Thời gian đại hôn được định là khi vừa vào hạ, thời tiết hợp lòng người, hoa ở các nơi vừa dịp nở rộ.

Khâm Thiên Giám suy tính ra giờ lành là giờ dần, cũng chính là từ ba giờ đến năm giờ sáng. Tô Vân Chỉ cảm thấy khoảng thời gian này thật sự là rất đày đọa người ta, chỉ là ở thời đại này mọi người đều tin tưởng những thứ như vậy, vì vậy hôn lễ sẽ được cử hành trong khoảng thời gian đó. Trong lòng Tô Vân Chỉ vô cùng đồng tình chuyện Cung Khuynh bị ép buộc.

Trong số những nữ nhân trong cấm cung, sung sướng khi người gặp họa phỏng chừng chỉ có một mình Tô Vân Chỉ, những người khác cũng không cảm thấy Hoàng hậu tương lai đáng thương.

Các nàng hâm mộ còn không kịp a.

Tuy rằng cuối cùng xác định quy cách đại hôn so với phương án đề cử ban đầu của Lễ bộ quan viên thấp hơn một chút, chỉ là dù sao một trong những nhân vật chính là Hoàng đế, phô trương vẫn là tương đối lớn. Một ngày trước khi đại hôn, đèn lồng cùng dây lụa màu đỏ đã được treo khắp hoàng cung, thậm chí là toàn bộ hoàng thành đều nhiễm một màu đỏ diễm lệ.

Màu đỏ là màu sắc chỉ chính thê mới có thể mặc.

Cung nhân trong Hoa Dương cung đều cẩn thận hầu hạ, e sợ Tô Vân Chỉ nhìn thấy cả mảng lớn màu đỏ kia sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Tô Vân Chỉ vốn sẽ không lộ diện ở trước mặt người khác, cả ngày đều khóa mình ở nội điện. Mọi người cảm thấy Tô Vân Chỉ là tức giận đến tột độ rồi, nhưng kỳ thật Tô Vân Chỉ là đang kích động. Nàng chỉ chừa lại hai vị Đại cung nữ là Khả Nhạc và Tuyết Bích ở bên cạnh hầu hạ, hai vị này đều là người trong Tĩnh An cung được Tô Quý Thái phi dạy dỗ ra, toàn bộ Hoa Dương cung chỉ có hai người các nàng hiểu được, biết rõ Tô Vân Chỉ căn bản cũng không có xem Hoàng thượng là quá quan trọng.

Tô Vân Chỉ đi qua đi lại, đôi mắt lóe sáng kinh người.

Khả Nhạc và Tuyết Bích tuy rằng so với người bình thường biết được nhiều hơn một chút, nhưng các nàng vẫn là không rõ Tô Vân Chỉ đang hưng phấn cái gì.

Đúng vậy a, các nàng làm sao có thể hiểu được vì sao Tô Vân Chỉ kích động chứ? Các nàng làm sao có thể hiểu được cái loại kích động bởi vì sắp gặp được kỳ phùng địch thủ chứ? Tô Vân Chỉ thật sự là không thể chờ đợi được muốn gặp Cung Khuynh rồi, nàng chán ghét sự cao cao tại thượng của người kia, nhưng cũng luôn hoài niệm sự cao cao tại thượng của người kia.

Dù cho Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh cho tới bây giờ cung không phải là bằng hữu, nhưng mà Tô Vân Chỉ cũng không cho phép bất luận kẻ nào khinh thường Cung Khuynh.

Đây chính là Cung Khuynh a!

Nếu như bỏ qua mối quan hệ giữa hai người, một thân khí tràng vô hình có thể giết chết người tỏa ra từ trên người Cung Khuynh kia, thập phần phù hợp nhân sinh mỹ học của Tô Vân Chỉ.

Bởi vì phần chờ mong này, tâm Tô Vân Chỉ một khắc đều không an tĩnh được.

Đợi đến khi bữa tối được mang lên, Tô Vân Chỉ cũng không ăn bao nhiêu, đã cho người dọn lui xuống rồi.

Trong nội cung không tồn tại bí mật. Đồ ăn là như thế nào tiến vào Hoa Dương cung, lại là như thế nào ra khỏi Hoa Dương cung, đều bị người tinh ý nhìn ra. Bọn họ tự nhiên cho rằng Tô Vân Chỉ là giận dỗi mới không thèm ăn cơm. Những người này một mặt thì xem thường Tô Vân Chỉ hẹp hòi, bởi vì nàng tu dưỡng tình tình không tới nơi tới chốn, một mặt khác thì càng mong đợi một màn "Chiến tranh" sắp diễn ra giữa Hoàng hậu cùng sủng phi.

Cung Khuynh thân là Hoàng hậu sẽ vào ở trong Chiêu Dương điện.

Trong ba ngày đại hôn, Kiền Khánh đế đều dựa theo sắp xếp nghỉ ngơi ở Chiêu Dương điện.

Sáng sớm ngày thứ ba, chúng phi tần tần mới được phép vào thỉnh an Hoàng hậu. Bởi vì đây là lần đẩu tiên thỉnh an, các nàng còn phải dâng trà cho Hoàng hậu.

Thỉnh an là quy tắc, dâng trà cũng là quy tắc. Bởi vậy Đức phi, Hiền phi mặc dù trong lòng không nhất định là kính trọng Hoàng hậu, cũng đã sớm đứng chờ ở bên ngoài Chiêu Dương điện, làm ra tư thái cung kính mà đến. Đám người được phong hào tiểu phi tần ở phía dưới tự nhiên cũng không dám làm bộ làm tịch, bởi vậy sáng sớm đều tề tụ đầy đủ.

Chẳng qua là, trong những người này cũng không có Tô Vân Chỉ.

Đức phi hơi hơi mỉm cười một chút, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó tiếu ngữ doanh doanh mà nói với Hiền phi: "Hiền muội muội không ngại đoán xem, hôm nay trong Hoa Dương cung...Có phải nên mời Thái y rồi hay không?" Nàng tuy rằng không hợp với Hiền phi, chỉ là khi những sự tình có liên quan đến Tô Vân Chỉ, hai người có thể tạm thời kết làm đồng minh.

Hiền phi bình tĩnh nói: "Thục phi muội muội thân thể mảnh mai, gần đây lại có chút nuốt không trôi, xác thực cần Thái y viện chú ý nhiều một chút."

Hai người rất ăn ý nhìn nhau cười cười.

Các nàng đều cho rằng Tô Vân Chỉ sẽ mượn cớ bị ốm không đến thỉnh an. Mà bởi vì xác định như vậy, các nàng thậm chí đều có chút xem thường Tô Vân Chỉ.

Người thông minh đều rất rõ ràng, kỳ thật Đức phi cùng Hiền phi đều có dã tâm mưu đồ đoạt quyền Hậu vị, không chỉ là chính bản thân các nàng có loại dã tâm này, mà càng là gia tộc phía sau các nàng truyền thụ cho các nàng. Nhưng mà, các nàng sẽ không hành xử tùy tiện, trước khi không có thăm dò rõ ràng tính tình của Cung Hoàng hậu, các nàng là sẽ không dễ dàng xuất thủ. Vì vậy, theo ý các nàng, loại người ỷ sủng mà kiêu cả gan làm loạn như Tô Vân Chỉ quả thực là ngu xuẩn đến cực điểm!

Đương nhiên, kỳ thật hiện tại Đức phi cùng Hiền phi cũng đã không để ý tới việc cười nhạo Tô Vân Chỉ, các nàng tò mò nhất chính là, đối mặt với loại hành vi vô lễ này của Tô Vân Chỉ, vị Cung Hoàng hậu vừa mới vào Chiêu Dương điện này sẽ có ứng đối thú vị gì đây?

Nếu Cung Hoàng hậu ứng đối không làm nàng mất thể diện...

Đức phi cùng Hiền phi đều hiểu, chỉ cần Hoàng hậu nhất thời không thể khống chế cục diện, các nàng sẽ khiến cho Hoàng hậu mãi mãi cũng không thể khống chế được cục diện.

Trong nội cung làm chuyện gì đều phải đúng giờ, thức dậy có thời gian thức dậy, ngủ có thời gian ngủ, ăn cơm cũng có thời gian ăn cơm, thỉnh an tự nhiên cũng có thời gian thỉnh an. Thời gian vừa đến, không sớm một phần, cũng không chậm một phần, cửa chính Chiêu Dương điện liền từ từ mở ra. Các cung nữ lặng im đứng ở hai bên.

Bởi vì là lần đầu tiên thỉnh an, trừ phi Hoàng thượng đặc biệt không thích Hoàng hậu, ngay cả giả vờ giữ thể diện cũng không muốn, nếu không hắn cũng sẽ ở đây.

Các vị phi tần vừa mới hành lễ, chỉ nghe thấy một hồi tiếng cười từ ngoài điện truyền đến: "Ân, là bổn cung tới trễ sao? Hay là các vị tỷ tỷ muội muội đến sớm rồi?" Tô Vân Chỉ mặc trang phục lộng lẫy nghịch ánh sáng chầm chậm đi đến. Khí sắc của nàng vô cùng tốt, tư thái cũng rất cao, vui sướng đến kinh tâm động phách.

Đức phi cùng Hiền phi âm thầm trao đổi một cái ánh mắt.

Kiền Khánh đế ngồi ở vị trí đầu. Hoàng hậu mặc trang phục chính thức ngồi ở bên cạnh hắn. Từ đầu đến cuối, trên mặt Cung Khuynh đều không có biểu lộ gì.

Không có người nào thích hợp làm Hoàng hậu hơn Cung Khuynh rồi. Nàng cực kỳ xinh đẹp, chỉ là một thân khí thế của nàng đã áp đi vẻ đẹp của nàng. Khi ngươi vừa mới nhìn không dời mắt bởi vì vẻ đẹp của nàng, thân thể của ngươi đã tự động vì nàng mà cúi đầu. Bởi vì, đó là Hoàng hậu, đó là sự tồn tại không thể để cho người ta mạo phạm.

Gặp được Thục phi, Kiền Khánh đế tựa hồ thật cao hứng, cười nói: "Ái phi tới không muộn, tự nhiên là các nàng đến sớm rồi."

Trong lúc nhất thời, Đức phi, Hiền phi ngay cả nhưng tiểu phi tần trong lòng đều có chút chua, Thục phi quả nhiên được Thánh sủng hậu đãi, thật sự hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong lòng thánh thượng. Nhưng trong suốt khoảng thời gian trò chuyện Cung Hoàng hậu lại không nói một lời, chẳng lẽ từ khi vừa bắt đầu Hoàng hậu đã liền muốn né tránh sao?

Hoàng thượng lại quan tâm một chút thân thể của Thục phi. Thục phi nhẹ ho khan vài tiếng, chỉ nói gần đây quả thật có chút không khỏe.

Trong lúc Kiền Khánh đế nói chuyện, theo quy tắc mọi người cũng không dám ngẩng đầu nhìn, vì vậy chỉ có thể dùng lỗ tai lắng nghe Hoàng thượng cùng Thục phi nói chuyện với nhau, tác động qua lại.

Hoàng hậu thủy chung không nói một lời.

"Được rồi, trước hết thỉnh an a." Kiền Khánh đế nói.

Vì vậy, chúng phi tần tần theo thứ tự bưng trà thỉnh an, lại theo thứ tự nhập tọa. Khi đến lượt Tô Vân Chỉ, nàng dùng đôi tay xinh đẹp được bảo dưỡng như bạch ngọc nâng chung trà từ trong khay của cung nữ lên, đưa tới trước mặt Cung Khuynh, nói: "Nương nương, mời dùng trà." Nụ cười trên mặt nàng có chút khoa trương quá phận.

Mặt Cung Khuynh không đổi sắc, bưng trà lên chỉ để ở bên môi hơi nhấp một chút, liền dùng tư thái ưu nhã buông xuống, sau đó lại đưa qua một ít lễ vật. Thái độ của nàng đối với Tô Vân Chỉ, cùng thái độ của nàng đối Đức phi, Hiền phi cũng không khác biệt gì, cũng không có làm khó Tô Vân Chỉ một phần, cũng không có khinh thường Tô Vân Chỉ một phần.

Trong lòng Tô Vân Chỉ bỗng nhiên dâng lên một đám lửa, giống như là khống chế không nổi tâm tình của mình vậy.

Nàng quả nhiên ghét nhất Cung Khuynh! Nàng quả nhiên ghét nhất bộ dạng vô cảm này của Cung Khuynh!

Vì vậy, Tô Vân Chỉ trực tiếp biểu lộ ra khiêu khích đối với Cung Khuynh. Vẻ mặt của Cung Khuynh vẫn không có một chút biến hóa.

Đức phi cùng Hiền phi đều có chút thất vọng. Các nàng muốn xem tuồng chẳng lẽ là xem không được rồi? Hoàng hậu là rất biết cách chịu đựng, hay là quá nhu nhược đây?

Dâng trà xong, đến lượt Hoàng hậu nên phát biểu rồi.

Hoàng hậu rất đẹp. Điểm này là không thể nghi ngờ. Dù cho trong cung này sẽ không có người xấu xí, Hoàng hậu vẫn xinh đẹp đến khiến cho rất chúng phi tần tử phải tự ti mặc cảm. Thục phi cũng rất đẹp, chỉ là Thục phi xinh đẹp có phong tình, Hoàng hậu lại xinh đẹp có tư thái. Nàng ngồi ở chỗ kia, không giống phàm nhân, lại giống như Cửu Thiên Huyền Nữ.

Thanh âm của Cung Khuynh cũng là lạnh. Trước tiên nàng nói vài câu khách sáo, sau đó nói tiếp: "... Mong rằng chư vị có thể tuân thủ nghiêm ngặt cung quy. Nói lý lẽ, người mang bệnh nên tránh tiếp xúc cùng Thánh nhan, để tránh làm bẩn Thánh thể. Thục phi nếu là thân thể mang bệnh nhẹ, không bằng đóng cửa cung, hảo hảo nghỉ ngơi."

Khóe miệng Đức phi giương lên mỉm cười. Quả nhiên vẫn là nhịn không được, cái này là muốn đối đầu sao?

Tô Vân Chỉ khẽ nhướn chân mày.

Cung Khuynh cũng không nhìn nàng lấy một lần, hơi hơi nghiêng mặt, nói với Kiền Khánh đế: "Thánh thượng nghĩ sao? Bổn cung cũng là nghĩ cho thánh thượng."

Lời này khiến cho Kiền Khánh đế không thể tức giận được, dù sao Hoàng hậu đúng là đang quan tâm hắn a! Bất quá, hắn cũng không bỏ xuống Thục phi được, lại không nỡ khiến cho Thục phi đóng cung cấm chân, nên nói: "Ngươi vừa mới vào cung, không biết Thục phi chính là có chút yếu ớt! Nàng bất quá là suy nhược từ trong bụng mẹ."

Là suy nhược, vậy không phải bị bệnh; không phải bệnh, vậy dĩ nhiên là không cần cấm túc tĩnh dưỡng.

"Ân? Như thế thật là hợp tình hợp lý rồi." Cung Khuynh khẽ mở cặp môi đỏ mọng, không nhanh không chậm nói, "Thiên điện cung trong Chiêu Dương điện thờ Quan Âm, năm đó bởi vì Hiếu Thuần Hoàng hậu thành tâm, Quan Âm hiển linh, lúc này mới có vĩnh khang thịnh thế. Hoàng thượng, thần thiếp có một đề nghị này."

Hiếu Thuần Hoàng hậu là Hoàng hậu của Cao Tổ, năm đó nàng đã lâu mà không có thai, đau khổ cầu Phật, mới sinh ra Thánh Tổ, mà Thánh Tổ la người mở ra vĩnh khang thịnh thế.

Thánh Tổ là tổ phụ của Kiền Khánh đế, Kiền Khánh đế đặc biệt tôn sùng vị Hoàng đế kiên cường độc đoạn thiết huyết này.

Kiền Khánh đế tỏ ý để Hoàng hậu tiếp tục nói.

Cung Khuynh lúc này mới buông một ánh mắt nhìn Tô Vân Chỉ, nói: "Hoàng thượng, nếu Thục phi có tâm, không bằng để cho nàng ngày ngày đến trước Phật chép kinh, thành tâm cầu Bồ Tát. Như thế, Thục phi cũng có thể vì chính mình tích phúc, sớm chút dưỡng tốt thân thể, giảm đi suy nhược, vì Hoàng thượng khai chi tán diệp."

Những lời này nói ra rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một tầng ý cứng rắn.

Tuy nói là vì nghĩ cho Thục phi, chỉ là người thông minh cũng hiểu được, kỳ thật Hoàng hậu bất quá là muốn phạt Thục phi quỳ ở trong Thiên điện chép kinh mà thôi.

Hiền phi theo bản năng mà xoa nhẹ chiếc khăn trong tay. Người trong nội cung đều biết rõ, thân thể Thục phi mảnh mai, mà Chiêu Dương điện chính là đại bản doanh của Hoàng hậu, ai mà biết được nàng sẽ đối phó Thục phi như thế nào? Này nhất quỳ nhị quỳ, trên danh nghĩa là cầu tử, chỉ sợ là muốn đem thân thể của Thục phi quỳ hỏng a!

Bất quá, Hiền phi nghĩ nghĩ, thủ đoạn của Hoàng hậu này quá mức trực lai trực vãng rồi, kỳ thật không đáng để lo lắng.

Kiền Khánh đế đối với Thục phi quả thật có vài phần thiệt tình, hắn chưa hẳn không biết giữa nữ nhân đang tranh đấu gay gắt, chẳng qua là hắn đối với một câu "Khai chi tán diệp" kia của Hoàng hậu cảm thấy hứng thú, nên nói: "Tốt, liền theo lời nói của Hoàng hậu, ban ngày để cho Thục phi thường đến trong nội cung của Hoàng hậu một chút, tượng Quan Âm được chạm từ bạch ngọc kia xác thực rất có Phật tính." Nói xong lời này, hắn liền vừa nhìn về phía Thục phi, nói: "Buổi tối trẫm lại tới thăm ngươi."

Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả nữ nhân đang ngồi bên cạnh Tô Vân Chỉ đều cảm thấy hâm mộ và ghen ghét.

Lời nói của Kiền Khánh đế để lộ ra hai ý tứ. Thứ nhất hắn đang mong đợi hài tử của hắn và Thục phi; thứ hai tối nay hắn muốn đến Hoa Dương cung!

Hoàng hậu nhìn như là đang "Trừng phạt" Thục phi, nhưng thực tế lại đem Hoàng thượng đẩy đi! Đức phi nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.

Tân hôn của Đế Hậu, nếu như Hoàng đế phi thường phi thường hài lòng Hoàng hậu, như vậy hắn có thể ở chỗ của Hoàng hậu nghỉ ngơi suốt cả một tháng. Nhưng mà, mặc dù Kiền Khánh đế chỉ ở trong Chiêu Dương điện nghỉ ngơi ba ngày, điều này cũng không thể xem như lãnh lạc Hoàng hậu. Mọi người cũng không thể bởi vậy mà nói Hoàng thượng ái thiếp diệt thê, bất kính với vợ cả.

Tô Vân Chỉ thẹn thùng đứng dậy tạ ơn. Cung Khuynh vẫn như cũ bảo trì mười phần bình tĩnh, một bộ dáng không để ý đến.