Đêm đến, Dạ Minh rốt cục cũng biết được trừng phạt ở trong miệng Quân Du Ninh là gì.

Tên khốn kiếp này cư nhiên lại bắt y đứng giữa sân gánh tỏi! Hơn nữa còn phải làm như vậy xuyên suốt ba canh giờ!

Lúc này, Dạ Minh đang nhăn nhó đứng ở giữa sân nhỏ.

Gương mặt tái xanh như cha chết mẹ chết.

Trên vai là hai đòn gánh, treo đầy củ tỏi, chí ít cũng phải có tám chín mươi cân.

Dạ Minh bị mùi tỏi quanh quẩn quanh người làm cho muốn nôn, ngay cả hít sâu cũng không dám.

Trong lòng thì đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của tên đầu sỏ kia.

Tại sao gánh thứ gì không gánh, nhất quyết phải là tỏi a! Đây là cố ý muốn để y ác tâm tới chết sao?

Càng nghĩ càng giận, Dạ Minh liền nâng mắt trừng tên tiểu nhân vô sỉ bại hoại ngụy quân tử ( đã lượt bỏ 500 từ ) đó.

Nhưng nào ngờ, lại không kịp phòng ngừa cùng đối phương mắt đối mắt.

Cũng không biết trước đó, cái tên này đã nhìn y bao lâu...

Dạ Minh :........................

Aaaa! Phạt y thì cũng thôi đi, có cần phải giám sát từng chút như vậy không? Đúng là xấu tính quá mà.

Nhìn trộm bị phát hiện, Quân Du Ninh giống như cũng không có chút giác ngộ nào, trái lại, lại còn tứ không kiêng kị nhìn chăm chú hơn.

Lệnh Dạ Minh không khỏi bại trận trước.

"Ngươi có thể đừng nhìn chòng chọc vào ta như vậy được không? Ta cũng sẽ không lười biếng..."

"Không, ngươi sẽ." Quân Du Ninh chắc nịch nói.

Đồng thời cũng không hề thu hồi tầm mắt như mong muốn của Dạ Minh.

"....................." Đều là sư huynh đệ với nhau, một chút niềm tin cơ bản giữa người với người cũng không có sao?

Cái nhìn của Quân Du Ninh làm Dạ Minh rất không thoải mái, nhưng lại không biết là do đâu.

Ánh mắt hắn quá tối, gần như là đem hết thảy cảm xúc đều phong ấn lại, như một khối băng điêu.

Hiếm hoi lắm mới có thể để lộ ra một chút cảm xúc nhỏ nhoi.

Tầm mắt của hắn đầu tiên là rơi vào mặt y, sau đó lại chậm rãi chuyển sang những nơi khác.

Lúc này, hắn đang ngồi trong lương đình, trước mặt là án kỷ bày đầy thư tịch, giấy bút.

Rõ ràng là mắt đang nhìn y, nhưng bàn tay cầm bút của hắn lại không ngừng ghi ghi chép chép, không biết nội dung là gì.

Dưới ánh trăng mờ ảo, dung nhan tuấn lãng như ngọc, cái thế vô song của thiếu niên làm y không khỏi thất thần trong giây lát.

Thậm chí, tâm tư giống như còn bắt đầu chìm vào trong phượng nhãn sâu sắc kia.

Lộp bộp

Một dãy tiếng bước chân truyền tới, ngay tức khắc liền cắt đứt sự kinh hồng thoáng qua của Dạ Minh, khiến y theo bản năng ngoái đầu nhìn về nơi thanh âm phát ra.

Ngay sau đó, y liền đã không kìm nổi tâm tình mà hô lên :"Sư tỷ!"

Đúng vậy, người đến cũng không phải ai khác, chính là sư tỷ tâm tâm niệm niệm của Dạ Minh.

Người mà kiếp trước, kể từ ngày bị mù, y đã không còn cơ hội nhìn thấy được nữa.

Mặc dù mỗi ngày đều có thể chạm tay vào đối phương.

An Sơ Vũ không phải rất đẹp, thậm chí chỉ có thể dùng từ thanh tú động lòng người đến hình dung.

Bởi vì thầm mến An Sơ Vũ từ rất lâu, nên đối với thói quen, sở thích của nàng, Dạ Minh vẫn là hiểu rất rõ.

Tỷ như, ngoại trừ tông phục ra, nàng thích nhất là mặc tử y cao cổ, ống tay áo cùng đai lưng ôm sát, không chỉ phô bày dáng người thon thả, mà còn thuận tiện cho việc hoạt động.

Tóc của nàng được búi theo kiểu Đọa Mã Kế, dùng một cây trâm phượng cố định lại.

Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh mỹ.

Khiến ấn tượng đầu tiên của người khác đối với nàng là một nữ tử tri thư đạt lễ, băng thanh ngọc khiết, chọc người thương tiếc..

Khi nghe thấy tiếng gọi của Dạ Minh, An Sơ Vũ liền lập tức xoay người nhìn sang.

Sau đó, mới mỉm cười xem như chào hỏi với y.

Nụ cười của An Sơ Vũ rất mềm mại, vừa phải.

Nàng cầm theo hộp đựng thức ăn đi đến bên án kỷ trước mặt Quân Du Ninh.

Sau khi kéo một chiếc ghế qua, đem hộp gỗ đặt lên đó.

An Sơ Vũ mới hướng Dạ Minh hô lên :"A Minh, mau bỏ xuống, vào đây dùng bữa đi."

An Sơ Vũ chỉ vừa gọi, Dạ Minh liền đã gấp không chờ kịp mà vội vã đem gánh tỏi để xuống, chạy tới bên người nàng.

E rằng nếu sau mông có cái đuôi, thì cũng đã sớm ngoe nguẩy không ngừng.

"Sư tỷ, đây là..." Nhìn chiếc nồi sứ đặt ở trong hộp, hai mắt Dạ Minh liền sáng rực hỏi.

"Canh gà hầm.

Ta nấu rất nhiều, để ta múc cho hai người các đệ mỗi người một chén.

Cũng không biết là có hợp khẩu vị của hai đệ không."

Nghe An Sơ Vũ nói, Dạ Minh ngay tức khắc liền gật đầu lia lịa, cười hì hì nói :"Hợp, hợp, chỉ cần là sư tỷ nấu, nhất định đều sẽ ngon!"

"Đệ thật là..." Che miệng cười khẽ, trong mắt che giấu không được ảo não cùng cưng chiều.

An Sơ Vũ liền múc ra hai bát canh, một bát đặt ở trước mặt Dạ Minh.

Bát còn lại, lại cầm lấy, có phần ngượng ngùng đưa cho Quân Du Ninh.

"Sư...sư đệ, đây là canh ta nấu, ta biết đệ dạo gần đây công sự bận rộn, nên đã cho Giảo Cổ Lam cùng nhân sâm vào trong.

Nếu không vừa miệng, đệ nhất định phải nói cho ta, lần sau...lần sau ta sẽ..."

"Không cần.

Ngươi mang về đi."

"Hả?!" Không tin vào lỗ tai của mình, An Sơ Vũ liền ngẩng đầu.

Nhưng lại chỉ có thể đối diện với sườn mặt lãnh khốc của thiếu niên.

Bởi vì hắn đang cặm cụi ghi chép nội vụ trong tông môn.

Cũng chưa từng nâng mắt nhìn nàng.

Có lẽ là cảm thấy An Sơ Vũ đứng cản ánh sáng của mình, Quân Du Ninh mới nhíu mày, buông bút lông sói xuống, nghiêm mặt đạo :"Về sau, đừng mang đồ đến cho ta."

"Có phải là ta đã làm sai gì rồi không? Hay là do ta nấu không ngon..." Bị thẳng thừng từ chối, An Sơ Vũ liền gấp đến hai mắt đều đỏ, tựa như sắp khóc đến nơi.

Lúc này, Dạ Minh rốt cục cũng không nhìn nổi nữa, nổi giận quát :"Này, sư tỷ nấu cho ngươi ăn, ngươi không cảm kích thì thôi.

Còn tỏ thái độ gì vậy!"

Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Dạ Minh ghét cay ghét đắng Quân Du Ninh đến vậy.

Bởi vì hắn, chính là người mà sư tỷ của y đơn phương yêu thầm!

Chỉ hỏi ngươi có cay hay không...

Không cay mới là lạ!!!

.