Dinh thự Lâm gia.

Tại phòng khách cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, cầm trên tay là miếng lê cắn dở.

Đôi mắt đang nhìn màn hình tivi thì liền dời lên người cha mẹ cô.

Nhìn hai người đang thảo luận công việc cô liền không dám cất tiếng.

Lại liếc nhìn đồng hồ treo tường hiển thị 19 giờ 17 phút.

Trong lòng cô suy tính.

Từ nhà cô đến khu H thì đã mất hơn 30 phút rồi.

Tuy bây giờ cũng chưa tính là muộn.

Nhưng ai biết được trên đường có gặp chuyện gì không chứ.

Chưa kể người tập trung ở khu H lúc này hẳn rất đông.

Để có thể tìm được Kiều Khả chắc chắn tốn không ít thời gian.

Thật ra cô cũng chỉ muốn quan sát một chút.

Chứ không tính can thiệp vào, sợ gây ra hiệu ứng cánh bướm.

Cốt truyện đang thay đổi từng chút một, đến nỗi một độc giả như cô đôi lúc cũng lú luôn rồi.

Thật sự không biết nên làm gì cho phải.

Chỉ có thể đi đến đâu thì tính đến đó.

Kế hoạch được định sẵn hoàn toàn bị sụp đổ khi biết Tần Mặc trọng sinh.

Thật lòng mà nói cô không muốn mọi chuyện đi xa thế này.

Nếu Tần Mặc không trọng sinh thì thật tốt.

Dù sao trong mắt cô Tần Mặc ở phần một chính là một chính nhân quân tử, một người vui vẻ tốt bụng và chắc chắn sẽ không làm hại đến Kiều Khả.

Nếu như vậy, thì cô cũng có thể thành tâm tác hợp cho hai ngươi một lần nữa.

Và tất nhiên cô cũng không mong tương lai sau này sẽ xảy ra như phần hai.

Bởi chính cái phần hai đó đã phá hủy tất nhảy tam quan của cô, chính nó đã khiến cô phải nhìn lại góc tối của một con người.

Thật thật giả giả, thật sự rất khó phân biệt, lòng người mấy ai tin rằng lại có thể thay đổi lớn như vậy.

Đôi lúc cô nghĩ rằng sự ngọt ngào ở phần một chính là giả, đau khổ ở phần hai mới chính là thật.

Trong cuộc sống này ai cũng mong điều ngọt ngào đến với mình nhưng chính bản thân họ lại không biết rằng sự ngọt ngào đó chỉ trong chốc lát.

Một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

Cô của trước khi biết chuyện thì cũng chỉ mong cứu vớt số mệnh của mình và Sở Thiên Vũ mà thôi.

Rồi sau đó sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, có thể tự do làm những gì cô muốn.

Giờ thì hay rồi.

Cứu vớt được hay không còn chưa biết.

Lại còn dính vào chuyện của nam nữ chính, dù rằng biết trước một khi đã dính vào thì rất khó mà thoát ra.

Bản thân cô cũng đã từng cân nhắc vài lần, cũng đã từng mặc niệm bản thân nên tránh xa.

Nhưng chỉ vì một lúc mủi lòng mà cô liền trở thành bạn của nữ chính.

Đơn giản mà nói nếu như bạn là một độc giả xuyên vào chính bộ truyện mà mình yêu thích, vậy bản thân bạn muốn làm gì nhất hay nên nói là thay đổi điều gì.

Bản thân cô vì gặp chuyện nên mới xuyên không đến đây, đến cả chuyện muốn thay đổi cái gì cũng chưa từng nghĩ qua.

Cho đến khi gặp Diệp Linh.

Giống như một cơn gió nhẹ thổi vào tháng 9 vậy.

Rõ ràng chỉ lướt qua một chút nhưng lại khiến cô phải suy nghĩ đến rất nhiều.

Nếu số phận của một người được định sẵn trên một trang sách, mà khi quyển sách đã được thay tên.

Mà cái tên chính là gắn liền với tất cả trang sách, nó như nói hết tất nhảy những gì có trong sách vậy.

Cái tên rất quan trọng.

Vậy cái tên đã được thay đổi thì trang sách đó cũng nên được viết lại.

Cuộc đời của Diệp Linh bị chấm dứt ngay trước ngày tốt nghiệp.

Cũng như cô, chỉ khác là cô đã tốt nghiệp.

Khoảng cách cũng chỉ có một ngày.

Tuổi thanh xuân dừng lại ngay chốc lát cũng sẽ đi nhanh khi chúng ta còn chưa kịp ngẩn đầu nhìn.

Tất nhảy đều ghi tại dấu ấn tuổi 18.

Nó như là khởi đầu cũng như là kết thúc.

Sự mủi lòng của cô trong một lúc liền sẽ thay đổi cả cuộc đời của Diệp Linh.

Chính bởi cái khoảng khắc đó tất nhảy liền đã thay đổi.

Trang sách đã được viết lại.

Vận mệnh của mỗi người sẽ rẽ qua một hướng khác.

Chính bản thân cô cũng vậy.

Lúc này bỗng chuông điện thoại reo lên.

Một tin nhắn được gửi bởi Dương Niệm Tuyết.

[ Dương Niệm Tuyết : Ninh Ninh rảnh không ? Tối nay mình đi chơi đi.

]

[ Dương Niệm Tuyết : Ở khu H đang tổ chức một cuộc đua xe moto dành cho thanh thiếu niên.

Nghe đâu ông chủ ở đó khá thoáng.

Cho phép các học sinh cấp 3 được đua xe moto.

]

[ Dương Niệm Tuyết : Đều được đảm bảo an ninh hết rồi.

Hẳn cũng không xảy ra chuyện gì đâu.

Với lại chúng ta chỉ đến xem thôi.

Liền không có nguy hiểm gì.

]

[ Dương Niệm Tuyết : Ninh Ninh, đi cùng mình nha! ]

Nhìn thấy những dòng tin nhắn này lòng cô không khỏi hò reo vui mừng.

Cô còn chưa biết nên lấy cái cớ gì để ra ngoài.

Mà dù có được đi thì cũng khó lòng được đi một mình, thế nào cũng sẽ có vệ sĩ đi theo.

Chưa kể nếu bị ba mẹ biết cô đi xem mấy cái trò chơi vận động mạo hiểm đó, thể nào cũng bị bắt về nhà.

Vậy mà giờ liền có một cái cớ rồi.

Dương Niệm Tuyết quả nhiên là cứu tinh của cô.

Nhưng mà cô lại nghĩ đến Dương Niệm Tuyết đi đến đó có bị thay đổi cái gì không.

Dù sao trong nguyên tác cũng không hề nhắc đến.

Nếu có đi thì lại là điều hiển nhiên, còn nếu không thì lại là một biến số.

Biến số lại chồng chéo nhau chẳng khác nào là một quả bom nổ chậm.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Dù sao chính cô muốn đi.

Đi một mình hay đi cùng người khác cũng như vậy.

Đều đã thay đổi hết rồi.

[ Lâm Tố Ninh: Được, mình sẽ đi.

Nhưng mà cậu phải đến đón mình.

]

[ Dương Niệm Tuyết: Ok.

10 phút sau mình sẽ đến.

]

[ Dương Niệm Tuyết : Còn về phía ba mẹ cậu thì phải nói sao đây.

]

[ Lâm Tố Ninh : Mình còn tưởng cậu chuẩn bị xong lí do rồi mới rủ mình chứ ! ]

[ Dương Niệm Tuyết : Thì tại quên mất.

]

[ Lâm Tố Ninh : Cậu cứ đến đi.

Mình sẽ nói là đi uống trà sữa với cậu.

Đi với cậu ba mẹ mình sẽ không nói gì đâu.

]

[ Dương Niệm Tuyết : Wow.

Ninh Ninh, vậy mà cậu còn biết nói dối luôn kìa.

Lần đầu tiên luôn ấy.

]

[ Dương Niệm Tuyết : Tiểu thiên sứ của mình đâu rồi.

Không lẽ bị ăn mất rồi.

]

[ Lâm Tố Ninh : Không phải bị ăn mất.

Mà là bị cậu chiều cho hư đó.

Làm bạn với cậu nên mới thành ra như vậy nè.

Chịu trách nhiệm đi.

]

[ Dương Niệm Tuyết : I am sorry.

Tất cả là lỗi của mình.

Là mình làm ô nhiễm tâm hồn của tiểu thiên sứ mất rồi.

]

[ Lâm Tố Ninh : Còn ở đó nhiều lời gì nữa.

Cậu còn không mau đến thì khỏi đi.

]

[ Dương Niệm Tuyết : Biết rồi, mình đến liền mà.

Chờ chút.

]

Cô nhìn những dòng tin nhắn không khỏi mà thở dài.

Đi thì đi được rồi.

Nhưng chắc cô sẽ không bị nghi ngờ gì đâu.

Tuy nói Dương Niệm Tuyết là bạn thanh mai của nguyên thân nhưng đến ba mẹ của nguyên thân còn không nhận ra, thì hẳn Dương Niệm Tuyết cũng không nhận ra đi.

Trong lòng cô chỉ mong Dương Niệm Tuyết sẽ không nhận ra, chỉ cần như vậy thì cô vẫn có thể hưởng thụ cái tình cảm bạn bè này.

Ít nhất hiện giờ cô cũng đã coi Dương Niệm Tuyết là bạn.

Một người bạn cũng quan trọng không kém ở thế giới này.

Lúc Dương Niệm Tuyết đến đón cô thì đã là 19 giờ 34 phút.

Thật sự quá mất thời gian đi.

Đến nơi không biết còn chỗ để ngồi không nữa.

Cô có hỏi qua Dương Niệm Tuyết thì được đáp lại một câu trả lời vô cùng chắc chắn.

" Đừng lo, tất cả đều đã được chuẩn bị rồi.

Chúng ta chỉ việc đến thôi.

"

Nghe xong câu này cô không suy nghĩ nhiều.

Cho rằng Dương Niệm Tuyết đã cho người đặt chỗ sẵn.

Chỉ việc đến đó ngồi là được.

Nhưng hình như suy nghĩ của cô bị sai rồi.

Khi đến đó thì mọi thứ đã vỡ lẽ.

Không phải chỉ một mình cô và Dương Niệm Tuyết đi xem, mà có cả ba người nữa.

Cố Thanh Phong, Mộ Dung Thanh Huyền và cả Sở Thiên Vũ đều có mặt ở đây.

Thì ra là rủ cả nhóm đi chứ chẳng phải là đi cùng cô.

Sở Thiên Vũ nhìn thấy cô thì ngơ ngác một lúc sau cùng lại nhăn mày.

Giống như là không hề biết cô sẽ đến.

Trực tiếp cho Dương Niệm Tuyết một cái trừng mắt.