Một lúc sau Lâm Tố Ninh đã đến trước cửa lớp 10A2.

Cô mở cánh cửa phụ ra, nhìn một lượt người trong lớp không nói gì cúi đầu chào một cái.

Bước vô lớp học cô nhẹ nhàng kéo chiếc ghế cuối lớp dành cho cờ đỏ chấm điểm ra ngồi xuống.

Cô chỉ vừa mới ngồi xuống thôi thì đã có một bạn nữ bước đến tự giới thiệu bản thân tên Chương Ngọc Tú là cờ đỏ phụ trách ở lớp rồi mang sổ sinh hoạt và sổ đầu bài đến đặt ngay trước mặt cô.

Nói cô có vấn đề gì hãy trao đổi với cô ấy sau đó quay gót về chỗ ngồi của mình.

Cô mở cuốn sổ ra xem một lượt, tay trái chống cằm tay phải quay bút.

Ở vị trí nằm ngay cuối lớp nên cô có thể dễ dàng quan sát mọi thứ xung quanh.

Trong lớp im phăng phắc không một tiếng động, cử chỉ nghiêm túc lắng tai nghe nam sinh đứng trên bục giảng đọc sách.

Lớp 10A2 có thể nói chính là lớp chọn được coi trọng nhất khối 10 so ra không hề thua kém gì lớp 10A1.

Những người ở trong lớp này hầu như đều là học bá chuyên toán văn anh.

Đều là thiên tài nam sinh nữ sinh ưu tú, học lực thì đã tốt mà mặt còn đẹp nữa.

Mà nam sinh đứng trên bục giảng giọng nói hay thật, thanh thoát, nhẹ nhàng, trầm ổn lại còn có cảm xúc khi đọc nữa.

Người này mà đi diễn thuyết thì khối người mê.

Trong lúc cô đang trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, thì vẫn luôn có một ánh mắt theo dõi từng cử chỉ hành động của cô không rời.

Ánh mắt thanh lãnh, không lạnh, không nhạt, một chút cảm xúc cũng không hiện lên chỉ chăm chăm nhìn cô.

Đôi mắt theo dõi cô chính là của Tần Mặc, hắn vẫn luôn hoài nghi cô, một người đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Tần Mặc là một người trọng sinh, tuy không biết vì sao hắn có thể quay về quá khứ, nhưng hắn chắc chắn sẽ nắm chắc cơ hội này.

Hắn muốn lấy lại thứ mà hắn đã mất, không muốn mất đi bất cứ thứ gì nữa.

Đặc biệt là Kiều Khả người mà hắn yêu sâu đậm cũng là người hận hắn nhất.

Mà Lâm Tố Ninh chính là biến số không ngờ tới khi hắn trọng sinh quay trở lại.

Một người đáng lẽ sẽ không có bất cứ liên quan nào đến Kiều Khả hồi cấp 3 mà hiện tại hai người đã trở thành bạn.

Trong đầu hắn vẫn luôn có một suy nghĩ rằng nếu như hắn có thể trọng sinh lại.

Vậy người khác cũng có thể như hắn trọng sinh.

Mà Lâm Tố Ninh chính là người mà hắn nghi ngờ nhất, bởi cô là người khác hoàn toàn so với quá khứ mà hắn biết.

Nếu Lâm Tố Ninh cũng giống như hắn trọng sinh thì hắn tuyệt đối sẽ không để cô sống.

Dù sao cô với hắn chính là kẻ thù không đội trời chung với nhau.

Chính hắn là kẻ tàn nhẫn trà đạp lên Lâm gia khiến Lâm thị phá sản, cũng là hắn gián tiếp gây ra cái chết của Sở Thiên Vũ cùng cha mẹ cô.

Khiến cô chìm trong đau khổ không chịu được mà tự sát.

Nếu cô quay trở lại không phải sẽ chính là căm thù hắn muốn tự tay giết ch.ết hắn sao.

Nhưng đó cũng chỉ là giả định, bởi hắn vẫn chưa chắc chắn được cô có trọng sinh hay không.

Nếu là lúc trước dù là giả định hay là chắc chắn thì hắn cũng sẽ thẳng tay cho người giết cô.

Hắn là một người thà để giết nhầm cũng không bỏ sót.

Nhưng hắn của hiện tại không thể làm được điều đó.

Bởi cha hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Chỉ cần chút sai sót nhỏ thôi ông ấy tuyệt sẽ không để yên cho hắn.

Nghĩ đến đây tay Tần Mặc nắm chặt lại, khuôn mặt vẫn như cũ không hề lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ có đôi con ngươi trở nên lạnh hơn, sự tàn nhẫn cùng căm phẫn đều thể hiện trong đó.

Lâm Tố Ninh suy nghĩ một hồi liền nhận ra bản thân hình như quên mất điều gì đó.

Đang cố nhớ lại thì 3 hồi trống lại vang lên.

Khiến cô giật mình và cũng đã làm cho cô nhớ lại mục đích ban đầu của mình.

Sau khi nhớ lại cô liền đơ người tại chỗ, sắc mặt tối sầm trong lòng thầm tự trách.

Trời ơi ! Có cái chuyện là thăm dò thôi mà cũng quên thì có thể làm được gì nữa a! Lâm Tố Ninh sao mày có thể quên chứ !!

Thiên thần trong cô nói: bình tĩnh nào, thời gian còn dài thăm dò lúc nào chả được.

Chúng ta còn 4 ngày nữa mà !

Ác quỷ trong cô nói : có mỗi chuyện đó thôi mà cũng không làm được, thì có thể làm gì nữa chứ.

Cô đúng là vô trách nhiệm mà.

Miệng nói thăm dò tìm hiểu, vậy mà lại ngơ ngẩn ngắm trai không biết trời đất gì ! Chậc chậc.

Thiên thần nói : cô đừng nghe ác quỷ nói.

Chúng ta vẫn còn thời gian.

Với lại trong một lúc cũng không thể tìm hiểu được.

Cứ từ từ bình tĩnh.

Ác quỷ nói : từ từ là đến lúc nào ? Vô trách nhiệm thì nói vô trách nhiệm đi.

Biện giải cái gì chứ !

Thiên thần :...

Lâm Tố Ninh đứng dậy, sắc mặt đạm bạc mất hồn như dẫm phải phân chó, thất thểu mà đi về lớp.

Trên đường đi cô liền thở dài không biết bao nhiêu lần.