“Thần Tiêu…”

Việt Vô Kỳ đang cực kỳ tức giận, sao có thể nhẫn nhịn bị ai cản trở, huống hồ người quấy nhiễu vẫn là Thần Tiêu.

Cô ta vừa cầm chắc thanh kiếm vừa lấy Linh phữu ra, quyết tâm hủy diệt Thần Tang Kim Nhụy, chấm dứt thứ hoang đường này.

Nhưng vào khoảnh khắc đối diện với đôi mắt Thần Tiêu, chú lệnh gọi Tuyệt Trảm bỗng nghẹn trong họng.

Chàng ta, đã sớm mất đi ý thức …

Đôi con ngươi bị lửa đốt xuyên thấu, rọi ra một thứ màu đỏ tươi thê lương.

Hơi thở dồn dập hỗn loạn nghẹn ngào, có một vài lúc như không thể thở được.

Run rẩy, từ cánh tay chàng ta lan ra cả trường kiếm khiến cho Việt Vô Kỳ cũng chấn động theo.

Do dự, chỉ trong một khoảnh khắc.

Ngay sau đó, Việt Vô Kỳ rút kiếm ra, đánh một chưởng vào Thần Tiêu.

Một chưởng này, không dùng lực quá lớn, thực ra là chẳng hề dùng sức.

Nhưng chỉ đẩy nhẹ, chàng ta đã ngã ngửa xuống.

Trông thấy chàng ngã, Nhiễm Duyệt mất sạch ý chí tranh đấu, cuống quýt vươn tay ra, đón chàng vào lòng.

“Không biết lượng sức.” Việt Vô Kỳ thu kiếm vào vỏ, hờ hững quăng lại mấy chữ đó rồi phất tay áo bỏ đi.

Nhiễm Duyệt không còn lòng dạ nào nghe xem cô ta nói gì, tất cả suy nghĩ chỉ tập trung vào người trong lòng.

Làn da nóng tới bỏng rát, tai ù đi, lòng của nàng rối bời, đau đớn theo mỗi lần giãy dụa của chàng.

Trong phút hoảng hốt ấy, có người bước tới, nói gì đó.

Nàng đoán đó là lời an ủi nhưng không nghe rõ một chữ nào.

Nàng không biết mình làm sao để rời khỏi đại điện trở lại phòng đệ tử, cũng không nhớ rõ mọi người đã khám chữa cho Thần Tiêu thế nào.

Cho tới khi nàng tỉnh táo lại, sắc trời đã ngả tối.

Trong phòng, ánh nến đong đưa khiến bóng của nàng cũng lay lắt theo, không yên ngả đầu bên giường Thần Tiêu.

Trên giường cực kỳ bừa bộn, không biết đã trải qua bao nhiêu lần giãy dụa lật qua lật lại.

Thần Tiêu cuộn người lùi vào sâu trong giường, Nhiễm Duyệt không trông thấy mặt chàng, chỉ thấy hơi thở nặng nề và bờ vai run run của chàng.

Nàng quá nôn nóng muốn xác nhận xem chàng đã khỏe lại chưa nhưng lại phải khắc chế bản thân mình không được quấy rầy.

Vào giờ này khắc này, mọi động chạm và lời gọi đều là mạo phạm.

Hoặc nói, ngay từ ban đầu đã mạo phạm rồi.

Nàng kiêu căng ngạo mạn, đối xử với chàng đầy khinh thường và lạnh nhạt, từ đó về sau lại tiếp tục lấy thái độ tự cao tự đại đó mà nghĩ đến chuyện sẽ bảo vệ chàng chu toàn.

Kết cục chỉ toàn ỷ lại vào sự dịu dàng của chàng, ỷ vào sự dung túng đó mà thôi.

Còn sự dung túng của nàng, đâu thể chỉ riêng chàng.

Làn bạn với nàng cùng lớn lên, kề vai chiến đấu với nàng rồi lại vì nàng mà chết.

Thiếu niên đó chưa từng thốt ra một lời dịu dàng ấy vậy mà lại tặng cho nàng tất cả cuộc đời mình.

Nhưng nàng, có xứng không?

Yếu đuối không quả quyết, kiêu ngạo tự cho là đúng, khờ dại tới không còn thuốc chữa.

Một kẻ phàm trần sao có thể ôm lấy vì sao bằng đôi tay trơ trọi?

Có lẽ đúng như lời Việt Vô Kỳ nói, nàng thực sự là hại người hại mình … rốt cuộc chẳng giữ nổi ai.

Cảm giác nặng nề trong phút chốc ập xuống khiến cho Nhiễm Duyệt không thể thở nổi.

Đúng lúc này, Thần Tiêu phát ra tiếng rên khẽ, chàng lật người tới.

Chàng vẫn cuộn người nhu trước, đầu vùi trong gối, một tay siết chặt lồng ngực, một tay nắm lấy chăn đệm.

Chàng nắm rất chặt, gân xanh trên mu bàn tay như giật giật, các đốt xương ngón tay cũng trắng bệch, tựa như đang dùng hết sức để kìm nén.

Vẫn còn đau lắm phải không?

Nhiễm Duyệt muốn làm cái gì đó nhưng tự nàng biết mình chẳng thể làm gì.

Rời khỏi căn phòng này là có thể dễ chịu hơn rồi trơ mắt nhìn chàng chịu khổ.

Nhưng nếu rời đi, có khác nào trốn tránh? Có khác nào hạng ích kỷ độc ác … Nàng đã hạ quyết tâm, sẽ không tránh né nữa.

Rốt cuộc, nàng cố lấy hết can đảm tiến lên, ngồi xuống bên giường, giơ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Thân Tiêu.

Nàng không cố ý muốn đánh thức chàng, động tác vỗ về rất nhẹ nhưng vào khoảnh khắc chạm vào nhau, mi mày chàng run lên, ấy vậy mà chàng lại tỉnh dậy.

Thực ra nói tỉnh dậy không đúng lắm.

Trong cơn đau đớn mãnh liệt cứ cuốn chặt lấy mình, ý thức của chàng như bị sóng cuốn trôi ra xa, dập dềnh giữa tỉnh và mê.

Bị dày vò quá lâu khiến chàng bắt đầu hy vọng mình không cần phải tỉnh táo nữa.

Mỗi khi rơi vào nơi sâu thẳm, chàng lại nghe thấy một giọng nói từ nơi bóng đêm câm lặng:

“Vì sao ngươi còn lưu luyến hiện thế?”

“Vì sao còn không chết đi?”

“Thấy đau chứ?”

Chiến Linh đều là kẻ đã chết, vì có chấp niệm dẫn dắt mới lại hiện thân nơi hậu thế.

Lúc chết đi, có lẽ đã từng phải chịu nỗi thống khổ như vậy?

Lưu luyến hiện thế, có lẽ cũng lưu luyến cả những thống khổ này?

Nếu như đánh mất cả những thống khổ ấy, phải chăng cũng sẽ đánh mất tất cả?

Đúng vậy.

Đánh mất tất cả.

Sau đó vùi sâu vào trong bóng tối vô biên vô hạn, chờ đợi một tia sáng mỏng manh như tơ nhện.

Cho dù chỉ có bấy nhiêu thôi, chàng cũng bằng lòng vươn tay ra đón.

….

Giờ thứ chạm vào không phải là Linh ky vô hình vô dạng mà là một thứ cực kỳ mềm mại.

Chàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt đệm chăn, lật tay, nắm lấy thứ mềm mại kia vào trong tay sau đó từ từ mở mắt ra.

Tầm mắt mông lung mơ hồ, Nhiễm Duyệt nghiêng người tới gần, gọi chàng khe khẽ: “Thần Tiêu.”

Chàng nhướn mi, rất muốn đáp lại nhưng cố thế nào cũng không thể cất nổi nên lời.

Nhiễm Duyệt thấy vậy, nhớ tới tiếng nức nở nghẹn ngào khi trước, lòng không khỏi quặn đau.

“Xin lỗi, đánh thức huynh mất rồi.

Không có gì đâu, huynh cứ ngủ tiếp đi.” Nàng cố nhoẻn miệng cười, nói với chàng.

Thần Tiêu mím môi cười, hơi gật đầu.

Lời mà nàng nói, trước giờ chàng đều nghe.

Ngay cả không thể ngủ say, chàng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhiễm Duyệt không biết nên vẫn thấy an tâm, nụ cười vương trên mặt rất lâu.

Nàng nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau, sợ chàng sẽ không tiện xoay người, đang định buông ra chợt ý thức được một việc:

Bàn tay khi nắm lấy đệm chăn mạnh tới mức như muốn xé rách chúng ra, khi nắm lấy tay nàng lại nhẹ nhàng tha thiết.

Làm gì có lấy một chút nặng nề nào?

Nhiễm Duyệt chỉ biết cảm khái, theo đó, ngay cả ý định buông tay ra cũng bị gạt đi.

Nàng chậm rãi đưa những ngón tay còn đang buông, nắm chặt lấy tay chàng, nở nụ cười nhẹ.

Cùng với hối hận, cũng nên nghĩ xem sau này nên làm thế nào …

Lúc Thần Tiêu mở mắt ra, trời đã sáng bảnh.

Đau đớn trong cơ thể không biết đã biến mất tự khi nào, chỉ còn lại sự nhức mỏi nho nhỏ trên cơ thể, còn có cơn khát tới khó chịu.

Chàng ngước mắt lên, trông thấy bên giường không một bóng người thì lòng không khỏi thấy mất mát.

Chàng cố gắng cử động cơ thể, đang định bước xuống giường.

Đột nhiên, Viêm Lung từ đâu đó nhảy ra, hô: “Òa!”

Sau khi có cơ thể máu thịt, sự nhạy cảm sắc bén của chàng đã kém xa so với hồi còn là linh thể, chàng hoàn toàn không phát giác sự tồn tại của Viêm Lung cho nên thực sự bị cô nàng dọa cho giật mình.

Viêm Lung thấy phản ứng của chàng, cô nàng cười vui sướng: “Ha ha ha, thì ra Thần tôn cũng bị dọa cho chết khiếp cơ đấy.”

Thần Tiêu ngồi dậy, cười gật đầu: “Ừm.”

Lời đáp lại đó khiến cho Viêm Lung ngượng ngùng không dám giễu cợt chàng nữa.

Nàng không tiếp tục nghịch ngợm đùa bỡn, nghiêm túc hỏi chàng: “Khỏe chưa?”

Thần Tiêu vẫn cười khẽ gật đầu: “Không việc gì.”

“Vậy thì tốt rồi.” Viêm Lung nói xong câu này thì im lặng một lúc.

Lát sau, cô nàng nhớ ra điều gì chợt nói luôn với chàng, “À, chủ nhân nhà huynh đi gặp cung chủ rồi, nhờ ta đến coi huynh.”

Nghe thấy lời này của cô nàng, lòng bất an của Thần Tiêu đã phai nhạt đi phần nào, “Đa tạ.”

“Không cần phải cảm ơn.

Thực ra cũng không phải là nhờ ta đâu, là nhờ chủ nhân ta đấy.” Viêm Lung mím môi, ngồi xuống bên giường, ngại ngùng cất lời: “Chuyện trước đó … xin lỗi nhé.”

Thần Tiêu không hiểu rõ lắm ý của nàng là gì, trong mắt chàng chỉ là sự ngơ ngác.

Viêm Lung thở dài, nói tiếp: “Ta không ngờ sẽ không thể đốt được.” Giọng của nàng hạ thấp xuống vài phần, mang theo đôi phần tự trách, “Bắt huynh chịu khổ rồi, xin lỗi nhé.”

Chẳng đợi Thần Tiêu kịp đáp lại, cô nàng đã cất giọng điệu vút cao, “Nhưng mà trong cái rủi có cái may, nhỉ nhỉ nhỉ???” Cô nàng cười nhìn chàng, nói tiếp, “Vốn tưởng rằng chủ nhân nhà huynh sẽ rất khó tiếp nhận huynh.

Ngờ đâu con gái nhà người ta mềm lòng, mỗi lần huynh bị thương, nàng đều đau giống như huynh vậy.

Cứ thế cứ thế nhưng lại thân mật khiến người ta phải ghen tị à.” Viêm Lung dứt lời, chống hai tay lên giường, chân cũng gác lên theo, “Huynh cũng hiểu đúng không.

Bản thân chịu đau, có khi còn chẳng coi là gì – dù sao chúng ta cũng đã từng chết một lần rồi.” Cô nàng nâng tay, đặt lên lồng ngực, “Nhưng ở cái chỗ đã thiếu vắng đi một thứ này vẫn sẽ bị người ta làm tổn thương.

Nếu chỗ này đau, đó mới thực sự là khổ ải …”

Trực giác Thần Tiêu mách bảo trong lời nói của cô nàng có ẩn chứa điều gì, bèn cất lời hỏi luôn: “Cô nương muốn nói đến chuyện gì?”

“Chẳng phải nói rồi sao, là ghen tị đấy.” Viêm Lung cười, dán sát vào người chàng hơn, “Bị liệt hỏa tra tấn cả đêm, giờ lại thấy vô cùng thoải mái, có dùng từ Mỹ mãn cũng không đủ hình dung.

Cho nên, cũng chẳng đau chút nào phải không?”

Kiểu logic này nghe thật là kỳ lạ, khiến cho Thần Tiêu không khỏi nhíu mày.

Viêm Lung trông thấy phản ứng của chàng, lại có vẻ như nghĩ ra sáng kiến gì mới, cười giảo hoạt, bảo: “Sao, có muốn tỷ tỷ đây giúp một chút không?”

Thần Tiêu còn đang khó hiểu chợt bị cô nàng nắm lấy vai đẩy xuống giường.

Viêm Lung chẳng màng lễ tiết đè lên tay chàng, thầm thì: “Đến rồi đây.”

Thần Tiêu vẫn mịt mù với ý tứ của cô nàng thì chợt nghe thấy giọng của Nhiễm Duyệt vang lên ngay phía cửa, nửa kinh ngạc nửa hoài nghi:

“Hả? Viêm Lung tỷ tỷ, tỷ là???”

Viêm Lung không buồn đứng dậy còn quay đầu lại cười, hỏi Nhiễm Duyệt: “Muội nói gì?”

Nhiễm Duyệt đặt khay đựng đồ ăn trên tay xuống, đi tới bên giường, do dự cất lời: “Tỷ tỷ đừng bắt nạt huynh ấy, huynh ấy còn có thương tích trong người.”

“Ta đây sao có thể bắt nạt huynh ấy được, chỉ là đang thân thiết với nhau chút thôi.” Viêm Lung nói đến là dứt khoát.

“À, như vậy à…” Nhiễm Duyệt cũng không biết nên nói gì cho phải.

Vào những lúc thế này, không biết có nên gọi Ninh Sơ tới không.

Viêm Lung thấy nàng rối rắm, đành thở dài: “Aiz, thật là, xem ra đầu óc vẫn còn thô cứng lắm.” Dứt lời, cô nàng xoay người đứng dậy, vỗ vỗ vai Nhiễm Duyệt, “Thôi thôi, muội đã về rồi thì ta đi trước đây.” Sau đó cô nàng nhẹ nhàng cất bước, chớp mắt đã biến mất ngoài cửa.

Nhiễm Duyệt thấy hơi xấu hổ nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ.

Bảo là không hiểu ý đồ trêu chọc của Viêm Lung thì không khỏi quá dối trá.

Nhưng nếu vì những trêu chọc kia mà phản ứng lại thì dường như chuyện bé xé ra to quá.

Nàng chỉ đơn giản ném hết tất cả ra sau, tập trung vào vấn đề chính của mình.

Nàng đỡ Thần Tiêu ngồi dậy sau đó bê khay thức ăn tới.

Trên khay có một bát nước trong vắt.

Nhiễm Duyệt cực kỳ cẩn thận nâng bát nước lên đưa cho Thần Tiêu rồi bảo: “Đây là nước suối tiên, có thể nuôi dưỡng Kim Nhụy, giúp huynh chóng lành bệnh, mau uống đi.”

Thần Tiêu đáp một tiếng, chàng cũng cực kỳ cẩn thận tiếp lấy bát nước, cúi đầu uống.

Trải qua lần lửa thiêu đốt này thể xác và tinh thần chàng đã sớm khô cạn.

Nước suối ngọt lành vừa vào trong cổ họng đã thẩm thấu vào tứ chi bách hải, làm cơ thể trở nên thoải mái dễ chịu hơn hẳn.

Bị cảm giác này dẫn dụ, chàng uống có hơi nhanh, phát ra tiếng ừng ực nhè nhẹ.

Nhiễm Duyệt thấy thế vội giơ tay đỡ miệng bát, can: “Uống chậm thôi.”

Chàng theo lời nàng, không uống nhanh nữa nhưng không thể hoãn lại sự khô khát khẩn thiết của thể xác và tinh thần.

Một lúc sau uống cạn bát nước, chàng mới bình ổn hơi thở.

Nước suối này quả thực có tác dụng, khí sắc của chàng so với trước tốt hơn nhiều, chỉ có khóe mắt là còn đôi chút ửng đỏ, không biết có phải do nhiệt độ khi lửa cháy còn lưu lại hay chăng.

Nhiễm Duyệt giơ tay áp lên trán chàng xem thử sau đó lại xoa hai má chàng, lẩm bẩm: “Vẫn còn hơi hâm hấp…”

Thần Tiêu mỉm cười, nâng tay cầm lấy cổ tay nàng, giọng nói vẫn dịu dàng y như cũ: “Chủ thượng không cần lo lắng, không việc gì.”

Lực nắm cổ tay nàng vẫn cứ khẽ khàng như thủa nào, giống cả đêm hôm qua.

Nhiễm Duyệt nghĩ ngợi một hồi, kéo tay chàng lại, cầm bằng cả hai tay, áp tất cả xuống dưới gối.

“Lời ta nói sau đây, đều là tin tốt …” Nhiễm Duyệt nhướng mày, từ tốn cất lời, “Hôm nay ta tới gặp Cung chủ, còn được vị tiền bối ở Vĩnh Thánh Thiên tông tặng đồ.

Vị tiền bối kia còn truyền dạy Tâm pháp dưỡng Kim nhụy cho ta – ah, đúng rồi, cả nước suối tiền này cũng là ngài đó cho ta.

Huynh cũng nghe ngài ấy nói rồi đó, nếu tu tập tâm pháp này, trường sinh bất tử cũng không phải không thể.

Huynh … thấy thế nào?”

Nhiễm Duyệt nói xuong, ngẩng đầu lên, chờ chàng trả lời.

Nhưng trông thấy chàng nhoẻn cười, đôi môi hé mở, nàng lại cuống quýt ngắt lời chàng.

“Không được trả lời ta mà chẳng chịu nghĩ ngợi gì.” Nhiễm Duyệt cau màu, “Một khi bắt đầu tu luyện tâm pháp, Kim Nhụy sẽ càng mạnh hơn so với bây giờ.

Nếu sau này muốn lấy ra, khó càng thêm khó, có thể sẽ còn đau hơn trước gấp trăm gấp ngàn lần …” Nàng nhìn nét mặt Thần Tiêu, nói càng thêm nghiêm túc, “Ta biết, dù cho ta nói cái gì huynh cũng sẽ đồng ý hết.

Nhưng đây là chuyện liên quan tới cả đời huynh, không nên nghe theo quyết định của ta.

Huynh hiểu chứ?”

Nàng đã nói đến thế, Thần Tiêu cũng không dám đáp lại dễ dàng.

Nếu không thể đồng ý, chẳng lẽ lại từ chối? Có lẽ thực sự nên từ chối.

Thân thể máu thịt này rốt cuộc cũng chỉ như lớp gông cùm xiềng xích khiến Chiến linh không thể dùng được lấy dù chỉ một tia linh lực, vậy thì có ích gì?

Bất giác, Thần Tiêu thoáng nhíu mày, rũ mắt im lặng.

Nhiễm Duyệt thấy chàng như vậy chợt sinh lòng sợ hãi.

Bàn tay đang nắm lấy kia, rất ấm áp.

Kỳ diệu thay, thậm chí nàng có thể cảm giác được nhịp đập trong huyết mạch của chàng.

Còn sống, đáng quý biết bao, tốt đẹp biết bao, sao nàng lại không biết.

Vì thế, nàng lại nói tiếp, lời nói mâu thuẫn hoàn toàn với trước đó: “…Nhưng mà nếu huynh bằng lòng thì hãy để Kim Nhụy lại.

Hôm nay ta đã hỏi cung chủ, cung chủ cũng không phản đối.

Nếu có thể để huynh nhập môn ấy là tốt nhất.

Nếu không thể, hoặc Trấn Minh đàn chủ còn … vậy thì cứ xuống núi đi.

Tuy chỉ có ít tiền bạc gom góp được nhưng nhất định sẽ có cách.

Dù thế nào, ta cũng sẽ chăm lo cho huynh.”

Nàng nói rất thành thật, còn mang theo ý niệm kiên quyết không nề hà, thậm chí còn quên đi việc che đậy sự mong mỏi và khẩn thiết trong lời nói.

Vì thế đáp án đã trở nên không thể đơn giản hơn.

Thần Tiêu ngước mắt lên, đáp lại không chút do dự:

“Ta đồng ý.”

~

Tác giả:

Các bạn à!!!

Mình lại về rồi đây!!!

Ui cha mạ ơi, viết văn về tâm lý khó kinh khủng, biến chuyển trong tình cảm của nhân vật cũng khó viết kinh khủng! “Phát đường” đúng là một chuyện không dễ dàng gì!!!

Hình như mình thật sự không có thiên phú viết ngôn tình???

A a a a a………

Nhưng dù thế nào, đăng được trước 12 h là mình đã thắng!!!

Khụ, mọi người thấy đấy, chương này đích thực là một màn cầu hôn không thể nghi ngờ.

ừm, dưới đây, tuy rằng đã muộn, trông thấy rất nhiều bạn đọc tỏ thái độ phản cảm với Việt Vô Kỳ tỷ tỷ, minh nhất định phải giải thích với mọi người tâm tính của Việt Vô Kỳ tỷ tỷ.

ừm, lấy ví dụ bằng bộ môn trượt băng nghệ thuật đôi mà mình yêu thích nhất nhé!!!

Vì thế câu chuyện là thế này:

Nhiễm Duyệt và Yến Hoàn là cặp đôi trượt băng thuộc đội tuyển quốc gia, thành tích thường thường.

Một ngày nọ, HLV Việt Vô Kỳ nhìn xem trận thi đấu của họ đã phát biểu một câu “nói thẳng mà đau” như sau với Yến Hoàn: “Sức cậu quá kém, là chướng ngại vật trên con đường thành công của cô bé kia.” Yến Hoàn rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm rời đi, trước khi đi đã cầu xin quán quân trượt băng Thần Tiêu lập đội cùng với Nhiễm Duyệt.

Quả nhiên, hai người vừa bắt cặp thi đấu đã giành giải quán quân trong hầu hết các cuộc thi đấu lớn nhỏ trong nước.

Sắp tới Á vận hội, Thần Tiêu đột nhiên bị bệnh.

Xác suất thành công của cuộc giải phẫu chỉ có 30%, hơn nữa rất có khả năng bị tàn tật suốt đời.

Nhưng nếu thành công vẫn có thể vượt qua thế vận hội Olympic.

Còn nếu chỉ chữa bệnh thôi thì sẽ mất 3-5 năm, lúc đó Nhiễm Duyệt cũng hết tuổi thi đấu.

Các HLV đều tỏ vẻ đồng tình muốn cho bọn họ thời gian suy nghĩ.

Nhưng HLV Việt lại bày tỏ:Đương nhiên là phải mổ rồi!Cô không muốn người ta mổ thì có thể đổi người khác!Cô vừa không muốn người ta mổ vừa không muốn đổi người khác thì cô có thể rời khỏi đội tuyển quốc gia, giao vị trí dự thi cho người khác!Sự tình là vậy đó …

HLV Việt thực sự đã suy nghĩ đến nát tim…

[Na Chích: lờ mờ chả hiểu gì!!!!]

Khụ khụ, túm lại, mình sẽ tiếp tục cố gắng!

Hy vọng mọi người hiểu, kiếp trước mình chính là bịch nước giặt đã mở ra sẵn rồi ~ hihihi~ (Lion: ý mợ í là chuyên gia “tẩy trắng” nhân vật đó, cũng đúng, đến Lệnh chủ mợ còn tẩy được huống hồ HLV Việt =))).