống ly nước một ngụm nhỏ, không biết có phải trong lòng quá ngọt hay không, ly nước lọc bình thường này cũng bị y nếm ra vị ngọt.

Uống nước xong, hai người ngồi trên giường cùng nhau nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, Phương Hi Ngạn lấy tay che miệng lại ngáp, khóe mắt cũng chảy vài giọt nước mắt. Hơn nửa tiếng ngắn ngủi y đã ngáp rất nhiều lần, thế nhưng hôm qua y rõ ràng ngủ ngon giấc a, Phương Hi Ngạn kỳ quái nghĩ.

Tự hỏi thì lại nhịn không được mà ngáp, lau nước mắt ở khoé mắt, Phương Hi Ngạn đứng dậy cười xin lỗi Trịnh Phong đang trò chuyện vui vẻ, “Có lẽ tối qua không ngủ ngon, giờ em có chút mệt, về trước nhé.”

Trịnh Phong giữ chặt tay Phương Hi Ngạn cười nói “Hi Ngạn em mệt thì cứ ở đây ngủ, không cần đi về phiền toái như vậy.”

Phương Hi Ngạn có chút do dự.

“Hay là Hi Ngạn em… Không tin.” Trịnh Phong nói thần thái trong mắt chậm rãi biến mất, cả người cũng suy sút hơn, có vẻ có chút đau thương.

“Không phải em chỉ là… Được rồi, quấy rầy anh vậy.” Trịnh Phong đau lòng khiến Phương Hi Ngạn cảm thấy y phải chăng đã sai, suy xét một lát y do dự đáp ứng.

Thay nguyên bộ đồ tắm của khách sạn, Phương Hi Ngạn nằm trên giường lớn hai người mềm mại ở khách sạn, nheo mắt chuẩn bị ngủ.

Bỗng nhiên, bên cạnh chợt lõm xuống, Phương Hi Ngạn trừng mắt to nhìn Trịnh Phong nằm cạnh mình.

“Yên tâm, anh không làm gì em đâu, trừ lần đó, sau này không được cho phép, anh sẽ không làm gì không nên làm với em nữa, Hi Ngạn.” Trịnh Phong ôm cả người Phương Hi Ngạn vào lòng, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói.

Phương Hi Ngạn đỏ mặt, hiển nhiên nghĩ tới lần đầu tiên của hai người. Nhưng lại không có quá nhiều thời gian cho y ngượng ngùng, sau đó y liền bởi vì không chống nổi buồn ngủ sâu trong cơ thể mà rơi vào giấc ngủ say

Ngủ không bao lâu, khuôn mặt đang ngủ của Phương Hi Ngạn vốn mang theo thỏa mãn liền biến thành kỳ quái, phẫn nộ, thoải mái, kinh ngạc, đau khổ, tự trách… Biến hóa thay nhau khiến Trịnh Phong nhìn bên cạnh lộ ra nụ cười hứng thú.

“Cậu đến tột cùng là cho tôi thứ gì đây, Cố Khanh…” Xoay nhẫn trên ngón tay, Trịnh Phong thầm nghĩ.

Bên kia, Cố Khanh đang cùng Hàn Thích Dịch đang ở khu nhà nông chơi vui vẻ thì lại nở nụ cười trên khóe miệng.

“Khống cổ” đúng là thứ tốt, vô sắc vô vị, gặp nước sẽ trung hoà, ở thế giới trước tuy rằng gân gà, nhưng ở thế giới bình thường thì cũng thuộc về bảo bối nghìn vàng khó được, đáng tiếc …

Cái gọi là khống cổ, vật cũng như tên. Nhưng khống cổ này không phải dùng để khống chế hành vi tư tưởng con người, tác dụng duy nhất của nó chính là dùng để khống chế giấc mơ một người, chung tác dụng với ác mộng.

Nhưng khống cổ thì yếu hơn một tí, cho nên mới gân gà, bởi vì có thể bị huỷ diệt dễ dàng, nhưng Phương Hi Ngạn lại không có năng lực hủy diệt cổ trùng này, y bây giờ có lẽ đang chìm vào một giấc mơ xen lẫn giữa hư ảo và hiện thực.

“A Khanh, dâu rửa sạch rồi đây.” Nâng một rổ dâu tây còn đang nhỏ nước, Hàn Thích Dịch kêu lên. Trên bộ đồ vest cao cấp trừ vệt nước, còn dính không ít bùn đất tro bụi.

“Đến đây.” Cố Khanh cười nói, nhào qua phía Hàn Thích Dịch. Hàn Thích Dịch cười giang hai tay nghênh đón, nhưng Cố Khanh lại trực tiếp nhào về phía giỏ trái cây trong tay hắn.

Có chút mất mác mà buông tay xuống, bỗng nhiên một trái dâu đỏ tươi được một ngón tay khớp tay rõ ràng đưa tới bên miệng, nhìn qua, là Cố Khanh.

“Nhìn gì đó, ăn đi.” Hàn Thích Dịch chỉ bình tĩnh nhìn Cố Khanh, “Anh không ăn em ăn…” Cố Khanh giả vờ muốn thu tay lại Hàn Thích Dịch lập tức há miệng nhẹ nhàng cắn cả ngón tay Cố Khanh, đầu lưỡi đảo quanh liếm đầu ngón tay hắn, có vẻ càng gợi tình.

Cố Khanh cũng mặc hắn làm, ông già hắn đây cũng mấy trăm tuổi rồi, chút trường hợp ấy còn chưa doạ nổi hắn.

Liếm láp trong chốc lát, Hàn Thích Dịch rốt cuộc cũng buông tay Cố Khanh khàn giọng nói, “Thực xin lỗi A Khanh, anh…”

“Buông ra được rồi à? Anh là chó hay sao?” Cố Khanh nghiêng mắt nhìn thoáng qua Hàn Thích Dịch, tay không ngừng nhét dâu vào miệng.

Quả nhiên, dù lúc nào thì dâu cũng đều là thứ hắn thích ăn nhất mà.

Bởi vì ăn quá nhanh mà nước dâu màu hồng từ khóe miệng hắn chảy ra, Hàn Thích Dịch nuốt nuốt nước miếng, có chút miệng khô lưỡi khô.

“Chậc, anh đây là có thể phát tình mọi lúc mọi nơi hay sao?” Liếc nhìn Hàn Thích Dịch hở ra □□, Cố Khanh dùng đầu gối đụng đụng cái bao lớn lộ ra kia, ý chỉ nó mà nói.

“Anh chỉ phát tình với em.” Nắm chặt cái chân Cố Khanh nâng lên kia, đỡ lấy cơ thể liêu xiêu của Cố Khanh đến gần bên tai hắn thấp giọng nói. Hơi thở ấm áp phả lên lỗ tai Cố Khanh, kích thích hắn run rẩy tê dại từng đợt.

Đẩy đầu hắn ra, Cố Khanh cười đến tùy ý “Anh không phải nói chúng ta cần hẹn hò trước hay sao? Hửm?”

“Nhưng mà, ” Hàn Thích Dịch vùi đầu vào vai Cố Khanh bắt tay Cố Khanh để lên □□ gồ ra của mình, “Nó không muốn đợi.”

Nơi này lược bớt tám trăm từ