Edit by An Nhiên

Tiểu Ninh nằm ở ghế ngồi phía sau, say đến tối tăm mặt mày, rơi nước mắt đem lời trong lòng câu được câu không nói ra.

Cậu nói cậu hận ba của cậu, chỉ làm liên lụy cậu và mẹ; cậu lại hận mẹ cậu, vì sao lại yếu đuối như vậy, bị đánh cũng không phản kháng, không mang cậu rời khỏi ba cậu; cậu lại hận bản thân, vì sao không có khả năng giúp mẹ, cuối cùng khiến cho mẹ vừa khổ vừa mệt mỏi mà chết.

Cậu nói cậu rất sợ hãi, cậu sợ hãi nhân sinh của cậu về sau vẫn sẽ giống như trước kia, vừa khổ vừa mệt mỏi lại không chút hy vọng nào.

Lại có nhiều lúc, Tiểu Ninh chẳng qua là thì thào tự nói, thanh âm thấp không nghe được.

Chờ đến khi cậu tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, cậu chỉ nhớ bản thân gọi điện thoại cho Chu Húc, còn lại đều không nhớ rõ, ngay cả lời trong lòng mình đã nói ra cũng không biết.

Tiểu Ninh tỉnh dậy thấy mình lại ở trong phòng sách thoải mái dễ chịu này, trong ngực cảm thấy xấu hổ không chịu nổi. Cậu nhớ là mình gọi điện thoại cho Chu Húc, cầu người nhà tới đón cậu.

Tiểu Ninh suy nghĩ một chút, đành phải kiên trì đi theo Chu Húc nói cảm ơn.

Chu Húc bưng cho cậu một chén cháo nóng hổi, không hỏi chuyện cậu say ngã xuống ven đường, trực tiếp nói: “Cậu còn nợ câu lạc bộ bao nhiêu tiền? Nếu trả hết có phải không cần làm công việc này nữa không?”

Tiểu Ninh có chút kinh ngạc, lập tức phản ứng kịp, nhất định là tự mình nói ra lúc say rượu rồi, cậu hơi lo lắng bản thân còn nói thêm gì nữa không, trầm mặc không trả lời câu hỏi của Chu Húc.

Chu Húc lại nói: “Cậu nói cho tôi biết số tiền trước, tôi xem thử xem có thể giúp được cậu hay không. Tiểu Ninh, cậu không cần phải từ chối giúp đỡ của tôi. Vì sao cậu nguyện ý đi tìm câu lạc bộ vay tiền, lại không muốn vay tiền tôi đây? Chuyện này thật không thể nào nói nổi. Cậu viết giấy vay nợ, tôi lấy lợi tức như ngân hàng, như vậy cậu yên tâm chứ?”

Đại khái là Chu Húc toàn thân tản mát ra một loại khí chất làm cho người ta không tự chủ được tín nhiệm hắn, hoặc là hắn nhiều lần lặp đi lặp lại muốn giúp Tiểu Ninh, dưới sự khăng khăng truy hỏi của hắn, Tiểu Ninh rốt cuộc không kiên trì nữa nói ra con số.

Tiểu Ninh nghĩ, nếu Chu tiên sinh bằng lòng cho cậu mượn mấy vạn đồng, cậu cũng rất cảm kích rồi. Hơn mười vạn đối với Chu tiên sinh mà nói có lẽ không phải là con số quá lớn, nhưng ai sẽ tùy tùy tiện tiện cho một người xa lạ mượn nhiều tiền như vậy đây? Cho dù là bác và cô của Tiểu Ninh, đồng ý trước tiên giúp cậu gánh vác mười bảy vạn tiền nợ kia cho đến khi cậu tốt nghiệp đại học, cậu cũng đã rất biết ơn rồi.

Không nghĩ tới Chu Húc nói: “Cậu cho tôi số tài khoản, ngày mai tôi đi chuyển tiền cho cậu, sau đó cậu đi trả lại cho câu lạc bộ, bỏ công việc này đi.”

Tiểu Ninh ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Tôi không chỉ thiếu nợ hơn mười vạn này, tôi còn có nợ chỗ bác và cô, cộng lại ba mươi mấy vạn, tôi căn bản không có cách nào lập tức trả tiền sau khi tốt nghiệp, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể trả hết nợ.”

Chu Húc hiển nhiên bị số nợ của cậu làm cho hoảng hồn, nhưng vẫn nói: “Việc cấp bách trước tiên là trả hơn mười vạn cho câu lạc bộ, từ công việc kia đi. Tiểu Ninh, không phải tôi có ý kiến với công việc kia. Nếu cậu cam tâm tình nguyện đi làm, vậy tôi là một người ngoài, không có quyền lên tiếng. Nhưng rõ ràng trong lòng cậu cũng không nguyện ý, lần trước là bị người bỏ thuốc, lần này là say rượu ngã xuống ven đường, rõ ràng cậu cũng rất sợ hãi, vì sao còn muốn tiếp tục làm công việc kia? Có lẽ cậu cảm thấy không thể hiểu nổi sự giúp đỡ của tôi, nhưng với tôi mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi, tuy rằng tôi cũng không phải là kẻ có tiền gì.” Nói đến đây, Chu Húc xấu hổ cười cười, “Tôi không phải là dốc toàn lực xuất ra số tiền kia, cậu yên tâm đi. Bây giờ cậu cảm thấy ba mươi mấy vạn là một khoản nợ rất lớn, đó là bởi vì cậu vẫn còn đi học, không cách nào bảo đảm thu nhập. Cậu là học sinh xuất sắc của đại học trọng điểm mà, cậu phải tin tưởng chính mình, chờ cậu tốt nghiệp tìm được việc, lương của cậu sẽ không thấp. Bây giờ đối với cậu mà nói là một rào chắn không thể vượt qua, về sau có lẽ chỉ là một cái hố nho nhỏ mà thôi.”

Chu Húc xoa đầu Tiểu Ninh đang sửng sốt nghe, nói: “Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, về sau sẽ càng ngày càng tốt.”

Tiểu Ninh nghĩ, anh giảng đạo lý như vậy, lúc ấy thế nào lại muốn tiêu tiền mời tôi đến bồi anh nói chuyện phiếm trêu chọc anh vui vẻ vậy?

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, còn chưa kịp nói ra miệng, nước mắt lại rơi.

Tiểu Ninh rốt cuộc đồng ý Chu Húc giúp, nhưng cậu kiên trì muốn nâng cao lợi tức, viết dựa theo giá thị trường. Cậu không hiểu vì sao Chu Húc tin tưởng cậu như vậy, cậu muốn thế chấp ít đồ, rồi lại phát hiện mình không có bất kỳ thứ gì đáng giá có thể thế chấp.

Cậu muốn thế chấp chứng minh thư, nhưng chứng minh thư lúc nào cũng phải dùng đến. Cuối cùng cậu nói, chờ cậu tốt nghiệp, đem chứng nhận tốt nghiệp thế chấp cho Chu Húc, còn đem việc này ghi lên giấy vay nợ.

Chu Húc dở khóc dở cười đồng ý.

———–

Chờ thỏa thuận xong xuôi hết, Tiểu Ninh ngồi tại chỗ, lúng túng đến đứng ngồi không yên, lập tức muốn tạm biệt.

Chu Húc nhìn vẻ mặt cậu, cười nói: “Đợi tuyết ngừng rơi hẵng đi. Hôm qua là tết ông Táo, tôi bao nhiều sủi cảo lắm, đợi lát nữa buổi trưa chúng ta ăn sủi cảo. Buổi sáng tôi phải làm việc, cậu ra phòng khách xem tivi đi.”

Chu Húc mở tivi cho Tiểu Ninh, lại sợ cậu nhàm chán, lấy ipad cho cậu chơi trò chơi, bản thân thì vào phòng sách làm việc.

Tiểu Ninh không có lòng dạ nào xem tivi, cũng chưa bao giờ chơi trò chơi. Cậu cầm ipad Chu Húc đưa cho ngồi yên ở trên sô pha. Một lát sau, cậu muốn đi xem tuyết rơi lớn hay không, không lớn thì sẽ quay về trường học. Cậu đứng dậy đi về phía sân thượng, xuyên qua cửa thủy tinh, trông thấy bên ngoài quả nhiên có tuyết rơi phiêu tán. Nhưng trong phòng rất ấm áp, thoải mái cực kỳ.

Tiểu Ninh đột nhiên không muốn đi nữa, không nỡ rời đi.

Đến trưa, Chu Húc thật sự hấp một nồi sủi cảo, lại nấu canh cải trắng đậu hũ. Hắn lấy cho Tiểu Ninh một chén đầy sủi cảo, nói: “Tôi không biết làm cơm, sủi cảo bao khó coi, cố gắng ăn nhé.”

Tiểu Ninh cũng không biết đã bao lâu không ăn sủi cảo nhà mình làm rồi, cậu nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Húc xuyên qua hơi nước bốc lên, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút cay xót, vội vàng vùi đầu chuyên tâm ăn sủi cảo.

Hai người yên lặng ăn bữa trưa xong, tuyết cũng ngừng rơi, Tiểu Ninh giúp thu dọn xong bát đũa liền tạm biệt. Từ nhà Chu Húc đi ra, cậu lạnh run cả người.

Bên ngoài lạnh quá a.

Trở lại ký túc xá, Tiểu Ninh lấy sách ra học, rồi lại học không vào. Hôm nay cậu không có bố trí làm công, không có chuyện gì để làm. Một lát sau, cậu gọi điện thoại cho câu lạc bộ, nói chuyện trả tiền.

Sau khi cúp điện thoại, cậu bắt đầu ngẩn người.

Cậu bắt đầu nghĩ đến nhà của Chu Húc, nghĩ đến đợi sau khi có nhà riêng của mình, cậu cũng sẽ thiết kế như vậy.

Sàn nhà bằng gỗ, sô pha vải bông, cây xanh, sân thượng lớn, phòng sách…

Nghĩ một lát cậu hồi phục tinh thần lại, phát hiện ngôi nhà trong tưởng tượng của mình với nhà của Chu Húc hầu như giống nhau.

Tối ngày hôm sau Chu Húc gọi điện thoại cho Tiểu Ninh, nói mình đã chuyển tiền vào tài khoản của cậu. Tiểu Ninh không biết nên nói gì, chỉ nói một tiếng “Cảm ơn”.

Chu Húc đầu bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, trầm mặc chốc lát, Chu Húc hỏi: “Ký túc xá lạnh không?”

Lạnh hay không, mặc nhiều một chút sẽ không lạnh. Lò sưởi của ký túc xá hơi hỏng, nhưng cũng tạm được. Tiểu Ninh vốn cũng không cảm thấy gì, lúc ngủ cậu chỉ chồng thêm một chiếc áo khoác lên trên chăn, lúc này Chu Húc hỏi vậy, cậu ngược lại cảm thấy càng lúc càng lạnh.

“Cũng được.” Tiểu Ninh trả lời, trong lòng nghĩ chính là, không ấm áp như nhà anh.

Chu Húc đầu kia lại trầm mặc, Tiểu Ninh cũng không biết nói gì, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Tiểu Ninh nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Chu Húc, mái tóc vì ngủ mà lộn xộn, kính mắt trượt trên mũi, tay áo len bị sờn. Nghĩ đến trong lòng hỗn loạn, vội vội vàng vàng nói một câu: “Không có việc gì nữa tôi cúp máy đây.”

“Tạm biệt.” Chu Húc nói.

Tiểu Ninh lần đầu tiên chú ý tới thanh âm vừa dày vừa trầm của Chu Húc, cũng giống như con người hắn, nghe vào cũng rất đáng tin cậy.

” Tạm biệt.” Tiểu Ninh nói.

Qua vài giây, hai người mới nhấn tắt điện thoại.