Tang Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy không phải là mái nhà bằng gỗ của nhà mình, mà là tấm màn che giường màu trắng.

Sau một hồi sửng sốt mới phản ứng lại, hôm qua nàng và sư phụ đã rời khỏi nhà, chuyển đến ở trong quán trọ Hạc Thanh.

Tang Lạc quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của sư phụ phía sau tấm bình phong thì cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.

Nàng nghiêng người nhìn về cái bóng mờ ảo, dụi mặt vào tấm chăn bông mềm mại.

Nghe thấy tiếng sột soạt yếu ớt vang lên từ bên kia giường, Phó Thanh Viễn đang nhắm mắt bèn mở mắt ra, căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Tỉnh rồi à.”

Tang Lạc vùi mặt vào gối lăn một vòng rồi mới ngồi dậy vươn vai duỗi thẳng người bắt đầu khoác áo ngoài vào, đáp: “Tỉnh rồi, dậy ngay đây.”

Ngay cả khi đã bắt đầu tu tiên, Tang Lạc vẫn có thói quen sống như một người phàm, có những thứ không cần phải thay đổi thì tại sao phải ép buộc bản thân chứ, Tang Lạc luôn biết cách làm cho cuộc sống của mình tốt hơn.

Đợi sau khi Tang Lạc dậy và chỉnh trang một lúc, chải và thắt bím tóc thường ngày, Phó Thanh Viễn mới dẫn nàng rời khỏi phòng.

Khi hai sư đồ đi xuống lầu thì gặp lại hai nam tu sĩ đi cùng nữ tu sĩ ác độc vào ngày hôm qua, nhưng ả ta thì không thấy đâu.

Tang Lạc hơi thở phào nhẹ nhõm, nàng thực sự sợ hôm nay mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc khi nhìn thấy thiếu nữ đó.

Dám thèm muốn sắc đẹp của sư phụ, nếu có cơ hội nàng nhất định để thiếu nữ đó nhận được những bài học xứng đáng.

Tiểu đồ đệ không biết rằng những điều nàng đang suy nghĩ tức giận trong lòng, đã được sư phụ thực hiện một cách triệt để.

Chỉ mới đêm qua, sư phụ tốt của nàng đã gi3t chết ả ta, hơn nữa còn xóa sạch mọi dấu vết.

“Mễ Lộ sao không nói câu nào đã bỏ đi rồi.” Một nam tu sĩ có vẻ mặt lạnh lùng trong số đó nhíu mày nói.

Nam tu sĩ có đôi mắt đào bên cạnh thì không thèm quan tâm, tâm trạng có vẻ tốt đang vui đùa bên tách trà, “Chắc là muội ấy có chuyện gì nên rời khỏi trước, dù sao đệ cũng không tin muội ấy có thể chết dễ dàng như vậy, sư huynh cứ yên tâm đi, muội ấy có làm chuyện gì đi nữa huynh cũng không quản được.”

Người tu sĩ được gọi là sư huynh có vẻ mặt lạnh lùng đó lại nói: “Chỉ sợ lỡ như có chuyện gì xảy ra với muội ấy, ta là đại sư huynh không biết giải thích thế nào với sư phụ.”

“Hứ, có gì mà không giải thích được! Sư huynh, huynh vẫn không tin bộ mặt thật của muội ấy sao, muội ấy không còn là tiểu sư muội ngây thơ hiền lành mà huynh quen biết ngày xưa nữa!” Tu sĩ đôi mắt đào nghiến răng nói, nhìn tu sĩ mặt lạnh với ánh mắt bất lực.

“Huynh đã nói, không được để cái miệng nói vô tội vạ ở nơi đông người như vậy.” Tu sĩ mặt lạnh trách mắng: “Bất kể nói như thế nào muội ấy cũng là sư muội của chúng ta.”

Tu sĩ mắt đào chợt nở nụ cười, “Sư huynh vẫn cứ không tin đệ.” Nói xong thì không lên tiếng nữa.

Tu sĩ mặt lạnh nhìn sư đệ không nói gì thêm nữa, muốn nói chút gì đó nhưng lại im bặt.

Tang Lạc đi ngang qua hai người đúng lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên có chút kỳ quái.

Chắc hẳn nàng đã bị ảnh hưởng bởi những đam mỹ nam mà bạn bè nàng hay bàn tán trước khi xuyên không, nếu không tại sao nàng lại cảm thấy vị tu sĩ mắt đào có ý đối với vị tu sĩ mặt lạnh đó.

Nhớ lại cách nhìn người của mình, Tang Lạc cũng an tâm hơn, lần này chắc là nàng đã sai.

Một mình trong thời gian dài, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

“Sư phụ, chúng ta ra ngoài rồi đi đâu? Đến Vân Nhai Môn phải không?” Lúc hai người đang đi trên con phố sôi động hơn so với khi họ đến, Tang Lạc hỏi.

“Hôm qua không phải con muốn ra ngoài xem thử sao.”

Vậy có phải sư phụ mới đặc biệt cùng nàng ra ngoài dạo phố không? Tang Lạc chớp chớp mắt, kéo tay áo của sư phụ khẽ đung đưa, từ khóe miệng cong lên của nàng có thể thấy nàng có tâm trạng rất tốt.

Tuy Phó Thanh Viễn không cúi đầu xuống nhìn vẻ mặt của đồ đệ, từ những động tác trên tay cũng có thể đoán ra được.

Mặc dù khi Phó Thanh Viễn chỉ có một mình, chàng chưa bao giờ làm những điều vô nghĩa như đi ra ngoài dạo phố, nhưng sắp phải rời khỏi Linh Quang giới, trong lòng đồ đệ cũng sẽ cảm thấy buồn.

Sư phụ như chàng đây cũng không giỏi việc an ủi người khác, cho dù chàng mở miệng nói những lời an ủi thì đồ đệ cũng rất hiểu chuyện, nàng cũng sẽ nói là không sao.

Những trường hợp như vậy, Phó Thanh Viễn cũng chỉ có thể nghĩ tới cách này, dẫn đồ đệ ra ngoài đi dạo.

Xem tình hình hiện tại, cách của chàng không sai, đồ đệ thích đi ra ngoài.

Rõ ràng Phó Thanh Viễn không hiểu, đồ đệ vui mừng không phải là được ra ngoài mà là vì ở cùng với sư phụ của mình.

Tang Lạc không phải là trẻ con nên đương nhiên sẽ không đòi mua mấy thứ mình bắt gặp trên phố mà thấy yêu thích, vì vậy đi vòng quanh hết hai con phố họ vẫn không mua được thứ gì.

Tang Lạc chỉ đơn thuần hưởng thụ cảm giác như được phụ huynh dẫn đi dạo phố sau thời gian dài vắng bóng, còn Phó Thanh Viễn thì vu vơ không mục đích đi theo đồ đệ.

Một người đàn ông độc thân không hề có hứng thú với cuộc sống này, có thể nghĩ đến việc cùng đồ đệ ra ngoài thư giãn đã là không tệ rồi.

“Tỷ tỷ này~ tỷ có linh thạch không, có thể mời đệ ăn chút điểm tâm không?”

Tang Lạc đột nhiên bị người khác kéo lại, nàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện là một đứa trẻ chừng mười tuổi đang chớp chớp đôi mắt to đen lay láy, giọng nói nhẹ nhàng như trẻ con trông rất đáng yêu.

Lúc này đứa trẻ đó đang kéo tay áo của nàng, nhìn nàng một cách đầy mong đợi.

Dường như bị mê hoặc, cả đứa trẻ này là ai Tang Lạc cũng chưa biết rõ đã muốn gật đầu một cách vô thức, tính chuẩn bị buông tay đang kéo lấy tay áo của sư phụ.

Lúc này, Tang Lạc cảm thấy trên vai có một sức nặng đ è xuống, là sư phụ đã đặt tay lên đó, đột nhiên đầu óc nàng trở nên tỉnh táo.

Nàng rùng mình một cái liền lui về sau rồi nhìn cậu bé thấp hơn nàng một cái đầu bằng ánh mắt cảnh giác.

Phó Thanh Viễn bước tới chặn trước nửa người của Tang Lạc, cung kính nói: “Không biết tiền bối gọi đồ đệ của vãn bối có gì chỉ giáo?”

Khi nghe thấy những lời mở đầu quen thuộc của sư phụ, Tang Lạc bỗng giật mình một cái.

Tình huống này hơi giống với tình huống lúc trước khi họ gặp người phụ nữ mặc áo choàng đen bi3n thái đó! Chẳng lẽ lại là một tên bi3n thái khác? Là do thế giới này nhiều bi3n thái quá hay là do hai sư đồ họ xui xẻo dễ dàng gặp được bi3n thái đây!

Sau khi nghe những lời của Phó Thanh Viễn, đứa trẻ đó đặt hai bàn tay mũm mĩm ra phía sau, cái miệng nhỏ lầu bầu một cách bất mãn: “Bổn tọa chính là thấy cô bé đó hơi quen, muốn nói chuyện chút thôi, ngươi căng thẳng như vậy làm gì.

Bộ dạng phong lưu phóng khoáng của bổn tọa đây giống người xấu lắm sao, đúng thật là, ngươi có biết nhìn người không vậy.”

Tang Lạc chắc chắn đứa trẻ trước mặt là một gã bi3n thái, có lẽ có sở thích đặc biệt gì đó, nói không chừng là một lão bi3n thái đã sống nhiều năm.

Nghĩ như vậy, Tang Lạc càng cảnh giác hơn núp sau lưng sư phụ.

“Tiểu cô nương, ngươi trốn cái gì!” Đứa trẻ đáng yêu kia nhảy dựng lên bất mãn, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó ánh mắt sáng lên, như cây pháo nhỏ lao qua đó, ôm lấy chân của một nữ tử nũng nịu nói: “Linh Lung đồ nhi ngoan, lâu quá không gặp con rồi, vi sư nhớ con lắm~”

Nữ tử bị đứa trẻ kia ôm lấy là người được coi là thân quen nhất của Tang Lạc ngoại trừ sư phụ – Hàn Linh Lung.

Tang Lạc bị mấy chữ “Linh Lung đồ nhi ngoan” thốt ra từ miệng của cậu bé đó làm cho run đến giật giật khóe miệng.

Tang Lạc nhớ sư phụ đã từng nói với nàng, Linh Lung được sư phụ và sư bá nuôi lớn, sư bá Hàn Bác Châu chính là phu quân của nàng ta, và sư phụ của nàng ta… lại có bộ dạng của một đứa trẻ như vậy sao?!

Một lúc sau, Hàn Linh Lung kéo theo Hàn Bác Châu như không có xương dính chặt vào cơ thể của nàng ta, còn tay dắt theo một cậu bé là sư phụ đáng yêu bước tới.

“Phó đạo hữu, Tang Lạc, thật ngại quá, sư phụ của ta hơi ham chơi chút, không có ác ý, mong hai vị đừng để bụng.” Linh Lung vừa nói xong, cậu bé lộ vẻ uất ức, đôi mắt rưng rưng, “Linh Lung, vi sư chỉ là quá nhớ con, nhìn thấy cô bé đi trên phố rất giống con lúc nhỏ nên chỉ muốn nói chuyện với họ thôi~ Con lại không chịu trở về thăm sư phụ hu hu~ Cho dù bị trục xuất… Dù sao trong lòng vi sư con vẫn luôn là đồ đệ của ta, sao có thể lâu như vậy không trở về thăm sư phụ chứ!”

Tang Lạc nhìn bộ dạng đứa trẻ, rõ ràng biết ông không phải là một đứa trẻ, nhưng vẫn thấy không nhẫn tâm.

Phó Thanh Viễn nhìn thấy nét mặt của đồ đệ, đột nhiên dùng thân mình che chắn nàng ở phía sau.

Mà Linh Lung dường như cũng không chống lại được sự nũng nịu, khựng lại vẻ mặt nghiêm túc, lập tức muốn bước tới an ủi.

Hàn Bác Châu nằm trên lưng Linh Lung đã lâu không lên tiếng nhìn thấy vẻ mặt của Linh Lung dịu đi, liền nhanh chóng đứng dậy kéo cổ áo đứa trẻ đang lau nước mắt qua một bên.

Linh Lung dừng lại, bất lực mỉm cười một cái, mặc kệ sư phụ và sư bá đang xì xào nói chuyện với nhau.

Nàng ta xoay người nói với Phó Thanh Viễn và Tang Lạc: “Chắc hai người đã đến đây từ hôm qua đúng không, yên tâm đi, cũng không cần phải đợi lâu nữa, hôm nay tu sĩ của giới tu chân thượng đẳng Túc Nhật giới đã đưa hai chiếc thuyền vượt giới tới rồi.

Chỉ có môn phái lớn của giới tu chân thượng đẳng mới có thuyền vượt giới, Túc Nhật giới vì muốn lôi kéo tu sĩ nguyên anh của một số môn phái cũng thật hào phóng, nói ra thì ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thuyền vượt giới.”

“Lần trước chúng tôi nói sẽ tiến cử đạo hữu đến giới tu chân thượng đẳng, hiện tại xem ra rất có thể chính là Túc Nhật giới.

Đương nhiên nếu đạo hữu có những cách khác, chúng tôi cũng sẽ không gò ép.”

“Hiện tại vẫn còn một vài giới cũng là giới tu chân cấp trung giống như Linh Quang giới của chúng ta cũng có người đến rồi, phần lớn tu sĩ không thể vào giới tu chân thượng đẳng nên sẽ chọn đến giới tu chân cấp trung, đó cũng là một sự lựa chọn tốt, nếu cần ta cũng có thể tiến cử giúp hai người.”

Linh Lung có chút thở dài rồi nói: “Những giới tu chân thượng đẳng đó, nói là có nhiều tài nguyên hơn để tu chân, nhưng mà… có thể ở một khía cạnh nào đó không bằng những giới tu chân trung cấp như chúng ta.”

“Đúng rồi, nếu hai người chọn đến Túc Nhật giới, chút nữa ta sẽ giới thiệu sư phụ Bạch Hòa của ta cho hai người làm quen.

Trông ông như vậy chứ dù sao cũng là một tu sĩ nguyên anh đó.”

Linh Lung vừa nói xong Tang Lạc liền có chút kinh ngạc, đứa trẻ đó là tu sĩ nguyên anh! Có tu sĩ cấp cao thích khóc làm nũng còn ở trên phố gọi người khác là tỷ tỷ như vậy sao! Nàng thực sự không thể hiểu nổi cái gọi là thế giới của những tu sĩ cấp cao.

Linh Lung nhìn thấy biểu hiện của Tang Lạc, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.

Hàn Bác Châu và đứa trẻ đó cũng đã thì thào xong mọi chuyện và đi tới, sắc mặt của cậu bé nghe nói là tu sĩ nguyên anh đó đen như đáy nồi, trong khì Hàn Bác Châu lại nở nụ cười lười biếng uể oải như thường.

“Hai sư đồ chúng tôi sẽ đến giới tu chân cấp trung, Dư Tầm giới.” Lúc này Phó Thanh Viễn mới lên tiếng.

Linh Lung và Hàn Bác Châu trông có vẻ sớm đã đoán ra được, Linh Lung liếc nhìn Hàn Bác Châu một cái, lần nữa lên tiếng: “Dư Tầm giới cũng có tu sĩ đến, sẽ phụ trách hướng dẫn một số tu sĩ đến Dư Tầm giới.

Chúng tôi có quen biết tu sĩ của Dư Tầm giới Uyên La Sơn, sẽ tiến cử giúp hai người… ”

“Đa tạ.” Phó Thanh Viễn cũng hiểu, điều này có nghĩa là Hàn Bác Châu sẽ trả nợ lần cứu mạng cho chàng.

Dù sao chàng phải đến và ở lại Dư Tầm giới, không giống như trước đây thỉnh thoảng đi qua một lần rồi rời đi ngay lập tức.

Bất kể ở đâu cũng sẽ xảy ra hiện tượng bài ngoại, mỗi giới tu chân đều có một bộ quy tắc sinh tồn khác nhau.

Cuối cùng hẹn ba ngày sau sẽ đến trước cổng Vân Nhai Môn, Phó Thanh Viễn dẫn theo Tang Lạc tiếp tục dạo phố.

Linh Lung nhìn thấy Tang Lạc nói câu gì đó, sau đó Phó Thanh Viễn quay mặt lại sờ vào đầu nàng.

Biểu hiện của hai người tuy rất mơ hồ, nhưng đại khái Linh Lung cũng đoán ra được, không khỏi thở dài một cái.

Hàn Bác Châu là một đại người đàn ông không quan tâm đến hình tượng mình lại bò lên lưng của Linh Lung, thản nhiên nói: “Hai người đó không có quan hệ gì với chúng ta, sao Linh Lung phải lo lắng nhiều như vậy.”

“… Thương cho cùng một loại người thôi.”

Khuôn mặt đen của cậu bé Bạch Hòa cuối cùng cũng tan biến, nhướng mày tự nói: “Thì ra Linh Lung đối với hai tu sĩ cấp thấp tốt như vậy, là bởi vì có chút giống tình trạng của các ngươi sao?”

“Xì~ Hai người đó rõ ràng là còn chưa mở mang đầu óc, Tiểu Linh Lung chỉ là lo lắng thôi.

A~ Tiểu Linh Lung hiền lành tốt bụng trông cũng rất ngon~” Hàn Bác Châu uể oải nói, híp mắt lại.

Trong một cung điện nào đó của Vân Nhai Môn, Ôn Lương trong bộ áo dài gấm xanh nhạt đặt chén trà trong tay xuống, cười dịu dàng nói: “Điều tra được rồi?”

“Dạ, tu sĩ tên Phó Thanh Viễn đó sẽ đến Dư Tầm giới.”.