Người ngoài xe ngựa ồn ào hồi lâu, kiệu phu hai mặt nhìn nhau không dám cử động, Dung Đường nhẹ nhàng thở dài, vén rèm xe lên nói với Song Phúc: "Cứ như vậy trở về đi.”

Kết quả mấy người đứng gần nhìn thấy một tân lang quân lộ ra trong xe ngựa, trì trệ vài giây, tiếng trầm trồ khen ngợi liên tiếp càng lúc càng lớn.

Dung Đường còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra thì Túc Hoài Cảnh đã nghiêng người tới trước, nắm lấy tay y kéo trở về, buông rèm xe xuống, nhẹ giọng nói: "Hôm nay Đường Đường đẹp quá.”

Dung Đường: "...?”

Giọng Túc Hoài Cảnh trầm thấp, như có chút khó xử và bất đắc dĩ: "Ta muốn móc mắt bọn họ.”

Dung Đường: "...!”

Y hoảng sợ, vội vàng mở to hai mắt trừng Túc Hoài Cảnh, nhân vật phản diện lại cười cười, giơ tay rất là dịu dàng lấy ngón tay cẩn thận chải kỹ mái tóc hơi rối bù của Dung Đường: "Nói đùa thôi.”

[Hắn không nói đùa.] Hệ thống nói.

Dung Đường: "...Mi không cần phải nhắc ta đâu.”

Túc Hoài Cảnh căn bản sẽ không nói giỡn, chuyện này Dung Đường biết rõ hơn bất cứ ai. Những lời hắn nói ra, bất kể là giết người, móc mắt, hay là phân thây, người lợn... Tất cả đều là sự thật.

Bởi vì hắn đều đã làm, chuyện duy nhất khác với hai đời trước chính là trước kia không ai có thể khuyên được Túc Hoài Cảnh hồi tâm chuyển ý, hiện tại đại nhân vật phản diện ít nhất thỉnh thoảng cũng chịu nghe lời y.

Dung Đường thoáng yên lòng, nhưng cũng thuận thế nghĩ tới một câu khác: Hôm nay Đường Đường đẹp quá.

Dung Đường dạo này hiếm khi vô cớ ngất xỉu, nhưng triệu chứng cơ bản trên cơ thể vẫn còn đó, giống như rễ cây bị sâu bọ ăn mất, bề ngoài dù tốt hay xấu thì bên trong cũng đã mục nát hư thối.

Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, trước khi ra ngoài Vương Tú Ngọc thật sự ép Dung Đường ngồi trước gương trang điểm, tự tay điểm môi tô mi cho y.

Bên gò má lại bôi một ít phấn hồng, làn da tái nhợt vì bệnh tật này đã được thay thế bằng một loại màu sắc khỏe mạnh rực rỡ hơn.

Cho dù vừa mới ho rất lâu nhưng không thể phủ nhận, khí sắc hôm nay của Dung Đường rất khá.

Túc Hoài Cảnh không buông tay, như là thưởng thức viên đá ngọc tiện tay tùy ý  nhéo nhéo tay Dung Đường, giọng nói trong trẻo nông cạn đến mức gần như bị tiếng ồn ào bên ngoài xe che lấp hoàn toàn, nhưng y không bỏ sót một chữ nào, nó truyền thẳng vào tai Dung Đường: “Ta nhớ Đường Đường quá.”

Dung Đường: "......”

Mặt Dung Đường nóng bừng, ho nhẹ một tiếng rồi quay đi, rút tay về, nhấc rèm xe lên một khe hở nhỏ, gượng gạo chuyển đề tài: "Không phải nói cho ta xem chữ ngươi đề sao, đặt tên là gì thế?"

Cảm giác mát lạnh trong tay biến mất, thần sắc Túc Hoài Cảnh tối sầm lại trong nháy mắt, ngón tay dừng trên không trung, lại thờ ơ vân vê bụng ngón tay. Hắn nhìn Dung Đường đã nhích nửa người ra xa, suýt chút nữa thò đầu ra ngoài, cười khúc khích không rõ ý tứ, nghiêng người về phía trước, giọng gần như vang đến sát tai y: “Nhà Đường Cảnh.”

“Nhà Đường Đường ca ca tặng ta, đương nhiên tên ca ca nên đặt ở phía trước.” Túc Hoài Cảnh cười nói, giọng nói chậm rãi mềm mại, giống như tiếng nỉ non của tình nhân.

Dung Đường ngơ ngác, mất tự nhiên xoay người, ngón tay co quắp, sau đó lại cuộn lại, thật sự không kìm được mới cong đầu ngón tay lên dùng lưng ngón tay đẩy ng ực Hoài Cảnh: "Ngươi cách ta xa một chút…”

Túc Hoài Cảnh nhìn cái cường độ ấn ngực mình như mèo nhỏ cào kia, ánh mắt hơi tối, chần chờ một hai giây lui về phía sau, lại nói: "Đường Đường da mặt mỏng quá, ngươi như vậy thì sau này chúng ta diễn như thế nào đây?”

Dung Đường còn chưa hoàn hồn đột nhiên nghe thấy lời này, ngẩn người hơi lộ vẻ mê mang nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh nói: ""Sau này ta sẽ ở trong viện của ngươi, chẳng lẽ về sau chúng ta mỗi lần tới gần là ngươi đều đỏ mặt đẩy ta đi sao?”

Hắn cười hỏi: "Vương phi sẽ không nghi ngờ chứ?”

Dung Đường ngẩn ra, thoáng chốc hiểu ra, thầm nghĩ có lý. Y giãy dụa hai giây, nói: "Vậy ngươi lại gần một chút - - đừng quá gần!”

Túc Hoài Cảnh cười đến diễm lệ, Dung Đường thoáng cái nhớ tới đóa hoa sơn trà trên bàn. Sau khi hái xuống kỳ nở hoa không kéo dài mấy ngày, cũng may trong sân không thiếu hoa, một khi héo rũ Song Phúc sẽ chủ động thay hoa tươi cho Dung Đường, mỗi ngày y đều có thể nhìn thấy kỳ ra hoa hoàn hảo. Đựng trong chậu nước cũng diễm lệ đấy nhưng không có đẹp bằng Túc Hoài Cảnh.

Trang phục cưới của Đại Ngu chọn dùng hai màu đỏ xanh phối với nhau, nếu là nam nữ kết hôn thì chính là hồng nam lục nữ trai thanh gái lịch, hôn nhân đồng tính mà nói, vị gả vào một nửa phủ kia sẽ mặc áo xanh.

Trên người Dung Đường là một bộ trang phục cưới kiểu Phượng Vu Cửu Thiên đỏ thẫm, mà Túc Hoài Cảnh chính là Tiên Hạc Triều Vân.

Phượng hoàng là vua của các loài chim, vả lại đại biểu nam tính, hàm nghĩa của bộ phục sức đa dạng không cần nói cũng biết, giai cấp địa vị rõ ràng như vậy, Túc Hoài Cảnh mặc ở trên người khí khái hiên ngang tùy ý giống như là văn nhân.

Trên cổ áo và cổ tay áo thêu những hoa văn đám mây vàng lăn tăn, phía dưới áo choàng màu xanh đậm được trang trí hoa văn sóng bạc, một con tiên hạc thân hình thon dài giống như từ trong Vân Sơn Mộng Hải bước ra, ngẩng đầu cao quý nhìn về phía đám mây trên bầu trời phương xa.

Đám mây như sóng dâng, được dệt bằng những sợi tơ nhiều màu sắc, không biết cố ý hay vô tình, nhìn thoáng qua, một đám mây có cái đuôi màu đỏ, trông giống như một con phượng hoàng đủ màu sắc đang bay múa trên bầu trời.

Dung Đường đang muốn nhìn kỹ, Túc Hoài Cảnh lại cúi đầu, nâng trang phục cưới của Dung Đường lên, chỉ vào một mẫu hoa văn hỏi: "Đây là ta sao?”

Sự chú ý của Dung Đường chuyển hướng, nhìn theo hướng ngón tay hắn, nhìn thấy dưới vạt áo choàng của mình là một cái hồ, mặt trời mọc trong nước, trong đó phản chiếu hình ảnh phượng hoàng. Mà ở bên cạnh phượng hoàng còn có bóng dáng một sinh linh khác.

Cẩn thận mà trông thì thấy lông trắng cổ đen, đỉnh đầu đỏ tươi, nó đang dán chặt vào hình ảnh phản chiếu của phượng hoàng đầy màu sắc trong tư thế cực kỳ lệ thuộc và quyến luyến, gần như thành kính thần phục.

Giọng Túc Hoài Cảnh vui vẻ: "Ta thích cái thiết kế nhỏ này.”

Mặt Dung Đường đã đỏ đến không thể đỏ hơn, y bắt đầu cảm thấy may mắn vì sáng nay đã đánh phấn hồng lên mặt trước khi ra ngoài, ánh sáng trong xe ngựa mờ mịt nên hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt đỏ ửng của y.

Sao công chúa người lại có ý đồ riêng vậy chứ!

Hơn nữa đại nhân vật phản diện ngươi không ngại chút nào sao!? Tương lai ngươi là người sẽ ngồi ở trên long ỷ, trên đời này sao có thể có người khiến ngươi thần phục được!!! Ngươi tỉnh táo một chút đi!!!

Hệ thống lẳng lặng nói: [Hắn hy sinh cũng nhiều thật.]

“Đúng vậy... "Dung Đường nói, trong ánh mắt nhìn về phía Túc Hoài Cảnh ngoại trừ xấu hổ mất tự nhiên, lại có thêm vài phần thương hại.

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Hệ thống nói: 【 Ký chủ, dựa theo phần lớn dữ liệu lớn của xuyên thư, giai đoạn trước mà để nhân vật phản diện khúm núm như vậy trước pháo hôi thì kết cục cũng sẽ không tốt lắm đâu. 】

Dung Đường lại chẳng quan tâm: "Dù sao ta cũng không sống đến kết cục.”

Y chỉ là hơi đau lòng!

【……】

Hơn nửa tháng không gặp, Túc Hoài Cảnh như là mắc bệnh tương tư gì đó, xe ngựa chạy một đường, hắn nhìn chằm chằm Dung Đường một đường, lúc thì nhìn mặt lúc thì xoa bóp tay, nhân tiện còn nhéo cánh tay y xem có thịt hay không, sợ vương phủ hà khắc với y.

Đây là diễn viên tiềm năng có thể đoạt giải Oscar. Dung Đường lại một lần nữa nhắc nhở bản thân, bị hắn nhìn chằm chằm cũng không thể làm gì được, lục lọi từ trong thùng xe lấy ra một gói mứt hoa quả: "Ăn không?"

Ý cười trên mặt Túc Hoài Cảnh hơi ngưng trệ, đuôi lông mày khẽ nâng, nghi hoặc nhìn về phía Dung Đường.

Dung Đường kiên trì nói: "Ngọt.”

“……”

“À. "Túc Hoài Cảnh cười khúc khích làm như là được lấy lòng, nhận lấy túi mứt hoa quả, lấy ra một quả mơ bỏ vào trong miệng, thong thả nhai, mùi thơm ngát chua ngọt tràn ra từ răng môi, Túc Hoài Cảnh cười đến tương đối ngọt ngào:" Cảm ơn Đường Đường ca ca.”

“ Không có gì. "Dung Đường nhanh chóng quay mặt đi.

Đội ngũ đón dâu lúc đi thì có dừng một lúc tiếp nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người, lúc trở về vì không muốn chậm trễ giờ lành nên tăng tốc độ, kiệu phu khiêng một chiếc kiệu hoa không từ vương phủ đi ra, lại khiêng một chiếc kiệu hoa không trở lại vương phủ.

Bên ngoài xe có tiếng hỉ bà, Dung Đường sửa sang lại quần áo chuẩn bị đi xuống, tầm mắt Túc Hoài Cảnh dừng lại trên gương mặt y một lúc rồi mới từ từ di chuyển xuống, nhìn thấy vết son còn vương trên môi, không nhắc nhở y điều gì, hơi nhíu mày, chỉ nhu thuận nói: "Đường Đường ca ca phải dắt tay ta nha.”

Dung Đường đã muốn thò người ra ngoài, nghe vậy có chút khó hiểu, quay đầu nhìn hắn: "Đương nhiên ta sẽ nắm tay ngươi.”

Dù sao y cũng là tân lang quân!

Túc Hoài Cảnh cười: "Được.”

Dung Đường xuống xe ngựa, nghe hỉ bà ở bên cạnh nói xong mấy lời cát tường, sau đó đề cao khí thế, giơ tay gõ nhẹ lên cửa xe: "Hoài Cảnh?”

Bởi vì bầu không khí này, dù biết đây là hôn nhân giả nhưng Dung Đường không khỏi nín thở, cảm giác thời gian vài giây trôi qua tương đối dài.

Cho đến khi rèm xe từ bên trong mở ra, một bàn tay trắng nõn từ trong xe thò ra, Túc Hoài Cảnh khom lưng ra ngoài xe, đưa tay cho Dung Đường.

Pháo nổ, nhạc mừng tấu vang, Dung Đường bị náo nhiệt đột nhiên nổi lên dọa cho giật mình, lòng bàn tay bất giác siết chặt vài phần. Đợi đến khi hoàn hồn, Túc Hoài Cảnh đã nhẹ nhàng mà nhảy xuống xe, nói là muốn y dắt, nhưng thực ra Dung Đường hầu như không cho hắn mượn chút sức lực nào.

Trong lòng Dung Đường nghĩ thầm thằng nhóc đúng là hiểu chuyện, biết cơ thể y không tốt nên không cho y dùng sức, lại đột nhiên nghe thấy mấy em gái bên cạnh nhỏ giọng hô nhẹ vài cái, tự nhiên che mặt cười duyên, xì xào bàn tán.

Tiểu muội Dung Ninh xưa nay được Ninh Tuyên Vương cưng chiều, tính cách hướng ngoại, trước mặt mọi người lại ngọt ngào hô một tiếng: "Tẩu Tẩu!”

Dung Đường trừng to mắt, hoảng sợ, lập tức quay đầu lại nhìn xem trên mặt Túc Hoài Cảnh có vẻ không vui hay không, nhưng chỉ thấy hắn cười nhìn Dung Ninh một cái, gật đầu rồi nhìn mình.

Dung Đường lúc này mới nhận ra mấy thứ muội cùng đường muội kia đang cười cái gì.

Túc Hoài Cảnh hắn, hắn hắn hắn......

Hắn lại thêm một vệt son môi đỏ không dễ phát hiện bên môi!

Dung Đường lập tức nghĩ đến chén trà mình đã uống trong xe ngựa. Đây là chuyện con người có thể làm được sao! Đây là chuyện mà đại nhân vật phản diện hủy thiên diệt địa nên làm sao! Ngươi không có gánh nặng nào cả sao!!

Dung Đường càng u oán, trong ánh mắt nhìn về phía Túc Hoài Cảnh cảm xúc phức tạp đến căn bản không có cách nào dùng ngôn ngữ khái quát. Y dắt người vào phủ, ở chỗ rẽ sờ sờ tay áo, móc ra một cái khăn tay, thấp giọng mà nhanh chóng nói: "Ngươi lau đi!"

Túc Hoài Cảnh giả ngu giùm y: "Lau cái gì?”

Dung Đường: "......”

Sau hôm nay danh tiếng hai người coi như bay luôn rồi. Tân lang ngồi xe ngựa đi tân nương, tân nương còn chưa nhìn thấy người đã vội vã chui vào trong xe, kiệu hoa trống rỗng, tân lang tân nương cùng ngồi một chiếc xe ngựa, hai má tân lang ửng đỏ xuống xe, lúc tân nương xuất hiện khóe môi còn có son môi…

Thà chết còn hơn.

Ánh mắt Dung Đường nhìn về phía Túc Hoài Cảnh sắp hóa thành thực thể, Túc Hoài Cảnh cười nhận lấy khăn tay, lau qua loa ở khóe môi, sau đó đưa mặt đến trước mặt Dung Đường: "Đường Đường giúp ta xem, còn gì không?”

Phía sau tiếng cười trộm liên tục vang lên, trên mặt Dung Đường sốt ruột hoảng hốt, nhận lấy khăn, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, giơ tay lên dùng sức lau khóe môi hắn, vệt son môi được thay thế bằng một vệt đỏ khác.

Túc Hoài Cảnh đau đớn nhỏ giọng nói: "Dữ quá Đường Đường à......”

Dung Đường quay đầu: "Ngươi câm miệng!”

Những người đón dâu gần như sắp cười to tới nơi, Dung Đường dắt người, sải bước chân lớn chưa từng có!

Trong phòng khách, ma ma nghe xong nha hoàn hồi báo, cười khanh khách đi lên trên, đứng ở bên người Vương hoàng hậu hồi bẩm từng câu từng chữ chuyện lý thú phát sinh dọc đường đón dâu.

Vương hoàng hậu nghe được một nửa liền che mặt nở nụ cười, liếc mắt nhìn về phía Vương Tú Ngọc: "Xem ra Đường Nhi thật sự rất thích người vợ này.”

Vương Tú Ngọc cũng cười: "Nói đi cũng phải nói lại, thần phụ chưa từng thấy nó quan tâm ai như vậy, nhìn chăm chú nhiệt tình như thế cũng khiến con nhà người ta phải xấu hổ.”

Dung Minh Ngọc là vị vương duy nhất khác họ ở Đại Ngu, kể từ khi bắt đầu triều đại mới tới nay vẫn luôn ổn định vương vị nhiều năm, không thể nói là không cẩn thận, Vương Tú Ngọc được ông dặn dò, cho dù là nói chuyện với tỷ tỷ mình cũng phải xưng hô đúng mực.

Vương hoàng hậu lớn hơn bà hai tuổi, ngồi cùng Vương Tú Ngọc nhìn giống như hai chị em song sinh, mặc cho ai nhìn thấy đều cũng sẽ nói đế hậu tương kính như tân cử án tề mi, nhưng cụ thể là tình huống gì, chỉ có người trong cung mới biết được.

(Cử án tề mi: chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau)

Vương hoàng hậu cười nhấp ngụm trà, ung dung nói:  “Đáng tiếc Thụy Thú vừa mới trở về cung ngày hôm qua liền bị bệnh, bệ hạ không yên lòng, tự mình ở bên xem thái y hầu hạ, bằng không hôm nay cũng phải đến xem lễ với bổn cung.”

Ninh Tuyên Vương nghe vậy vội vàng đứng dậy hành lễ: "Phiền lòng nương nương vất vả đến đây tham gia hôn lễ của tiểu nhi, đã là vinh quang vô thượng của Dung gia ta rồi. Thụy thú hiện thế tỏ rõ vận mệnh của Đại Ngu quốc ta hưng thịnh, quốc sự là chuyện lớn, thánh thượng hiền minh, vi thần tuyệt đối không dám vì chuyện riêng của khuyển tử mà chậm trễ bệ hạ!”

Vương hoàng hậu đã sớm quen với dáng vẻ này của ông, nhưng vẫn không khỏi quay đầu liếc Vương Tú Ngọc một cái: "Minh Ngọc vẫn cứng nhắc như vậy.”

Vương Tú Ngọc đứng cùng chồng, đối mặt với trưởng tỷ thì như giận như khen, cười nói: "Vương gia một lòng chỉ muốn phụ tá bệ hạ, phân ưu giùm cho bệ hạ, để ông ấy chậm trễ thời gian của bệ hạ thì giết ông ấy còn dễ chịu hơn.”

Đội lễ vượt qua Nguyệt môn, sắp đi vào phòng khách, Vương hoàng hậu phất tay cười nói: "Ngày đại hỉ, nói cái gì chết với giết chứ. Nhanh, nhanh, ngồi xuống nhanh lên, để bổn cung cũng nhìn xem tiểu lang quân mà Đường nhi bảo vệ ở trong tim.”

Túc Hoài Cảnh vừa vặn nghe thấy một câu này, càn rỡ ngẩng đầu lên nhìn về phía sườn mặt Dung Đường, thấy y đang mím môi không chớp mắt giả vờ bình tĩnh, nở nụ cười sau đó ngoan ngoãn cúi đầu xuống nắm chặt lòng bàn tay, làm đủ tư thái của một cô dâu nhỏ.

Vương hoàng hậu một mình ngồi ở ghế chính, trưởng công chúa không đến, chỉ phái người đưa quà mừng tới, còn lại hai bên cánh tay mới là vợ chồng Ninh Tuyên Vương.

Tông thân trong tộc lớn tuổi một chút đã ngồi vào chỗ, nhỏ thì cùng các tân khách chia ra hai bên mỉm cười nhìn hai vị tân nhân.

Người xướng lễ đứng vững tại chỗ rồi, Vương hoàng hậu mới tinh tế đánh giá một phen, gã sai vặt ghé tai nói giờ lành đã đến, hắn mới hắng giọng hô lớn: "Nhất bái thiên địa - -”

Hai người xoay người, hướng về phía cửa quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

“Nhị bái cao đường......”

Một ngày trước Dung Đường đã xác nhận với Vương Tú Ngọc, bởi vì hoàng hậu muốn tới, cho nên cái lễ cao đường này do bà ấy nhận, trước khi dập đầu Dung Đường liếc qua Túc Hoài Cảnh.

Ngoài sự căng thẳng và cảm xúc ngượng ngùng ngụy trang, nhiều hơn lại là một vẻ gió trong trăng sáng hào phóng khéo léo, trông hắn không giống một biểu thiếu gia xuất thân từ gia đình bình thường ở một nơi nhỏ bé, thậm chí khí chất còn mạnh hơn tất cả những người trong phòng khách, phối hợp với lễ phục nặng nề, rất có một loại mỹ cảm cảnh đẹp ý vui.

Đợi bọn họ đứng dậy, Vương hoàng hậu cười liên tục nói ba chữ "Được".

Dung Đường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, buông lỏng lụa đỏ trong tay. Túc Hoài Cảnh có chút nghi hoặc nhìn y một cái.

Không biết vì sao luôn có cảm giác khi người xướng lễ hô "Nhị bái cao đường", Dung Đường có hơi căng thẳng, thậm chí còn len lén ngắm hắn vài cái.

Chẳng lẽ y sợ mình cư xử không tốt trước mặt hoàng hậu hay sao?

Túc Hoài Cảnh bật cười, hắn không hề nghi ngờ có người sẽ suy đoán ra thân phận của hắn, trừ phi Dung Đường là thần, nếu không y không có khả năng đoán được hắn chính là thất hoàng tử của tiên hoàng.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể hiểu hành vi nhỏ nhặt của Dung Đường là lo lắng mình sẽ mất lễ nghi thất thố trước mặt quốc mẫu.

Túc Hoài Cảnh vừa phát hiện ra điều này, trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, nhịn không được nữa.

Người xướng lễ hô: "Phu phu đối bái - -”

Túc Hoài Cảnh chắp tay khom lưng, hơi va chạm với Dung Đường trong hư không, khách khứa cả sảnh hoan hô, hắn cười yếu ớt dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi một câu: "Đường Đường muốn động phòng với ta sao?”

Người xướng lễ hô lên phần cuối của nghi lễ: "Đưa vào động phòng!”

Tiếng chúc mừng liên tiếp vang lên.

“Chúc mừng năm mới hạnh phúc!”

“Trăm năm hảo hợp!”

“Bạch đầu giai lão!”

“Thiên trường địa cửu!”

Có người bạn nhỏ vừa mới biết chuyện kia, trẻ con vô tri cũng lớn tiếng hô theo mọi người một câu.

Lại còn hô: "Sớm sinh quý tử!”

Trong đường nhất thời tràn ngập niềm vui, Dung Đường đi theo chỉ dẫn của Song Phúc bước ra ngoài, trong tay vẫn nắm lụa đỏ, đợi đến khi vòng qua cửa trăng, các trưởng bối không nhìn thấy nữa Túc Hoài Cảnh mới tới gần, lần theo tấm lụa đỏ nắm lấy tay y.

Dung Đường như bị bỏng theo bản năng muốn rụt lại nhưng lại nhịn xuống, hỏi hệ thống trong ý thức: " Lúc nãy khi đối bái mi có nghe thấy Túc Hoài Cảnh nói cái gì hay không?"

Hệ thống dừng lại hai giây, tối nghĩa nói: [Quên đi, ký chủ.]

Dung Đường: "......”

Chết tiệt! Y không có nghe nhầm!

Đại nhân vật phản diện thật sự hỏi y có muốn động phòng hay không!

Dung Đường không khỏi nghĩ, ngươi dám hỏi ra miệng, ngươi xem ta dám trả lời sao? Cả đường y giả chết, nghiêm túc hoài nghi thiết lập của đại nhân vật phản diện đã sụp đổ sang hướng khác–

Người mới được đưa vào Đường Hoa viện, Dung Đường còn phải ra ngoài diễn một vòng. Theo lý thuyết hẳn là y phải bồi đến khi trời tối mới có thể trở về, nhưng người tới đều biết sức khoẻ Ninh Tuyên Vương thế tử không tốt, hôn lễ hôm nay ngoại trừ đón dâu y nhất định phải tự mình đi ra, còn lại tất cả những gì đệ đệ có thể làm thay thì đều giao cho Dung Tranh và Dung Viễn.

Gã sai vặt ở ngoài cửa thúc giục, Dung Đường sắp xếp Túc Hoài Cảnh ở phòng mình, trên bàn bày vài đ ĩa điểm tâm hoa quả khô: "Ngươi lót bụng trước, ta để Song Thọ lại chăm sóc ngươi, nếu đói bụng thì bảo nó giúp ngươi tới phòng bếp nhỏ lấy ít đồ ăn về.”

Nói xong y lại dừng một chút, "Thuận tiện lấy giúp ta một ít, lát nữa ta về ăn.”

Túc Hoài Cảnh bật cười, mặt mày cong cong: "Vậy ta chờ ngươi.”

Dung Đường nhíu mày: "Không được, nói không chừng bọn họ sẽ ồn ào chung vui với ta.”

Túc Hoài Cảnh rất kiên định: "Ta chờ ngươi trở về cùng dùng bữa.”

Dung Đường do dự một chút, rốt cuộc gật đầu: "Vậy ta sẽ mau chóng trở về.”

Túc Hoài Cảnh đưa mắt nhìn y đi ra ngoài, Song Thọ biết vị tân lang quân nhà mình thích yên tĩnh, chờ Dung Đường đi rồi cũng thối lui ra ngoài phòng.

Túc Hoài Cảnh ngồi một mình trong phòng tân hôn treo đầy lụa đỏ, cửa sổ dán đầy hoa, cảm thấy rất ngạc nhiên thú vị vì chuyện ngoài kế hoạch này.

Hắn hứng thú đánh giá gian phòng này một vòng, lần trước tới là ban đêm, lại đang lúc nổi nóng, hắn căn bản không có tâm tình quan sát.

Khung tranh mạ vàng, gương đồng trầm thủy, bình phong thêu tranh sơn thủy dùng tơ lụa mới tinh, chỉ thêu trộn lẫn với phấn vàng, sáng loá rực rỡ, tất cả bàn ghế đều được làm bằng gỗ lê hoa cúc tốt nhất. Cả gian phòng không có thứ gì là đồ thường,  ngay cả một chén trà cũng là hình rồng ngàn vàng khó kiếm trong lò nung.

Lông mày Túc Hoài Cảnh khẽ động, một tay vuốt v e, ngón tay gõ nhẹ gò má vài cái, thấp giọng nỉ non nói: "Thế tử gia đúng là xa hoa.”

Ngoài cửa sổ hai tiếng chim hoàng oanh kêu, cửa sổ bị người ta gõ nhẹ, Túc Hoài Cảnh đứng dậy mở cửa sổ, Hành Phong trốn ở đó: "Chủ tử.”

“Ừ "Túc Hoài Cảnh đáp một tiếng," Sau khi trở về thì sẽ thấy trên bàn ở thư phòng có đặt một cái hộp, bên trong là một ít vàng bạc, ngươi xem rồi phân phát cho mọi người.”

Hành Phong bối rối: "Hả?”

Túc Hoài Cảnh nói: "Là lì xì.”

Hành Phong: "..." Trong khoảng thời gian ngắn y không biết nên cảm thấy may mắn vì chủ tử nguyện ý giải thích cho y, hay là khổ sở chủ tử tạm nhân nhượng vì lợi ích chung mà diễn trò đến mức chuẩn bị luôn cả bao lì xì kết hôn.

Hành Phong chỉ có thể âm thầm khẽ cắn môi, thương thay cho chủ tử, nói: "Thuộc hạ hiểu.”

Túc Hoài Cảnh liếc y một cái, không biết y lại nghĩ đến đi đâu, nhưng cũng không sửa lại, chỉ là tâm huyết dâng trào, đột nhiên tới một câu: "Mau mua lại mấy gian tửu lâu ở phía tây thành đi.”

Thần sắc Hành Phong có chút nghiêm túc.

Bố trí sản nghiệp ở trong kinh là chuyện chủ tử đã bắt tay vào làm khi còn ở đất Thục. Ở khu vực nào mua cửa hàng nào, tửu quán trà lâu hay là hiệu sách cửa hàng quần áo, tất cả hắn đều có tính toán của mình, bước đi từng bước một rất cẩn thận.

Mặc dù lợi nhuận của mấy gian tửu lâu ở phía tây thành khá nhiều, nhưng theo kế hoạch mà nói, cũng không cần phải bàn tới sớm như vậy.

Cũng may ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Dung Đường, quyết định gì của Túc Hoài Cảnh Hành Phong cũng sẽ làm theo lệnh, nghe vậy liền đồng ý, nhưng bọn họ không biết điều mà chủ tử bọn họ đang nghĩ lúc này là: Tiểu thế tử được nuông chiều còn quý giá như vậy, xem ra ta cần phải kiếm nhiều tiền hơn một chút mới có thể nuôi nổi y.

Hành Phong đợi một hồi, thấy Túc Hoài Cảnh không phân phó chuyện khác, báo cáo nói: "Chủ tử, Nhị hoàng tử muốn gặp ngài.”

Vẻ thong dong thoải mái trên mặt Túc Hoài Cảnh dần dần thay đổi, hắn trào phúng hỏi: " Cho dù là giải quyết Đinh Uy Sơn hay là thuần phục Bạch Hổ gã cũng chẳng làm được, còn không biết xấu hổ muốn gặp ta sao?"

Nói đến Bạch Hổ, Hành Phong nói: "Đang có một chuyện lạ muốn báo cáo với chủ tử.”

Túc Hoài Cảnh ngước mắt: "Ồ?”

Hành Phong: "Bạch hổ kia vào trong cung rồi không ăn không uống, ngay cả Thẩm Phi Dực cũng không muốn tới gần, tối hôm qua lại nghe nói bị người đút ăn một con thỏ."

Túc Hoài Cảnh miễn cưỡng nhìn y, Hành Phong hạ giọng: "Là Ngũ hoàng tử Thịnh Thừa Lệ.”

“Tiểu hoàng tử vừa ra khỏi lãnh cung đó sao? "Túc Hoài Cảnh hỏi.

“Đúng vậy. "Hành Phong gật đầu.

Túc Hoài Cảnh trầm mặc một lát, nói: "Tìm chút chuyện cho gã làm đi, đừng để gã làm chậm trễ kế hoạch.”

“Thuộc hạ hiểu. "Hành Phong nói," Vậy bên Nhị hoàng tử...?”

Ngoài viện lại vang lên tiếng người ồn ào, vẻ mặt Túc Hoài Cảnh lập tức trở nên dịu dàng khoát tay, hơi lộ vẻ vội vàng: "Nói với gã ba ngày sau gặp ở Lưu Kim Lâu.”

“Vâng. "Hành Phong chỉ chớp mắt đã biến mất ngoài cửa sổ, tiền viện có tiếng cười dỗ dành truyền đến, Dung Đường được bà hỉ vây quanh đi vào lần nữa, Túc Hoài Cảnh vốn là cười ngồi ở trên giường chờ y, cửa mở ra cánh mũi khẽ giật giật, vẻ mặt bất giác tối sầm lại.

Dung Đường cảm thấy bầu không khí dường như ngưng trệ, chân chậm lại một nhịp.

Hỉ bà lại vô tri vô giác đẩy y: "Thế tử gia phải uống rượu giao bôi với tân lang quân!”

Dung Đường lập tức loạng choạng, vừa ổn định thân hình, Túc Hoài Cảnh từ sau bình phong bước ra, đưa tay đỡ eo y, rũ mắt nhìn về phía Hỉ bà: "Động tác của ma ma cũng nên cẩn thận một chút, cơ thể thế tử gia quý giá, nếu như đụng phải cái gì, ngã ở đâu đó, bà định dùng cái gì để bồi thường?”

Hỉ bà cứng đờ, vẻ mặt của một bác gái bận rộn bỗng chốc trở nên khó xử, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, đã thấy Song Phúc và vương phi trong phòng đại nha hoàn đều dùng một loại ánh mắt rất vi diệu nhìn mình.

Bà lập tức luống cuống, nắm chặt khăn hỉ, Dung Đường đúng lúc lên tiếng giải vây: "Là ta phân tâm nên đi chậm.”

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh chuyển qua, thần sắc trong ánh mắt thoáng cái liền thay đổi, có phần không đồng ý cũng có phần u oán: "Đường Đường tốt bụng quá.”

Ánh mắt đại nha hoàn Họa Cầm nhìn về phía tân lang quân lập tức mang theo vài phần vui mừng.

Đại thiếu gia bọn họ đúng là quá tốt bụng, lại bệnh tật nhiều năm, trong nhà có mấy thiếu gia tiểu thư từ nhỏ đã bắt nạt y, nếu không phải có Vương phi ở phía sau lưng thường xuyên thu xếp, có trời mới biết đại thiếu gia bị bọn họ ức hiếp thành cái dạng gì.

Bây giờ thì tốt rồi, tân lang quân là một người hiểu chuyện, hơn nữa trong mắt có đại thiếu gia, nghĩ đến hẳn là vương phi cũng có thể yên tâm.

Họa Cầm cười ha hả tiến lên, đẩy hỉ bà ra: "Lang quân nói đúng, thiếu gia ngài nên nghe theo thì hơn. Nhưng ngày đại hỉ, chúng ta không phiền lòng, thiếu gia, lang quân, nên uống rượu giao bôi rồi.”

Dung Đường không hiểu mới qua mấy canh giờ, sao ngay cả đại nha hoàn của mẫu thân y cũng làm phản theo Túc Hoài Cảnh luôn rồi!?

Hai đời trước y thua đúng là không oan, thử lại mười lần có lẽ y cũng không học được thủ đoạn chiếm được lòng người này.

Dung Đường thê lương nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, Túc Hoài Cảnh lại cúi đầu, trầm giọng nói: "Uống rượu à?”

Dung Đường hoảng hốt, một cảm giác sợ hãi khó hiểu nhanh chóng chạy dọc sống lưng y, y cân nhắc nhỏ giọng nói: "Chỉ một chút.”

Túc Hoài Cảnh gật đầu, rút tay y ở phía sau y ra: "À.”

Dung Đường càng luống cuống hơn, vô thức đưa tay nắm lấy ống tay áo Hoài Cảnh, giọng nói yếu ớt: "Thật sự chỉ một chút, một ngụm nhỏ thôi.”

Túc Hoài Cảnh cúi đầu nhìn bàn tay túm áo của mình, ngón tay trắng bệch, khớp xương mềm mại, móng tay nhợt nhạt, không khỏe mạnh chút nào, lúc dán ở trên áo cưới màu xanh đậm, màu sắc tương phản quá mạnh, lập tức khiến người ta phải suy nghĩ.

Muốn bóp chặt, muốn làm cho nó đỏ bừng, cũng muốn chính y nắm thật chặt thứ gì đó, để gân xanh và xương cốt đều nhô ra.

Túc Hoài Cảnh bị ý niệm của mình làm cho mê hoặc một lát, sau đó nhanh chóng đ è xuống, dùng tay trái nắm lấy ngón tay của Dung Đường, cười nói: "Ta cũng không trách ngươi, Đường Đường hoảng cái gì?”

Dung Đường nghĩ thầm ngươi còn không trách ta, ngươi tự soi gương đi!

Nam nhân miệng thị tâm phi thối tha!

Hệ thống nhìn hồi lâu, thật sự là không kìm được nữa châm chọc nói: 【 ký chủ, cậu đúng là yếu đuối 】

Nó theo ký chủ bảy năm, lần đầu tiên nhìn Dung Đường như vậy có hơi không quen.

Dung Đường lập tức phản bác: "Mi mù rồi.”

Hệ thống: [Cậu còn thẹn quá hóa giận.]

Dung Đường: "......”

Dung Đường quyết định không để ý tới nó, bị đám người dỗ dành đẩy tới bên cạnh bàn, hỉ bà lúc này mới hoàn hồn, thái độ cẩn thận không ít, quy quy củ củ nói xong lời tốt lành, bảo người ta bưng rượu hợp cẩn lên.

Nồng độ cồn không cao, giống như trái cây ủ hơn là rượu, là Vương phi cố ý sai người chuẩn bị, Túc Hoài Cảnh ngửi một chút sắc mặt hơi nguôi giận, nhưng khi Dung Đường nhấp một ngụm, muốn uống thêm ngụm thứ hai cánh tay hơi áp xuống cắt ngang động tác của y.

Dung Đường lập tức ngoan ngoãn đặt ly xuống.

Thưởng tiền xong, Họa Cầm dẫn theo mọi người lui ra, Song Thọ bưng thức ăn lên bàn. Trong phòng chỉ có hai người, sóng nhiệt Túc Hoài Cảnh giằng co cả ngày lúc này mới lắng xuống, lại khôi phục thành một thiếu niên lang thanh lãnh lạnh lùng.

Dung Đường vừa cảm thấy như vậy mới đúng, vừa không tự chủ được mà có hơi sợ hãi. Một bữa cơm mình ăn bao nhiêu không chú ý, chỉ nghĩ đại nhân vật phản diện có ăn được món ăn hợp khẩu vị hay không, bát đ ĩa bên cạnh Túc Hoài Cảnh bị y dùng đũa chồng lên thành núi nhỏ.

Túc Hoài Cảnh thấy mà mí mắt giật giật, nghĩ nếu không thì cứ nói thẳng kỳ thật mình không tức giận, nhưng lại cảm thấy vẫn phải dọa, bằng không y căn bản không biết sức khoẻ mình cỡ nào.

Lại còn dám uống rượu, tất cả rượu vương phủ chuẩn bị đều là rượu lâu năm, tính mạnh tác dụng chậm, cho dù chỉ uống một chút thì cái cơ thể lủng lỗ chỗ như thuyền tách của y cũng gánh không nổi

Cho nên một bữa cơm liền ăn rất là áp lực.

Đợi đến khi ăn xong, Dung Đường nhìn dáng vẻ của hắn, nhăn mặt, suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới gì đó vỗ tay một cái nói: "Ngươi chờ ta một chút!"

Nói xong y dậm chân chạy ra, Túc Hoài Cảnh muốn nhắc nhở y chậm một chút, lời còn chưa ra khỏi miệng người đã mất dạng.

Túc Hoài Cảnh đời này rất ít có cảm giác thất bại như vậy.

Hắn lắc đầu, tương đối bất lực.

Cũng may chẳng mấy chốc Dung Đường đã chắp tay sau lưng trở về, kéo ghế ngồi ở trước mặt hắn, giọng mềm mại: "Hoài Cảnh, có phải ngươi tức giận hay không?”

Túc Hoài Cảnh nhìn y: "Ta tức giận cái gì?”

Dung Đường: "Giận ta uống rượu.”

Túc Hoài Cảnh cố ý nói: "Thành thân đều phải uống rượu hợp cẩn.”

Dung Đường càng chắc chắn người này giận thật, giọng y càng ngoan hơn, thành thật khai báo sự thật phạm tội: "Giận ta uống rượu ở bên ngoài.”

Túc Hoài Cảnh nhìn y một lát, rốt cục hỏi: "Uống bao nhiêu?*

Dung Đường vươn một ngón tay, lần này không nói một chút: "Một ly.”

Túc Hoài Cảnh gần như tức giận bật cười, nhìn y ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm một hồi muốn đứng dậy, Dung Đường nhanh chóng đè hắn lại: "Ta sai rồi!”

Y nhận sai vô cùng nhanh, không đợi Túc Hoài Cảnh trả lời, Dung Đường rút bàn tay vẫn luôn giấu sau lưng ra, mở lòng bàn tay khoe mẽ nói: "Ta nói muốn cầu giúp ngươi một cái bùa bình an, đây là thứ mà ta quỳ trước mặt Phật tổ một canh giờ niệm cả quyển kinh ngày mùng một mới cầu tới được, tro hương bên trong còn là do ta tự bắt. Thầy trụ trì nói ta là người đầu tiên đến cầu xin trong tháng này, nhất định có thể phù hộ ngươi về sau đều bình an, vạn sự thuận lợi.”

Vẻ mặt Túc Hoài Cảnh nhất thời ngơ ngác, tựa hồ có hơi mê man,  Dung Đường thừa thắng xông lên, dùng năng lực quấn quít hay dùng với Vương Tú Ngọc nói: "Hoài Cảnh, ngươi đừng tức giận, ta cam đoan lần sau ta tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa, được không?"

Đôi mắt trong sáng ngây thơ như thú nhỏ lại xuất hiện, Túc Hoài Cảnh đột nhiên phát hiện Dung Đường rất biết cách xin lỗi.

Y sẽ cố tình đặt mình vào một vị trí tương đối thấp trong môi trường không gian, cho dù ngồi ngang hàng, y vẫn sẽ vô thức cúi xuống, ngoan ngoãn và nhẹ nhàng, ngước mắt trên lên nhìn ngươi, giọng nói phát ra vừa nhẹ vừa mềm, từng tiếng từng tiếng giống như mài mòn tai người ta, không mài mềm thì không bỏ qua.

Túc Hoài Cảnh im lặng hồi lâu, Dung Đường nhíu mày giãy dụa, vẫn đang suy nghĩ có nên nói thẳng "Hôm nay là ngày chúng ta thành thân, ngươi còn giận ư?’ thì Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng thở dài, cụp mắt nhìn y.

Trong mắt có chút bất lực, còn có chút cam chịu, hắn gọi: "Đường Đường.”

Nhân vật phản diện vừa dùng giọng điệu này gọi y là "Đường Đường", da thịt Dung Đường căng cứng, nuốt nước bọt: "Hả?”

Túc Hoài Cảnh giơ tay, lau đi vết mỡ cuối cùng còn sót lại lúc y vừa ăn cơm, giọng rất nông cũng rất dịu dàng: "Ngươi không thể vừa làm sai là tới dỗ ta, ngươi biết ta mềm lòng với ngươi, đúng không?"

Trong lòng Dung Đường có một tiểu nhân, lắc đầu như trống bỏi, hò hét: Ta không biết!

Kiếp trước y cũng nghe người ta nghị luận về sự mềm lòng trong quá khứ Túc Hoài Cảnh, nói: "Túc đại nhân cuối cùng vẫn mềm lòng, lão thất phu kia nói năng lỗ m ãng công khai làm nhục hắn, hắn cũng chỉ cho lão ngồi lao đợi sau này tới mùa thu thẩm vấn rồi trảm sau, là ta có khi phải lăng trì xử tử ấy.”

Nhưng chưa được mấy ngày, Dung Đường đã nghe nói trong thiên lao có chuột vào, tên quan viên vốn nên thẩm vấn chờ trảm kia bị chuột cắn đứt nửa bắp chân trong lao, lúc khiêng ra xương cốt máu thịt lẫn lộn, gân máu lắc lư.

Thế mà Túc Hoài Cảnh vẫn ‘ mềm lòng", tự mình đi qua nhìn, có hơi phiền muộn nói: "Thánh chỉ nói là tới lập thu, nếu bây giờ ngươi chết thì sẽ là bất kính chống lại chiếu chỉ, còn không mau cho tìm đại phu trị liệu cho Lý đại nhân?”

Người nọ còn treo hơi tàn lại bị ném vào thiên lao, kết quả chẳng bao lâu trong lao lại vào một con rắn đốm hoa, độc tính không chết, nhưng đau đớn thì như chết đi sống lại. Lý đại nhân lại run rẩy đánh mất gần nửa cái mạng, toàn thân chỉ còn lại một tầng da.

Thậm chí đến cuối cùng, trên đường đẩy ra pháp trường còn có chó hoang không biết chui ra từ đâu phát điên, thoáng cái vọt tới trước xe hành quyết, cách lồ ng sắt cắn nát nửa khuôn mặt lão, ngay cả nhãn cầu cũng rớt ra một con, vừa hay Dung Đường nhìn thấy một màn như vậy, đêm đó trở về liền sợ tới mức phát sốt.

Cũng may lần này Túc Hoài Cảnh không mềm lòng nữa, lạnh lùng nhìn một hồi, xác nhận người nọ còn sống, cuộn mình ở trong lồ ng thống khổ r3n rỉ, nói: "Tiếp tục lên đường, đừng bỏ lỡ canh giờ.”

Người bị phán mùa thu trảm cuối cùng quả nhiên cũng chết vì bị trảm vào mùa thu, chỉ là trong quá trình rốt cuộc có bao nhiêu tra tấn không ra hình người, Dung Đường nghi ngờ mình còn chưa nghe hết.

Đúng rồi, vị Lý đại nhân này chính là Lý Trường Phủ, dượng xa của Túc Hoài Cảnh.

Cho nên Dung Đường vừa nghe thấy hắn nói mềm lòng là cảm thấy có hơi PTSD, cơ thể run lên.

(Ptsd: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương)

Túc Hoài Cảnh lại cho rằng y biết mình sai rồi, khẽ thở dài, đưa tay lấy đi lá bùa bình an kia, dùng đầu góc nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay của y: "Lần sau không được viện lý lẽ này nữa.”

Dung Đường hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Túc Hoài Cảnh đang dùng một loại biểu cảm gần như bất lực dung túng lại vui vẻ cười nhìn y:  "Cảm ơn Đường Đường, đây là lần đầu tiên ta nhận được bùa bình an.”

Dung Đường đột nhiên cảm thấy đau lòng, cảm giác cảnh tượng vừa nhớ tới hoàn toàn không phải là đứa con trước mặt này, âm thầm phỉ nhổ bản thân, đầu óc nóng lên liền nói: "Vậy sau này hàng năm ta đều giúp ngươi cầu một cái!"

Túc Hoài Cảnh hơi giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, Dung Đường đã nhanh chóng vá lại: "Đến khi ta chết mới thôi!"

Mặt Túc Hoài Cảnh thoáng cái suy sụp.

Hắn oán hận nhìn Dung Đường, nhất thời rất muốn khâu miệng y lại. Túc Hoài Cảnh quay đầu đi chỗ khác không nhìn y,  nhéo nhéo bùa bình an như là muốn trút giận.

Dung Đường thấy đã dỗ được người ta rồi bèn vui vẻ dẫn hắn ra ngoài.

Phía trước có yến tiệc, các quan lớn trong triều nhân cơ hội này mà bám lấy nhau, con cháu quý tộc kết bạn vì tương lai của mình. Mỗi người bôn tẩu kinh doanh, bận rộn đến quên cả trời đất.

Trong sân sau nhà, Dung Đường mặc kệ những thứ kia, y giống như hiến bảo vật trình đồ đạc mình chuẩn bị lên trước mặt Túc Hoài Cảnh.

Phòng ngủ được trang trí giống hệt phòng y, chỉ là bình phong đổi thành mây núi biển sương, trong bảo bình bên cửa sổ đặt cắm một cành hoa mơ vừa bẻ sáng nay, trước giường nhỏ đặt thêm một bàn cờ bạch ngọc.

Thư phòng được đả thông lại ngăn cách, hai bên không quấy rầy lẫn nhau, nghiên mực tốt nhất, từng cây bút lông sói treo trước bàn, ngay cả giấy cũng là kiểu dáng bán chạy nhất trong kinh thành, xếp thành từng đống trên giá.

Trên giá sách bên của Dung Đường ngoại trừ thoại bản thì chính là kinh Phật, mà bên của Túc Hoài Cảnh có thiên văn địa lý, sử sách, chính sơ trị yếu, trị thủy sửa đường, bình giang tạo cầu, binh pháp giản lược, tàn phổ ván cờ...... Có thể nói là y tìm đủ toàn bộ cho hắn.

Bởi vì có những cuốn sách này tồn tại, nên bên của Túc Hoài Cảnh chiếm gần như hai phần ba căn phòng.

Lần đầu tiên hắn thực sự hiểu được những lời Hành Phong truyền lại thực ra có ý nghĩa gì -

Thế tử gia dọn dẹp một căn phòng có ánh sáng tốt nhất trong viện của mình, Thế tử gia muốn quét tường thành phòng tiêu lại bị ngăn lại, Thế tử gia phân phó thợ thủ công chế tạo đồ dùng xa hoa nhất, Thế tử gia gần như mua đứt sách của các hiệu sách toàn kinh thành......

Quả thật, không có một câu nào là nói dối.

Mà mấy ngày nay hắn nhờ Song Thọ mang thư về, thì được Dung Đường phong kín cất vào trong một cái hộp khảm hạt vàng.

Cái đó hẳn là hộp Vương phi dùng để cất trang sức quý giá, lại bị y lấy ra cất mấy tờ giấy…

Đã nhiều năm rồi Túc Hoài Cảnh không có loại cảm giác này, một loại cảm giác gần như trở về nhà, được người ta trân trọng.

Từ ngõ Vĩnh An đến Đường Hoa Viện, bắt đầu từ khi Dung Đường không nói lời nào xông vào thế giới của hắn.

Giống như hắn rốt cục cũng có đường về, cũng có thể dừng lại nghỉ chân một lát.

Dung Đường còn cười tủm tỉm nhìn hắn chằm chằm, không thèm giấu đi cái vẻ mặt muốn đòi công, Túc Hoài Cảnh quay đầu, không dám nhìn y, giọng nói hơi khàn khàn: "Cảm ơn.”

"Không có chi! Là điều ta nên làm!" Dung Đường càng cười vui vẻ hơn.

_______________

Mễ: Những chương này và 2,3 chương tiếp theo sẽ dài gấp ba bình thường