Hội đấu giá từ thiện PAP là một hội đấu giá từ thiện có quy mô lớn nhất toàn cầu, phạm vi đề cập rộng nhất, địa vị cũng là cao nhất.

Tất cả tài chính mà hội đấu giá từ thiện có được từ bán đấu giá đều chiếm 20% tổng tài chính hàng năm, tài chính đó đều dùng để quyên tặng cho những ai cần giúp đỡ ở bất cứ mọi nơi.

Mỗi năm hội đấu giá đều sẽ tùy tiện chọn một thành phố trong toàn cầu để tổ chức, giới thượng lưu phần lớn cũng coi lời mời của hội đấu giá là vinh quang, bởi vì điều này tượng trưng cho địa vị thân phận của mình trong giới, mà Hàn Thích Dịch thì lại là khác loài.

Cha mẹ và chị Hàn Thích Dịch đều là ở trên đường đến hội đấu giá mà bị tập kích qua đời, tuy rằng hàng năm đều nhận được lời mời, nhưng nhiều năm như vậy, trừ lúc cha mẹ còn sống được cha mẹ mang đi vài lần, sau này Hàn Thích Dịch cũng không còn đến qua.

Hội đấu giá cử hành vào ngày Chủ Nhật thứ hai tháng 10 hằng năm, liên tục ba ngày, mà hiện tại cách hội đấu giá còn đến mười ngày.

Thân là một thư ký bên người còn đang thực tập, Cố Khanh chỉ cần nơm nớp lo sợ làm công việc vụn vặt của ông chủ, nghe ông chủ dặn dò là được. Chất vấn quyết định của ông chủ, cũng không phải là một người mới nên làm, hơn nữa… Cố Khanh nở nụ cười, nghĩ đến Hàn Thích Dịch cũng không muốn hắn truy tìm nguồn gốc vấn đề này.

Hàn Thích Dịch quả thật không nghĩ Cố Khanh biết nguyên nhân mình dẫn hắn đến thành phố S trước, bất cứ thứ gì hắn cũng có thể cho Dư Minh, chỉ có Cố Khanh là không thể. Loại tình cảm đến bất ngờ không kịp phòng bị này, tuy rằng Hàn Thích Dịch luôn thấy không thích hợp, nhưng không thể khống chế mà rơi vào.

Uyển chuyển từ chối lời mời ở chung cứng ngắc của Hàn Thích Dịch, trong ánh mắt ảo não của hắn Cố Khanh cầm CMND đi đặt một phòng khác, đương nhiên, là ghi vào sổ công ty, Cố Khanh hiện tại là người nghèo mà.

Ngày hôm sau, Cố Khanh còn đang ngủ mơ màng liền bị một tiếng đập cửa đánh thức. Mở cửa, cửa không một bóng người, một bó hoa màu bluelover lẻ loi được nằm trên mặt đất.

Cúi người nhặt bó hoa trên mặt đất, cùng với tờ giấy viết “một đời một kiếp, too Cố Khanh” bị bó hoa đè lại, ánh mắt liếc qua tay áo vest quen thuộc lộ ra một khúc ở góc, Cố Khanh khóe miệng thoáng trừu, giả vờ không phát hiện ôm bó hoa liền vào phòng.

Trốn ở góc rẽ Hàn Thích Dịch nhẹ nhàng thở phào, cuộc gọi của Hàn Dư Minh cho Hàn Thích Dịch một chút kích thích, khiến hắn thay đổi kế hoạch lâu ngày yêu nhau lúc đầu.

Ba tháng qua, khoảng cách giữa hai người vẫn là khoảng cách giữa cấp trên cấp dưới xa lạ, cho nên Hàn Thích Dịch chỉ có thể một lần nữa dừng lại phương pháp đó.

Thông qua mạng internet lục soát tư liệu để xem, muốn theo đuổi một người thì phải biết lãng mạn. Phải tặng hoa, hẹn hò, cùng nhau xem phim, cùng nhau đốt pháo hoa, cùng nhau ăn bữa tối ánh nến lãng mạn, quan trọng nhất là phải tiến dần từng bước, Hàn Thích Dịch lựa chọn việc tặng hoa trụ cột nhất cũng là thông thường nhất để bắt đầu.

Sáng sớm, Hàn Thích Dịch liền đến cửa hàng bán hoa dưới nhân viên cửa hàng đề cử thì mua một bó mười một bông bluelover đặt trước cửa Cố Khanh. Tuy rằng có thể trực tiếp gọi điện thoại để nhân viên cửa hàng bán hoa đưa lại đây, nhưng Hàn Thích Dịch cảm thấy tự mình đi thì càng có vẻ thật lòng hơn.

Có thật lòng hay không Cố Khanh không biết, Cố Khanh chỉ cảm thấy Hàn Thích Dịch ngây thơ như vậy đúng là ngốc đến đáng yêu.

Hàn Thích Dịch không có khả năng không điều tra qua tư liệu của Cố Khanh, tự nhiên biết lấy thân phận của hắn chỉ cần đơn giản tạo áp lực lại thêm lấy tiền tài dụ dỗ, lấy việc Cố Khanh thật khát vọng thứ này thì nói không chừng liền rửa sạch mình đưa đi. Mà hắn lại không lựa chọn cách thức đơn giản nhanh gọn này, mà là lựa chọn theo đuổi.

Không sai, theo đuổi.

Nếu nói trước đây Cố Khanh vẫn không xác định Hàn Thích Dịch mang theo mình bên người là có mục đích gì, thì giờ đây mục đích này đã bị Hàn Thích Dịch đặt ra ngoài.

Nhiều năm như vậy luôn quay chung quanh đủ loại phụ nữ, Cố Khanh phát hiện hắn tựa hồ chưa từng * với phụ nữ qua. Cho dù là một cô gái khêu gợi hiện tại cởi sạch đứng ở trước mặt hắn, hắn có thể cả cứng cũng không cứng lên được.

Hàn Thích Dịch là người đàn ông không tệ, mặt mũi đẹp, dáng người cũng tốt, có lẽ hắn có thể thử xem.

Beefsteak cẩn thận cắt thành độ nhỏ thích hợp bị đưa tới trước mặt, trong ánh mắt tha thiết của Hàn Thích Dịch Cố Khanh nói tiếng cảm ơn rồi tiếp nhận.

Sau khi tặng hoa, đi dạo phố cùng với xem một bộ phim tình cảm lãng mạn trong ánh mắt khác thường của mọi người, hiện tại hai người đang tiến hành một bữa tối ánh nến càng thêm lãng mạn, địa điểm: phòng Tổng thống.

“Không cần khách khí như vậy, ” Hàn Thích Dịch dừng một chút, tiếp tục nói, “Em có thể xem tôi như một người bạn, xem đây thành một bữa cơm trưa ăn cùng bạn.”

Ai lại ăn bữa tối ánh nến với bạn trong phòng Tổng thống chứ, trong lòng yên lặng trợn mắt, Cố Khanh ngoài miệng lại đáp “Vâng thưa ông chủ.”

“Ông chủ, cách hội đấu giá còn chín ngày, chín ngày này ngài có kế hoạch gì chưa?”

Nuốt xuống beefsteak trong miệng, Hàn Thích Dịch cầm chai rượu rót cho Cố Khanh, “Lúc trước nhớ lầm thời gian, nếu đã đến đây vậy cứ ở thành phố S chơi vài hôm thả lỏng đôi chút, xem như ông chủ tôi đây cho em một lần phúc lợi nghỉ ngơi vẫn có lương.”

Cầm lấy ly rượu đứng dậy muốn đi, bị Hàn Thích Dịch ấn xuống, nhấp miếng rượu vang Cố Khanh nở nụ cười ngượng ngùng: “Nếu như vậy, tôi liền cám ơn ông chủ.”

Trái tim chợt rạo rực, Hàn Thích Dịch cầm lấy ly rượu nương ly rượu che giấu xao động của mình.

“Ông chủ ngài trước đây có đến thành phố S qua chưa? Nếu không thì tôi có thể đề cử cho ngài vài nơi vui.” Nói đến nơi quen thuộc, Cố Khanh đến đây điểm tinh thần.

“Ví dụ như phố ăn vặt ở góc phố Tây ăn ngon lại thực dụng, nhưng mấy người thành công như ông chủ chắc hẳn sẽ không đi; nhưng ngoại ô thành phố S có khu nhà nông, trong đó có trái cây mới mẻ cá cũng màu mỡ, khung cảnh đẹp không khí cũng tốt, ông chủ có thể đi xem xem; còn có đại học S…” Nói đến đây ánh mắt Cố Khanh dần dần như rơi vào kí ức nào đấy, trên mặt cũng mang theo vài phần bi thương.

“Tử Kinh Hoa ở đại học S, rất đẹp…” Bưng lên rượu đỏ một ngụm uống cạn, lại tự mình rót. Có lẽ là bị cồn thả lỏng suy nghĩ, Cố Khanh vừa đứt quãng kể ra từng chút cùng Phương Hi Ngạn, vừa một ly đến một ly uống rượu đỏ.

Hàn Thích Dịch nhíu mày, hắn sao lại quên, Cố Khanh và Phương Hi Ngạn kia đều là người thành phố S chứ, trong thành phố S có rất nhiều kỉ niệm của họ.

“Không cần suy nghĩ!” Hàn Thích Dịch lạnh tiếng nói.

“Thực xin lỗi ông chủ…” Cố Khanh đỏ mặt, ánh mắt mê ly không có tiêu điểm, “Tôi, tôi hình như uống hơi nhiều.”

“Vậy thì đừng uống nữa.” Hàn Thích Dịch giơ tay cướp đi ly rượu trong tay Cố Khanh, Cố Khanh không giãy dụa.

“Không sao đâu ông chủ, ” Giãy dụa từ trên chỗ ngồi đứng dậy Cố Khanh lảo đảo đi đến cửa sổ sát đất, Hàn Thích Dịch bước lên trước đỡ lấy.”Tôi đã nhìn ra.”

Hàn Thích Dịch trong lòng vừa động, “Đã nhìn ra cái gì?”

“Hi Ngạn cậu ấy có thể thật sự không yêu tôi, ” Hai tay chống tại cửa sổ Cố Khanh cố gắng mở to đôi mắt đào hoa sương mù nhìn dòng xe cộ phía dưới, “Tuy rằng không biết vì sao bỗng nhiên lại như vậy, nhưng tôi không muốn cậu ấy khó xử, cứ như vậy đi, cứ như vậy mà chấm dứt đi…”

____________________________________________________

Bàn tay thô ráp vói vào áo, vuốt ve ma sát làn da bóng loáng của người bên dưới. Hai người hôn kịch liệt nồng nhiệt từ phòng ăn đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ, miệng lưỡi cắn xé dây dưa kéo ra sợi chỉ bạc.

Không biết hôn bao lâu, hai người quần áo đang lôi kéo dần dần bị xé rách sạch sẽ, không có quần áo che, làn da lộ ra càng thêm không kiêng nể gì mà ma sát nhau, kích thích từng đợt tê dại làm người ta run rẩy.

Cơ thể trên giường phập phồng, theo từng đợt đâm vào mãnh liệt dưới thân nhân cũng càng lúc càng lớn, không biết qua bao lâu trong đầu Hàn Thích Dịch chợt loé ánh sáng, chợt ngồi dậy.

Ánh nắng chói mắt từ ngoài cửa sổ bắn thẳng vào, Hàn Thích Dịch đưa tay vói vào trong chăn sờ, đụng đến chất lỏng ẩm ướt đầy tay không khỏi cười khổ một tiếng.

Lấy tay ra từ trong ổ chăn, ngón tay lơ đãng xẹt qua một vật thể bóng loáng.

Xúc cảm này là?

Hàn Thích Dịch nghiêng đầu nhìn về phía Cố Khanh đang ngủ say, nửa thân thể lộ ra bên người, không khỏi trừng lớn mắt.