Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 43: 43 Thiên Đạo Hảo Luân Hồi Trời Xanh Nào Tha Ai

Tần Uyển Uyển vừa nghĩ tới thân phận Giản Hành Chi, nghĩ đến sự nhục nhã đau đớn khoảnh khắc bị y giẫm dưới chân, nghĩ đến hôm nay y bị ràng buộc với một hệ thống đàn ông ăn bám, mất sạch tu vi, nàng thật muốn cười to.

Thiên Đạo hảo luân hồi, trời xanh nào tha ai!

Cho Giản Hành Chi y hoành hành ngang ngược, cho Giản Hành Chi y chẳng coi ai ra gì, bây giờ thì hay rồi, báo ứng, báo ứng quá đúng mà!

Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân.

Nhưng tin tức này đả kích quá mạnh, cả cơ thể nàng đều không kiềm được run lên.

Giản Hành Chi nhìn nàng, thấy nàng kích động như vậy bèn ho khẽ: “Vi sư biết mình rất có tiếng trên Tiên giới, tâm trạng con xúc động như vậy cũng bình thường.

Con bình tĩnh một chút, đừng phấn khích quá mà mất chừng mực.”

Phấn khích, sao nàng có thể không phấn khích được!

Nếu như là ở Tiên giới, nàng muốn báo thù y, có lẽ phải đợi cha mẹ trở về.

Nhưng hôm nay, ở tiểu thế giới này —— Nàng – Đại nữ chính, y – tên ăn bám, muốn báo thù y, mặc dù không nói dễ như trở bàn tay nhưng xác suất cũng lớn hơn rất nhiều.

Nhất là dưới tình huống đầu óc y chẳng thông minh mấy.

Tần Uyển Uyển cúi đầu để bản thân từ từ bình tĩnh lại, cúi đầu lên tiếng: “Vâng.”

“Nói mới nhớ…” Giản Hành Chi thấy nàng bình tĩnh, mặt lộ vẻ ôn hòa: “Con tên gì?”

“Ta…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng chốc lát, ngẩng đầu lên, mặt mày nghiêm túc đáp: “Cố Bắc Thành.”

Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta phải khiến chính miệng ngươi nói: Cố Bắc Thành, cô thật tàn nhẫn(*).

(*) Nhân vật nam chính trong một quyển tiểu thuyết Mary Sue của Ngộ Kiến Liên Sơn, khá nổi tiếng với câu “Thuốc mê chảy vào cơ thể tôi! xin lỗi con...!Cố Bắc Thành, anh thật tàn nhẫn”

Giản Hành Chi nhíu mày: “Nghe không giống tên tiên nữ lắm.”

“Phụ mẫu ta trọng nam khinh nữ, lúc sinh ta ra hi vọng ta là con trai.” Tần Uyển Uyển bịa đặt.

Giản Hành Chi không nghi ngờ nàng, gật đầu: “Vậy hiện giờ phụ mẫu con ở đâu?”

“Tiên giới, tu vi không cao lắm, đang bán hồ lô ngào đường ở chợ phiên Tiên giới.”

Giản Hành Chi nghe vậy liền hiểu Tần Uyển Uyển xuất thân bán hồ lô ngào đường ở chợ phiên Tiên giới, tu vi không cao cũng có thể hiểu được.

Trước đây, nàng nói thân phận cao hẳn là lừa y.

Tiểu cô nương hơi ham hư danh một chút, y hiểu mà.

Giản Hành Chi quyết định không vạch trần lời nói trước sau bất nhất của nàng, giơ tay vỗ vai Tần Uyển Uyển, khích lệ: “Hôm nay bắt đầu chăm chỉ tu hành, ngày sau phi thăng, con ở Tiên giới đi theo ta.

Phụ mẫu con có thể khỏi cần bán hồ lô ngào đường nữa.”

“Vâng, ta nhất định nghe lời sư phụ.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười, Giản Hành Chi giơ tay đỡ nàng dậy: “Đứng lên đi.”

Tần Uyển Uyển được y đỡ đứng dậy, Giản Hành Chi đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn người thầy của mình, bắt đầu căn dặn nàng: “Hôm nay con nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta bắt đầu luyện tập.”

“Vâng.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, ngồi sang một bên.

Giản Hành Chi cầm con cá khác đã nướng xong, bảo nàng: “Ăn cá đi.”

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng nhìn ngọn lửa bập bùng, đơ người ăn cá Giản Hành Chi nướng, suy nghĩ kế hoạch báo thù Giản Hành Chi.

Trí tuệ lão tổ tông nói cho nàng biết cái gọi là biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.

Hiện giờ, mặc dù trông Giản Hành Chi sa sút, nhưng dù sao cũng là người có sức chiến đấu đệ nhất Tiên giới, chẳng ai biết trình độ y mạnh cỡ nào.

Nàng cần kiểm tra trước, xác nhận rốt cuộc hiện tại Giản Hành Chi có bao nhiêu khả năng phản kháng.

Đợi sau khi xác nhận xong…

Tần Uyển Uyển nhớ tới những gì Giản Hành Chi từng làm với mình, nàng quyết đòi lại từng cái một!

Nàng muốn đánh y đập y một cách hung ác, phá hủy triệt để lòng tự tôn của y, giẫm y dưới chân, khiến y suy sụp từ tận đáy lòng, nói với nàng câu xin lỗi.

Đúng!

Tần Uyển Uyển suy nghĩ rõ ràng, quan trọng nhất là tiếng xin lỗi từ tận đáy lòng kia.

Tìm được mục tiêu, ánh mắt Tần Uyển Uyển nhìn về phía Giản Hành Chi hơi biến đổi.

Giản Hành Chi đang ăn cá, cảm giác một luồng khí lạnh thổi từ bên cạnh tới.

Y xoay mặt nhìn Tần Uyển Uyển: “Con nhìn ta làm gì? Cá ăn không ngon à?”

“Chuyện là…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, muốn moi thêm chút chuyện từ miệng Giản Hành Chi: “Sư phụ, rốt cuộc tại sao người và Tịch Sơn nữ quân này lại kết thù?”

“Chuyện đó…” Giản Hành Chi cau mày: “Nhắc tới cũng bình thường thôi, Tông môn chúng ta lấy chiến luyện đạo, ta bèn đến đó thách đấu.

Nghe nói tu vi cô ta cao thâm, lánh đời nhiều năm, ta bèn hạ chiến thư cho cô ta.”

“Sau đó thì sao?”

Tần Uyển Uyển biết chuyện này.

Hôm chiến thư kia tới, nàng bị dọa nhũn chân tại chỗ, vội vã từ chối.

“Sau đó, cô ta từ chối ta.

Nhưng con nghĩ đi, chuyện như đánh nhau, nếu người khác từ chối mà ta từ bỏ, vậy rất nhiều trận không thể đánh, cho nên ta đánh lên Tịch Sơn.

Cô ta đặt rất nhiều pháp trận trước lối vào, ta bèn phá hết trận pháp của cô ta.”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển đau lòng.

Đại trận hộ sơn của nàng bị tên tặc tử này chém một nhát phá banh, bao nhiêu linh thạch cứ thế đi toong.

“Sau đó, cô ta phái rất nhiều người xuống vây đánh ta, ta bèn chém giết xông thẳng lên!”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nghiến răng: “Người thật giỏi.”

Ngày hôm đó, cao thủ từ trên xuống dưới Tịch Sơn mà cha mẹ để lại cho nàng đều bị Giản Hành Chi đánh sấp mặt.

“Sau đó, ta nhìn thấy cô ta.” Giản Hành Chi hồi tưởng lại lần đầu gặp Tần Uyển Uyển, hơi cảm khái: “Ta vừa thấy cô ta đã trực tiếp tung chiêu Hạo nguyệt đương không(*), kết quả cô ta thuận lực bay ra sau.

Ta lập tức đuổi theo, tung một gối, đập chuôi kiếm vào ngực cô ta.

Cô ta bị đánh lún xuống đất, ta liền giẫm một cước, đạp cô ta dưới chân.”

(*) Trăng sáng giữa trời

Tần Uyển Uyển nghe mà sắp khóc đến nơi, Giản Hành Chi bắt chước y hệt bộ dạng lúc đó: “Ta giẫm lên mặt cô ta cảnh cáo, bảo cô ta không được khinh thường ta.

Nếu cô ta tiếp tục không xuất chiêu, ta sẽ…”

“San bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát đạo cung của cô ta, khiến từ trên xuống dưới Tịch Sơn chó gà không yên.”

“Đúng vậy!” Giản Hành Chi vui mừng: “Con bắt đầu hiểu ta rồi đấy.”

Nàng hiểu, hiểu khủng khiếp.

“Vậy nếu cô ta đã thua rồi…” Tần Uyển Uyển nói ra nghi hoặc của mình: “Vì sao người còn không tha cho cô ta?”

“Cô ta là người đứng thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu ở Tiên giới…” Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Sao lại không chịu nổi một đòn như vậy? Chắc chắn là cô ta đang đánh lạc hướng ta, cố tình khiến ta buông lỏng cảnh giác, hoặc là không muốn đánh với ta nên qua quít.”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển siết nắm đấm: “Người đánh lộn thì đánh, sao lại giẫm lên mặt cô ta?”

“Thì…” Mặt Giản Hành Chi bỗng lộ ra chút ngượng ngùng: “Cô ta đẹp quá.”

“Đẹp quá mà người còn giẫm lên mặt?!” Cái lý do này khiến Tần Uyển Uyển cao giọng quát.

Giản Hành Chi nhìn nàng lấy làm lạ: “Con kích động thế làm gì?”

“Ta…” Tần Uyển Uyển kiềm chế cảm xúc: “Ta chỉ tò mò.”

“Là thế này…” Giản Hành Chi nghiêm túc giải thích: “Lúc đánh nhau hầu như đều là chuyện liên quan đến sinh tử, không thể có chút sai lầm nào.

Cô ta đẹp quá, tầm mắt ta dễ dán lên mặt cô ta, cho nên ta giẫm vào mặt, tránh ảnh hưởng ta phát huy.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Khoảnh khắc đó, nàng nhìn người đàn ông này, thế mà lại hơi kính nể.

Đây là kiếm tu sao? Đây là hòa thượng thì có.

Hòa thượng còn chưa chắc thanh tâm quả dục như thế.

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nảy sinh tò mò: “Ta sẽ có sư nương(*) chứ?”

(*) Vợ của sư phụ

“Xem duyên phận đi.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ: “Tạm thời không có.”

“Yên tâm đi.” Tần Uyển Uyển phán chắc nịch: “Sẽ không có đâu.”

Ai mù mới nhìn trúng loại người này.

“Chuyện này không quan trọng.” Giản Hành Chi khoát tay, tiếp tục kể lại trận chiến đó cho Tần Uyển Uyển: “Ta kể tiếp con nghe, coi như tăng kinh nghiệm.

Loại người như Tần Uyển Uyển thật ra rất âm hiểm, sở dĩ ban đầu cô ta để ta đánh là vì muốn dụ ta đến một vị trí cố định.

Ta đoán chắc chắn cô ta đã đặt pháp trận gì tại đó, sau khi ta giẫm lên cô ta, một tia sấm đánh từ trên trời xuống… Ủa?”

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển đứng lên, lấy làm lạ: “Con đi đâu thế?”

“Ta mệt rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trở về đống cỏ: “Muốn ngủ.”

Nàng không nghe nổi loại phát ngôn ngốc xít này nữa.

“Sau đó ta bị thiên lôi đánh, bước vào tiểu thế giới này…” Giản Hành Chi không cam tâm, vẫn muốn nói cho xong câu cuối cùng: “Đây chắc chắn là tà thuật gì đó, con nói xem cô ta có xấu xa không?”

Tần Uyển Uyển không đáp.

Nàng đưa lưng về phía y, nhìn cát vàng cách đó không xa.

Trong chớp mắt, nàng nghĩ.

Vì sao Giản Hành Chi lại là loại người này?

Sao Giản Hành Chi có thể là loại người này!!!

Tần Uyển Uyển đưa lưng về phía Giản Hành Chi suy nghĩ cả đêm.

Đến nửa đêm, nàng mơ màng thiếp đi, cảm giác có người đắp chăn cho mình.

Giản Hành Chi đắp kín chăn cho Tần Uyển Uyển.

Nhìn thấy điểm tích lũy +1 trong đầu mình, y nở nụ cười vui vẻ.

Đợi đến sáng sớm hôm sau, Tần Uyển Uyển cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua.

Nàng chưa tỉnh táo lắm, mở to mắt, nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi xổm trước mặt mình: “Dậy chưa? Luyện tập thôi, đồ đệ của ta!”

“Luyện…” Đầu óc Tần Uyển Uyển trì độn: “Luyện tập?”

“Đứng dậy!”

Giản Hành Chi giống như bắt mèo, kéo nàng khỏi chăn, Tần Uyển Uyển bị y túm dậy.

Giản Hành Chi giống như chăm sóc trẻ con, mặc áo khoác, đút nước, buộc tóc, lau mặt,… cho nàng.

Tần Uyển Uyển nhìn y bận tới bận lui, dần dần tỉnh táo lại, giơ tay ngăn y: “Tự ta làm được.”

Giản Hành Chi nhìn điểm tích lũy trong đầu, xác nhận đã lấy được một nửa điểm cơ sở hôm nay, bèn lui ra: “Được rồi, ta qua bên kia chờ con, con xong xuôi thì tới tìm ta.”

Nói xong, Giản Hành Chi cầm hai thanh kiếm gỗ không biết đã đẽo lúc nào, vung vẫy đi tới bãi cát vàng bên cạnh.

Tần Uyển Uyển nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi tới chỗ Giản Hành Chi đứng.

Vừa dừng lại, nàng đã thấy Giản Hành Chi ném một thanh kiếm gỗ qua: “Cầm đi.”

Tần Uyển Uyển đón lấy kiếm gỗ, lập tức lảo đảo tại chỗ.

“Trên kiếm có lá bùa nghìn cân, không tìm được huyền thiết(*), con dùng tạm đi.” Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một vòng trên tay: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng sớm, chúng ta tập kiếm hai canh giờ, kế tiếp gấp rút đi về phía Quỷ Thành.

Vùng hoang mạc này cách Quỷ Thành khoảng ba nghìn dặm, mỗi ngày chúng ta chạy một trăm dặm, một tháng là tới rồi.”

(*) Sắt đen

“Một trăm dặm?”

Tần Uyển Uyển bị dọa đến mặt trắng bệch.

Giản Hành Chi vác kiếm trên vai, gật đầu: “Không sai, vác nặng một trăm dặm, ban ngày chạy, ban đêm tĩnh tọa, phối hợp với tâm pháp rèn luyện sư môn của ta.

Đến Quỷ Thành, cơ thể này của con cũng ra hình ra dáng rồi.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cân nhắc: “Chúng ta có thể tiến hành tuần tự không…”

“Đây đã là tiến hành tuần tự rồi.” Giản Hành Chi nói một cách tự tin: “Con đừng lo, cuộc sống tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.”

Tần Uyển Uyển không nói nên lời.

Nàng nhìn Giản Hành Chi, suy nghĩ đầy đầu lúc này là bây giờ liều mạng với y có mấy phần thắng.

“Tới đây.” Giản Hành Chi cầm kiếm chĩa vào nàng: “Chúng ta luyện kiếm trước.

Tần Uyển Uyển nhìn kiếm của y, hít sâu một hơi: “Sư phụ, ta nghĩ thế này.

Mọi việc phải có khởi đầu, vừa bắt đầu mà đối diện với kẻ địch quá mạnh sẽ dễ nản lòng.

Người là người đứng đầu Tiên giới, người giúp ta luyện tập, ta sợ cả đời này chẳng muốn học kiếm nữa.”

Nghe vậy, Giản Hành Chi suy nghĩ, bèn gật đầu: “Có lý, ta quá mạnh, vậy làm sao đây?”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thăm dò: “Hay là người nhường ta đi.”

“Được thôi.”

Giản Hành Chi gật đầu: “Nhường thế nào?”

“Người không thể ra tay.” Vừa nghe Giản Hành Chi đồng ý, Tần Uyển Uyển bật cười: “Ta tin chỉ dựa vào thực lực của người, dù trói tay cũng có thể đánh mười người như ta.”

“Được rồi.”

Giản Hành Chi gật đầu, chắp tay sau lưng: “Tới đi.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vàng lấy dây thừng trong túi Càn Khôn ra, đi tới chỗ Giản Hành Chi cột lại.

Giản Hành Chi nhìn nàng trói mình, bất lực nói: “Ta bảo không dùng tay thì không dùng tay, con còn không yên tâm gì chứ?”

“Ta sợ người không khống chế được mình.

Ta yếu lắm, lỡ người bất cẩn đánh chết ta thì làm sao?”

Giản Hành Chi biết nàng sợ, cố nhẫn nhịn để nàng trói mình.

Sau khi buộc xong, Tần Uyển Uyển thấy nhẹ nhõm, nhìn Giản Hành Chi bị trói chặt, nở nụ cười thắng lợi: “Sư phụ, thất lễ rồi.”

“Tới đây.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ kiếm gỗ chém mạnh về phía Giản Hành Chi.

Có điều còn chưa tới gần, y đã đột ngột bay lên tung một cước, trực tiếp đá văng Tần Uyển Uyển!

Nàng té thẳng xuống cát vàng.

Giản Hành Chi chạy tới trước mặt nàng: “Con vẫn ổn chứ?”

Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, lòng đầy phẫn nộ.

Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta cảm thấy người dùng chân cũng không được, ta thật sự đánh không lại.”

“Vậy ý con là?”

“Chân cũng phải buộc.”

“Được rồi.”

Giản Hành Chi đồng ý ngay.

Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn lấy dây ra trói chân Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi bị trói chặt như cái bánh chưng, đứng trên cát, mắt sáng rỡ nhìn Tần Uyển Uyển: “Tới đây!”

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, cầm kiếm yểm thêm pháp thuật xông về phía Giản Hành Chi.

Ngay lúc nàng đến trước mặt, Giản Hành Chi đột nhiên lách người, ngóc đầu, đập mạnh vào đầu Tần Uyển Uyển!

Khoảnh khắc đó như chuông chùa ong ong, đầu óc Tần Uyển Uyển bị đơ, cảm giác được đầu Giản Hành Chi đang đập khắp nơi trên người mình.

Cơ thể y nằm ngang giữa không trung giống như một cọc gỗ to lớn, xoay tròn rồi tông mạnh về phía Tần Uyển Uyển, hất cô xuống cát.

Tần Uyển Uyển bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nằm úp dưới cát vàng, không hề nhúc nhích.

Giản Hành Chi ung dung đáp xuống đất, vô cùng hào hứng: “Lần đầu tiên thử dùng Thiết đầu công của đám hòa thượng Quang Minh Cung, đúng là cũng có chỗ đáng học.”

“Sư phụ.”

Tần Uyển Uyển cắn chặt khớp hàm, giây phút đó, tất cả lý trí đều hóa thành mây bay.

Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể, chống người, chầm chậm bò ra khỏi cát giống như Sadako báo thù.

“Người sử dụng pháp thuật, bắt nạt người ta.”

“Vậy ta không dùng nữa?”

Giản Hành Chi ngập ngừng mở miệng: “Con đuổi theo ta?”

Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy, cầm kiếm, nhìn chằm chằm Giản Hành Chi.

Trong tích tắc, nàng cảm giác trên dưới toàn thân tràn đầy sức mạnh, lần đầu tiên nàng có kích động muốn đánh chết một người như thế.

“Được đấy.”

Nàng lên tiếng: “Sư phụ, người chớ đánh trả, ta đuổi theo người.”

“Tới đây!”

Giản Hành Chi vô cùng phấn khích với đề xuất đuổi bắt này của Tần Uyển Uyển: “Niệm tình con vừa bắt đầu tu luyện, vi sư nhường con! Tới đây đuổi theo đi.”

Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển nâng kiếm lên chém về phía Giản Hành Chi!

Lần này nàng vốn không hề nương tay, giơ tay lên là áp một pháp quyết Tịch Sơn trên kiếm.

Khoảnh khắc quang kiếm hạ xuống, cát vàng nổ “Bùm bùm bùm” liên tiếp.

Giản Hành Chi linh hoạt nhảy nhót giữa cát vàng, tay chân đều bị trói, cơ thể giống như cương thi linh hoạt.

Tần Uyển Uyển đuổi theo phía sau chém, y ở phía trước nhảy loi choi.

Y vừa nhảy vừa chỉ bảo Tần Uyển Uyển: “Con chú ý bước chân của ta, Cửu cung lăng ba bộ.”

“Xem thân hình của ta…”

Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng nghe lời y nói, vừa nghe vừa phân tích.

Nàng muốn bắt lấy y, nàng nhất định phải đuổi theo y, nàng muốn túm lấy đầu y, hung ác ấn xuống cát, đấm từng cú một, đập bể cái đầu chó của y!

“Mau lên, mau lên đi!”

“Con cứ tưởng tượng trước mặt là kẻ thù của con, kiếm phải có sát ý, con phải học cách mang theo sát ý!!!”

Giản Hành Chi vừa tránhTần Uyển Uyển vừa khích lệ nàng: “Đúng, không sai, con cứ tưởng tượng con chính là Tần Uyển Uyển, con bị ta giẫm dưới chân, còn uy hiếp con…”

Vừa dứt lời, linh lực Tần Uyển Uyển bùng nổ.

Nàng đột ngột xuất hiện trước mặt Giản Hành Chi, thanh kiếm giống như gậy bóng chày đánh mạnh vào y!

Giản Hành Chi bay vút tại chỗ, cắm thẳng xuống cát.

Tần Uyển Uyển cầm kiếm, thở gấp, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi lún xuống cát.

Gió cuốn hạt cát thổi qua toàn thân, mồ hôi cả người nàng đều bị thổi khô, chỗ bàn tay bị cọ rách da xen lẫn hạt cát đau âm ỉ.

Giản Hành Chi vẫn không chui ra.

Nàng nhìn chăm chú đằng xa, rốt cuộc hơi dễ chịu trong lòng.

Giản Hành Chi, ngươi có đau không? Hối hận không? Biết bị đánh là cảm giác gì chưa, biết thân là kẻ yếu bị người khác ức hiếp là cảm giác gì chưa?

Giản Hành Chi, ngươi tức giận rồi?

Phải, đây chính là cảm giác của ta, ta phải cho ngươi biết rốt cuộc ngươi đã làm sai…”

Tần Uyển Uyển còn chưa nghĩ xong, nàng đã thấy Giản Hành Chi đột ngột ló đầu khỏi cát, trừ cái đầu thì toàn thân đều bị chôn bên dưới, nhưng như vậy cũng không giấu được ánh sáng trong mắt y.

Đầu y đầy cát, cặp mắt nhìn nàng tràn ngập tán thưởng.

Y giơ tay từ dưới lên, bật ngón cái với nàng, khen ngợi: “Không hổ là đồ đệ Giản Hành Chi ta, đánh hay lắm!”

Tần Uyển Uyển nghe vậy lảo đảo té xuống đất.

Biế.n thái…

Chắc chắn nàng gặp phải b.iến thái!

Sao có người bị đánh còn vui vẻ như thế?

Ông trời, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến tên biế.n thái này xin lỗi nàng, biết mình sai rồi đây?!!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ông trời: Chắc chỉ có thể dựa vào tình yêu.

 

------oOo------