Sáng sớm hôm sau, An Kiệt cầm thông báo đi trình diện, kết quả chủ quản bên kia nói, "Bởi vì cô không đến đúng hẹn nên chúng tôi đã nhận những người khác, xin lỗi."

An Kiệt cầm tờ thông báo bước ra khỏi văn phòng, trong miệng không ngừng lặp lại, "Tịch Si Thần, Tịch Si Thần, anh cứ tiếp tục ngủ phòng khách đi!"

Lúc này, Tịch tiên sinh đang cầm một chén nước trái cây từ phòng bếp đi tới phòng khách, không khỏi hắt xì hai cái.

"Có người đang mắng cậu."

"Có lẽ có người nghĩ tới tôi." Tịch Si Thần đem nước trái cây đưa cho người ngồi trên ghế sa lon.

"Hmm, rất giỏi, cậu cũng biết nói đùa." Niên Ngật nhận lấy, nhìn nước trái cây trên tay, vẻ mặt thú vị, "Người nhà cậu vẫn mạnh khỏe chứ?"

Tịch Si Thần từ chối cho ý kiến, "Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi tới đây?"

Niên Ngật bắt chéo chân, nhìn cách bày trí trong phòng, "Cậu chuyển nhà cũng không nói một tiếng, giống như ẩn sĩ, cho nên tôi chỉ có thể tự mình tìm tới chơi một chút . Ôi, tủ âm tường kia là hàng của Đức sao?" Vừa nói vừa đứng dậy đi tới.

"Italia." Tịch Si Thần ngồi xuống ghế sa lon, tiện tay cầm lấy sách dạy nấu ăn bên cạnh lật xem.

"Được, không trách được nhìn có chút ý vị nghệ thuật. Cậu làm cơm tối?"

"Uhm." Cơm tối nên là cơm Tây hay cơm ta? Si Thần nhớ tới lần trước bàn thức ăn Nga bị người khác nhìn khinh bỉ.

"Nói lại," Niên Ngật xoay người, "Sao lại không thấy bà xã của cậu đâu? Không phải giấu cô ấy trên lầu chứ, ngay cả khách cũng không cho gặp." Nói xong còn hướng trên lầu nhìn.

"Cô ây ra ngoài làm việc." Tịch Si Thần nói.

"Làm việc?" Niên Ngật cười, "Mới mẻ a, cậu thế nhưng cho cô ấy đi ra ngoài làm việc."

"Cô ây muốn làm việc, tôi tất nhiên là ủng hộ." Giọng nói anh chân thành.

"A." Niên Ngật đi trở lại, "Bản thân tôi tình nguyện tin tưởng cậu giấu bà xã ở trên lầu."

Tịch Si Thần cười cười, để sách dạy nấu ăn xuống, "Gần đây công ty như thế nào?"

"Mọi việc đều bình thường. A, đúng rồi, ba tháng trước có một rắc rối nhỏ, một nhà in bên Thượng Hải bị cháy, Vương Thành qua giải quyết, đã tốn một khoản tiền lớn." Nói tới đây, Niên Ngật thuận đường vừa hỏi, " Khi nào cậu phục chức?"

Tịch Si Thần suy nghĩ một chút, "Điều này nói sau."

"Hai người thật thú vị, Hmm, cậu nghỉ phép ở nhà, bà xã lại đi ra ngoài làm việc ."

Tịch Si Thần mỉm cười, nói nhỏ, "Có thể tìm được công việc hay không còn chưa chắc."

"Cái gì?"

"Không có gì." Tịch Si Thần đứng lên, "Anh có muốn uống cà phê không?"

"Tôi nghĩ nhà của cậu chỉ có nước trái cây, hóa ra còn có cả cà phê. Si Thần, thành thật mà nói, cậu chiều bà xã thật là thương đến có chút quá a."

Tịch Si Thần nhíu mày, "Tại sao thấy được?"

"Tại sao thấy được? Cái vấn đề này tôi thích." Niên Ngật cùng đi theo đến quầy bar, "Nhà cậu là ngay cả hút thuốc cũng không cho phép phải không?"

"Hút thuốc đối với thân thể không tốt, tiền bối."

"Tôi nghĩ bà xã của cậu dị ứng khói thuốc thì đúng hơn." Vẻ mặt Niên Ngật giống như đang ngẫm nghĩ, "Nhìn cái phòng này, hoàn toàn là thiết kế cho người quen dùng tay trái, giá sách, ly trà, ngay cả vị trí sắp xếp những vật nhỏ này đều là tinh tế đặt ở bên trái, Hắc hắc, thật không thể tin được."

Tịch Si Thần ngẩng đầu, "Tiền bối, thật vô cùng đáng tiếc nếu anh không làm phóng viên."

Niên Ngật nhún vai, "Tôi gần đây đúng là có ý muốn đi theo nghề đó."

Trong lúc chờ đun cà phê, Niên Ngật quét mắt qua tủ bát màu đỏ phía sau Tịch Si Thần, đủ loại đĩa để tách cà phê xếp hàng ngay ngắn, tách cà phê tinh xảo hiếm có, đều nhìn ra rất đắt tiền.

"Cậu mặc dù không hút thuốc uống rượu nhưng lại thích uống cà phê a."

"Đúng vậy."

Ngoài cửa có tiếng vang, Tịch Si Thần cười một tiếng, cầm ly cà phê trong tay đưa cho Niên Ngật, rồi đột nhiên đi mở cửa.

"Hôm nay thật náo nhiệt, lại có khách đến à?" Niên Ngật nói.

Khách? A, dĩ nhiên, bây giờ nhất định là "Khách" giận đến hận không thể cắn chết anh.

Tịch Si Thần đi ra cửa trước, vừa mới mở cửa, người ở phía ngoài liền tức giận đấm vào vai của anh, "Tịch Si Thần!" Si Thần cười, cầm tay phải vẫn còn muốn đánh xuống kia,

"Ngoan, tay có đau không?"

"Tất cả đều tại anh!"

"Uh, đều là lỗi của anh." Anh giơ tay lên nhẹ lau đi mồ hôi trên trán An Kiệt, nhìn cô đi ra ngoài về có chút mệt mỏi, sắc mặt biến thành trắng bệch.

"Em đi rửa tay." Đẩy mạnh áo khoác vào ngực Tịch tiên sinh, "Chúng ta cần nói chuyện."

Tịch Si Thần dịu dàng cười một tiếng, "Uh."

--- ------ ------ ------ ------ ------ -----

"An Kiệt, đã lâu không gặp."

An Kiệt quay đầu lại trừng mắt liếc Tịch Si Thần, có người ở đây sao không nói sớm.

Tịch Si Thần mỉm cười, đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, "Niên tiên sinh, em còn nhớ rõ không?"

An Kiệt vắt lông mày, "Vâng, em nhớ." Cô hướng Niên Ngật gật đầu một cái, "Chào anh."

"Ai, lần nào em cũng khách khí như thế, thật làm cho anh đau lòng, anh tự nhận mình rất có sức hấp dẫn mà." Niên Ngật không nhịn được thở dài, từ quầy ba đi tới. "Gần đây anh có đi ăn cơm với anh trai em."

"Phác Tranh sao," An Kiệt vừa nghe liền cười, "Anh ấy có khỏe không ạ?"

"Tốt, em họ của anh đã mang thai, đoán chừng là sinh đôi, Phác Tranh rất mừng."

"Thật?" An Kiệt vui vẻ, quay đầu hướng Tịch Si Thần nói, "Em muốn để chúng gọi em là chị."

Tịch Si Thần cười, "Sau đó gọi anh là chú?"

An Kiệt đột nhiên, "Ý kiến hay."