Từ sáng sớm Hoàng hậu đã dẫn đoàn nữ tử thành tâm phúng bái trên Phật đường.

Tử Chiêu vẫn điềm đạm theo hầu, hiếm khi mở miệng. Mấy ngày nay, chính là nàng cùng Hoàng hậu một chỗ, tuyệt nhiên không tiếp xúc qua với bất kỳ người nào. Có lúc sẽ vì đi theo Hoàng hậu mà ngồi trong đình nghỉ mát cùng một đám nữ tử nhưng không nguyện ý tiếp chuyện các nàng. Tới cả quận chúa Lạc Vân trước đây từng có qua lại cũng là tương đối kiệm lời.

Dường như là muốn triệt để thanh tịnh.

Đoàn người an tĩnh theo trụ trì đại sư tiến vào thiền viện, trước bồ đoàn quỳ gối, tiếng ngâm kinh vang vọng.

Tử Chiêu nhìn một vòng người chuyên tâm, tiếng tụng kinh lầm rầm bên tai, nàng lại có chút cảm giác quen thuộc. Tuy nhiên lại không nói rõ được là quen thuộc thế nào, chỉ nghĩ sống qua hai đời cũng không phải là lần đầu tiên nghe người ta đọc kinh, đương nhiên sẽ cảm thấy không xa lạ. Một mình một tư thái, khoanh chân điều tức, âm thầm đem nội lực luân động một hồi. Dù sao nàng cũng không có hứng thú tụng kinh niệm Phật, chi bằng dành thời gian bồi dưỡng bản thân một chút, luyện tâm pháp, an tĩnh điều tức.

Tiếng chuông dẫn thiền như xa như gần, đều đều vang lên.

Rất nhanh đã vài canh giờ trôi qua, tiếng đọc kinh đã ngừng. Toàn bộ người trong viện yên lặng nghe đại sư giảng giải một hồi, sau đó cũng lần lượt rời đi. Chỉ có Mục tiểu thư từ đầu tới cuối vẫn bất động ngồi đó, sống lưng thẳng tắp, yên tĩnh tới độ cả một hơi thở cũng khó lòng cảm nhận được. Nhìn qua thanh sắc còn có thể nhầm tưởng nàng chính là một pho tượng.

Người trong viện ai cũng lấy làm khó hiểu. Giờ đọc kinh đã hết, nàng vì cái gì còn muốn lưu lại. Nhưng chỉ thấy trụ trì đại sư mỉm cười, trấn tĩnh tiếp tục đưa chuông cho nàng. Tới cả Hoàng hậu cũng không lên tiếng, yên lặng quan sát Mục tiểu thư một hồi. Cuối cùng phất tay, ý bảo những người còn lại lui ra. Còn ai dám lên tiếng.

Lạc Vân nhìn một màn này, không biết vì sao trong lòng nhấc lên một hồi bất an. Nhưng nàng ta cũng chỉ có thể lẳng lặng rời đi mà thôi.

Cho tới khi Tử Chiêu mở mắt, nhãn thần sáng trong như ngọc, ánh lên hào quang lại ẩn chứa sâu xa. Một ánh mắt, đủ khiến người ta hít thở không thông.

Tiếng chuông dẫn thiền cũng vừa dứt, nàng chắp tay hướng người phía trước vái một lạy: "Đa tạ đại sư".

"Thí chủ có muốn rút quẻ không? Lão nạp xem giúp ngươi". Vừa nói, phương trượng trụ trì đưa một ống thẻ tới trước mặt nàng. Tử Chiêu đón lấy, hướng tượng Phật cúi đầu, đều đều lắc ống thẻ trong tay, trong lòng cũng không gợn lên tư vị gì.

Rất nhanh trong ống đã có vật rơi xuống, nàng nhặt thẻ tre lên, đưa trở lại cho đại sư.

Thẻ tre vừa tới tay, trong lòng vị hoà thượng trước mặt đột nhiên nặng trĩu. Qua một hồi vẫn chưa lên tiếng.

Tử Chiêu cũng không nóng lòng, chỉ nhìn vào thẻ tre trong tay vị đại sư kia, cảm thấy so với những thẻ tre còn lại thì không có khác biệt gì. Rời mắt nhìn một vòng trong Phật đường, cảm thấy an tĩnh lại thoáng mát, trong lòng cũng rất nhanh thư thái.

Bất quá, nàng không nóng lòng nhưng còn Hoàng hậu vẫn luôn ở bên cạnh lại không biết đang suy nghĩ cái gì, hai tay khẩn thương nắm chặt.

Nhưng tâm tư sâu xa kín kẽ, quốc mẫu thiên hạ sao có thể để người ta dễ dàng đoán ý. Vẫn là bất động thanh sắc, nhìn qua chỉ có hiền hậu đoan trang.

Hoà thượng dường như đã hồi thần, khí độ phiêu dật bất phàm, ý cười trên môi càng trở nên hiền hòa, lời nói ra cũng vô cùng từ tốn: "Một lần ngược dòng Vong Xuyên. Vong Xuyên hà có Vong Xuyên thuỷ...tiền kiếp võng du vậy mà không nhiễm một giọt Vong Xuyên". Vừa nói đã ngừng.

Tử Chiêu bất giác rùng mình một cái. Vượt qua Vong Xuyên chính là luân hồi. Mà nàng bỏ qua luân hồi, xuyên tới, chính là ngược dòng Vong Xuyên?

Chuyện bản thân vì sao tới đây, chính là không thể phủ nhận.

Trụ trì đại sư đặt lại thẻ tre vào trong ống, nói liền ba câu: "Anh tư phấn chấn.

Quyền khuynh triều dã.

Tùy tâm sở dục". Lời này nghe qua, là nói Tử Chiêu nhưng ánh mắt lại hướng tới Hoàng hậu.

Thấy hoà thượng không nói thêm lời nào, Tử Chiêu lại không để tâm ông ta nói cái gì, trực tiếp cúi đầu hành lễ: "Vạn sự tuỳ tâm. Đa tạ đại sư có lời, vãn bối xin cáo lui".

Không cần biết vị hoà thượng kia có thể nhìn ra chân tướng hay không, nhưng một câu "tuỳ tâm sở dục", nói nàng có thể tuỳ ý làm theo ý mình, rõ ràng không có ý làm khó nàng. Vậy thì cứ như vậy đi, nàng cũng không cần hàng ngày tới đây đọc kinh, tránh cho có cảm giác giống như để lộ ra điểm yếu bị người ta nắm được, vô cùng không thoải mái.

Còn cái gì mà "Anh tư phấn chấn. Quyền khuynh triều dã". Tử Chiêu nghe qua cũng cảm thấy toàn là những lời chỉ nam nhân. Bất quá vẫn có thể hiểu những lời này đều ám chỉ quyền thế, địa vị không nhỏ. Nàng cũng không phải muốn làm quan, đương nhiên ngẫm ra được dụng ý trong lời này.

Khó trách, trước đó Mục Từ đặc biệt tới nhắc nhở nàng, xa gần cảnh báo. Xem ra thẻ bài này dù nàng rút ra cái gì thì cũng chỉ có một đáp án mà thôi.

Nhưng Tử Chiêu lại quên một điều.

Người xuất gia không nói dối.

Chỉ là phương diện mà nàng nhìn nhận có chút khác biệt.

Sau khi Tử Chiêu rời đi, Phật đường chỉ còn trụ trì đại sư cùng Hoàng hậu.

Hoà thượng ánh mắt vẫn hướng ra cửa, khẽ thở dài: "Lão nạp sống tới từng này tuổi, vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm dị tượng. Quả nhiên thiên ý khó lường. Không nghĩ, tướng tinh còn có thể là một nữ tử".

"Bổn cung vô tri, không hiểu tướng tinh trong lời đại sư là ám chỉ thân phận gì".

"Một tay bài sơn đảo hải. Toàn thân anh khí mãnh liệt. Huyết lệ bi ai. Hoàng hậu hẳn là hiểu ý lão nạp".

Hàng lông mày Duyên Khánh Hoàng hậu nhíu chặt, tự mình lý giải: "Đại sư, ta nhìn đứa nhỏ này từ lúc còn là một hài tử thông minh lanh lợi cho tới khi trưởng thành. Gia quyến không còn, nàng lại từng chết đi sống lại một lần. May mắn có thể ngược dòng Vong Xuyên trở về. Tâm tính thẳng thắn, tự cường. Nhưng hoàng thất cũng không để nàng chịu thiệt thòi. Một câu huyết lệ bi ai, bổn cung chính là không hiểu".

Ý cười trên môi hòa thượng duy trì như cũ, có một số chuyện, muốn giải thích cũng không được, chỉ đại khái nói: "Thân nữ tử phương xa, một lần tướng tinh hiện thế có thể đem theo thiên binh vạn mã đánh Đông dẹp Bắc. Quanh thân tử khí nặng nề, tâm cao lãnh. Chính là cùng sát ý trên chiến trường hòa chung. Mục tiểu thư nếu là một nam nhân, hẳn sớm đã ở trên sa trường khuynh đảo chúng sanh. Nhưng nay tướng tinh đang ở thế đỉnh phong lại chiếu lên bản mệnh của nàng. Khó tránh khỏi vài lần bôn ba, trải qua kiếp nạn sinh tử".

"Đại sư, đứa nhỏ này quả thật đã trải qua không ít kiếp nạn, gia quyến một người cũng không còn, hiện tại yên ổn tại Kinh thành, luôn được hoàng thất chiếu cố. Nàng như vậy sao còn có thể gặp thêm trắc trở? Cúi xin đại sư chỉ điểm, bồn cung vạn lần không muốn nàng xảy ra chuyện gì".

Hoà thượng chỉ lắc đầu, dần dần thu dọn bồ đoàn, chuẩn bị rời đi: "Số mệnh của nàng vốn không phải vật nhỏ trong tay, tuỳ ý để người khác che chở. Tuỳ tâm sở dục, chỉ có thể tự mình định đoạt. Mục tiểu thư nếu không làm tướng, tuyệt chỉ còn một con đường mà thôi".

"Đại sư, như vậy có ý gì?".

Hoà thượng xoay người rời đi, bỏ lại một câu: "Hư vô, chính là không còn tồn tại. Vẫn nên thuận theo tự nhiên".

Ánh mắt Hoàng hậu có chút hoảng loạn. Một mình nàng ngồi rất lâu trong Phật đường an tĩnh lại, nhìn qua không biết có tâm tư gì. Đôi bàn tay lại sớm đã siết chặt.

Không tồn tại? Chẳng phải là chỉ còn một con đường chết hay sao?

Không biết qua bao lâu, giống như vừa hạ quyết tâm. Một thân cung trang đơn giản mà cao quý, nàng quỳ rạp trên nền đất lạnh, thành tâm khẩn cầu: "Phật tổ trên cao soi xét. Đứa nhỏ này trải qua biết bao nhiêu kiếp nạn bi ai, trong lòng có thương tâm. Duyên Khánh không nỡ nhìn nàng lên chiến trường người chém ta giết. Cúi xin người từ bi hỷ xả, chỉ cầu tiểu nữ Mục Tử Chiêu một đời bình an. Duyên Khánh đem nàng bao bọc trong hoàng thất, nguyện dùng suốt phần đời còn lại ăn chay niệm phật, tuyệt không sát sinh". Bi thương ẩn hiện trong lời nói.

Lúc Hoàng hậu Duyên Khánh bước ra khỏi Phật đường, gương mặt hoà ái, khí độ thanh cao. Đầu mày khóe mắt lại ẩn chứa vui mừng, lại có điểm nóng lòng. Vĩnh viễn không có người nào biết, vừa rồi nàng có cái biểu hiện gì.

Qua vài ngày, chỉ biết Hoàng hậu ra lệnh đoàn người tế tự chuẩn bị trở lại Kinh thành. Quốc mẫu có phần gấp gáp như vậy, hiển nhiên không ít người hoài nghi, chỉ là chuyện gì thì không rõ ràng.

Tử Chiêu ngược lại không có lấy nửa điểm bất ngờ, Hoàng hậu như vậy là một dạng muốn nhanh chóng trở lại Kinh thành báo tin vui. Rốt cuộc chuyện gì tới cũng tới, nàng cứ như vậy thuận theo, trong lòng thật không còn muốn suy nghĩ.

Ba ngày sau, từng cỗ kiệu sẵn sàng lăn bánh, kéo theo hàng dài nối đuôi nhau mà đi. Hoàng hậu tuy nói là có chút khẩn trương nhưng không vì thế mà bắt bọn họ ngày đêm di chuyển. Dù sao đoàn người cũng toàn là nữ tử liễu yếu đào tơ, há có thể chịu xóc nảy nên tốc độ vẫn duy trì ổn định. Không những thế, một đoàn người ngựa còn cố ý ghé thăm vài nơi cảnh sắc tuyệt luân. Một lần du ngoạn mở mang tầm mắt.

Tử Chiêu trong lòng biết rõ lần này hồi kinh chỉ e thế cục có đại biến. Bất quá nàng không nắm chắc có thể trở mình, vẫn là chờ đợi, muốn xem rốt cuộc ý tứ Hoàng thượng thế nào. Nói cho cùng, muốn nàng nhập hoàng thất, hiển nhiên phải đưa ra phúc lợi thoả đáng. Bằng không, nàng muốn cự tuyệt, cũng không phải không có cách. Cùng lắm lại diễn một màn hương tiêu ngọc vẫn rồi lui về Hồng Vân sơn, tuyệt đối làm cho gọn gàng không có kẻ nào phát hiện được.

Một đường bình tâm, an tĩnh mà hưởng thụ.

Bất quá, có lẽ chữ hưởng thụ này dường như không có duyên với Tử Chiêu.

Trời nhập nhoạng tối, nàng một bộ dạng lười biếng, nửa nằm nửa ngồi trong kiệu lớn.

Phía trước là một thành trấn nhỏ, đêm nay lưu lại nơi này nghỉ ngơi. Theo tính toán thì không bao lâu nữa là có thể gặp được đội ngũ mà tri phủ đại nhân phái tới tháp tùng.

Nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện.

Tử Chiêu vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên lại trở mình ngồi dậy. Tuy là không phát ra tiếng động nào nhưng động tác rất nhanh, rõ ràng khiến cho Lạc Vân ngồi chung kiệu với nàng cũng giật thót: "Dọa chết ta. Mấy ngày nay thấy ngươi không nói không rằng, còn tưởng tinh thần an tĩnh, thanh cao. Hiện tại muốn làm cái gì?".

Nàng đảo mắt nhìn Lạc Vân một cái, cũng không buồn đáp lại. Trực tiếp hướng Mai Cơ hỏi: "Ngươi cảm nhận được?".

"Không rõ ràng lắm".

Tử Chiêu phát hiện có chỗ không đúng, bên ngoài cảm nhận tứ phía đều có người tiếp cận.

Nàng xốc mành kiệu muốn ra ngoài, cung nhân thấy vậy lập tức ngăn cản: "Tiểu thư, xe ngựa còn đang lăn bánh. Người muốn đi đâu?".

"Ta tới chỗ Hoàng hậu nương nương". Cảm thấy tình hình trước mắt có chút khó hiểu, vẫn là bỏ qua sự ngăn cản này, nhíu mày phi thân ra ngoài.

Cước bộ thoải mái nhưng không chậm, trong nháy mắt đã tiếp cận xe ngựa phía trước.

Thấy người tới là Mục tiểu thư, hộ vệ còn chưa kịp cản lại thì nàng đã mở miệng nói vọng vào trong xe ngựa. Hoàng hậu đương nhiên cho người tiến vào.

Phu xe toan ghìm cương để xe ngựa chậm lại đón người thì đã thấy bàn tay của Tử Chiêu bắt chặt lấy dây cương: "Tiếp tục di chuyển cho ta". Vừa nói, người đã tiến vào bên trong mất dạng.

"Ban nãy ngươi có thấy không?".

"Ta đảm bảo không nhìn lầm. Vị tiểu thư kia so với tốc độ của ngựa còn nhanh hơn".

"Này là chuyện gì? Rõ ràng mới chớp mắt một cái đã nhảy lên xe ngựa".

"Ngươi không biết, thanh âm vừa rồi còn có chút đáng sợ".

Phu xe không nhịn được, nhỏ giọng bàn luận với vài hộ vệ bên ngoài.

Vừa thấy Tử Chiêu, Hoàng hậu trong lòng khó hiểu. Người vừa từ bên ngoài nói vọng vào, nhanh như vậy đã xuất hiện.

Nhưng còn chưa kịp hỏi thăm sự tình thì lại thấy Tử Chiêu hé hé rèm kiệu quan sát động tĩnh bên ngoài: "Hoàng hậu, ban nãy Viêm Cơ nói nàng cảm nhận được xung quanh hình như có rất nhiều người tiếp cận đoàn người chúng ta".

"Có chuyện đó sao?".

"Viêm Cơ nàng cũng có chút công phu. Không nói là tuyệt đối chính xác nhưng cũng không phải người tùy tiện. Nếu không nắm chắc, hiển nhiên sẽ không khiến chúng ta hoang mang".

"Truyền lời của ta, hộ vệ bên ngoài nhấc cao cảnh giác". Hoàng hậu cũng không có ý hoài nghi lời nàng, rất nhanh truyền lệnh.

Tử Chiêu thực ra trong lòng cũng không quá lo lắng, cảm thấy quân số kia không lớn không nhỏ, nhưng đã để nàng phát hiện ra thì cũng không phải hạng người khó đối phó. Thiết nghĩ phía trước đã là thành trấn, sớm được thông tri, hiển nhiên quan lại địa phương sẽ cho người nghênh đón. Mặt khác còn có hộ vệ vòng trong vòng ngoài cảnh giới. Nếu thật sự có kẻ lựa chọn thời điểm này ra tay, một là không biết tính toán. Hai là đã nắm chắc sẽ thành công mới dám hành sự.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nàng vẫn là có phần không yên tâm chỗ Hoàng hậu. Tốt nhất lưu lại, dù có chuyện gì, nàng tất sẽ tự mình chu toàn, không để người chịu chút tổn thương nào.

Xe ngựa vẫn đều đều lăn bánh. Tâm tình Tử Chiêu cũng không có nhiều biến chuyển. Vừa nghĩ mọi chuyện có thể do bản thân quá đa nghi, nàng ngồi kế bên Hoàng hậu, bộ dạng nghiêng đầu ỷ lại, chọc người ta vui vẻ.

"Ngươi đó, nhìn xem đã bao nhiêu lớn, lá gan cũng to lên rồi. Coi ta là gối mềm, ghế dựa cho ngươi sao?". Hoàng hậu rõ ràng yêu chiều, nhấc tay chỉ vào trán nàng.

Mấy ngày nay lúc nào cũng có một nha đầu ở bên cạnh làm phiền, tính tình lại tự do không câu nệ, quả thật không hề giống với nữ tử khác. Trước mặt nàng, kẻ nào cũng chỉ có cúi đầu cung phụng, nói vài câu chuyện phiếm cũng là cật lực lưu tâm mà đối đáp. Tuy nói là đủ lễ nghĩa nhưng một chút vui vẻ cũng không có.

Ngược lại, khi Tử Chiêu ở bên cạnh, nha đầu này nghĩ gì nói đó, hành động lại có chút to gan nhưng càng khiến người ta yêu thích. Tâm tình cũng theo đó mà thư thái thả lỏng.

"Dựa vào người rất dễ chịu a, Chiêu nhi chỉ cần ở cạnh người, lập tức có thể đi gặp Chu công". Tử Chiêu một dạng không sợ chết, làm bộ cúi đầu lên đùi Hoàng hậu, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

"Nha đầu, bộ dạng ngươi ngủ thực rất xấu. Bổn cung chính là không vừa mắt".

"Ai nói, Chiêu nhi từ nhỏ tới lớn chưa từng nghe thấy người nào chê bộ dạng lúc ngủ của ta xấu. Lời này của Hoàng hậu chính là không đáng tin". Nàng cong môi, lập tức không cho là phải.

"Ngươi nghĩ ta không biết hay sao? Từ lúc nhỏ, đến cả chuyện tắm rửa cũng không để hạ nhân hầu hạ. Lúc ngủ cũng không cần người ở trong phòng gác đêm. Như vậy, còn có kẻ nào có thể nhìn thấy bộ dạng không ra thể thống đó của ngươi?".

Tử Chiêu nghe xong lập tức ho khan. Quả thật nàng từ nhỏ không thích để người ta hầu hạ như vậy, nhưng cũng không phải là chưa từng có người ngủ cạnh nàng. Bất quá, ngoài mẫu thân ra, người còn lại, cũng chưa từng nghe hắn mở miệng chê nàng ngủ xấu.

Trong lòng bất chợt cuộn lên như thuỷ triều. Tử Chiêu khẽ rùng mình một cái. Lại nhớ tới dáng vẻ ngủ say của Dữ Ngọc trước kia. Vận dụng một chút đầu óc của người hiện đại thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu để người khác biết Mục tiểu thư cùng nam nhân ngủ chung một giường. Nhất định sẽ nói nàng không đứng đắn.

Ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn lên, Hoàng hậu lại nghĩ nha đầu này bắt đầu làm nũng, liền nhấc tay xoa đầu Tử Chiêu, coi nàng giống như hài tử mà đãi ngộ.

Nhưng vui vẻ không được bao lâu, rèm kiệu đột nhiên bị thứ gì đó kéo mạnh, giật tung lên. Một mũi tên uy lực xé gió mà đến.

Bất quá, mũi tên này, cực hạn cũng chỉ có thể tới trước lồng ngực Hoàng hậu nương nương đã dừng lại.

Chỉ có kinh hãi. Mũi tên này, nếu Mục tiểu thư không dùng tay bắt lấy thì chính là nói, Hoàng hậu nương nương đã tận số rồi.

Tử Chiêu so với một khắc trước giống như hai người hoàn toàn đối lập. Khí tức âm lãnh lại giống như mang theo lửa giận, nắm tay khẽ siết, lộ ra một tầng xương trắng, mũi tên trong tay cứ như vậy gãy làm đôi. Thanh âm không lớn nhưng đủ uy lực truyền ra bên ngoài: "Lập tức báo lại tình hình".

"Khởi bẩm Hoàng hậu, thứ cho mạt tướng hộ giá chậm trễ. Phía trước truyền tới thanh âm đao kiếm, lại thấy hai phương thế lực đang đối nghịch. Không ít tên bay lạc về hướng này".

Nữ tử hừ nhẹ: "Một mũi tên lạc, còn có thể chuẩn xác như vậy hướng nơi này lao tới. Cấm vệ quân vậy mà không cản nổi vài mũi tên?".

Hoàng hậu còn chưa kịp nói lời nào, đã thấy dáng vẻ nữ nhân dứt khoát nhấc rèm bước ra, thuận tiện mở ra một khoảng trống để người bên ngoài thấy rõ. Hoàng hậu chính là bình an vô sự.

"Lệnh cho đoàn xe dừng lại, đợi người thám thính tình hình phía trước rồi bẩm báo lại cho Hoàng hậu". Tử Chiêu tuy nói Hoàng hậu là người làm chủ, nhưng nào có mệnh lệnh nào của nàng truyền ra là từ chủ ý của Hoàng hậu? Đều là tự mình.

Bất quá, binh lính nhận mệnh không có nửa điểm nghi ngờ, rất nhanh theo đó mà hành sự.

Lúc quay đầu lại nhìn, nhận thấy ánh mắt bất an của người ngồi trong kiệu kia. Tử Chiêu chỉ đơn giản nghĩ rằng Hoàng hậu bị chuyện vừa rồi làm cho kinh động. Nhưng nào có biết, kinh động nhất, chính là dáng vẻ thành thục bất thường của nàng.

Tử Chiêu một khắc trước, đem mũi tên kia huỷ đi, vốn không phải do giận dữ sinh khí. Trên thân tên khắc cái gì, nàng đã nhìn thấy được mới vội vàng bẻ gãy.

Ánh mắt hơi se lại, tự mình xuống kiệu, trong lúc không ai để ý, âm thầm kiểm tra một vài mũi tên cũng bị cho là bay lạc gần đó.

Lúc này mới phát hiện ra một chuyện, ngoại trừ mũi tên bắn thẳng vào trong kiệu kia là có khắc ký hiệu, còn lại tất cả mũi tên khác đều không có gì bất thường.

Như vậy đã quá rõ ràng, mũi tên kia chính là mũi tên truyền tin. Bất quá với góc độ chuẩn xác cùng uy lực như vậy, một mũi tên truyền tin cũng có thể đoạt mạng người.

Mà ký hiệu kia, Tử Chiêu không thể nào nhầm lẫn. Lúc cải trang thành Lãnh Thiên Diệt đi lại trong Dữ Tụ lâu nàng đã thấy qua.

Một màn mượn cớ chặn đường, không biết còn muốn phát sinh chuyện gì. Nghĩ đi nghĩ lại thấy tình huống này có chút nhàm chán lại vòng vo, không giống với tác phong của Dữ Ngọc. Vậy thì, điều động được nhân lực của Dữ Tụ lâu, chỉ còn lại một Kim Tịch đường mà thôi.

Đoán chừng tám phần là nữ nhân kia lại bốc đồng gây hoạ. Tuy không tính là quá sâu xa khó lường nhưng tiền thân của Dữ Tụ lâu đều là người Mạch gia, sinh cơ đều là sát thủ. Chỉ cần tổ chức một cuộc tập kích nho nhỏ cũng có thể khiến đầu rơi máu chảy.

Đúng lúc này, thấy phía trước có binh lính chạy lại báo tin. Tử Chiêu cũng không vội, quang minh chính đại ngồi trước cửa kiệu, thuận tiện nghe báo cáo.

Xem ra là một nhóm người, già trẻ lớn bé, độ tuổi nào cũng có. Giữa đường không may bị sơn tặc chặn cướp, nam nhân đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn liền chống trả. Cứ như vậy một màn đấu đá qua lại còn chưa ngã ngũ. Đúng lúc đoàn xe các nàng đi tới, tránh không khỏi liên luỵ.

Nếu nói là bách tính bị sơn tặc quấy nhiễu, với thân phận đặc thù của các nàng, thật sự không thể cứ như vậy cho qua. Thân phận của người ngồi trong kiệu kia chính là quốc mẫu, tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ, bỏ mặc dân chúng. Nhưng nếu cho người can thiệp, chỉ sợ đám người mạo danh là sơn tặc kia sẽ mượn cơ hội đánh tới phía này.

Kim Tịch Đường này quả nhiên rất biết bày trò.

Tử Chiêu nhếch môi, hướng vào trong kiệu, tỏ ý chờ đợi nghe phân phó. Chuyện này, nàng cũng không còn cách nào khác, làm không khéo, chính là ảnh hưởng tới thanh danh của Hoàng hậu.

Mệnh lệnh ban ra thật không ngoài dự đoán, Hoàng hậu lập tức cho người tới phía trước dẹp loạn. Đổi lại đám sơn tặc đương nhiên sẽ phản kháng. Không cần nhiều lời, rất nhanh có kẻ hô to gọi nhỏ, dần dần tứ phía đều xuất hiện thêm vài tốp sơn tặc từ trong rừng chạy ra.

Chớp mắt một cái, cả đoàn người ngựa đã bị bao vây. Hộ vệ lập tức tuốt kiếm, bảo hộ chặt chẽ. Tình thế lúc này, trở nên vô cùng căng thẳng.

Người bên ngoài chưa động, người trong kiệu càng không dám động.

Đột nhiên thanh âm nữ tử cất lên, khoé môi câu lên một nụ cười: "Xem sắc trời đã không còn sớm, các ngươi từ trong rừng đi ra, thật sự là một cây đuốc cũng không cần đốt sao? Làm thế nào mà nhìn thấy đường?".

Xung quanh vốn dĩ còn đang giương cung bạt kiếm, vậy mà không biết từ lúc nào lại xuất hiện một người, thản nhiên ngồi trước kiệu lớn, vừa mở miệng liền thu hút mọi sự chú ý về phía này. Nhìn ra dáng vẻ không có lấy nửa điểm lo lắng. Ngược lại tư thái vững vàng, lời nói ra tuy có mấy phần tuỳ ý nhưng ánh mắt âm trầm quét qua một vòng, đủ khiến đối phương phải e dè.

Đổi lại là người khác, một thân nữ tử đáng lẽ phải trốn cho thật kỹ. Người này thì ngược lại.

Như thể, chỉ cần nàng còn ngồi ở đó, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào tiếp cận cỗ kiệu này.

Đầu mày khẽ nhướn, quét qua cánh rừng kia, cảm nhận không ít nhân lực. Tử Chiêu vẫn một mặt điềm tĩnh: "Đoàn người chúng ta rất lớn, lộ trình cũng là được vạch ra từ trước. Địa phận này quả thật có một cái sơn trại. Bất quá, trước đó chúng ta đã thỏa thuận trả đủ lộ phí. Nay lại gặp thêm một đội cướp đường, căn bản không phải cùng một bọn. Các người như vậy là đang kiếm ăn trên địa bàn của kẻ khác. Tay vươn dài như vậy, không sợ bị người ta tới tính sổ sao?".

Một lời nói ra, đổi lại cả đôi bên đều sửng sốt.

Từ binh lính, cho tới Hoàng hậu nương nương cùng một đoàn thiên kim ngồi trong xe ngựa. Đúng lúc bốn bề yên lặng, không ai là không nghe thấy rõ ràng.

Mục tiểu thư, cư nhiên có thể nói ra một chuyện bịa đặt, đã vậy còn hết sức tự nhiên mà nói. Bọn họ là thân phận gì, còn cần phải trả lộ phí mới có thể qua đường sao? Chuyện này, đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Mặt khác, đám sơn tặc lại không tùy tiện hồi đáp.

Chuyện mà chủ tử giao phó không thể không hoàn thành. Bất quá, người kia là ai cũng không phải bọn chúng không biết.

Chỉ là đã xuất ra một mũi tên là tín hiệu, Mục tiểu thư không phải không nhận ra. Vậy mà vẫn quyết định ra mặt ngăn cản, tình thế quả thật tiến thoái lưỡng nan.

Đối phương không đáp, Tử Chiêu cũng không chần chừ, còn thuận tiện bắc một cái thang: "Xem ra các vị còn chưa rõ ràng. Địa phận này quả nhật đã có người tới trước làm chủ. Hơn nữa, đối với sơn tặc mà nói, một cái lộ phí không phải chỉ là qua đường, mà còn là yên yên ổn ổn qua đường mới thỏa đáng. Nhìn xem, chúng ta nhiều người như vậy, bỏ ra không ít bạc. Hiện tại còn chưa đi được nửa đường đã bị gây khó dễ. Nếu các người còn dây dưa, chỉ sợ đám sơn tặc bên kia cho người tới bảo lãnh. Sơn tặc gặp sơn tặc làm càn, khó tránh khỏi một phen tranh chấp. Vẫn là nên từ bỏ chúng ta đi. Đợi ngày khác, các ngươi chọn một đoạn đường thích hợp hơn, lúc đó cướp mới thống khoái. Hôm nay tuy không thu được gì nhưng cũng không có tổn thất. Ngược lại còn có thời gian suy tính sau này".

Lời này ám chỉ cái gì, người nào cần hiểu thì đều hiểu cả. Trước nói bọn họ rút lui, về sau vẫn có thể tìm kiếm cơ hội khác. Hơn nữa, còn có thời gian tính toán chặt chẽ không để lộ sơ hở. Chung quy, Mục tiểu thư cho bọn họ một cái cớ về báo lại với chủ tử.

Cái thang này, không ngờ lại dễ leo xuống như vậy.

Tuy lời nói của nàng cùng dáng vẻ vững vàng như núi kia quả thật có chút bất đồng, nhưng nghe vào cũng không khiến người khác phật lòng.

Qua một khắc, lập tức có người bước lên ôm quyền, thanh âm trầm thấp, lại có một phần nghiêm chỉnh: "Chúng ta quả thật sơ suất. Đa tạ tiểu thư chỉ điểm. Chúng ta lập tức nhường đường cho tiểu thư, hẹn ngày tái ngộ".

Tử Chiêu khẽ cười: "Không dám, không dám". Thuận tiện phất tay, ý bảo binh lính xung quanh thu kiếm lại. Đoàn xe cứ như vậy lăn bánh rời đi, thuận lợi hội ngộ cùng chi phủ đại nhân, tiến vào thành trấn phía trước.

Một màn đối đáp, tuy là đổi lại cho cả một đoàn người bình an, nhưng sau lưng Tử Chiêu tránh không khỏi có lời dị nghị.

Còn chưa nói tới, những lời kia là nói cái gì, chỉ cần xem địa vị, một thiên kim tiểu thư lại có thể trao đổi cùng một đám sơn tặc thấp kém. Như vậy đã bị cho là không nhã nhặn, kém thanh tao.

Lời đàm luận không lớn nhưng lại đủ để Tử Chiêu nghe được. Thời điểm nàng đi lướt qua chỗ đám nữ tử kia, ánh mắt mang theo ý cười. Bất quá, nụ cười cũng không có chút nào thiện chí, chậm rãi phun ra từng chữ: "Tiểu nhân vô ơn".

Một đám người lập tức há mồm trợn mắt. Vốn dĩ lúc còn ở Kim Quang tự, nhìn Mục tiểu thư một dạng bám lấy Hoàng hậu không rời, rơi vào mắt người khác chính là tận dụng cơ hội mà tranh thủ tình cảm. Trong nhóm nữ tử đã sớm có người nóng mắt đố kị.

Hiện tại Tử Chiêu còn không để cho bọn họ mặt mũi, mở miệng nói ra toàn những lời ngang ngược. Giống như động phải cái gai trong lòng bọn họ, miệng đã sớm ngứa ngáy, rốt cuộc cũng không kìm được mà chỉ trích: "Mục tiểu thư đây là ý gì? Chúng ta cũng không phải là chạy tới chỗ ngươi van xin, là ngươi tự mình mở miệng. Ngược lại cùng đám sơn tặc kia rõ ràng đồng nhất, chính là cùng một loại người đê tiện. Còn nói chúng ta tiểu nhân? Chính ngươi mới là tiểu nhân. Nói không chừng, chuyện này cũng là do ngươi bày ra, là muốn thể hiện trước mặt Hoàng hậu nương nương".

Thanh âm vì kích động mà hô vang, lọt vào tai không ít người. Chính bản thân nữ tử kia cũng có chút giật mình. Ngước lên lại thấy Mục tiểu thư đến một cái nhíu mày cũng không có. Gương mặt nhìn gần, giống như là được chạm khắc từ bạch ngọc, tản mạn thanh cao. Dường như đối với những lời vừa rồi không chút nào để tâm, cứ như vậy thản nhiên lướt qua người bọn họ.

Nói ra thì nhiều lời nhưng khoảnh khắc đó vụt qua rất nhanh. Người người đều chú ý tới nơi này, trong đó, đương nhiên còn có Hoàng hậu.

Địa vị quốc mẫu trước nay chưa một lần để lộ ra hỷ nộ. Ấy vậy mà ngay lúc này, phượng mâu thâm trầm ân ẩn lửa giận. Một thoáng uy nghi khiếp người, ngữ khí không nặng không nhẹ nhưng đủ khiến người ta giật mình kinh sợ: "Càn rỡ".

Trước mặt Hoàng hậu, có người dám hô to gọi nhỏ. Lời lẽ nghe không chút nào lọt tai cư nhiên có thể tùy tiện xuất ra từ miệng một vị thiên kim. Chính là không để ai vào mắt.

Mục tiểu thư đương nhiên không để tâm tới đám nữ nhân này cúi rạp xuống đất tạ tội, bộ dạng có bao nhiêu tức cười. Nàng tiến tới khẽ dìu lấy Hoàng hậu: "Chuyện vừa rồi có chút kinh động, vẫn nên sớm nghỉ ngơi. Người không cần vì một đám hậu bối chúng ta mà tức giận".

Đoàn người rất nhanh được bố trí nghỉ ngơi trong phủ viện rộng lớn. Chuyện vừa rồi quả thật dọa không ít người sợ hãi, cửa khuê phòng đóng chặt. Một mảng yên ắng bao trùm.

Tử Chiêu vừa từ bồn tắm bước ra, không phải khoác lên người trung y mà là thường phục đơn giản. Sau đó chính là pha một bình trà, an tĩnh chờ.

Tới giữa canh ba, quả nhiên có người tìm tới. Nàng theo động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mở cửa sổ. Trong bóng đêm, vẫn rõ ràng nhìn ra hai bóng người một cao một thấp.

Quả thật có chút quỷ dị, bất quá Tử Chiêu cũng không có biểu hiện gì, nhấc tay rót thêm một chén trà.

Bóng đen bên ngoài cửa sổ khẽ phân phó: "Cẩn thận canh chừng".

Người còn lại rất nhanh đáp gọn một tiếng rồi biến mất.

Từ trên bục cửa sổ tiến vào, vậy mà động tác không chút nào chật vật, ngược lại càng có thêm mấy phần yểu điệu.

Tử Chiêu không vội mở miệng, cũng không quan tâm người tới thế nào, chỉ cụp mắt nhấp một ngụm trà.

Bóng đen kia vừa vào phòng, cũng là tự nhiên tiến tới bên cạnh nàng ngồi xuống, thanh âm cất lên trong đêm thập phần mềm mại êm tai: "Biểu tỷ!".