Bốn bề không một tia sáng, đưa tay không thấy năm ngón đâu. Chu Dao bắt được tay Lạc Dịch, anh nhảy xuống khỏi võ đài, bộ ngực trần va vào khuôn mặt cô, hơi nóng và mồ hôi nam tính lướt qua má, tiếng thở hồng hộc sát bên tai.

Giữa biển người huyên náo, Chu Dao quay đầu lại nhìn, có hai điểm sáng thấp thoáng cách đó không xa, cô sợ anh đi lạc, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, nhanh chóng chạy về phía ánh sáng huỳnh quang ấy.

Tiếng bàn tá sốt ruột vang lên không ngớt.

“Bị cúp điện à?”

“Sao lại cúp điện vậy?”

Chu Dao mai chóng đi về hướng ánh sáng, nhặt chiếc đồng hồ dạ quang lên cất vào túi rồi mở cửa ra.

Bất chợt mệnh lệnh của Khương Bằng xuyên thấu bóng đêm: “Đừng để người trên võ đài chạy trốn!”.

Đám thuộc hạ lập tức lao đến giữa sân. Tuy khán giả bị cấm đem theo điện thoại di động và bật lửa nhưng Khương Bằng vẫn mang bên người, vậy mà khi hắn định bật lửa lên thì phát hiện nó đã biến mất tự lúc nào!

Đêm tối mịt mùng khiến người ta không thể nhận biết phương hướng. Đám lâu la và khán giả cuống cuồng va vào nhau, âm

thanh té ngã, tiếng chửi rủa, la hét ầm ĩ chẳng khác gì cảnh đàn chó xông vào chuồng gà.

Chu Dao kéo Lạc Dịch chạy ra khỏi trường đấu võ, đi trên một hành lang dài hình chữ L thông giữa võ đài và phòng trà. Trên hành lang chỉ có duy nhất một cánh cửa sổ phủ tấm rèm dày. Nhưng giờ phút này, nơi đó chỉ là một màn tối tăm, không thể nhận ra cái gì với cái gì.

Hơi thở cô dồn dập rối loạn, một tay kéo Lạc Dịch, tay còn lại mò mẫm vách tường, thời gian dài dằng dặc đến đáng sợ. Lúc cô định bỏ cuộc thì cuối cùng cũng tìm được cánh cửa sổ ấy. Cô vui mừng khôn tả, vừa định trèo qua thì sau lưng vang lên tiếng cánh cửa phòng mở tung. Mọi người ùa vào hành lang:

“Sập cầu dao rồi. Mau đi mở lên!”

“Mau mở cầu dao lên, phải tìm ra bọn chúng mới được.”

Đối phương đã đuổi đến nơi rồi! Chu Dao kinh hoảng. Người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay cô, cấp tốc đè sát cô vào vách tường. May mắn là đối phương cũng ở trong bóng tối, không nhìn thấy Chu Dao.

“Chắc chắn bọn chúng trốn trong khán đài. Đến khi mở cầu dao lên sẽ không thể trốn thoát được.”

“Tối quá đi mất, mẹ kiếp không thấy đường đâu cả. Men theo chân tường đi, nhanh lên một chút!”

Tiếng mò mẫm sột soạt men theo vách tường truyền đến khiến Chu Dao run rẩy, tim đập như trống dồn. Tiếng bàn tay lần mò trên vách tường, tiếng bước chân tiến về phía hai người càng lúc càng gần. Chu Dao bịt chặt miệng và mũi nín thở.

Chúng đã tiến sát tới rồi! Nghe âm thanh thì cả hai bên vách đều có người. Người đàn ông bên cạnh chợt giữ lấy người Chu Dao, nhẹ nhàng nhích ra ngoài hai bước, đứng giữa hành lang. Chu Dao giữ chặt tóc, sợ sợi tóc bay phất phơ chạm phải bọn họ. Sau khi đứng vững, Chu Dao liền cảm nhận được hơi thở của người kia gần trong gang tấc, tim cô như ngừng đập.

Trong bóng tối, đám kia cũng dừng lại, dường như đang cảm nhận gì đó.

Chu Dao cắn chặt răng, mồ hôi tuôn ra như tắm. Mỗi giây trôi qua đều trở nên dài đằng đẵng. Có người cách cô khoảng nửa mét cất lời: “Mẹ kiếp, mày sờ tao làm gì?”.

“Lúc nãy là mày à?”

“Không phải tao chẳng lẽ là ma?”

“Hai đứa mày cứ ở đấy mà cãi nhau, mau đi mở cầu dao đi!”

Người hai bên lần mò đi về phía trước, ngang qua hai người họ. Chu Dao há miệng thở, nhưng vẫn không dám để phát ra tiếng. Chỉ vài giây ngắn ngủi mà mồ hôi lạnh đã thấm đẫm người cô. Cô dỏng tai lắng nghe, chúng đã rẽ qua khúc cua chữ L rồi.

Chu Dao lập tức chạy về phía bức tường đối diện, tay vừa chạm vào tấn rèm lại đột ngột buông ra, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô không thấy bất cứ thứ gì trong cảnh tối đen như mực này, do dự chốc lát, bàn tay để không kia mới đưa đến lần tìm, hoang mang sờ lên mặt, rồi lông mày, mắt, mũi, môi anh. Cô chạm phải máu, hơi chần chừ rồi trượt xuống sờ cổ anh...

“Cô sờ gì thế?” Anh cất lời thật khẽ, giọng nói khản đặc.

Tay Chu Dao dừng lại, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ kéo nhầm người”.

Lạc Dịch không biết phải nói sao.

“Bây giờ mới kiểm hàng, không sợ muộn rồi à?” Vậy mà anh vẫn có tâm trạng đùa giỡn.

Đúng lúc này, bên kia khúc cua lấp loé ánh sáng kèm theo tiếng hô hoán: “Cháy rồi, mau dập lửa, cháy rồi!”. Không khí váng vất mùi gỗ cháy khét.

Chu Dao quay về trạng thái khẩn trương. Cô vén rèm cửa, đẩy cửa sổ rồi trèo lên bệ, vừa định kéo Lạc Dịch thì anh đã tự nhảy lên. Hai người vọt ra ngoài bỏ chạy.

Trời cao thương tình, màn đêm đã phủ xuống, mây đen giăng kín bầu trời, không trăng cũng không sao.

“Đám cháy kia có thể giữ chân chúng một lúc nữa.” Chu Dao không phân biệt được phương hướng, sợ hãi hỏi: “Chúng ta đi về phía nào đây?”.

“Đi về phía đường cái.”

“Anh biết đường à?”

“Biết sơ sơ.” Lạc Dịch kéo cô, nhanh chân chạy cách xa ánh lửa và tiếng người, lao vội tới một bờ ruộng. Anh lo lắng có người đuổi theo, kéo Chu Dao lội xuống.

Anh thấy cô run rẩy, nhỏ giọng trấn an: “Đừng sợ!”.

Chu Dao khẽ “ừm” một tiếng.

Họ băng qua từng thửa ruộng bậc thang rồi dắt nhau qua khu chăn dê. Cuối cùng mây đen tan đi, ánh sáng nhá nhem hắt xuống. Ngọn núi đen thẳm được phủ lên một màu xám xịt, con đường đèo trắng nhợt hệt như chiếc thắt lưng mảnh.

Lạc Dịch nhanh chóng xác định địa hình. Họ đang đứng trên một ngọn núi nhỏ, dưới thung lũng có thôn làng, đường làng thông ra đường cái, nhưng bây giờ, họ không thể đi về phía đó. Lạc Dịch quyết định đi men theo đường núi.

Sườn núi vừa trơn vừa dốc, anh nắm chặt tay Chu Dao để cô không bị ngã, lúc này mới hỏi: “Vừa nãy, cô đã làm gì vậy?”.

“Tôi cuỗm bật lửa của Khương Bằng.” Chu Dao thở hắt ra. “Trước đó, lúc tôi nói chuyện với Khương Bằng đã phát hiện vị trí cầu dao điện ở bên cạnh chiếc đồng hồ đứng trong phòng trà. Vừa rồi tôi chạy về đó, giật tấm tranh mai lan trúc trên cửa giấy xuống đốt rồi nhét vào hộp cầu dao. May là căn phòng ấy được xây theo phong cách cổ, vật liệu toàn bằng gỗ”.

Lạc Dịch lẳng lặng nghe cô nói, chỉ cong cong khoé miệng trong bóng tối.

Sau đó lại nghe Chu Dao nói nhỏ một câu: “Tôi nghĩ anh sẽ không đến, định áp dụng tự mình chạy trốn”.

Lạc Dịch lặng thinh hồi lâu mới lên tiếng: “Cô rất thông minh”.

“Cảm ơn anh đã đến cứu tôi... Anh thì sao? Không việc gì chứ?” Chu Dao vội hỏi han. “Bị thương có nặng không?”.

Anh nén đau nhếch môi: “Không sao”.

Chu Dao ngẩng đầu nhìn anh, thấy rõ đường nét và tấm thân trần của Lạc Dịch. Đêm trong núi hoang, gió lạnh thổi vi vút. Lúc này, cô mới nhớ đến mình đã mặc áo thun và áo khoác của anh lên người, lập tức cởi ra trả cho anh: “ Tôi không thể đem theo chiếc áo len kia nên đã vứt rồi”.

“Không sao.” Lạc Dịch mặc áo vào, lòng bội phục cô còn nhớ mặc áo của mình theo.

Chu Dao hỏi: “Có lạnh không?”.

Anh lắc đầu. Đường núi gập ghềnh, Lạc Dịch dìu Chu Dao nhảy xuống từ chỗ cao, điện thoại di động trong túi va vào cô. Chu Dao càng sốt ruột hơn. Lúc nãy, điện thoại bị tịch thu, bây giờ lại không có tín hiệu, chắc hẳn hội Lâm Cẩm Viêm và Đường Đoá lo lắng đến phát điên rồi.

“Ờ đúng rồi, điện thoại của anh để trong ngăn tủ, tôi cầm về luôn đây!” Chu Dao đưa điện thoại cho anh. “Xem thử của anh có sóng không?”.

Lạc Dịch mở nguồn điện thoại, không có vạch sóng nào liền tắt màn hình. Nhưng thừa lúc màn hình sáng lên trong giây lát, cô thấy môi anh trắng bệch, trán hằn lên gân xanh. Lòng dạ Chu Dao nặng trĩu, nhưng cô không cất lời mà chỉ trầm mặc bước đi.

Hai người không nói gì thêm, im lặng bước thật nhanh. Cứ đi được một khoảng, Lạc Dịch lại đứng trên gò cao nhìn về phía đường cái, xác định phương hướng chính xác nhất. Thậm chí họ bỏ qua những đường mòn thành hình bởi bước chân người háu thuốc, chỉ kiên định băng qua từng con dốc xuyên rừng.

Không biết đi bao lâu giữa cảnh núi non trùng điệp, cuối cùng họ gần đã đến gần đường cái. Nhưng Lạc Dịch vẫn không đi lên mà men theo rặng núi sát đó khoảng mười phút. Đến tận khi điện thoại di động hiện lên vạch sóng yếu ớt, Lạc Dịch mới dẫn Chu Dao xuống núi, tìm được một chỗ trú chân bên cái hồ ẩn sâu trong rừng, cách đường cái một đoạn nhưng vẫn thấy rõ tình cảnh nơi đó.

Anh và Chu Dao núp kín, gọi điện thoại cho Trát Tây: “Tôi gửi định vị cho cậu, bảo chú hai của cậu đến đón tôi”.

Chú hai của Trát Tây là bác sĩ trong bệnh viện trên trấn.

Lạc Dịch để điện thoại xuống, không đi nữa. Anh chậm chạp ngồi xuống đất, cúi đầu, yên lặng hồi lâu. Chu Dao nghe thấy ban đầu anh thở hổn hển từng hơi, càng về sau tiếng thở càng chậm, càng lúc càng nặng nề.

Suốt quãng đường núi gập ghềnh dài đằng đẵng, anh luôn nắm chặt tay dẫn cô đi, cơn đau trên người đã bị dồn nén đến cực hạn. Cô ngồi bên cạnh anh, thấp người xuống, nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh đau đến cau chặt mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng liền vội vàng lấy tay áo lau cho anh.

Lạc Dịch cúi thấp đầu, liếc mắt sang rồi ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh nhìn xoáy vào Chu Dao không hề chớp mắt.

Tim Chu Dao bỗng thót lên một cái rồi đập dồn dập. Cô không đoán ra anh đang nghĩ gì, hơi đỏ mặt, rụt tay lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”.

Anh bỗng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa tai cô.

Chu Dao trợn to mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng. Anh thản nhiên rút tay lại, lau lau ngón tay, nói khẽ: “Dính bụi”.

Chu Dao ngẩn ngơ chớp mắt. Đến lúc này rồi mà anh còn lòng dạ quan tâm đến điều đó ư?

Lạc Dịch lại cúi đầu, thở nặng nề. Lúc này, điện thoại di động sáng lên, một dãy số xa lạ gọi đến. Là Khương Bằng. Lạc Dịch hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên.

Khi bắt máy, anh thay đổi trạng thái trong tíc tắc, vẻ mặt trầm ổn, giọng nói mạnh mẽ, không hề để lộ rằng mình đang bị thương: “Tôi đã đến trấn rồi”.

Không biết bên tai kia nói gì, vài giây trôi qua, Lạc Dịch nhếch khoé môi nhợt nhạt, cười hờ hững một tiếng: “Quả thật tôi không biết vị trí khu đấu võ của anh, nhưng vẫn biết rõ phương hướng. Bản thân tôi đã lăn một vòng trên võ đài, quần dính cả mảng máu. Nếu bắt mấy con chó nghiệp vụ đến gần đó tìm, anh nói xem có moi ra hang ổ của anh hay không”.

Chu Dao thầm khen anh suy tính kín kẽ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi đến từ ngọn núi đằng xa. Khương Bằng nói gì đó khá dài.

“Có thể xoá bỏ.” Bóng đêm tôn lên ánh mắt lạnh lùng của Lạc Dịch. “Nhưng tôi muốn xác nhận là ai báo tin cho anh đến tìm tôi”.

Tiếng gió đột ngột lặng đi, Chu Dao nghe thấy câu trả lời của Khương Bằng bên kia điện thoại: “Lúc mời cô em kia uống trà, tôi đã nói cho cậu biết rồi”.

Chu Dao nghi ngờ. Lúc uống trà? Đống đá phỉ thuý kia à?

Lạc Dịch cười khẩy: “Giống như tôi suy đoán”.

“Ông chủ Lạc, chuyện trước kia chúng ta ai cũng chịu thiệt một phần, ân oán cũ coi như xí xoá. Sau tối nay, có lẽ còn có thể hợp tác đấy!”

“Ờ.” Lạc Dịch bình thản cúp máy.

“Tôi cũng gọi cho đàn anh mới được. Nếu không họ sẽ lo chết mất.” Chu Dao vừa định lấy điện thoại ra lại phát hiện tay Lạc Dịch bấu chặt xuống đất, hàng mày cau lại, mồ hôi hột vã trên trán.

Chu Dao kinh ngạc: “Ông chủ Lạc!”.

Anh đau tới mức mặt mày nhăn nhó, bất chợt nắm tay cô, mạnh đến mức như muốn bẻ gãy cổ tay Chu Dao vậy.

“Anh cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa...” Chu Dao hoảng hốt, cuống quýt lấy điện thoại gọi thúc giục.

Anh ngẩng đầu, mồ hôi làm nhoè tầm mắt, anh vẫn nhìn cô đăm đăm. Nhưng một giây sau, sắc mặt anh liền biến đổi, Lạc Dịch thình lình ngã vào ngực cô, mất đi ý thức.

Khi Lạc Dịch tỉnh lại, phòng bệnh không có một bóng người. Rèm cửa sổ để mở, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, bầu trời cao xanh vời vợi. Chuyện lúc đó anh không nhớ rõ, chỉ mang máng nhớ rằng Chu Dao ôm đầu anh khóc thảm thiết.

Anh nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, bắt đầu suy nghĩ đến khối đá phỉ thuý kia, tỉ lệ giống hệt viên A Tang đeo trên cổ. Theo chỉ của Khương Bằng, chắc hẳn là Ngô Minh đưa. Mượn dao giết người ư?

Lạc Dịch ý thức được, anh cần giúp đỡ rồi đây.

Ánh sáng trong phòng bỗng nhiên thay đổi. Lạc Dịch liếc mắt nhìn sang. Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Chu Dao nhón chân rón rén đi vào như một con mèo. Cô cầm một hộp giữ nhiệt, chậm chạp đóng cửa thật khẽ rồi từ từ quay người, bất ngờ bắt gặp Lạc Dịch đang lẳng lặng nhìn mình.

“Anh tỉnh rồi à?” Chu Dao nở nụ cười hân hoan, vui mừng chạy đến.

Lạc Dịch hờ hững hỏi: “Cô đang đóng kịch câm à?”.

Chu Dao thoáng lườm anh, nể mặt anh là bệnh nhân nên không thèm tranh cãi. Cô mở hộp giữ nhiệt ra, cười tít mắt: “Canh gà đã hầm lâu lắm rồi đấy, mau ăn lúc còn nóng đi!”.

Cô bê đến trước mặt anh. Lach Dịch thoáng sửng sốt, nhìn cô đầy quái gở: “Cô nấu hả?”.

“Đời nào chứ?” Chu Dao chợt nhíu mày, cười ha ha: “Tôi nhờ đầu bếp nhà hàng nấu, có điều con gà này do tôi chọn, trông nó khá bổ đấy!” Lời nói của co ẩn chứa chút ý tranh công.

Lạc Dịch cố lén cười: “Cảm ơn”.

Chu Dao khách sáo với anh: “Việc nên làm thôi mà. Vì cứu tôi nên anh mới bị thương”.

Lạc Dịch bình thản nói: “Nói như vậy, cô bị người ta bắt cũng do tôi làm hại rồi”.

Chu Dao không cãi nổi anh, bĩu môi: “Anh không thể im lặng uống canh hay sao?”.

Người nói nhiều nhất lại đi trách người khác lắm lời. Lạc Dịch im thin thít, chú tâm thưởng thức món canh.

Chu Dao chống cằm, nhìn bát canh của anh chăm chú: “Ăn hết thịt gà... và cả gan gà luôn đi. Tốt cho sức khoẻ”.

Bên ngoài vang lên tiếng dặn dò của bác sĩ: “Không có gì đáng ngại, lát nữa tái khám xong là có thể xuất viện”.

“Cảm ơn bác sĩ!” Đây là giọng của A Mẫn.

Chu Dao lập tức đứng dậy, lùi xa giường bệnh, Lạc Dịch liếc nhìn cô.

Trát Tây và A Mẫn đi vào phòng.

“Ông chủ, không phải anh xuống núi mua hàng à? Sao lại ẩu đả với người ta vậy?” Trát Tây vừa vào cửa đã hỏi ngay.

A Mẫn thì trước sau vẫn càm ràm: “Từng này tuổi rồi mà còn sốc nổi như đám học sinh vậy, có thể sửa đổi tính tình chút không...”.

Lạc Dịch trừng mắt, hai người im bặt theo phản xạ. Đang suy nghĩ sao ông chủ lại không vui thì liếc mắt thấy Chu Dao đứng bên cười với họ, sắc mặt hơi xấu hổ. Hai người lập tức đoán ra, dứt khoát ngậm chặt miệng.

A Mẫn chuyển đề tài, nói với Chu Dao: “Ồ đúng rồi, bạn của chị đều hỏi thăm chị đấy!”.

“Tối qua và sáng nay, tôi đã gọi cho họ rồi.” Chu Dao nói: “Cảm ơn nhé!”.

Buổi chiều xuất viện, họ đi thẳng đến chỗ đỗ chiếc xe van của anh ngày hôm qua. Trát Tây lái xe, Lạc Dịch ngồi bên ghế lái phụ, lấy thuốc lá và bật lửa từ hộp đựng đồ ra. Vừa mới ngậm điếu thuốc, Chu Dao liền nhăn mày, vươn người giật điếu thuốc trong miệng anh: “Không được hút thuốc”.

Lạc Dịch nhếch môi, ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm.

A Mẫn và Trát Tây cũng kinh ngạc. Không biết ông chủ và cô ấy có quan hệ gì nhỉ?

Bị hai nhân viên nhìn thấy, Lạc Dịch khó tránh khỏi có chút khó chịu. Anh lấy lại vẻ bình tĩnh, chìa tay ra phía cô: “Đưa đây!”.

Nhưng vẻ bình tĩnh của anh lại mang theo áp lực.

Chung quy Chu Dao vẫn sợ anh, cắn môi định trả lại, nhưng thầm đấu tranh một hồi liền trở lên cứng đầu: “Tôi nói là bây giờ không được hút thuốc”.

Trát Tây và A Mẫn càng kinh ngạc hơn.

Lạc Dịch nheo mắt, gằn giọng lặp lại: “Đưa đây!”.

Chu Dao cũng nổi máu bướng bỉnh, hất cằm thách thức: “Không đưa thì sao?”, nói xong liền bỏ đi.

Lạc Dịch thình lình mở cửa xuống xe, Chu Dao nhanh chân chạy ra đường. Anh chạy vài bước đã đuổi kịp, bắt lấy tay cô giơ cao ấn lên tường, khống chế cô trong nháy mắt.

Chu Dao đỏ bừng mặt, cố gắng giãy giụa nhưng tay đã bin anh cố định trên đỉnh đầu, vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi. Lạc Dịch điềm nhiên nhìn cô chốc lát rồi ngẩng đầu lên, lấy lại điếu thuốc trong tay cô. Sau đó anh mới buông cô ra, ngồi vào xe, ngậm điếu thuốc trong miệng lần nữa.

Trát Tây và A Mẫn vờ làm bộ tập trung nhìn ngắm nơi khác, không dám thở mạnh. Mặt Chu Dao đỏ gay, không buồn nhúc nhích.

Lạc Dịch bật lửa, đưa lên môi định châm thuốc, nhưng khi liếc gương chiếu hậu lại thấy Chu Dao bé nhỏ đang cắn chặt môi, trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn vách tường trút giận. Tay anh từ từ bỏ xuống, đóng nắp bật lửa lại. Đầu tựa vào ghế, anh im lặng chốc lát rồi lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, mở cửa xuống xe lần nữa.

“Này... Cho cô đấy!” Lạc Dịch nói, đi đến vỗ gáy Chu Dao, lúc quay người, điếu thuốc kia đã cài lên tai cô.