Như thể không nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Hàn Bác Châu, Phó Thanh Viễn lộ vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Hôm nay, ta phát giác hình như đồ đệ bị thương, dưới thắt lưng phía sau có vết máu thấm ra ngoài.

Nhưng khi ta hỏi có phải bị thương không, thì lại không chịu nói sự thật cho ta biết, chỉ ngập ngừng ấp úng tránh sang một bên.”

“Ta lần đầu tiên nhận đồ đệ, cũng không biết tình trạng của nó như thế nào…”

“Ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha~~” Hàn Bác Châu càng nghe sắc mặt càng kỳ lạ, đến cuối cùng không nhịn được mà cười lớn.

Hàn Bác Châu vỗ vỗ chiếc ghế dựa màu trắng ngọc bích mà mình đang nằm, cười đến cả người run lên, sau đó lão một lần nữa rung mình một cái ngã từ trên ghế xuống rồi nằm luôn dưới đất vỗ những lát gạch màu trắng ngọc cười lớn, làm thế nào cũng không dừng lại được.

Phó Thanh Viễn im lặng nhìn người tu sĩ nghe nói là kỳ kim đan đang cười lăn lộn dưới đất không chút hình tượng trước mặt mình.

Thật ra hai người không quen thân lắm, tổng cộng cũng chỉ gặp qua ba lần.

Nếu không phải chàng tìm không tìm được tu sĩ có thể nói chuyện thì cũng sẽ không tới tìm lão để hỏi.

Nhưng bộ dạng lão như vậy, có khi nào câu hỏi của chàng buồn cười không?

Hàn Bác Châu cười đủ rồi, bộ y phục trắng vốn đã bẩn giờ trở thành xám xịt, lão vừa đi vừa chống eo cười hô hố lục lọi dưới đáy tủ rồi thản nhiên ném cuốn sách cho Phó Thanh Viễn.

“Huynh tự xem đi, ha ha~ Đúng là buồn cười quá~ không ngờ thật không ngờ~ Ha ha~”

Phó Thanh Viễn đưa tay bắt lấy cuốn sách đã ố vàng mà Hàn Bác Châu ném qua, sau khi lật vài trang rồi hỏi: “Sách xuân cung.”

Phó Thanh Viễn vẫn không có biểu cảm gì, Hàn Bác Châu mới chán nản nhún nhún vai, ném cuốn sách khác đang cầm trên tay cho chàng.

Lão vuốt mũi không có chút thành ý rồi nói lấp lửng: “Lúc nãy cầm nhầm rồi, cuốn này mới đúng, trực tiếp xem trang cuối là được.” Hàn Bác Châu nằm bò ra tủ bày hàng như không có xương sống, sắc mặt đầy vẻ đắc ý như đang đợi xem kịch hay.

Phó Thanh Viễn đặt cuốn sách xuân cung mà Hàn Bác Châu cố ý đưa nhầm xuống rồi cầm cuốn y thư lên đọc những dòng chữ ở trang cuối cùng theo lời lão nói, như vậy mới hiểu rõ vấn đề.

“Thì ra là vậy.”

Hàn Bác Châu nhìn vẻ mặt Phó Thanh Viễn vẫn như thường ngày, có chút không cam lòng, lão vẫn chưa được xem kịch hay.

Vì vậy lão nhướng mày nói: “Tiểu đồ đệ của huynh bị người sư phụ cái gì cũng không biết như huynh chỉ thẳng ra chuyện đó như vậy, nhất định sẽ xấu hổ, huynh không có cảm giác gì sao? Chậc chậc, huynh như vậy có thể bị coi là sàm sỡ tiểu đồ đệ của huynh rồi~”

Sau khi Phó Thanh Viễn hiểu rõ nguyên nhân của sự việc thì lại bình tĩnh đến bất ngờ, chàng chỉ đáp: “Chúng tôi là sư đồ, vốn không cần phải xấu hổ, huống chi những chuyện này chỉ là chuyện bình thường.

Nếu đã biết đệ tử không phải bị thương, cũng có thể yên tâm rồi.”

Hàn Bác Châu cầm lấy một nắm tóc, cười nói: “Ta quên mất, ngày thường tuy huynh bày ra vẻ mặt cứng ngắc nhưng da mặt lại dày không ngờ, chắc cũng không để tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này.

Thật đáng tiếc, lúc nãy ta còn mong chờ xem vẻ mặt ngượng ngùng của huynh~”

“Ta đến, còn có một chuyện nữa.” Những lo lắng đã được giải quyết xong, Phó Thanh Viễn lại nhớ tới một chuyện khác.

Hàn Bác Châu lại quay trở về khuôn mặt uể oải ban đầu, chán nản xua tay nói: “Biết rồi, những lời lúc nãy ta nói đều giữ lời, tiến cử thượng đẳng giới giúp huynh, xem như dứt nợ huynh cứu ta một mạng.”

Phó Thanh Viễn liếc nhìn Hàn Bác Châu một cái, rồi nói tiếp: “Ta muốn luyện một thanh kiếm cho đồ đệ ở đây.”

Hàn Bác Châu: “…” Lão không muốn nói gì thêm nữa.

Im lặng một lúc, Hàn Bác Châu mới chậm rãi thốt ra một câu: “Được, tất cả hai mươi linh tinh.”

Nghe vậy, Phó Thanh Viễn lấy ra hai mươi linh tinh để lên bàn.

Chàng đi U Nam Lĩnh nhận được tổng cộng hai mươi bốn linh tinh, sang tay một cái đã dùng hết hai mươi linh tinh.

Nếu chàng đã có tiền, đương nhiên sẽ chọn một thanh kiếm bay tốt một chút cho đồ đệ, dù sao thanh kiếm này cũng sẽ theo nàng trong thời gian dài.

Đệ tử là nữ nhi, không thể so với sư phụ là chàng đây, đương nhiên phải cho nàng thứ tốt hơn chút.

Nhớ đến mấy ngày trước đồ đệ cực kỳ hứng thú nói muốn cùng chàng trải qua sinh thần, Phó Thanh Viễn lại mở miệng nói: “Mười lăm tháng sáu đến lấy.”

“Chậc~ Lần này huynh lại không tiếc của.

Kiếm Thanh Dương trước kia huynh cũng đúc ở Linh Lung Quán của ta, lần đúc kiếm đó là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, thêm lần này nữa là lần thứ ba.

Ta vẫn còn nhớ, lúc đó huynh đã dùng hai linh tinh.

Tuy chúng ta không quen thân lắm, nhưng chỗ ta trong mấy trăm năm nay cũng không phải sống vô ích, cách nhìn người không phải là tuyệt đối, những cũng có thể xem là tạm được.

Ta lại nhìn không ra huynh lại là một người biết quan tâm người khác.”

Hàn Bác Châu nhớ lại lần đầu hai người gặp nnhau, trong tình huống có thể xem là Phó Thanh Viễn gián tiếp cứu lão một mạng.

Người có thủ đoạn độc ác còn có thể hạ thủ chính bản thân mình như vậy, thực sự sẽ quan tâm đ ến người và vật khác sao?

Những nghi ngờ bị chôn vùi lúc đó giờ đã có lời giải đáp, Hàn Bác Châu cảm thấy không thể tin được nhưng đồng thời không khỏi hả hê: Vật này chế ngự vật kia.

Nghĩ lại bản thân lão và Linh Lung, chẳng phải cũng như vậy sao.

“Hàn tiền bối quá hiếu kỳ rồi.” Phó Thanh Viễn đứng lên.

“Quá hiếu kỳ là cái tật mà đời này ta không thể nào bỏ được, nếu đã gọi ta một tiếng Hàn tiền bối, huynh nói đi, con bé đó có thật sự là con gái riêng của huynh không?” Hàn Bác Châu thích thăm dò chuyện riêng tư của những vị khách đến cửa tiệm, rất vô ý thức với tư cách là một ông chủ cửa tiệm, không từ mọi thứ quấy rối khách.

“Lại giở chứng nữa sao, Hàn Bác Châu, chắc lần trước ta dạy dỗ ông chưa đủ nhỉ, ngậm cái miệng nói nhiều của ông lại đi.” Linh Lung vén tấm rèm bước ra, lạnh lùng nói với Hàn Bác Châu.

Thấy lão biết điều che miệng mình lại rồi cười hóm hỉnh, Linh Lung hứ một tiếng, sau đó dịu mặt nói với Tang Lạc đang đi ra phía sau: “Tang Lạc, xem ra sư phụ của muội đã bàn chuyện xong rồi, lần sau hãy tới chơi nữa.”

“Cám ơn tỷ, Linh Lung!” Tang Lạc cảm kích nới với Linh Lung nhìn trông có vẻ nghiêm túc nhưng lại rất dịu dàng, rồi đi về phía sư phụ của mình.

Phó Thanh Viễn nhìn thấy đồ đệ đi tới mới quay người dẫn nàng rời khỏi.

Khi hai sư đồ rời khỏi Linh Lung Quán, Tang Lạc quay đầu lại nhìn, thấy Hàn Bác Châu bị Linh Lung đạp chân ngã xuống, túm lấy cổ áo kéo đi giống như một cái xác.

Hàn Bác Châu cười hềnh hệch xin tha thứ: “Linh Lung~ Tiểu Linh Lung~ chút nữa nhẹ nhàng một chút, gặp nhau sau ít ngày xa cách còn hơn cả tân hôn chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao, trừng phạt theo cách khác cũng được mà~ Ba ngày ba đêm ta cũng oái~” Rồi lại bị đá.

Tang Lạc rùng mình một cái, quay mặt lại đi theo sư phụ của mình.

Quả nhiên, thế giới của tu sĩ kỳ kim đan, nhân vật nhỏ nhoi như nàng không thể hiểu được.

Hôm nay, sau khi quen được Hàn Bác Châu, Tang Lạc lại một lần nữa cảm thấy loại bi3n thái của thế giới này quả nhiên rất nhiều.

Loại bi3n thái này tại sao lại có một thê tử tốt như Linh Lung vậy chứ, thật khiến người khác khó hiểu.

Nghĩ tới Linh Lung biết quan tâm lại dịu dàng, Tang Lạc không khỏi lắc đầu thở dài.

Cái gọi là duyên phân thật không thể đoán trước được~

Tuy Phó Thanh Viễn luôn đi trước nhưng chàng luôn chú ý đến đồ đệ.

Nàng đột nhiên lắc đầu thở dài thì tưởng nàng vẫn còn đang lo lắng chuyện kinh nguyệt của mình.

Đồ đệ vẫn còn nhỏ, cho dù biết chuyện này những cũng không hiểu biết nhiều về nó, bây giờ chắc chắn sẽ cảm thấy bất an.

Người ta nói rằng một ngày làm thầy suốt đời làm cha, chàng có trách nhiệm giảng giải nghi hoặc cho đồ đệ.

Nghĩ như vậy, Phó Thanh Viễn liền mở miệng nói: “Phái nữ khi đến tuổi này đều sẽ như vậy, tu sĩ và phái nữ người phàm có hơi khác.

Bắt đầu từ bây giờ, kinh nguyệt này mỗi tháng sẽ đến một lần, một lần đại khái từ ba đến bảy ngày… ”

Nhớ lại những gì đã viết trong cuốn sách, Phó Thanh Viễn tiếp tục lặp lại những gì mình đã đọc: “Cứ như vậy cho đến mười sáu tuổi, sau đó sẽ là một năm một lần, thời gian cũng chỉ có một ngày.

Sau trúc cơ sẽ là mười năm một lần, một lần nửa ngày.

Sau kim đan sẽ làm trăm năm một lần, chỉ có một canh giờ.

Trong thời gian này nữ tu sĩ sẽ dùng một thứ giống như túi vải được gọi là ‘đai vệ sinh’ nhét vào trong cái quần nhỏ.”

Sau khi nói xong những nội dung đã ghi trong sách bằng giọng điệu không chút thay đổi, Phó Thanh Viễn tự mình nói thêm một câu: “Chảy máu là chuyện bình thường, không cần lo lắng.”

Tang Lạc chết lặng nhìn sư phụ của mình, thậm chí không thể nói lên lời.

Sư, sư phụ người đang giảng giải chuyện kinh nguyệt của nữ nhi cho nàng nghe sao! Với biểu cảm và giọng điệu đó hả! Khoan hãy nói lúc nãy Linh Lung đã nói sơ qua, nàng cũng đã hiểu.

Sư phụ người cứ như vậy trực tiếp… thật sự có thể sao! Tiểu đồ đệ đỏ bừng mặt, trong lòng không ngừng húc đầu xuống đất, ngơ ngác nhìn sư phụ của mình bằng bộ dạng như thể không phản ứng được với bất cứ điều gì.

Khó hiểu lắm sao? Phó Thanh Viễn nhìn thấy đồ đệ không có phản ứng gì, không nhịn được nhớ lại những lời mình vừa nói lúc nãy, chàng đã nói rất rõ ràng rồi.

Hay là chưa nghe rõ? “Chưa nghe rõ? Vi sư nói lại một lần nữa.”

“Không, không cần đâu sư phụ… ” Tang Lạc giật mình, giơ tay lên kéo ống tay áo của sư phụ, lúng túng cúi đầu xuống nói: “Đồ nhi đã hiểu rõ rồi.”

Nàng không muốn phải chịu cú sốc kinh khủng đó một lần nữa, từ đôi môi mỏng không chút máu của sư phụ nói ra những nội dung một tháng một lần, một lần bảy ngày và còn đai vệ sinh được nhét trong chiếc quần nhỏ, nàng nghe không vào nổi, trên mặt nóng đến nỗi có thể luộc trứng.

Sư phụ, không phải người rất hay mắc cỡ sao, lần này sao không thấy mắc cỡ gì hết vậy, xin đừng nói nữa!

“Ừm.” Nếu đồ đệ đã nói hiểu rồi, Phó Thanh Viễn cũng không nói nữa, dẫn nàng vào một cửa tiệm vải bên đường.

Nhìn thấy các loại vải trong cửa tiệm, Tang Lạc vừa muốn nói nàng không cần mua y phục, thì nghe thấy sư phụ của nàng đi thẳng đến chủ cửa tiệm và hỏi: “Ở đây có ‘đai vệ sinh’ mà phái nữ dùng… ”

Tang Lạc sững người, núi kêu biển gào trong lòng.

Nè sư phụ! Tại sao người cứ thích đồ đệ tội nghiệp của người luôn trở tay không kịp vậy!

Nhưng mà chuyện này còn chưa xong.

Bởi vì Tang Lạc nghe thấy chủ tiệm nữ tu sĩ đó nói: “Đương nhiên có, không biết đạo hữu muốn lớn cỡ bao nhiêu.”

Ngay lập tức sư phụ hướng về phía nàng nhìn nàng… Tang Lạc cuối cùng cũng hiểu khi nàng nhìn chằm chằm vào sư phụ thì sư phụ có cảm giác thế nào rồi.

Bị sư phụ nhìn lướt qua một cái làm nàng cảm thấy mình không còn có thể đối mặt với sư phụ nữa.

Sau đó Tang Lạc vẫn giữ vẻ mặt cứng đơ, nhìn sư phụ dùng vẻ mặt lạnh lùng không thể bình thường hơn nữa, dưới ánh mắt tế nhị của rất nhiều nữ tu sĩ trong cửa tiệm, mua đai vệ sinh cho nàng.

Khi nhìn thấy hình bóng sư phụ cất đai vệ sinh của nàng rời khỏi cửa tiệm, trong đầu Tang Lạc không thể suy nghĩ được gì nữa đột nhiên sinh ra một ảo giác kỳ lạ “nếu sư phụ là phụ nữ nhất định sẽ là một người mẹ có trách nhiệm”.

Ít nhất sư phụ đã giảng dạy cho nàng về kinh nguyệt một cách nghiêm túc và chi tiết, chứ không giống như mẹ ruột của nàng trước khi xuyên không, khi nàng đến kỳ kinh nguyệt, mẹ nàng nói cho nàng biết là “con bị bệnh nan y nên mới bị chảy máu”.

Nghĩ theo hướng này, Tang Lạc chợt cảm thấy xúc động mà không thể giải thích được, sư phụ không hổ danh là sư phụ! Cho dù lúc nãy làm cho nàng cảm thấy rất xấu hổ, sư phụ cũng là người nàng để tâm nhất, đối xử với nàng tốt nhất.

Đôi mắt của Tang Lạc không kìm được xuất hiện những giọt nước mắt xúc động.

“Có đau không?” Phó Thanh Viễn phát hiện những giọt nước trong mắt đệ tử, lại sờ vào đầu nàng, “trong sách nói, thể chất khác nhau, cũng có người cảm thấy đau bụng dưới khi hành kinh, trở về con hãy nghỉ ngơi sớm.”

Tang Lạc bị những lời nói quan tâm của sư phụ làm cho vừa cảm động vừa xấu hổ, nàng nở nụ cười chuyển qua chủ đề khác: “Sư phụ, con cảm thấy Linh Lung tỷ tỷ ở Linh Lung Quán rất dịu dàng, hôm nay tỷ ấy đã nói với con rất nhiều chuyện~” tuyệt đối không thể để sư phụ chú ý đến chuyện kinh nguyệt của nàng nữa!

“Hàn Linh Lung và Hàn Bác Châu, một người là kim đan đầu kỳ, một người là kim đan cuối kỳ.

Cả hai đều là đệ tử của thất đại tông môn Thiên Chiếu Môn của Linh Quang giới, sau đó đã bị trục xuất khỏi sư môn.” Đúng là Phó Thanh Viễn, đồ đệ hỏi gì thì trả lời cái đó.

Vốn chỉ là chuyển đề tài tùy tiện nói ra, lúc này Tang Lạc lại có hứng thú đến việc “trục xuất khỏi sư môn” được nói ra từ miệng của sư phụ.

“Tại sao họ lại bị đuổi khỏi sư môn?”

Phó Thanh Viễn liếc nhìn đồ đệ của mình, “Hàn Bác Châu là sư bá của Hàn Linh Lung, Hàn Linh Lung được sư phụ và sư bá một tay nuôi lớn.

Thiên Chiếu Môn không thể dung thứ cho việc nghịch luân như vậy, cho nên họ bị trục xuất khỏi sư môn, trở thành tán tu.

Bởi vì tu vi của họ đều ở kỳ kim đan, trong giới tán tu tương đối là có tiếng tăm.

Hàn Linh Lung sở trường là luyện khí, những thứ bán trong Linh Lung Các đều là các loại linh khí pháp cụ.”

“Hàn Linh Lung là người chính phái, có thể kết giao được.

Tính cách con người Hàn Bác Châu ngổ ngược, không nên tiếp xúc quá nhiều, nếu lão bắt chuyện với con, nhất định phải cẩn thận phòng bị.”

“Dạ, đều nghe theo sư phụ!” Tang Lạc luôn cho rằng sư phụ mình nhìn nhận đúng, Hàn Bác Châu đó trông thế nào cũng không phải là người tốt, cũng là sư phụ của nàng tốt.

“Sư phụ, chúng ta về nhà thôi.”

“Không vội, sách nói rằng phụ nữ lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, uống một ít đặc chế…” Phó Thanh Viễn nhìn về phía tiệm thuốc cách đó không xa, chưa kịp nói xong đã bị đồ đệ kéo đùi của mình.

Vừa cúi đầu xuống, Phó Thanh Viễn nhìn thấy khuôn mặt cười toe toét của đồ đệ.

“Sư phụ, đồ nhi không uống gì cả, chúng ta về, nhà, đi, thôi…”

“Ừm.” Phó Thanh Viễn sụp mi mắt xuống để mặc đồ đệ kéo mình đi, vì vậy trên con đường lát đá xanh chỉ nhìn thấy một bé gái có khuôn mặt trẻ thơ đang kéo một góc áo của người đàn ông, khí thế hùng hổ đi về phía trước, trong khi người đàn ông phối hợp với bước đi của cô bé đi ở phía sau..