*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thang máy đi từ tầng 17 xuống sảnh G chậm chạp đến phát bực, Triệu Tử Đoạn vẫn mông lung suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Hoàn Nhan Viên Hạo, đối phương luôn duy trì dáng vẻ lạnh lùng cao lãnh như vậy, khó có thể hình dung phía trong còn một bộ mặt dụ hoặc đến mê người. Triệu Tử Đoạn nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Hoàn Nhan Viên Hạo thi thoảng lại xem đồng hồ, y không rõ hắn còn việc gì gấp, nhưng cũng không tiện hỏi.

Xe chạy về hướng ngoại thành, đường đi song song bờ biển, Hoàn Nhan Viên Hạo hạ kính xe tận hưởng chút không khí dịu mát. Ghế phụ, Triệu Tử Đoạn đã ngủ say, đầu hơi nghiêng về một bên, hai tay khoanh trước ngực, mày kiếm cau lại. Tuy vậy, Hoàn Nhan Viên Hạo đến chăm chú điều khiển vô lăng cũng khó khăn, bởi vì Triệu Tử Đoạn ngoại trừ jacket kéo khóa lưng chừng giữa ngực, cư nhiên không vận áo trong, thời tiết mùa hạ nóng bức, mấy giọt mồ hôi trượt dài theo xương cổ đi xuống. Hoàn Nhan Viên Hạo âm thầm than thở, người này từng là 1, đã là 1, y thực sự là 1 bằng cách nào! Y đúng là dụ thụ!

Trước khi xuất phát, Triệu Tử Đoạn có đưa hắn mẩu giấy ghi địa chỉ, cái khiến hắn ngạc nhiên là chữ viết Triệu Tử Đoạn cực kỳ hoa mỹ và mẫu mực. Hắn từng nghĩ một người lăn lộn nhiều năm trong giới xã hội như y, trình độ văn hóa liền không cao, chữ viết có lẽ cũng sẽ không đẹp lắm, hôm nay tận mắt chiêm nghiệm, mới thấy mọi suy diễn bản thân đều sai lầm. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, ngoại trừ cái tên không rõ thật giả và số tài khoản năm vạn tệ mỗi tháng, hắn đến cùng chẳng hiểu gì về y cả.

Xe chậm dần trước một chung cư cũ, đối diện là trường trung học, Triệu Tử Đoạn trở người vươn vai mấy cái, vô tình nói:

- Bên kia có trà sữa!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn theo hướng y chỉ, đúng thật là có một xe trà sữa Đài Loan nhỏ xíu, mỗi cốc trà giá năm tệ.

- Cậu thích đồ ngọt sao?

Triệu Tử Đoạn a một tiếng, mỉm cười lắc đầu, y với tay ra ghế sau lấy ba lô đen cũ sờn chứa đầy tiền mặt, thong thả vác lên vai:

- Anh đợi tôi một chút!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, lần nữa nhìn qua xe trà sữa, sau lại hướng mắt theo bóng dáng tuấn lãng mỹ diễm từng bước một đi lên thang bộ kia, đúng thật là người yêu của hắn, đến vác ba lô cũng có thể khoa trương như vậy, còn không sợ bản thân bị nghi ngờ sao.

Trên hàng lang cao cao, Triệu Tử Đoạn nhìn xuống lòng đường, vẫn thấy chiếc ô tô đen bóng dưới tán bạch dương, để hắn ở lại, không phải y bất tin hắn, hay nghi ngờ hắn, mà là không muốn hắn biết quá nhiều về Vạn Thịnh, y sợ hắn nhúng chàm. Hắn là luật sư, còn trẻ như vậy, tương lai tươi đẹp đến thế, nếu chỉ vì chuyện thân dưới của y mà ảnh hưởng nửa đời còn lại, thì thật đáng tiếc.

Chập chiều, học sinh cũng đã tan học, trước cổng trường tụ tập vô số hàng rong, Triệu Tử Đoạn lại lần nữa vác balo đến trước cửa xe. Hoàn Nhan Viên Hạo ngạc nhiên:

- Không gặp được?

Triệu Tử Đoạn thả người nằm vào ghế, gối đầu lên chân hắn:

- Gặp được, chỉ là căn hộ quá thiếu an toàn, trong nhà cũng chỉ hai bà cháu, giao số tiền lớn như vậy tôi thấy không an tâm!

Hoàn Nhan Viên Hạo đưa ra một ly trà sữa, né tránh ánh mắt long lanh của đối phương mà chậm rãi quay đầu xe:

- Giúp con bé lập một tài khoản ngân hàng đi, như vậy cậu cũng dễ dàng kiểm soát, mà con bé lại an toàn...

Triệu Tử Đoạn đương nhiên không nghe được gì, toàn bộ tâm tư tình cảm đổi chiều, hết thảy đều đặt lên ly trà sữa, y mải miết nhìn hơi đá còn mát lạnh trên tay kia:

- Hạo ca! Anh là mua cho tôi?

Hoàn Nhan Viên Hạo nghiêm túc nhìn y, trong mắt ẩn chứa lo lắng:

- Không thích sao?

Triệu Tử Đoạn mười phần cảm động, còn chưa kịp nói nên lời, đã nghe đối phương tiếp tục:

- Cũng không biết cậu thường uống loại nào, cho nên...

Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ tay về ghế sau, ở đó có hẳn một thùng giữ nhiệt, Triệu Tử Đoạn với tay mở ra, liền phát hiện bên trong chật kín mấy mươi ly trà sữa.

Hoàn Nhan Viên Hạo hắng giọng, mà vành tai đã hơi nóng:

- Trong cửa hàng nhiều vị như vậy...

Triệu Tử Đoạn nghe tim đập thình thịch, chỉ vì không rõ y thích gì, hắn liền mỗi thứ đều đem về cho y, thật hoang đường, đây là loại đối đãi hoang đường đến khó tin. Triệu Tử Đoạn mơ hồ nghĩ, cuối cùng, ai là kim chủ ai là tiểu tình nhân đây.

Thoáng thấy Hoàn Nhan Viên Hạo ngập ngừng, màu đỏ lan tràn gương mặt, Triệu Tử Đoạn thỏa mãn cười, hút một hơi sâu vị ngọt lịm tim, sau đó siết lấy Hoàn Nhan Viên Hạo, tìm kiếm đôi môi mà hôn xuống. Nếu không kể đến những lần làm tình, thì đây là nụ hôn chân thật đầu tiên của y và hắn, nụ hôn thấm đẫm vị trà sữa mát lạnh ngọt ngào.

Hoàn Nhan Viên Hạo cực kỳ hài lòng với bản thân, coi như công sức chạy ngược xe vào nội thành hỏi thăm nhãn hiệu trà sữa nào đông khách nhất không hề uổng phí. Hóa ra Triệu Tử Đoạn cũng thật dễ cảm động, chỉ cần mấy mươi ly trà sữa liền thấy mỹ nam cười.

Nụ hôn dây dưa dần sâu, Hoàn Nhan Viên Hạo càng thêm bạo dạn, mạnh mẽ kéo jacket Triệu Tử Đoạn xuống. Triệu Tử Đoạn thoáng giật mình, vội vàng nắm lấy tay hắn, nhưng lại không thể khiến hắn ngừng ngấu nghiến phần cổ trắng nõn thành những vết hằn đỏ tươi.

- Không được! Tối nay tôi còn có việc...

Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu dần u ám, cũng không có ý định buông ra:

- Quan trọng lắm sao?

Triệu Tử Đoạn hơi gật đầu, Hoàn Nhan Viên Hạo sau một hồi tiếc nuối, cũng đành giúp đối phương sửa sang y phục:

- Tôi đưa cậu về!

Hoàn Nhan Viên Hạo thật muốn đập đầu vào vô lăng, hắn điên mất rồi, cho dù Triệu Tử Đoạn không cần ra ngoài, hắn cũng phải khống chế tốt bản thân, ngày hôm nay đã vận động thân mật nhiều như vậy, hắn có dồi dào tinh lực hơn nữa, thì y cũng sắp kiệt sức. Hắn có quyền gì mà chất vấn y.

Nghĩ là như vậy, nhưng nhìn qua cơ thể hoàn mỹ chỉ choàng hờ áo khoác bên cạnh, Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn không nhịn được:

- Về sau...cậu đừng ăn mặc thế này nữa!

Triệu Tử Đoạn huyền mâu hơi cong lại, mang theo nửa ý cười:

- Không tốt sao?

Hoàn Nhan Viên Hạo tập trung lái xe, vờ như lơ đãng, nhưng lại căng thẳng đến độ suýt thì vượt đèn đỏ.

Xe phanh gấp, hắn càng thêm xấu hổ:

- Mỏng manh như vậy, cậu sẽ ốm!

Về đến nhà, Triệu Tử Đoạn nhanh chóng mở máy lạnh, lăn lộn trên sàn gỗ xua đi bức bối, trong bếp, Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận sắp xếp trà sữa vào tủ lạnh, sau đó, lại qua loa nấu một bát mì ninh xương:

- Tử Đoạn có ăn hành không?

Hoàn Nhan Viên Hạo gọi với ra, tiếp tục cắt cắt xắt xắt củ cà rốt trên thớt, hắn không nghĩ với đôi tai đặc công bản thân qua mấy năm được mài giũa chuyên nghiệp, thế mà không hề nghe thấy tiếng bước chân Triệu Tử Đoạn đang tới gần. Đợi đến khi bàn tay tinh tế tựa sứ mỏng y vòng qua hông, hắn mới thoáng giật mình. Đây là thân thủ Triệu Tử Đoạn tốt, hay do hắn mất cảnh giác.

Triệu Tử Đoạn gối cằm lên vai Hoàn Nhan Viên Hạo, chậm rãi tháo gỡ thắt lưng đối phương:

- Anh nấu gì tôi cũng ăn...

Hoàn Nhan Viên Hạo cố gắng tập trung ý chí cùng tinh thần, mắt không dời khỏi nồi nước hầm đang sôi sùng sục. Triệu Tử Đoạn cũng chẳng vội vàng, nhẹ nhàng chơi đùa cùng "người anh em" của hắn bên dưới. Trong lòng y vui vẻ khác thường, đây là hành hạ, còn là loại hành hạ khiến đối phương khổ sở nhất.

- Tử Đoạn...

Thanh âm khàn khàn nơi cổ họng Hoàn Nhan Viên Hạo nửa muốn thoát ra nửa như bị hãm lại, trong phòng mát lạnh, điều hòa nằm ở mười tám độ C. Thế mà một tầng lưng áo của hắn đã lấm tấm mồ hôi. Triệu Tử Đoạn thoát sơ mi Hoàn Nhan Viên Hạo, hai phần thân thể dán sát vào nhau, y kỹ thuật không tệ, chỉ với một tay, liền có thể khiến phân thân người kia cứng rắn phi thường, lại còn vô cùng ướt át dâm mỹ.

Hoàn Nhan Viên Hạo sau khi ném mấy mẩu khoai tây, cà rốt cuối cùng vào nồi nước, lập tức xoay người đẩy Triệu Tử Đoạn đến bàn ăn, môi mỏng nhếch lên:

- Cậu đây là muốn câu dẫn anh? Không phải đêm nay còn việc hay sao?

Triệu Tử Đoạn trong lòng thầm than khổ, chính vì suốt đêm không về, y lại không muốn hắn nghĩ nhiều, nên quyết định hao phí toàn bộ tinh lực ít ỏi sót lại của bản thân sau một ngày dài. Huống hồ buổi chiều, hắn đã phải kiềm chế, y cũng chẳng rõ vì sao lại lo lắng cho tâm trạng hắn đến vậy, đây không là mối quan hệ y trả tiền, hắn nhận tiền, đây là y thực sự lưu tâm hắn, muốn hắn an ổn bên cạnh mình.

Triệu Tử Đoạn trấn an bản thân, nếu không yêu thích hắn, y cần gì phải lo sợ hắn rời đi như vậy!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn rõ vẩn đục giữa huyền mâu linh lung của đối phương, hạ thân không ngừng dao động. Khăn trắng trên bàn loang một vệt nước dài. Hơi thở cả hai cuồng loạn giữa những ngày cuối hạ. Hoàn Nhan Viên Hạo cắn nhẹ lên xương quai xanh y, thì thào:

- Đừng làm chuyện xấu!

Triệu Tử Đoạn mơ hồ không nghe rõ, trong cơn mê tình chỉ kịp ôm chặt lấy thân hình hoàn mỹ của đối phương, đón nhận toàn bộ.

"Chuyện xấu sao?"

Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt suy nghĩ.

Mười một giờ đêm.

Triệu Tử Đoạn gối đầu lên ngực Hoàn Nhan Viên Hạo ngâm người trong bồn tắm, nghe rõ từng nhịp tim đôi bên song song đập. Chỉ là giây phút yên bình không bao lâu, di động y đã réo rắt, tiếng chuông vang vang nhức nhối.

Triệu Tử Đoạn uể oải hôn lên tóc Hoàn Nhan Viên Hạo, khoác quần áo lên thân thể sũng nước rồi ra ngoài. Hoàn Nhan Viên Hạo không mở mắt, có thể nghe rõ âm thanh cáu gắt của y trước huyền quan*.

"Con mẹ nó! Đợi đấy! Anh cho người đến!"

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, hình như bộ mặt thiên chân vô tà của y, chỉ hiện hữu duy nhất khi ở trước hắn. Hoàn Nhan Viên Hạo chân trần ra phòng bếp, lấy một ly trà sữa thong thả uống.

Ngọt đến gắt lưỡi!

___________________

(*) Huyền quan: phần giữa cửa và phòng khách trong căn hộ.