Dâm quỷ 1 – Khụ! Khụ khụ khụ...!

Cuối cùng khóe miệng Ngôn Hành Yến cũng nở nụ cười hài lòng, y cười nói: "Thấy khỏe hơn nên lại quay về, còn cậu nữa, khụ, không đi học thể dục à?"

"Đúng, lớp thể dục!" Lệ Nam cuống quít quay đầu nhìn đồng hồ, "Đã vào lớp được 25 phút rồi? Vừa nãy tôi ngủ à?!"

"Đúng vậy." Ngôn Hành Yến vô tội chỉ chỉ bàn học, "Lúc nãy về tôi thấy cậu đang ghé vào ngủ trên bàn học."

Cậu cứ xạo quần đi.

Lệ Nam trợn trắng mắt trong lòng nhưng trên mặt thì tràn đầy ảo não, "Sao không ai đánh thức tôi chứ...!Lúc này còn đi học gì nữa, thôi, tôi bỏ bài tập hóa ra làm!"

Hắn quay người lại, vẫn cố gắng giãy dụa nhớ kỹ mọi chuyện đơn giản một lần nữa, lỡ đâu cái bát canh Mạnh Bà kia chỉ bị quá hạn nhưng vẫn còn tác dụng thì sao? Đáng tiếc vừa mới mở nắp bút ra Ngôn Hành Yến lại sán tới từ phía sau, Lệ Nam gần như cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của đối phương phả lên trên gáy.

"Thật sự rất thơm..."

"!" Lệ Nam hoảng sợ che gáy xoay người lại trừng y, một nửa là giả bộ một nửa là thật sự có chút sợ.

Đây cũng là chuyện lạ trong giấc mơ, Ngôn Hành Yến nói cái gì mà hắn rất thơm.

Một vài chuyện kì lạ phát sinh tuyệt đối không phải một chữ "trùng hợp" là có thể giải thích hết được, Lệ Nam có chậm chạp đến mấy thì lúc này cũng ý thức được trên người mình có chỗ không đúng.

Ngôn Hành Yến cười rộ lên, y gầy đến mức toàn thân trông như một cây trúc, sắc mặt cũng tái nhợt bệnh trạng quanh năm, nhưng lúc này y bỗng nhiên nở nụ cười lại như gió xuân hòa tan băng tuyết, đẹp ngoài sức tưởng tượng của người xem, "Trên người cậu thơm lắm, có thể nói cho tôi biết cậu dùng nước hoa gì không? Không cần ngại đâu, pháp luật cũng đâu có cấm đàn ông dùng nước hoa."

Lệ Nam: "..."

"Tôi thích lắm, cậu nói cho tôi biết đi mà!" Có lẽ Ngôn Hành Yến hiểu lầm Lệ Nam đang xấu hổ vì lén lút xịt nước hoa không dám nói thật, sợ bị cười nhạo là ẻo lả trang điểm nên y dẫn dắt từng bước, xổ hết mọi lời ngon tiếng ngọt, "Khó mua cũng không sao, khụ khụ...!hoặc là, nếu cậu đồng ý thì có thể bán lại cho tôi cái lọ đấy với giá cao cũng được."

"..." Chỉ vì một chai sữa rửa mặt 100 tệ không thì 2000 tệ mà bị cái tên ngốc này quấy rối tính dục?? Lệ Nam giận tái mặt lại một lần nữa nhấn mạnh mình không xịt gì hết, sau đó xoay người về phía trước bày ra dáng vẻ không muốn để ý đến Ngôn Hành Yến nữa.

Thấy người ngồi đằng trước khó chơi Ngôn Hành Yến thở dài tiếc nuối, đến khi Lệ Nam làm xong mười đề trắc nghiệm quay đầu lại thì thấy trong lớp học chỉ còn lại mình hắn, Ngôn Hành Yến chẳng biết đã im lặng rời đi từ lúc nào.

Nếu đặt ở trước đây Lệ Nam nhất định phải nói mấy câu kiểu như "sao lại giống mèo thế, đi không có tiếng gì cà" nhưng hôm nay hắn có thốt ra thì cũng là: "Sao cứ như ma ấy, bước đi không có tiếng..."

Thứ bảy sau hôm xảy ra chuyện kì lạ, Lệ Nam là học sinh lớp mười hai trọ ở trường lại đang lúc chưa đến ba tháng sau sẽ thi đại học nên một tháng hắn chỉ về nhà hai ngày, những thời gian khác dù là cuối tuần được tự do hoạt động hắn cũng sẽ tự giác đến lớp tự học.

Nhưng sau sự kiện kì lạ hôm đó Lệ Nam luôn cảm thấy tâm thần không yên.

Bản ghi nhớ đã viết kín ba trang, mọi chi tiết về chuyện bỗng nhiên gặp quỷ đều được ghi chép lại, đến thi trắc nghiệm hay làm văn hắn cũng chưa nghiêm túc thế bao giờ.

Lệ Nam cũng sầu, nếu chuyện như vậy còn xảy ra lần nữa thì phải làm sao đây? Cũng càng lo lắng nếu trong tương lại không xảy ra chuyện tương tự nữa?

Mấu chốt nhất là, sao đến giờ hắn còn chưa mất trí nhớ?

Thời gian nghỉ trưa Lệ Nam mở vòng bạn bè trên Wechat của cô giáo dạy âm nhạc, từ trước đến nay hắn không thích lướt trang cá nhân đầy quảng cáo của công ty nhỏ và bí quyết dưỡng sinh nên hôm nay mới nhận ra Wechat của cô giáo đăng rất nhiều ảnh con gái.

Cô bé trong ảnh có một đôi mắt rạng ngời rực rỡ chơi đùa với bạn bè, ăn bánh ga-tô, học đánh đàn với mẹ, khóc nhè lúc đi tiêm ở bệnh viện.

Tin tức đếm ngược thứ hai từ dưới lên là ảnh chụp bên ngoài phòng cấp cứu lúc rạng sáng, cô giáo đang cầu nguyện với tất cả ho vọng, bình luận bên dưới đều là chúc phúc cầu nguyện hỏi han có thể giúp gì hay không.

Bài viết mới nhất chỉ có một câu đơn giản: Cầu mong Yến Nhi của ba mẹ có thể thỏa thích dang rộng đôi cánh bay lượn chốn thiên đàng.

Lệ Nam do dự hồi lâu cuối cùng không tự tiện làm phiền cô giáo đang đau khổ nữa, người quá cố cũng đã mất, tâm nguyện được nghe một khúc nhạc để chìm vào yên nghỉ cũng đã hoàn thành, hắn cần gì phải đi làm phiền người sống.

Mơ hồ nghe thấy tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên Lệ Nam biết mình học không vào, hắn dứt khoát cất sách vở, tìm cái đồng hồ bị hỏng hai tuần nay vẫn chưa kịp mang đi sửa muốn thừa dịp lên phố sửa đồng hồ thì giải sầu một chút.

Mặt trời lặn về tây, dòng người đổ về trung tâm thành phố chỉ có tăng chứ không giảm, đèn nê lần lượt được bật sáng tạo thành quầng áng sáng như ngân hà mênh mông, bất dạ thành chỉ thuộc về nhân giới.

Lệ Nam đưa đồng hồ đeo tay cho bộ phận bảo hành trong cửa hàng, nhân viên kỹ thuật nói hai giờ sau có thể quay lại lấy.

Hắn mở điện thoại tìm chỗ ăn cơm, vừa lướt màn hình vừa nghĩ đi đâu thật xa ăn cũng được, tiện đi đi về về giết thời gian.

Theo chỉ đường trên điện thoại Lệ Nam xuyên qua đám người rẽ trái quẹo phải vào một con hẻm nhỏ.

Nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ không cảm thấy cái gì nhưng hai ngày nay thần kinh Lệ Nam nhạy cảm khác thường, luôn cảm thấy có thứ gì đó không thể nhìn thấy đi theo sau mình, hoặc trốn trong góc tường nhìn trộm, ngay đêm qua hắn còn mơ thấy có cái đầu một người thất khiếu chảy máu nằm bên gối mình.

Hắn hiểu mình tâm lý bản thân đang bị ám ảnh sau khi tin rằng trên đời này thật sự có quỷ, sau đó hắn thở một hơi đeo tai nghe lên xem tiểu phẩm, bình tĩnh tiến về phía trước trong tiếng rao đặc sệt giọng phổ thông vùng Đông Bắc của ông chú râu rậm bên tai.

Hẻm nhỏ rất ngắn còn là một đường thẳng, trước khi hắn bước vào đã thấy được đường cái sáng sủa đông đúc người qua lại phía bên kia, trong ngõ hẻm cũng vô cùng sạch sẽ không có rác rưởi gì nhìn qua là biết thường ngày có người dân xung quanh đến quét dọn.

Nghe âm thanh tràn ngập hương vị cuộc sống xung quanh, Lệ Nam muốn nhanh chân xuyên qua hẻm nhỏ nhưng hai chân lại không nghe lời mà càng ngày càng chậm, càng chạy càng thấy nặng nề.

Chờ đến giữa chính con hẻm cuối cùng hắn cũng nhận ra cảm giác nặng nề đó không phải ảo giác, hai chân của hắn thực sự nặng tựa vạn cân, giống như --

Có người đè lên giày ôm chặt lấy hai chân của hắn.

Tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn bên tai, gió lạnh thổi qua áo lông và áo sơ mi ướt đẫm của Lệ Nam cũng thổi tan chút giãy dụa cuối cùng nỗ lực muốn tiến về phía trước của Lệ Nam.

Hắn như một pho tượng bị đóng chặt giữa con ngõ, một nơi mà đúng lúc tia sáng ở hai đầu con hẻm không thể lan tới.

Ngắn ngủi ba giây sau toàn thân Lệ Nam bỗng run lên, hai tay hai chân không theo khống chế run run, lại tiếp sau đó chuyện càng khiến hắn trợn mắt hốc hơn đã xảy ra, hai tay của bỗng nhiên tự động sờ lên vai mình, sau đó là ngực, thắt lưng và bắp đùi, cuối cùng còn cởi dây lưng, cúi đầu nhìn thứ trong quần.

Hắn lưu manh huýt sáo một tiếng, không phải Lệ Nam huýt sáo mà là tự cơ thể hắn làm vậy, huýt sáo xong còn cười nói: "Thằng cu không tệ đâu."

Hắn bị chiếm xác? Lệ Nam kinh hoảng muốn khống chế thân thể của mình nhưng hắn không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình tự tung tự tác.

Đầu tiên là đi tới ven đường soi gương chiếu hậu ô tô vò rối mái tóc đen, sau đó cởi áo khoác buộc lên thắt lưng, thuận tay cởi áo len ra rồi quăng đi.

Tệ hơn là Lệ Nam rõ ràng không khống chế được thân thể của mình nhưng vẫn có thể cảm thấy cơn lạnh đang xộc lên từng tấc da thịt len lỏi vào trong mỗi mạch máu.

Hắn tức giận giãy dụa trong biển ý thức nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cởi cúc cái áo sơ mi cuối cùng đến tận bụng, sau đó "hắn" ở trong gương sờ lên món đồ trang sức màu xanh ngọc đeo trên xương quai xanh để lộ ra nét dâm đãng từ tận trong xương tủy mà cả đời này Lệ Nam chưa từng thể hiện.

Lệ Nam: "..."

Lệ Nam thề rằng hắn muốn giết chết con dâm quỷ chiếm xác của mình.

Mặc dù hắn không có bất kỳ kiến thức về quỷ quái nào cũng có thể nhận ra cái con quỷ khoe khoang lẳng lơ này làm công việc đặc thù, muốn lợi dụng thân thể hắn đi giao dịch.

Lệ Nam nghĩ tới Ngôn Hành Yến nhưng hắn không có cách nào nhờ trợ giúp chỉ có thể bất lực nhìn thân thể của mình càng đi càng xa, cuối cùng ở dừng lại trước một ga ra vắng vẻ.

Trên tường ngoài ga ra được bao phủ bởi đủ loại tranh graffiti và những hình vẽ nghệ thuật hắn nhìn không hiểu, rèm cửa nửa buông, bên trong truyền ra loáng thoáng tiếng nhạc.

Lệ Nam có một dự cảm không hề tốt, hắn thấy mình quen cửa quen nẻo quay người gõ cửa theo một quy luật đặc biệt.

Rất nhanh một gã đàn ông ngậm thuốc lá từ bên trong chui ra ngoài, sau khi đối phương thấy mặt của hắn thì nhíu mày, "Mặt lạ hoắc à, được cái dáng dấp không tệ, lấy thẻ căn cước ra."

Trong lòng Lệ Nam vui vẻ, hắn chỉ có 17 tuổi vẫn chưa thành niên, cái chỗ này rõ ràng là quán bar chuyên phục vụ người lớn, nếu gã giữ cửa còn chút lương tâm thì kiểu gì cũng đuổi hắn đi --

"Tôi không mang." Lệ Nam cười hì hì đánh lên cánh tay phải của gã đàn ông, "Anh Lôi đề cử tôi tới đây, cho tôi vào đi mà."

Nghe được tên anh Lôi gã giữ cửa hơi do dự nhưng không ngăn cản nữa, "Vào đi!"

Lệ Nam:...!

Lệ Nam lòng như tro tàn nhìn Hắn vừa cười vừa ném cho tên gác cửa một nụ hôn gió rồi khom lưng tiến vào quán bar, tiến về phía trước trong vô vàn ánh mắt sau đó tùy tiện chọn một vị trí không người bên cạnh quầy bar.

Vừa mới ngồi xuống đã có một người đàn ông mặc tây trang áo mũ chỉnh tề ngồi xuống theo sát bên cạnh, trả tiền cho bartender kêu đưa rượu lên.

Thế giới của người trưởng thành luôn có những ám chỉ ngầm, Lệ Nam cười ngửa đầu uống một ngụm, còn cố ý vươn đầu lưỡi ra liếm môi trước mặt người đàn ông mặc tây trang.

Dâm thành thế rồi người đàn ông mặc tây trang cũng không cần nói thêm gì nữa, trực tiếp hỏi: "Chúng ta chuyển sang nơi khác tâm sự?" Lệ Nam đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí hết sức chủ động theo sát người đàn ông rời đi.

Bọn họ tìm được một cái nhà nghỉ vô cùng cũ nát tồi tàn trong phạm vi trăm mét, cách âm rất tệ, trong hành lang còn tản ra thứ mùi vị không tan, nhưng trai gái chơi 419 chắc chẳng ai để ý những cái này, có giường là đủ rồi.

"Em sẽ nuốt t*** tr***, bắn bên trong cũng được." Lệ Nam nghe Hắn nằm trên giường dùng giọng nói của mình nhẹ nhàng như không nói ra những lời hạ lưu bẩn thỉu.

Lệ Nam chán ghét buồn nôn đến đau cả bụng, thầm nghĩ tìm chỗ đập đầu chết cho rồi.

Rõ ràng trước đây không lâu hắn còn rất vui vẻ tìm chỗ đi ăn vậy mà thế sự vô thường ai có thể ngờ tới hiện tại hắn lại vội vã nằm lên giường chờ bị người khác ăn.

Người đàn ông cởi quần áo rồi cười nhẹ ôm lấy bả vai Lệ Nam, "Nhìn dáng vẻ học sinh trong sáng của em này, không ngờ em biết chơi như vậy?".