Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu khiến Tử Chiêu kinh ngạc, chính nàng cũng cảm thấy không hiểu: “Không thể nào có chuyện Dữ Ngọc xuất hiện trong Hoàng cung được. Khắp nơi canh phòng nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để tới đây. Nhưng … mùi hương này thật sự cũng chưa từng thấy ở nơi nào khác?”

Tử Chiêu đột nhiên yên lặng, Yến Bạch thấy vậy liền quay đầu lại hỏi: “Khả Khả, ngươi đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”.

“A! Không có gì. Chỉ là đang nhớ lại xem bản thảo của ta để ở đâu thôi”. Nàng bị nhắc, lập tức hồi thần lại, bước nhanh tới trước thư án, lấy ra một cuốn sổ đưa cho Yến Bạch.

Hắn nhận lấy vật từ tay Tử Chiêu, bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt. Yên lặng đọc qua mấy trang giấy, nhưng càng đọc lại càng thấy hắn trở nên chăm chú khác thường, sau một hồi nghiền ngẫm, Yến Bạch mới ngẩng đầu lên, quét ánh mắt như hồ ly nhìn thẳng vào Tử Chiêu hỏi: “Những thứ này đều là do ngươi viết?”.

Thấy biểu hiện của hắn có phần thay đổi, Tử Chiêu hơi ngạc nhiên đáp: “Ngươi làm gì đột nhiên nghiêm trọng như vậy? Những thứ đó đúng là do ta viết nhưng cũng không hẳn do ta tự mình nghĩ ra… Chỉ là học hỏi từ người khác mà thôi. Có chuyện gì sao?”

Yến Bạch nhướn mày: “Viết tỉ mỉ như vậy, thật là do một đứa trẻ như ngươi viết sao?”.

“À thì,… nhà ta ai cũng là thợ rèn. Chút kiến thức như vậy cũng không thể viết ra được sao? Ngươi là đang coi thường ta đấy phải không?”.

“Không phải là ta coi thường ngươi, chỉ là có chút không ngờ một đứa trẻ như ngươi lại có thể viết ra một bộ thủ pháp như vậy. Ta vốn cũng không hiểu lắm mấy chuyện này nhưng xem qua có cảm giác nhất định cũng là tuyệt kỹ”.

“Chuyện đó là đương nhiên. Ngươi phải thầm cảm ơn ông trời vì đã cho ngươi kết giao được với một bằng hữu thông minh như ta”. Tử Chiêu coi đó là chuyện đương nhiên mà tự vỗ ngực.

Yến Bạch không khách khí ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ rồi nói: “Như vậy đi, ta quen biết cũng không ít, tìm một danh sư rèn kiếm không phải chuyện lớn gì. Để ta giúp ngươi”.

“Nhưng Lân ca ca đã hứa sẽ đưa ta tới Trường Sinh doanh rèn kiếm rồi. Ta chỉ là đang đợi hắn trở về thôi”.

“Ai nói nha đầu ngươi thông minh vậy? Kẻ đó chính là mắt mù. Ngươi thấy Hoàng huynh có thời gian làm những chuyện đó sao? Còn chưa nói, xưởng rèn của Trường Sinh doanh trước nay đều rèn kiếm cho quân sĩ ra trận. Ở đó có kẻ nào rảnh rỗi giúp ngươi sao?”. Vừa nói, Yến Bạch vừa cười ngả ngớn, bộ dáng hết sức đáng đánh nhìn Tử Chiêu mà lắc đầu.

“Nhưng ta nghe nói những thanh kiếm được Trường Sinh doanh làm ra đều rất tốt” – Tử Chiêu không cho là phải, ra sức biện minh.

“Ngươi biết vì sao bọn họ đều cho là tốt không? Rất đơn giản, Trường Sinh doanh dùng thời gian ngắn nhất cũng có thể đem được một số lượng lớn binh khí lên chiến trường. Mỗi cái không thể nói là chém sắt như chém bùn nhưng cũng thuộc hàng hữu dụng, giết địch thì không thành vấn đề. Bất quá, ngươi thử nghĩ xem, những binh khí đấy thật sự có cái nào xuất chúng sao? Uổng công ngươi ngày ngày ôm một đống binh khí trong phòng cũng không sáng mắt ra”.

“Hứ… Ngươi nói thì hay rồi. Trở về tìm danh sư mà ngươi gì đó nói đi. Bổn gia ta không thèm đôi co với ngươi”.

“Dám xưng bổn gia trước mặt ta. Ngươi chính là đại nghịch bất đạo. Hôm nay không trừng trị ngươi thì ta không gọi là Tam Hoàng tử”. Yến Bạch gào lên một tiếng, toan đứng dậy tóm lấy Tử Chiêu.

Còn chưa để hắn kịp động thủ nàng đã phi thân chạy ầm ầm ra ngoài, vừa chạy còn sợ củi lửa không đủ, ra sức khích bác Yến Bạch: “Bạch Bạch à, gọi ngươi là Tam hoàng tử thấy có chút không hợp a. Gọi ngươi là tiểu tam nghe thuận miệng hơn”.

“Câm miệng, ngươi đứng lại đó cho ta”. Yến Bạch bị chọc, tức đến đỏ mặt.

Khắp sân viện chỉ vang lên tiếng cười của Tử Chiêu cùng âm thanh mắng chửi của Yến Bạch. Hai người một trước một sau, làm náo loạn cả lên.

Nếu không phải thân thủ Tử Chiêu nhanh nhẹn thì đã sớm bị hắn túm cổ. Nhưng dù sao khối thân thể này cũng mới chỉ là một đứa trẻ, có nhanh hơn nữa cũng không thể bì được với sải chân dài của nam nhân yêu nghiệt phía sau.

Giữa lúc Yến Bạch sắp bắt được nàng thì ngoài cửa viện, một cung nữ lạ mặt tiến vào, xin cầu kiến.

Tiểu Nhan từ xa nhìn thấy, không hình dung được nàng bước đi thế nào mà chỉ trong chớp mắt đã đứng chắn trước mặt cung nữ kia.

Từ lúc Tử Chiêu ngã xuống hồ, Tiểu Nhan luôn cảnh giác với người ngoài, không để họ lại gần Tử Chiêu lấy nửa bước.

Nàng ta lạnh giọng hỏi: “Ngươi là người cung nào? Tới đây phiền tiểu thư ta có chuyện gì?”

Tiểu cung nữ cảm nhận được sự dò xét cùng xa lánh của Tiểu Nhan quét lên người, nàng ta khẽ rùng mình những vẫn quy củ mở miệng: “Nô tì tham kiến Tam hoàng tử, tham kiến Hồng tiểu thư. Liên phi nương nương có lời mời Hồng tiểu thư tới Liên Trì cung một chuyến”.

“Liên phi? Nha đầu, từ khi nào ngươi có dính dáng tới phi tần trong hậu cung vậy?” Yến Bạch nghe vậy cũng nhíu mày.

“Ta làm sao có dính dáng vì với bọn họ. Kêu ta đến hẳn là có liên quan tới Tiểu Kỳ đi”. Nàng suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn Tiểu Nhan nói: “Tỷ tỷ ta đi một chuyến xem sao”.

“Nhưng…”. Tiểu Nhan còn có ý ngăn cản liền bị Tử Chiêu xua tay, sau đó nàng khẽ cong khóe miệng, cười nói với tiểu cung nữ kia: “Vị tỷ tỷ này, phiền tỷ dẫn đường”.

Tiểu cung nữ thấy Tử Chiêu dễ dàng gật đầu đồng ý như vậy thì hết sức vui mừng, nở nụ cười đáp lại nàng rồi cúi đầu làm tư thế mời.

Tiểu Nhan giúp nàng khoác một chiếc áo choàng lông màu vàng nhạt lên người. Bất quá, từ lúc ôm khối ngọc kia, Tử Chiêu cũng không cảm thấy lạnh, nàng chỉ thuận theo Tiểu Nhan để nàng ta bớt lo lắng hơn mà thôi.

Trước khi đi, Tử Chiêu còn không quên căn dặn Tiểu Nhan ở lại đợi nàng, không cần đi theo, tiện thể cũng đuổi tên Yến Bạch kia trở về phủ của hắn, để hắn mau chóng giúp nàng tìm kiếm danh sư rèn kiếm. Sau đó mới lên kiệu, một đường tới thẳng Liên Trì cung.

Lần trước tới đón Yến Kỳ nàng cũng mới chỉ đứng bên ngoài cửa cung. Nhưng lần này được dẫn vào trong, Tử Chiêu lại không khỏi nhíu mày.

So với những tẩm cung trước đây Tử Chiêu từng đặt chân đến thì Liên Trì cung phải nói là kém tới vài phần xa hoa lộng lẫy. Bài trí đơn điệu, hai bên chỉ bày một vài bình ngọc trang nhã. Khắp tẩm cung treo rất nhiều màn trướng, cửa sổ cũng đóng chặt, không để lọt một chút ánh sáng nào. Giữa ban ngày vẫn thắp đèn, khiến cho không khí có phần thêm bí bách.

Vào tới giữa điện, Tử Chiêu theo lệ hành lễ: “Khả Nhi tham kiến Liên phi nương nương”.

“Ngồi đi. Hôm nay ta mời ngươi đến là có chuyện muốn nói”. Liên phi chăm chú nhìn Tử Chiêu, ánh mắt có phần âm u của nàng ta cũng không nới được là vui hay buồn.

Cung nữ nhay chóng đỡ đến một cái ghế dựa cho Tử Chiêu, vừa ngồi xuống nàng liền nhoẻn miệng cười, đáp: “Liên phi quả thật thẳng thắn”.

“Ngươi cũng không phải loại người thích vòng vo”.

“Không ngờ Liên phi lại có thể hiểu rõ Khả Nhi như vậy? Điều này làm tiểu nữ có chút nghi hoặc” – Tử Chiêu nghiêng đầu, ra vẻ ngây ngô hỏi lại.

Liên phi hơi ngập ngừng một chút rồi lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Ánh mắt của ngươi… có chút giống với một người ta quen biết”.

Trong lòng Tử Chiêu chợt lóe: “Gì đây? Cảm thấy chi tiết này có chút quen nha. Chẳng phải mấy phim truyền hình ta xem qua đều có sao? Không lẽ là sắp tới một màn nhận người thân bao năm xa cách đó chứ”.

Nàng còn đang mải suy nghĩ viển vông thì lại nghe giọng nói thanh thúy của Liên phi cất lên: “Bất quá người này và ngươi cũng không liên quan. Chỉ là ta cảm thấy có chút quen thuộc nên mới đoán linh tinh thôi”.

Nghe vậy, Tử Chiêu không khỏi nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Ồ, thì ra là như thế. Vậy, không biết hôm nay nương nương truyền ta tới là có chuyện gì muốn nói?”.

“Chuyện này,… ta cầu ngươi giúp ta”.

Ánh mắt của Liên phi nhìn Tử Chiêu đột nhiên thay đổi, khiến nàng cảm thấy có chút rùng mình. Lần đầu tiên có người lại dùng ánh mắt khẩn cầu như vậy nhìn nàng. Quả là có chút không quen, như thể chỉ cần nàng lắc đầu một cái thì chính là cầm dao đâm thẳng vào tim người kia vậy.

Cảm giác như có một áp lực nào đó đè nặng, Tử Chiêu ho khan vài tiếng rồi nói: “Chuyện mà Liên phi nói không biết là chuyện gì? Nếu có khả năng nhất định Khả Nhi sẽ không phụ người”.

Đáy mắt Liên phi như chợt lóe lên một tia sáng nóng bỏng, nàng gấp giọng: “Ta chính là cầu ngươi giúp Kỳ Nhi”.

“Tiểu Kỳ? Hắn xảy ra chuyện?”. Thấy Liên phi gấp gáp nhắc đến Yến Kỳ như vậy, Tử Chiêu nhíu mày, có chút sốt ruột: “Không phải mọi sự vẫn rất ổn sao? Sao có thể xảy ra chuyện gì được?”.

Mắt thấy biểu hiện của Tử Chiêu chính là thập phần lo lắng, trong lòng Liên phi cũng cảm thấy yên tâm, đứa nhỏ này đối với Kỳ nhi của bà cũng là thật lòng đối đãi.

Liên phi khẽ lắc đầu: “Không phải hắn xảy ra chuyện. Mà là ta cầu ngươi giúp Kỳ nhi chữa khỏi bệnh”.

“Bệnh? Tiểu Kỳ bị bệnh gì sao? Nương nương tại sao không gọi ngự ý?” – Tử Chiêu không khỏi nhíu mày.

“Ta từng nói với ngươi Kỳ nhi rất sợ gặp người ngoài. Đối với hắn mà nói cũng chỉ có ta cùng Thái tử mới không làm hắn sợ. Thậm chí đến cả Hoàng thượng mà hắn cũng né tránh, cả ngày chỉ biết thu mình trong tẩm cung không tiếp xúc với bất kỳ ai. Ta cứ như vậy nhìn hắn lớn lên, ngươi thử nói xem, một người làm mẫu thân như ta làm sao có thể không đau lòng đây”. Vừa nói, hai hốc mắt của Liên phi vừa đỏ lên, giọt lệ đọng nơi khóe mắt chỉ trực chờ lăn xuống.

Tử Chiêu nhìn Liên phi cũng có chút thương cảm, nàng nghiêng đầu, nhìn vào mắt nàng ta hỏi: “Tiểu Kỳ, hắn là từ khi sinh ra đã như vậy sao?”.

Liên phi lập tức lắc đầu, lấy tay tự đập vào ngực mình: “Không phải. Hắn như vậy tất cả là do ta. Chính ta hại hắn. Năm xưa ta quá sợ hãi, sợ hắn bị người khác hãm hại nên mới hết mực bảo vệ, lúc nào cũng giữ hắn trong tẩm cung không cho gặp bất kỳ người nào. Ta thậm chí còn chưa từng dẫn hắn đến vấn an Hoàng thượng, nếu không phải người chủ động đến thăm thì có khi hắn còn không nhận thức được người chính là phụ thân của mình. Là ta… Là ta hại hắn tới nông nỗi như vậy”. Nàng càng nói, nước mắt càng lăn dài, ướt đẫm cả khuôn mặt, nhìn qua có mấy phần nhu nhược.

Tử Chiêu nghi hoặc, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì lại khiến nương nương sợ hãi đến mức phải bảo hộ Tiểu Kỳ tới như vậy?”.

Nàng vừa dứt lời thì đột nhiên Liên phi im bặt, nàng ta ngừng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tử Chiêu khiến nàng khẽ rùng mình.

Tử Chiêu hết sức thức thời, không để Liên phi nói tiếng nào đã ra sức xua tay: “À thôi, thôi… chuyện này hẳn là Khả Nhi nghe cũng hiểu. Biết nhiều cũng không tốt nha. Nhưng Khả Nhi còn một thắc mắc, trong cung biết bao nhiêu ngự y như vậy sao nương nương không cho truyền bọn họ, Khả Nhi lại không phải thầy thuốc”.

“Ngự y trong cung không phải bất tài thì cũng là bị người khác mua chuộc. Giao Kỳ nhi cho bọn chúng khác nào hại chết hắn. Đám vô dụng đó không có khả năng giúp được Kỳ nhi. Nhưng ngươi thì khác. Trước nay Kỳ nhi chỉ cần ở chỗ đông người thì có dỗ dành hay đánh mắng, hắn cũng đều cắn chặt răng không nói một lời, chỉ biết run rẩy nép vào người ta. Vậy mà ngày đó, giữa đại điện Từ Ninh cung, ngươi đã khiến hắn mở miệng. Hơn nữa còn nói từng câu từng chữ rất rõ ràng. Ngươi đã làm được điều mà trước nay chưa ai làm được”.

“Không phải Tiểu Kỳ cũng rất tin tưởng Lân ca ca sao? Sao nương nương không nói chuyện này với Thái tử. Biết đâu huynh ấy có thể giúp được Tiểu Kỳ.Còn Khả Nhi có nói sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ. Không có biện pháp”.

Không phải Tử Chiêu không muốn giúp Yến Kỳ, nhưng bệnh của hắn chính xác thì là tâm bệnh, nói nặng cũng không phải nặng mà nhẹ cũng không phải nhẹ.

Nàng không nắm chắc, hơn nữa muốn giúp hắn chẳng phải ngày ngày sẽ phải tới Liên Trì cung sao? Nàng đương nhiên là không muốn bước chân vào tẩm cung của bất kỳ một phi tần hậu cung nào cả.

Liên phi nghe Tử Chiêu nói vậy thì lập tức đứng bật dậy, vịn chặt tay vào ghế mà gắt lên: “Không được”.

Tử Chiêu tròn mắt nhìn hành động này của nàng ta, không khỏi bất ngờ, chẳng phải Yến Lân rất tốt với Yến Kỳ sao? Theo lý mà nói, Liên phi không thể có biểu hiện phản đối gay gắt như vậy được.

Có lẽ cũng cảm nhận được hành động vừa rồi có chút thái quá, Liên phi mất tự nhiên ngồi trở lại trên ghế, nàng ta hắng giọng rồi nói: “Thái tử bận trăm công nghìn việc, tình hình chiến sự lại đang rối ren như vậy. Sao có thể phiền tới người được, cũng chỉ có ngươi là thích hợp nhất”.

Kỳ thực để giúp được Yến Kỳ, Tử Chiêu cũng không phải là không có cách, nếu không muốn tới Liên Trì cung thì nàng cũng có thể thường xuyên mang hắn ra ngoài chơi hẳn cũng không khó.

Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Tử Chiêu cũng gật đầu: “Mặc dù không nắm chắc nhưng Khả Nhi có thể thử xem sao. Nương nương để Khả Nhi trở về suy nghĩ biện pháp một chút. Sáng mai Khả Nhi sẽ quay lại”.

Thấy nàng không còn cự tuyệt, Liên phi trong lòng như tháo được một nút thắt, nhẹ nhàng phất tay: “Được, ta và Kỳ nhi chờ ngươi”.

Tử Chiêu không nán lại lâu, lập tức xin cáo lui. Trước khi đi còn không quên đưa mắt đánh giá toàn bộ tẩm cung một lần nữa.

Ngồi trong kiệu, nàng không ngừng suy nghĩ về chuyện này, cảm thấy lý do của Liên phi có chút kỳ lạ nhưng cũng không nói rõ ra được, chỉ biết khúc mắc của nàng ta hẳn là có liên quan đến Thái tử đi.

Hoàng cung quả là không thiếu chuyện, Tử Chiêu cũng ngại quản, trước mắt nên nghĩ cách cải thiện tình trạng của Yến Kỳ. Hắn còn nhỏ, nếu bỏ qua giai đoạn này thì chỉ e về sau có khi sẽ càng khó khăn hơn.

Vừa trở lại, Tiểu Nhan đã kéo nàng vào phòng, nhìn tới nhìn lui một lượt, xác định thân thể vẫn lành lặn mới thở phào một hơi, hỏi nàng tới Liên Trì cung có chuyện gì.

Tử Chiêu thành thật kể lại mọi chuyện cho Tiểu Nhan nghe, nàng ta nghe xong thì suy tính một lúc, cảm thấy cũng không phải chuyện nguy hiểm gì mới gật đầu đồng ý.

“Tiểu Nhan, tỷ gật đầu làm cái gì? Chuyện này ta đã sớm quyết xong. Tỷ có lắc đầu mấy cái cũng không có gì thay đổi đâu”. Tử Chiêu thấy nàng ta gần đây thường xuyên nghĩ quá mọi chuyện nên mới buông lời trêu chọc.

Tiểu Nhan không bằng lòng trừng mắt nhìn nàng một cái rồi mới rút từ trong tay áo ra hai phong thư, một phong của Tử Hàm, một phong của Yến Lân.

“Tử Hàm gửi thư cho ta còn có thể hiểu, còn Yến Lân gửi không biết là có chuyện gì a. Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, gửi một phong không phải là đủ rồi sao?”.

Tử Chiêu nhanh tay mở phong thư của Tử Hàm ra đọc trước. Trong thư hắn báo tình hình biên cảnh đã ổn định, Thuần Vương lui về ải Xích Vân, không có động tĩnh khiến cho bọn người Khương cũng trở nên im hơi lặng tiếng, ngoan ngoãn rút lui. Bọn họ cũng đã cho người để mắt tới phía Thuần Vương cùng những phiên vương khác. Xong xuôi sẽ sắp xếp trở lại Kinh thành.

Đọc xong một phong thư này khiến Tử Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, rốt cuộc thì cũng yên bình hơn một chút.

Mở tới phong thư tiếp theo, Tử Chiêu không khỏi đen mặt. Cả phong thư chỉ vẻn vẹn vài chữ của Yến Lân, báo hắn sẽ sớm trở về.

“Gì chứ? Viết được hẳn nhiều chữ như vậy mà cũng gửi đi. Thật là tốn giấy tốn mực mà. Lại còn báo hắn sẽ sớm trở về. Ta có nói đợi hắn sao?”. Tử Chiêu gắt lên, ném phong thư về phía thư án.

Tiểu Nhan nhướn mày: “Không phải muội nói đợi hắn giúp muội đi rèn kiếm sao? Hay ta lầm?”.

“Người ta không cần. Trường Sinh doanh đâu thể rèn ra kiếm tốt gì chứ. Nhất định là Mục Từ lừa ta. Đã có Yến Bạch giúp ta rồi. Đợi hắn trở lại thì biết đến bao giờ?”. Tử Chiêu bày ra khuôn mặt giận dỗi với Tiểu Nhan.

-----------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Tử Chiêu thức dậy từ sớm. Nàng không dùng bữa sáng mà nhờ Tiểu Nhan chuẩn bị ba phần rồi cho vào giỏ để nàng xách đi.

Sau đó nàng lên kiệu nhỏ tiến tới Liên Trì cung.

Thái giám trước cửa cung vừa thấy người đến là Tử Chiêu thì hết sức cung kính, tự mình dẫn nàng vào.

Tẩm cung so với ngày hôm qua vẫn không có gì khác biệt. Nàng ngồi trên ghế chờ đợi, thuận miệng hỏi một tiểu cung nữ đang rót trà: “Vị tỷ tỷ này, Liên Trì cung lúc nào cũng kín bưng như vậy sao?”.

“Dạ, khởi bẩm tiểu thư, đúng là tẩm cung lúc nào cũng như vậy. Liên phi nương nương sợ tiểu hoàng tử gặp gió máy lại ảnh hưởng tới sức khỏe nên mới cho đóng kín cửa để tránh gió ạ”.

“Xung quanh tẩm cung có trồng cây cỏ gì không?”.

“Quanh tẩm cung đều trồng rất nhiều cây thưa tiểu thư”.

“Tỷ tỷ làm ơn đừng một tiếng tiểu thư, hai tiếng tiểu thư như vậy. Ta nghe còn có thể phun toàn bộ trà ra ngoài đấy. Không nên, không nên a. Gọi ta Tiểu Khả là được rồi”.

Thấy đứa nhỏ này rất dễ gần, nói chuyện còn thoải mái tự nhiên như vậy, cung nữ nọ cũng mỉm cười, gật đầu một cái: “Được, vậy nô tì gọi tiểu thư là Tiểu Khả. Nô tỳ tên Xuân Nhi. Hôm nay Liên phi nương nương căn dặn nô tì tiếp đón người”.

“Ồ, vậy lát nữa tỷ cứ ở đây, ta cần gì tỷ có thể giúp ta, có được không?”.

“Chuyện đó là đương nhiên. Tiểu Khả chỉ cần căn dặn một tiếng, Xuân Nhi nhất định làm được”.

Tử Chiêu cảm thấy hài lòng, ngồi thêm một lát thì Liên phi dắt tay Yến Kỳ, từ bên trong bước ra.

Bộ dạng Yến Kỳ còn đang ngái ngủ, vừa nhìn thấy Tử Chiêu, hắn liền tít mắt cười, bước nhanh tới trước mặt nàng: “Tiểu Khả, sớm như vậy ngươi đã tới thăm ta sao?”.

Nàng cúi đầu hành lễ với Liên phi rồi mới trả lời Yến Kỳ: “Phải. Hẳn là ngươi chưa dùng bữa sáng phải không? Hôm nay ta tới dùng bữa sáng cùng ngươi. Ngươi xem, ta còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Chúng ta dùng bữa đi”.

“Hay quá. Lần đầu tiên có người tới dùng bữa sáng cùng ta. Nhất định là rất thú vị a”. Hắn vui vẻ, kéo tay Tử Chiêu, xem nàng lấy ra từng món bày lên bàn.

Liên phi từ đầu tới cuối không nói gì, chỉ nhìn tới gương mặt sáng ngời của Yến Kỳ, trong lòng cũng trở nên ấm áp.

“A, còn một chuyện nữa chúng ta phải làm trước”. Tử Chiêu tỏ ra thần bí, nhìn Yến Kỳ.

Yến Kỳ ngơ ngác, hết nhìn Tử Chiêu lại nhìn một bàn đồ ăn trước mặt: “Còn chuyện gì nữa? Không phải cứ như vậy là có thể ăn rồi sao? Ta đói”.

“Bình tĩnh đã nào, Tiểu Kỳ, ngươi muốn ăn ngon thì không thể cứ như vậy mà ăn được”. Nàng nói rồi quay ra nhìn Xuân Nhi: “Xuân Nhi tỷ tỷ, phiền tỷ vén hết màn trướng lên, mở luôn tất cả cửa sổ ra nữa”.

Xuân Nhi nghe vậy, bất giác cắn môi, hướng ánh mắt nhìn Liên Phi.

Thấy nàng ta khẽ gật đầu mới nhanh chóng cùng những cung nữ, thái giám khác làm theo lời Tử Chiêu.