Chương 22

7 năm sau .

" Mami chờ con một chút " .

" Tiểu tử , mau nhanh còn không thì đừng hòng về nước gặp ông ngoại "

Lộ Khiết một thân váy trắng , mái tóc đen mượt được uốn lọn , chân mày đang nhíu lại nhìn tiểu bánh bao như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cô .

" Tại mami đi nhanh cơ mà , sao có thể trách con được ? "

" Con còn nhiều lời có tin mami bỏ con ngay tại sân bay không ? "

Lộ Khiết nhìn tiểu tử đang ở phía sau mình , chỉ mới có 6 tuổi thôi mà mồm mép quá lanh lợi , nhiều lần khiến cô tức đến khí huyết không thông , cô muốn tẩn cho nhóc con này một trận nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt lem luốc nước mắt lại không nỡ , đúng là cái gì quá thì không tốt .

" Mami nỡ bỏ một người đẹp trai như con sao ? Con nhìn là biết mani làm gì có dũng khí bỏ rơi con "

Dạ Thiên vừa đi theo phía sau cô , miệng vừa lép bép , khuôn mặt này giống Cố Duật y như đúc , chỉ là thằng nhỏ tới giờ vẫn chưa được gặp ba , từ khi sinh ra đến hiện tại thằng bé chỉ biết trong thế giới của nó chỉ có một mình Lộ Khiết mà thôi .

" Còn dám nhiều lời , có tin mami đánh mông không ? "

Lộ Khiết dừng bước , quay sang trừng mắt đứa con trai của mình , tại sao thằng bé nó lại nhiều lời đến như vậy chứ ? Cô thật sự muốn tăng song vì nó .

" Mami trong trường cô giáo dạy bạo lực gia đình rất đáng lên án "

Dạ Thiên khuôn mặt mếu máo thuật lại lời nói của cô giáo đã dạy cho cậu , đôi mắt đáng thương ngây ngô nhìn Lộ Khiết như muốn trực trào nước mắt , hai má phúng phính hồng hồng khiến cô nhìn thấy mà muốn yêu thương .

" Con dẹp cái bộ mặt đó đi "

Lộ Khiết cô biết , chỉ cần thằng bé bày ra bộ mặt đáng thương thì cô đã thua toàn tập rồi .

" 30 phút nữa , chuyến bay XXX sẽ cất cánh ... "

" Tiểu tử mau lên , trễ chuyến bay mami sẽ đánh mông con thật đó "

Lộ Khiết liếc nhìn Dạ Thiên rồi bước tiếp , mồm mép quá lợi hại khiến cô cũng khó đối phó , chỉ mới 6 tuổi đã như vậy lớn lên rồi ai có thể chịu đựng được đây ? .

_________________________________

Chuyến bay từ Pháp sang Trung Quốc rất thuận lợi , hành khách từ từ bước xuống sân bay , Lộ Khiết nắm tay Dạ Thiên đi ra khỏi sân bay , ánh mắt cô nhìn tứ phía .

Đã 7 năm rồi , nơi này vẫn như vậy , một chút thay đổi cũng không có , chỉ là nơi này cô không còn thấy hình bóng của anh nữa .

" Mami "

Dạ Thiên ngước đầu lên nhìn cô , thấy cô cứ đứng đờ người ra đó liền khó hiểu gọi tên . Cậu thật sự không hiểu mami suy nghĩ gì , khi còn ở bên Pháp , mami lúc nào cũng thẫn thờ nhất là khi đêm đến , thẫn thờ đến mức khó hiểu .

" Hả ? "

" Mami , muốn đứng đây đến ngày mai à , chân con muốn rớt đi luôn rồi , mami tính khi nào mới chịu đi tiếp đây "

Dạ Thiên mếu máo than trời than đất , ngồi trên máy bay lâu như vậy , thân thể đâu đâu cũng mệt mỏi , vậy mà mami cứ đứng im một chỗ như vậy , chắc cậu gãy chân mất .

" À , đi , chúng ta đi về nhà ông ngoại nào "

Lộ Khiết tỉnh táo lại , nắm tay Dạ Thiên ra ngoài bắt xe rời khỏi sân bay , thật ra trong lòng cô chưa thật sự muốn về đây , cô vẫn còn nhớ lời hứa năm xưa , chỉ cần rời khỏi anh mọi thứ sẽ yên ổn , cô sợ một khi cô trở về mọi chuyện liền lặp lại  , cô rất sợ .

Nhưng mà vì Thẩm phu nhân , Thẩm lão gia rất nhớ tiểu tử này , muốn gặp cháu ngoại một hai bắt cô dẫn tiểu tử về nước , cô đành chấp nhận trở về .

_____________________________

Tại Cố gia .

Người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ , ánh mắt vô hồn tuyệt vọng đến đáng thương , khuôn mặt hốc hác , thân thể gầy gò , tóc tai không được gọn gàng khiến quản gia nhìn vào mà thấy đau lòng .

" Thiếu gia , đến giờ ăn rồi "

Quản gia Thẩm , người mà kiếp trước đã giúp đỡ Lộ Khiết sau khi cô bị Cố Duật hành hạ .

Đổi lại tiếng nói của quản gia là cả khoảng không im lặng , Cố Duật vẫn như vậy , vẫn thẫn thờ một mực im lặng , trong tâm trí anh đâu đâu cũng chỉ có Lộ Khiết , mọi thứ xung quanh đối với anh cứ như vô nghĩa .

" Thiếu gia , cậu đã ngồi đây lâu rồi , chân chắc rất mỏi để tôi xoa bóp cho cậu "

Quản gia Thẩm đi bên cạnh Cố Duật , ngồi thẳng xuống , hai tay xoa bóp chân anh , ánh mắt đau buồn nhìn xuống chân anh .

7 năm trước , khi anh đi tìm Lộ Khiết không cẩn thận , xe đã lao thẳng vào cột điện , vì va chạm rất mạnh nên xe bị lật ngược lại , hai chân của anh bị kẹt trong xe , cả người anh chỉ toàn là máu .

Ông nội biết được tin liền ngất xỉu , không lâu sau đó Cố Duật tỉnh lại bác sĩ chỉ báo cho anh một tin rằng chân anh không thể đi lại được nữa , dù biết như vậy nhưng anh vẫn một mực im lặng , không la hét , không quậy phá đập nát đồ đạc như trong tưởng tượng của bác sĩ , anh chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn thẳng ra bầu trời .

Hóa ra cảm giác này không đau bằng trái tim anh , trái tim anh giống như vỡ ra từng mãnh vụn ,  anh đã từng nói khi cô biến mất , trái tim anh cũng chết đi , cả linh hồn cũng chết .

" Thiếu gia , tôi có đem đồ ăn lên cho cậu , cậu mau ăn còn giữ sức "

Sau khi bóp chân cho Cố Duật xong , quản gian đẩy chiếc xe lăn Cố Duật đang ngồi đi đến bàn ăn , vừa đẩy vừa nói , nhưng anh vẫn không có hành động nào tiếp theo , ánh mắt vẫn chính là không có sức sống .

" Thiếu gia , cậu tỉnh táo một chút có được không ? Cậu sống như vậy , Cố lão gia , Cố phu nhân trên trời liệu có an lòng không ? " .