Nhóm đồ điện dẫn nhóm đồ uống đến thủy gian dùng trà.

Tuyết Bích và Khả Nhạc đều có chút không rõ tình huống, nhưng mà các nàng phải học tập chủ tử nhà mình, cố gắng bảo trì bình tĩnh.

Thục phi là một người như thế nào? Dù cho trong lòng nàng đang giống như một chú Husky điên cuồng, trên mặt nàng cũng có thể mỉm cười, giống như chuyện gì đều ở trong dự liệu của nàng. Theo cách nói của Cung Khuynh, cái này gọi là ra vẻ; nhưng trong mắt Tuyết Bích và Khả Nhạc, cái này gọi là phong độ!

Tuyết Bích lập tức đem khay bành trong ngực để xuống bàn, cười tiếp đón nói: "Mọi người cùng nhau ăn a!"

Bình Quả và Huệ Phổ kỳ thật cũng không biết gì hơn Tuyết Bích và Khả Nhạc. Các nàng đi theo Cung Khuynh nhiều năm, vậy mà cho đến giờ cũng không biết chủ tử nhà mình có giao tình với Thục phi. Nếu là giao tình cũng thôi đi, nhưng cố tình Thục phi còn có thể nói ra tên của bốn cung nữ bên cạnh Cung Khuynh. Xem ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thục phi, dường như Bình Quả, Huệ Phổ, Tác Ni, Đông Chi cùng với những người không được Cung Khuynh chọn dùng là Tam Tinh, Liên Tưởng, hình như là một bộ!

Nhưng là, sao có thể là một bộ chứ? Bình Quả làm thị nữ của Cung Khuynh, căn bản cũng không biết những cái tên này giống nhau ở chỗ nào a!

Thục phi lại biết rõ.

Ý nghĩa này, quan hệ của Thục phi và Cung Hoàng hậu còn muốn thân mật hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của các nàng! Các nàng có chung bí mật!

Bình Quả và Huệ Phổ liếc nhau, đều quyết định phải giữ gìn mối quan hệ với Đại cung nữ của Thục phi. Nếu như các chủ tử nhất định là cùng hài hòa tồn tại, như vậy các nàng thân là trợ lực củachủ tử, đương nhiên cũng phải nghĩ biện pháp giữ gìn mối quan hệ cùng các thị nữ của Thục phi. Vì vậy Bình Quả lấy ra lá xuân trà mới.

Đợi khi pha tốt một bình trà, bốn người liền định ngồi xuống nói chuyện phiếm. Nhưng các nàng vẫn còn có chút cẩn trọng, bầu không khí cũng không có trở nên thoải mái hơn.

... Trò chuyện cái gì thì tốt đây?

Tuyết Bích cười nói: "Hai vị tỷ tỷ không hổ là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương, tay nghề pha trà quả thật là tốt hơn ta nhiều. Không dối gạt các ngươi, ta nha, là một người cẩu thả, cũng chính là Thục phi nương nương thiện tâm, mới giữ ta lại hầu hạ nàng." Nàng tuyệt đối là nói lời chứa đầy hàm ý, bên ngoài xem ra là đang tự hạ thấp mình, nhưng thật ra là đang cường điệu nhân phẩm của Thục phi. Tuyết Bích trung thành và tận tâm đang dùng phương thức này giúp đỡ Tô Vân Chỉ lôi kéo nhân tâm.

Lời nói này dường như mở ra mạch suy nghĩ của Tuyết Bích, bắt đầu đề cao Tô Vân Chỉ, Tuyết Bích hưng trí bừng bừng mà khoa trương chủ tử nhà mình. Tổng kết nội dung nàng nói, trên cơ bản chính là chủ tử nhà ta tốt chủ tử nhà ta giỏi chủ tử nhà ta đẹp như họa, tất cả mọi người đều yêu chủ tử nhà ta *chớp chớp nháy*!

Khả Nhạc bưng lấy chén trà, thỉnh thoảng mà "Ân" một hai tiếng.

Tuyết Bích là người có sở trường nói chuyện phiếm. Tính tình của nàng có chút liều lĩnh, trong nội cung này cũng không thấy nhiều. Người như nàng lẽ ra không thích hợp hầu hạ bên cạnh quý nhân, lúc trước khi Tô Vân Chỉ chọn lựa Đại cung nữ, Tô Quý Thái phi nguyên bản cũng không có nghĩ đến Tuyết Bích, là Tô Vân Chỉ tự mình lựa chọn Tuyết Bích.

Theo Tô Vân Chỉ, bên cạnh nàng có một Cung Khuynh mặt than băng sơn là đủ rồi, những người còn lại tốt nhất đều có tính cách vui tươi trong sáng! Nàng quả nhiên vẫn là càng ưa thích người đáng yêu hoạt bát giống như Tuyết Bích, loại người hoàn toàn khác biệt so với Cung Khuynh, từng điểm từng điểm đều không thích Cung Khuynh a! ╭(╯^╰)╮

Không sai, cho dù là chọn cung nữ, trong lòng Tô Vân Chỉ cũng nhịn không được chê bai Cung Khuynh một chút. Ai kêu các nàng là oan gia chứ?

Bình Quả và Huệ Phổ cũng là lần đầu tiên gặp được một cô nương có thể nói nhiều như Tuyết Bích vậy, các nàng cũng đều không thể nói xen vào một câu nào.

Tuyết Bích đem Tô Vân Chỉ khen hết một lượt, hận không thể khoe khoang mỗi một sợi tóc của Tô Vân Chỉ đều hiện ra thánh quang, nàng vẫn chưa thỏa mãn nói: "Ai nha, bất tri bất giác ta dĩ nhiên cũng có thể nói nhiều như vậy... Tóm lại nương nương của chúng ta vô cùng khoan dung. Các ngươi cảm thấy như thế nào?"

Bình Quả lặng yên rót thêm một chút trà nóng cho Tuyết Bích.

Tuyết Bích cúi đầu nhìn chén trà, thấy nước trà thấu triệt trong sáng, cười nói: "Tỷ tỷ có ý là... Nương nương của chúng ta tâm tư đơn thuần, giống như nước trà này sao?" Trong lòng nàng phi thường đắc ý, cảm thấy công sức vừa rồi của mình đều không có uổng phí, này không phải là đang lôi kéo cung nữ bên cạnh Hoàng hậu sao?

"Không, ta chẳng qua là cảm thấy ngươi nói quá nhiều, khẳng định là khát nước rồi." Bình Quả mặt tròn bình tĩnh nói.

Tuyết Bích:...

Không lâu sau, Tác Ni cũng lộ mặt.

Bất quá, Tác Ni trông coi điều hành hoạt động trong Chiêu Dương điện, nàng là người am hiểu cân nhắc nhân tâm nhất trong bốn Đại cung nữ kia. Hiện tại trong Chiêu Dương điện tai mắt quá nhiều, nàng phải quan sát chặc chẽ khắp các nơi, bởi vậy loay hoay đến chân không chạm đất, chỉ cùng Tuyết Bích, Khả Nhạc kiến lễ, liền vội vàng đi rồi.

Tác Ni vẫn là thay mặt Đông Chi giải thích một chút, nói: "Lẽ ra, nàng cũng nên đi ra gặp mặt nhị vị một lần, chẳng qua là những ngày này nàng quá mệt nỏi rồi, hơn nữa... Có lẽ là vừa mới tiến cung còn có chút không hợp phong thổ, khí sắc không tốt, Hoàng hậu nương nương liền làm chủ cho nàng nghỉ ngơi rồi."

Tuyết Bích và Khả Nhạc đối với chuyện này tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao, các nàng đã nhận thức ba vị Đại cung nữ, hơn nữa cũng đã có một phen hữu hảo nói chuyện với nhau, coi như là hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử. Bất quá, tâm tư của Khả Nhạc luôn kín đáo hơn một chút so với Tuyết Bích, tuy nói Tác Ni đưa ra lý do hợp tình hợp lý, chỉ là nàng vẫn nhớ kỹ chuyện Đông Chi chưa từng lộ diện, định rằng đợi khi các nàng trở lại Hoa Dương cung, liền sẽ đem chuyện nhỏ này nói cho chủ tử nhà mình.

Trái với bầu không khí hữu hảo của những người tâm phúc của hai bên, bầu không khí giữa các chủ tử lại bắt đầu giương nỏ lên tên rồi.

Tô Vân Chỉ nhìn một chồng giấy trong tay Cung Khuynh, nhướng mày, nói: "Đừng nói với ta đây là..."

Cung Khuynh không nhanh không chậm nói: "Diễn xuất phải diễn cho tròn vai, ta đã nói là để ngươi tới sao chép kinh Phật, ngươi cũng nên chép một chút a? Đây là giấy Hưng Hoài tốt nhất, bút cũng tốt, mực cũng là tốt, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thân phận Thục phi của ngươi." Giấy Hưng Hoài là loại giấy tốt ngàn vàng khó cầu.

"Ngươi nói ta chép? Ha ha, nếu là nhiệm vụ do ngươi bố trí, sao chính ngươi không chép a?" Tô Vân Chỉ mới không muốn làm những chuyện này. Nàng đến Chiêu Dương điện, là tới xem ăn cái gì, thuận tiện lại đến nhìn nhìn chê cười Cung Khuynh, tóm lại nàng là đến hưởng phúc, tuyệt đối không phải đến chịu tội.

Cung Khuynh bình tĩnh nói: "Vị Hoàng thượng kia của chúng ta vẫn đang chờ ngươi sinh nhi tử cho hắn. Ngươi không chép? Thật tâm ngươi đối với Hoàng thượng ở đâu chứ?"

Đây cũng là uy hiếp!

Tô Vân Chỉ mặt đen lại: "Ngươi dám làm một, ta liền làm đến mười lăm. Ngươi nói, nếu như bây giờ ta trực tiếp té xỉu ở nơi này của ngươi, ngươi đoán tiếp theo Hoàng đế sẽ làm cái gì? Tóm lại làm người không nên quá phận. Chuyện kinh Phật vốn chính là ngươi gây ra, hiện tại đương nhiên là do ngươi giải quyết."

Kỳ thật, dù muốn để cho Tô Vân Chỉ đi sao chép kinh Phật, vậy cũng không có gì. Nàng xuyên qua mấy năm nay, bởi vì chịu khổ được, viết bút lông cũng đã sớm luyện khá lắm rồi, một tay thư pháp kia càng là được chân truyền từ Tô Quý Thái phi. Nhưng là, nàng cố ý không muốn thuận theo ý tứ của Cung Khuynh.

Các nàng giống như là hai đứa nhỏ không thiếu đồ ăn vặt, hiển nhiên cũng không quá thích ăn Socola, bình thường cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ là không muốn cho đối phương chiếm tiện nghi, hiện tại bắt đầu liều mạng tranh nhau Socola. Loại hành vi này nói trắng ra là phi thường ngây thơ.

Cung Khuynh dùng nĩa bạc ghim lấy một miếng đào tẩm mật đường, nói: "Nếu như ngươi dám ngất xỉu, ta đây liền dám làm hô hấp nhân tạo cho ngươi. Ngươi có muốn thử một lần không?" Nàng biết rõ Tô Vân Chỉ căm ghét chính mình nhất, cho nên cố ý nói lời này để làm Tô Vân Chỉ ghê tởm.

Vài giây sau, sắc mặt Tô Vân Chỉ nổ đỏ, thở hổn hển mà nói: "Ngươi... Ngươi có gan liền làm a."

Lại phát cáu rồi... Mặt Cung Khuynh không thay đổi cầm miếng đào đưa vào trong miệng.

Ah, quá ngọt rồi.

Cung Khuynh buông cái nĩa xuống, nàng quả nhiên vẫn là ưa thích ăn đào tươi a, tươi ngon ngọt dịu, không làm người ta cảm thấy ngấy. Cũng chỉ có người cực kỳ sợ chua giống như Tô Vân Chỉ, mới có thể ăn loại đào tẩm mật đường này. Quả nhiên là khẩu vị của tiểu hài tử, người cũng là tính khí của tiểu hài tử.

Thấy Cung Khuynh trầm mặc, Tô Vân Chỉ càng dũng cảm: "Đến a! Cùng sáp lá cà a!" Không phải là hô hấp nhân tạo sao? Ai sợ ai a?

Hai người đang hăng say làm loạn, thái giám tổng quản Thường Hữu Phúc bên cạnh Kiền Khánh đế đến Chiêu Dương điện truyền lời.

Ban đẩu Thường Hữu Phúc là thái giám bên cạnh Cao Tông, sau khi sinh Kiền Khánh đế, mới bị Cao Tông điều đến hầu hạ bên cạnh Kiền Khánh đế. Nói một cách không cung kính thì, Thường Hữu Phúc tuy là hoạn quan, nhưng Tô Vân Chỉ cũng rất rõ ràng, Kiền Khánh đế từ nhỏ không có cha mẹ ruột thường xuyên bên cạnh chính là được Thường Hữu Phúc một tay nuôi lớn, kỳ thật trong lòng đối với Thường Hữu Phúc tồn tại một chút tình cảm quấn quýt. Bởi vậy, Tô Vân Chỉ cho đến giờ cũng không dám xem thường vị Ngự tiền đại thái giám này.

Bất quá, Tô Vân Chỉ không có ý định nhắc nhở Cung Khuynh về chuyện này. Là một người hiện đại xuyên qua, Cung Khuynh vốn sẽ không xem thường những người như thái giám. Đương nhiên, Tô Vân Chỉ tìm lý do cho mình là, nàng chính là không nhắc nhở Cung Khuynh, đề cho người nào đó bị thiệt thòi một chút cũng tốt!

Cung Khuynh sửa sang lại quần áo một chút, đi ra trước điện tiếp kiến Thường Hữu Phúc. Mà Tô Vân Chỉ tiếp tục đợi ở trong Thiên điện.

Tô Vân Chỉ cũng không thèm nhìn những thứ giấy Hưng Hoài kia lấy một lần. Một mình nàng ở trong Thiên điện đi lại vài vòng, cẩn thận thưởng thức tượng Phật, lại lần nữa trở về ngồi trên ghế dựa. Nàng dùng cái nĩa ghim một miếng đào, rất nhanh cũng ăn gần hết rồi. Ngoại trừ đào, trên bàn còn lại mấy loại thức ăn khác nữa, cũng đều rất phù hợp với khẩu vị của Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ ăn đến cảm thấy mỹ mãn. Không nghĩ tới đầu bếp ở Chiêu Dương điện còn rất có trình độ nha. Đám người trong bếp thật có lòng a!

Đầu bếp cẩn thận từng li từng tí mà xin chỉ thị của Tác Ni: "Cô cô thiện tâm, xin hảo hảo chỉ bảo tiểu nhân. Tiểu nhân không dám tùy tiện tìm hiểu chuyện của quý nhân, chỉ là muốn biết rõ khẩu vị của quý nhân. Có phải muốn đem thanh đạm đổi thành vị ngọt hay không? Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương thích ăn ngọt?"

Tác Ni ra vẻ một bộ dáng tươi cười giúp mọi người làm điều tốt, nói: "Mấy ngày nay ngươi làm cũng khá lắm, nương nương hiểu được dụng tâm của ngươi, cố ý lệnh ta đến thưởng cho ngươi. Đồ ăn thường ngày vẫn là dùng thanh đạm làm chủ, chỉ là chút điểm tâm và trái cây, các ngươi phải chú ý nhiều hơn, hương vị nhất định phải ngọt một chút."

Đầu bếp trong nội tâm nghi hoặc, khi dùng cơm thích ănthanh đạm, khi dùng điểm tâm lại thích ăn ngọt, khẩu vị của Hoàng hậu nươngnương thật là kỳ quái a. Bất quá hắn không dám nói bừa chuyện của quý nhân, bởivậy dù cho trong lòng tồn tại nghi hoặc, cũng sẽ không hiện ra ở trên mặt, chỉcung kính đáp ứng lời nói của Tác Ni.