Rút kinh nghiệm của hôm qua đi làm muộn, ngày hôm nay Quý có rất có tinh thần dậy sớm hơn 15 phút,      thong thả nấu một gói mì tôm cộng thêm quả trứng cho sang, xì xụp một lúc rồi thay quần áo đi làm. Chạy ra ngoài sờ cái khăn mùi xoa, vẫn còn hơi ẩm ẩm, để hôm nào trả chẳng được.

Chạy đi lấy xe máy, vẫn còn xăng, cậu chẳng muốn chen chúc đi đổ xăng tí nào cả. Hình như trên báo nói xăng mới tăng lên thì phải, thật là, vật giá cứ leo thang vèo vèo như vậy, lương lậu thì còi cọc, bao giờ cho đến bao giờ mới dành dụm đủ tiền mua nhà lấy vợ đây…

Cẩn thận để xe trong hầm, đi đến cạnh thang máy, có vài người cũng đang chờ thang máy cùng với cậu, cả vị đồng nghiệp áo đen nữa. Quý lịch sự gật đầu mỉm cười chào anh ta, hai  người cũng giữ im lặng không nói gì, mà cũng chẳng có gì để nói, nhưng lại có cảm giác như vậy mới hòa hợp, thoải mái. Mấy người đi cùng thang máy lần lượt đi ra ở những tầng thấp hơn, cho đến tầng 9 thì chỉ còn lại Quý và vị đồng nghiệp áo đen nọ. Lúc này Quý mới ngập ngừng mở miệng:

- Khăn mùi xoa hôm qua tôi đã giặt rồi, ngày mai sẽ đưa lại cho cậu.

- Ừm, cũng không có gì, khi nào đưa lại cho tôi cũng được.

Đến lầu 12, Quý gật đầu chào một cái rồi mới đi ra, suy nghĩ trong đầu của cậu lúc này đó là – giọng người nọ hay quá! Cùng là đàn ông mà sao lại khác xa nhau một trời một vực đến như vậy.

Ngày hôm nay có quyết định tăng lương của bên phòng tài chính gửi sang thì phải, giờ nghỉ trưa mon men đi hỏi mấy chị phòng hành chính nhưng có vẻ như quyết định chính thức vẫn chưa được thông qua, mọi người trong công ty phải cố gắng mỏi mòn chờ đợi một ngày tươi đẹp nào đó vậy.

Bởi vì buổi trưa trở về phòng muộn nên đúng như dự đoán, các mĩ nhân trong  phòng đã nhanh tay chiếm hết ghế thừa trong phòng để kê chân ngủ trưa rồi. Nhìn Hoa chân giò đang lạch cạch gõ phím điên cuồng PK, Quý cũng thấy cao hứng, bật máy tính vào game. Đúng là công ty kinh doanh phần mềm có khác, tốc độ mạng cũng thật là đỉnh, load game vèo vèo, vừa đồng ý vào game đã thấy mình đang đứng trong khung cảnh tại nơi làm nhiệm vụ. Bảng thông báo nhiệm vụ uyên ương nhấp nháy sáng, đưa chuột vào đó xem có chuyện gì xảy ra, Quý choáng. Vì sao choáng ư, đó là bởi vì mỹ nữ cấp cao hôm qua đồng ý hẹn hò cùng cậu. Cấp bậc 135, trang bị từ mũi chân đến ngọn tóc, trên người hoàn toàn là xa xỉ phẩm. Muốn nhân vật của mình đạt đến cấp độ cao như thế này người chơi sẽ tốn không ít tiền đầu tư mua vật phẩm. Quý lắc đầu, không biết đại gia nào lại có thể có hứng thú với một tân thủ cấp 24 như cậu cơ chứ. Hơn nữa, ngay cả những nhiệm vụ đơn giản cậu còn bị NPC đạp chết nói chi nhiệm vụ uyên ương thần thánh đòi hỏi kỹ năng cao. Chẳng qua hôm qua chỉ là gửi bừa cho hết chuyện, hôm nay người ta lại tìm đến tận nhà, nếu nhận lời thì chẳng hóa ra làm gánh nặng cho người ta hay sao.

Suy nghĩ một hồi, Quý quyết định làm chính nhân quân tử, quyết không thể con gái nhà người ta phải khổ tâm kết hôn rồi lại mất công đá mình, thà như vậy từ chối luôn cho nó nhanh. Hơn nữa, cũng phải nói rõ ràng lí do cho người ta biết tại sao mình từ chối, mỡ để miệng mèo như vậy mà không ăn hóa ra mèo bị thiểu năng còn gì. Nhấp chuột vào ô hội thoại, Quý bắt đầu nói chuyện với mỹ nhân, người này cũng đang online thì phải:

Phú Phú Quý Quý: chào bạn.

N giây sau:

Khanh Hoàng Dã Ngọc: bắt đầu làm nhiệm vụ uyên ương  chứ?

PPQQ: *gãi đầu* thật ngại quá, cấp bậc của mình còn thấp, hơn nữa thao tác lại chậm, chắc là không thể làm nhiệm vụ này cùng bạn rồi. 

KHDN: không vấn đề gì (=3=)

PPQQ:  (=..=) hiện tại mình còn phải đi lên cấp nữa.

KHDN: tôi dẫn cậu đi làm nhiệm vụ tổ đội, như vậy sẽ nhanh lên cấp.

PPQQ: (0.o)

KHDN: hiện tại đang ở đâu?

PPQQ: Tuyết Vân trang, làm nhiệm vụ. (;_;)

Vèo một cái có một mỹ nhân đến cạnh Quý, hỗ trợ cậu làm nhiệm vụ tổ đội, cái chính là Quý chỉ giết quái cho có lệ, khi nào gần chết sẽ có người thêm máu, nhiệm vụ là giết 40 quái thì cậu chỉ giết khoảng 3 con là đã xong rồi. Chính vì thế mà trong một buổi trưa đẹp đẽ, Quý được người ta dắt đi khắp nơi. Cảm giác lên cấp vèo vèo cũng thật là sảng khoái. Nhìn đồng hồ chỉ còn 10 phút nữa là làm việc, Quý gửi qua cho mỹ nhân một tin nhắn:

PPQQ: Dã Ngọc, mình phải làm việc rồi, ngày mai gặp lại bạn nhé!

KHDN: còn 10 phút nữa tôi cũng bận, vậy chúng ta đến miếu Nguyệt Lão thành hôn, tích điểm uyên ương trước.

PPQQ: (O_0) Dã Ngọc, tôi sẽ làm vướng chân bạn đấy!

KHDN: không vấn đề gì.

PPQQ: (T^T) bạn làm tôi cảm động quá! Tôi nhất định sẽ làm một ông xã tốt, không bao giờ phụ lòng của bạn!

Hai người cùng nhau di chuyển địa điểm, miếu Nguyệt Lão hiện ra trước mắt, cùng nhau ghi tên vào một cái sổ gì đó, sau đó là uống rượu giao bôi, sau đó là một loạt cái hoạt động X nào đấy mà Quý cứ nhấp chuột bừa vào cho qua. Sau khi kết thúc hoạt động kết hôn, hai người chính thức trở thành vợ chồng, Quý nhìn dòng chữ trên đầu của mỹ nhân: “phu nhân của Phú Phú Quý Quý”, dòng chữ sao mà đẹp thế! Nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.

Bởi vì Khanh Hoàng Dã Ngọc thuộc top 100 game thủ đứng đầu game cho nên sau khi kết hôn, kênh thế giới sẽ thông báo một dòng tin báo: “Khanh Hoàng Dã Ngọc, đại mỹ nữ của bang Hảo Long đồng ý kết hôn với Phú Phú Quý Quý, đôi phu thê bắt đầu cuộc sống vợ chồng ân ái ngọt ngào.” 

Lần đầu tiên Quý biết thế nào gọi là bùng nổ trên kênh thế giới, thế nào là sóng dậy biển Đông, thế nào là giang hồ bá đạo.

Đầu tiên phải kể đến Hoa chân giò ngồi đối diện với cậu không nhịn được kích động mà kêu lên:

- Quý gà kia! Ngươi mau nói cho ta biết tại sao, ngươi đã dùng cách gì để lừa gạt đại mỹ nữ con nhà người ta thế hả?

Quý tò mò một chút liếc nhìn trên kênh thế giới, một loạt ký hiệu không ngờ được, không tin được, không thể nào được tung lên, sau đó là một loạt ai oán của các cao thủ, sau đó là một loạt các yêu cầu PK được gửi đến Quý, cậu lắc đầu, đúng là hồng nhan họa thủy mà!

***

Thời gian: Buổi sáng;

Địa điểm: nơi chờ thang máy;

Số người: không đếm được.

Khi thang 2 thang máy đi xuống vừa đồng loạt mở cửa, mọi người đều cố gắng chen chân đi vào, đây chính là đại diện của tình huống đi làm đúng giờ cao điểm. Còn một vài người sót lại, Quý thấy vị đồng nghiệp áo đen mọi khi đứng cách đó không xa, cậu tìm trong cặp khăn mùi xoa hôm nọ rồi đem trả lại.

- Khăn của cậu tôi đã giặt sạch rồi. Yên tâm đi!

- Ừm, cảm ơn cậu. 

Thấy không khí có vẻ trầm lặng, Quý mở lời trước:

- Cậu làm việc ở bộ phận kỹ thuật à?

- Ừ, còn cậu?

- Tôi làm trong phòng nhân sự. À, tôi cũng mới chơi game mới công ty vừa đưa ra đấy. Thiết kế rất đẹp mắt!

- Cậu thấy vậy sao? Có ấn tượng gì nữa không? – Vị đồng nghiệp áo đen có vẻ hứng thú hỏi lại.

- Tôi không hiểu về game lắm, nhưng mà hôm qua vừa cưới được một mỹ nữ về nhà, cảm giác từ hôm qua đến giờ vẫn còn thấy lâng lâng. Mỹ nhân đó còn nằm trong top 100 lận! Cậu biết không, hôm qua về nhà, tôi nhận được không ít yêu cầu PK đó! Mới đồng có vài lần thôi mà không thắng được lần nào cả! Đúng là không phải dốt game bình thường mà.

Đồng nghiệp hơi cau mi lại:

- Nhiều người muốn PK cậu lắm sao?

- Ừ. PK cũng nhiều, yêu cầu kết bạn cũng nhiều, lời mời vào bang phái cũng không ít! Tôi đúng là được nhờ vợ nhiều! ha ha…

Cả hai cùng nói chuyện cho đến tầng làm việc của Quý, tính ra thì chủ yếu là Quý nói thôi, đồng nghiệp áo đen chủ yếu là gật đầu và hỏi lại. Cơ mà quen biết nhân viên phòng kỹ thuật cũng không tệ, khi nào rảnh rỗi hỏi cậu ta một chút về máy tính mới được. Phòng kỹ thuật của công ty đều là thiên tài máy tính cả, không hỏi chính là lãng phí tài nguyên quốc gia đó ạ.

Buổi trưa, Quý rất ga lăng mà nhường ghế cho chị em phụ nữ, vì sao ư, vì hôm nay cậu muốn lên chào hỏi bà xã nhà mình, bà xã xinh đẹp, bà xã tài năng.

Vừa đăng nhập vào game đã thấy “phu nhân của Phú Phú Quý Quý” đang đứng ở Thiết Hảo Nhai chờ cậu đi làm nhiệm vụ uyên ương – nhiệm vụ ngọt ngào (có mà biến thái thì có, Quý: Dương, ngươi im miệng vào cho ta. Dương: Ngươi dám đuổi mẹ mình, được, ta cho ngươi biết thế nào là bạo cúc hoa.) Vừa vào game, cậu đã gửi đi một tin nhắn tới phu nhân của mình:

PPQQ: Nương tử, tướng công có mặt rồi đây!

KHDN: còn bao nhiêu lời thách đấu PK nữa?

PPQQ: (O.0) nương tử, sao nàng biết ta bị PK?

KHDN: Cấp bậc ngày hôm qua là 40, hôm nay là 32.

PPQQ: (^_^) đó là minh chứng cho sức hút của nương tử, ta lấy đó làm tự hào!

KHND: gửi lịch sử hoạt động qua đây.

PPQQ: làm cái gì, nương tử ah… ta hoàn toàn không đi trêu hoa ghẹo nguyệt gì hết, nàng phải tin tưởng tướng công! TT_TT

KHDN: Tại sao không từ chối yêu cầu PK?

PPQQ: hề hề… >o< vì ta là tướng công của nàng, không thể để nàng mang tiếng xấu là lấy phải tướng công như con rùa rụt cổ được! 

KHNG: gửi lịch sử PK qua đây! Ta đi báo thù cho tướng công!

Mặc dù biết cười trên sự đau khổ của người khác là không nên, nhưng mà Quý vẫn không nhịn được cười ngoác miệng ra khi thấy bà xã oai phong của mình chém chém giết giết, cảm giác thật là yo!most.

***

Sáng nào cũng gặp nhau ở cửa thang máy tự nhiên thành thói quen. Quý cũng biết được vị đồng nghiệp phòng kỹ thuật kia tên là Phong, hình như là cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, cậu hỏi cái gì cũng có thể trả lời được. Đồng bào nhân dân nói xem, như vậy có phải quá hoàn hảo không? Bất quá, nếu anh ta là đại mỹ nữ thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo hơn! (No… no… no… chính vì Phong iu quý của ta là nam nhân mới hoàn hảo đóa! Phong: cảm ơn mẹ!).

Sáng nào Quý cũng vui vẻ kể cho Phong nghe chuyện gì đó hài hước trong công việc, tỉ dụ như Hoa chân giò bị cậu cướp giật hết đồ ăn vặt, đại mỹ nữ phòng nhân sự sắp kết hôn,  giám đốc phòng nhân sự bị phu nhân gọi điện đến kiểm tra. Vì thế chúng ta có thể tạm gọi mỗi buổi sáng của bạn trẻ Quý là một chương trình mỗi ngày một câu chuyện.

Cho đến ngày hôm nay, Quý tự nhiên không gặp được đồng nghiệp Phong ở cửa thang máy. Có vẻ như ngày nào cũng nhìn thấy cậu ấy như vậy đã trở thành một thói quen, Quý cũng chưa bao giờ thắc mắc tại sao ngày nào cũng như  vậy, kể cả hôm nào cậu đi làm sớm hay đi làm muộn, cứ đến cửa thang máy chắc chắn sẽ gặp Phong đang đứng ở đó, có thể đang xem giấy tờ gì đó, cũng có thể đang gọi điện thoại… tuyệt đối cảm thấy bình thường, chưa bao giờ lấy đó làm bất thường cả.

Có điều hôm nay lại không thấy Phong như mọi ngày, cảm giác thiếu thiếu gì đó không thể nói nên lời. (con trai, con đã rơi xuống hố rồi). Cả ngày hôm nay làm việc cũng không thấy thoải mái, có lẽ tại hôm qua đi siêu thị mua được rất nhiều hàng giảm giá, muốn kể với Phong một chút, thuận tiện cũng mua cho cậu ta một hộp băng dán cá nhân. Thi thoảng lại liếc nhìn hộp băng dán cá nhân một chút, cảm giác không thoải mái lại tăng lên. Quý thở dài, quả là tâm trạng không thoải mái thì không thể làm cái gì ra hồn được mà.

Nghỉ trưa, Hoa chân giò thấy cậu không được thoải mái bèn rủ cậu đi đánh quái. Quý cũng chẳng buồn vào game, lúc mới chơi còn cảm thấy hứng thú, bây giờ cảm thấy chán dần đều rồi. Phu nhân mỹ nữ cũng không thể khiến cậu có hứng trở lại với game online.

***

Hôm nay Quý đi sớm hơn một chút, cậu nghĩ rằng có thể là do hôm trước mình đi muộn quá cũng nên, Phong có thể bận rộn quá mà đi trước cũng nên. Khi thang máy vừa mở cửa ra, mọi người đều lục tục đi vào, Quý vẫn cố gắng đợi thêm một chút nữa, có thể cậu ấy chưa đến, tắc đường, nhà xa, dù sao vẫn còn sớm, đợi thêm một chút cũng  không có gì.

Lần thứ hai thang máy tầng hầm mở cửa ra, Quý thẫn thờ bước vào trong thang máy, đầu óc ong ong những câu hỏi về “cậu ấy”.

***

Buổi sáng thức dậy, Quý tự nhủ, có khi nào hôm qua mình đi sớm quá nên không gặp được cậu ấy không? Hôm nay đi muộn thêm một chút biết đâu lại gặp.

Đến công ty, cảm giác chen chúc trong thang máy này làm Quý cảm giác thật kỳ lạ, rõ ràng mọi người đứng chật cứng như vậy mà sao vẫn cảm giác thiếu thiếu cái gì đó là sao.

***

Đã nửa tháng kể từ khi Quý không gặp Phong nữa. Quý có cảm giác mình sắp phát điên rồi, tự nhiên vì một người qua đường mà suy nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa mình đường đường chính chính là một thằng đàn ông lại đi tương tư một thằng đàn ông khác, nếu mọi người biết chắc chắn sẽ cười cho thối mũi ra mà xem. Quý chột dạ, không phải tính hướng mình có vấn đề đó chứ? Tình hình là rất tình hình, có khi nào lâu rồi không xem AV nên mới sinh ra ảo giác vớ vẩn đó không.

Lại nhớ đến hộp băng dán cá nhân cộm cộm lên  trong cặp, có lẽ là do chưa đưa được đồ cho người ta nên cảm thấy chưa hoàn thành nhiệm vụ nên cảm giác không được thoải mái đây mà. Quý tự cảm thấy bản thân mình chính là một người tốt vô địch thiên hạ, vì không giúp được người ta mà bản thân cảm thấy áy náy, ăn không ngon, ngủ không yên. Có lẽ cậu ấy đã tìm được công việc ở một công ty tốt hơn rồi nên đã xin nghỉ việc rồi cũng nên. Quý tự cười cho cái suy nghĩ của mình, ở thành phố này, có mấy công ty có chế độ ưu đãi nhân viên tốt như ở đây. Nhưng biết đâu đấy!

Đến chỗ cửa chờ thang máy, Quý tự nhiên lại ngẩn ra một chút, đúng là cậu ấy đi thật rồi.

Điều này làm Quý nhớ đến những năm tháng đã qua, đã bao lâu rồi cậu không chân chính có một người gọi là bạn. Ngày còn nhỏ, sống trong làng trẻ, ban ngày đi làm, buổi tối đến lớp học bổ túc, cuộc sống bon chen khiến lũ trẻ trở nên già dặn, dè chừng nhau, thậm chí đánh nhau để có một công việc tốt. Công việc ngày đó của Quý cũng chẳng sung sướng gì, là đi bới rác, nhặt ve chai, cậu cảm thấy bản thân mình lúc ấy vẫn là có nghị lực, ban ngày đi nhiều như vậy nhưng tối nào vẫn có thể kiên trì đến lớp… Cho đến khi rời bỏ làng trẻ, bắt đầu cuộc sống đại học, cậu lại điên cuồng làm thêm, không câu lạc bộ, không hội hè, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào cả. Bạn bè cũng vì thế mà xa lánh, không quan tâm. Đôi khi nhớ lại cậu lại cười một mình, nếu như cậu có cuộc sống tốt hơn một chút, có khi cậu cũng sẽ có nhiều bạn bè hơn.

Đến bây giờ đi làm, cậu cũng không tìm được ai gọi là bạn bè thân thiết tối tối cùng nhau đi karaoke nhậu nhẹt cả. Thậm chí, ngay cả ý định tìm bạn gái cũng chưa từng có. Có lẽ không có ai thúc ép bản thân cậu phải lấy vợ sinh con nên Quý cứ từ từ như vậy… Lắc đầu một cái, tự nhiên lại nghĩ ngợi nhiều như vậy. Chắc là do lâu rồi không có trải qua “phấn khích” nên tâm trạng ứ đọng lại không tốt như vậy.

Buổi tối trở về nhà, Quý thấy mọi người trong xóm trọ xôn xao. Có tiếng bà chủ đang đứng giữa sân thông báo gì đó. Dựng xe, chạy lại tham gia náo nhiệt một chút. Quý cảm thấy tin tức mà đại mỹ nữ tròn quay kia đang thông báo quả là sét đánh giữa trời quang: tháng sau con bà chủ từ nước ngoài trở về, bà chủ sẽ phá khu trọ cũ kỹ này đi để xây nhà tầng. Mọi người sẽ phải dọn nhà trong tháng này. Bởi vì thông báo này cũng vội nên bà chủ quyết định bồi thường cho mỗi phòng một tháng tiền phòng cùng tiền điện nước. 

Cả xóm hai mươi mấy nhân mạng nhìn nhau trao đổi ánh mắt và khuôn mặt tụt xuống không khác nào cọng bún thiu. Từ giờ đến cuối tháng chỉ còn khoảng chục ngày, muốn tìm được phòng trọ giá cả phải chăng như ở đây cũng không dễ, nhất là thời điểm này là lúc sinh viên các trường đại học vừa mới nhập học không lâu, để tìm được một phòng trọ hợp lý lúc này không phải chuyện dễ dàng. Quý lại không có bạn bè gì, muốn đi ở nhờ một thời gian cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Đồng nghiệp thân một chút ở công ty cũng chỉ có Hoa chân giò, nhưng cậu ta vốn đang ở cùng gia đình, không thể nào nhờ cậu ta được. 

Nhẩm tính một chút số tiền tiết kiệm của bản thân, vẫn chưa đủ để mua một cái phòng khách trong chung cư chứ nói gì đến mua đất làm nhà. Nằm vật xuống giường xuy nghĩ, ngày mai tan tầm đi tìm nhà trọ thôi chứ còn biết làm sao nữa.

***

Càng đến cuối tháng Quý càng thấy loạn hết cả lên. Vẫn chưa tìm được nhà trọ, trong khi đó hàng xóm láng giềng cứ thu dọn đồ chuyển đi ầm ầm. Chỉ còn vài phòng nữa là chưa tìm được phòng như Quý. Vác cái mặt ỉu xìu như bánh đa gặp nước đi làm, càng đến cuối tháng công việc càng nhiều, đã vậy lại còn thêm chuyện nhà trọ, đầu óc như muốn nổ tung…

Vuốt vuốt cái đầu như tổ quạ, dạo này hình như cậu suy nghĩ hơi nhiều nên tóc có xu hướng mọc nhanh hơn thì phải. Lại sắp phải đi cắt tóc rồi. Đang nghĩ ngợi xem có nên đổi dầu gội không, loại dầu gội mới này hình như tốt quá thì phải (=’’=), bất chợt cậu dừng lại, dụi mắt một cái, cảnh tượng quen thuộc hiện lên trước mắt cậu vẫn là chỗ chờ thang máy có rất nhiều người, nhưng đó không phải là vấn đề mấu chốt, vấn đề là ở chỗ cái người áo đen đang nhìn cậu mỉm cười kia rất quen thuộc. Hình như gần đây nhiều việc quá Quý đã ném cậu ấy ra sau đầu mất rồi, tội nghiệp bạn Phong!

Hai người không vội vào thang máy, mặc dù trong lòng chẳng thoải mái gì, nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện:

- Lâu lắm mới thấy cậu! Dạo này công việc thế nào? – “Biến mất mà không thèm nói gì với ông đây một câu, cậu được lắm!”.

- Thật xin lỗi, là tôi vội đi công tác quá, không kịp nói gì với cậu.

- Bận lắm à? – Quý ngẩn người ra một chút, cậu để ý thấy áo vest ngoài của Phong có chút nhăn nhúm, từ ngày quen cậu, chưa từng thấy áo Phong nhau bao giờ, con người này vốn luôn luôn hoàn hảo mà.

- Ừ, 4 giờ sáng nay về đến nơi.

- Oạch! – Mặt Quý nghệt ra – Vậy sao không ở nhà ngủ cho khỏe, còn lọ mọ đến công ty làm gì?

- À, là có chút tài liệu cần xử lí một chút!

- Ờ, thế hả…

- Cậu đang lo lắng chuyện gì à? Sao có vẻ suy tư thế? – Phong chợt mở miệng hỏi lại Quý.

- Ừ, là chuyện nhà trọ ấy mà! Tôi còn chưa tìm được chỗ trọ mới, cuối tháng này bắt buộc phải chuyển rồi! Thật đúng là… - Quý không nhịn được mà than thở một hơi tuốt tuồn tuột tất cả mọi chuyện.

Hai người cùng đi vào thang máy, Phong nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:

- Thực ra trong nhà tôi còn phòng trống, tôi cũng ở một mình, nếu cậu không ngại có thể ở. Tôi lại hay đi công tác, nhà cửa cũng cần có một người trông coi dọn dẹp…

- Cậu chắc không? Không vấn đề gì đúng không? – Quý vội vã hỏi lại khi thang máy vừa lên đến tầng 11.

- Ừ! – Phong trả lời chắc nịch.

- Vậy tốt quá! Cảm ơn cậu trước nha. 

Quý vui vẻ cười hố hố bước ra khỏi thang máy, nhưng khi vừa lắc mông đi được vài bước thì sực nhớ ra còn chưa hỏi địa chỉ nhà, phương thức liên lạc với vị đồng nghiệp áo đen tốt bụng cũng quên mất rồi. Thôi thì đành để ngày mai hỏi vậy, ngày mai chắc sẽ gặp cậu ấy thôi. 

Bởi vì tâm tình tốt nên làm việc cũng vô cùng hiệu quả, báo cáo cũng làm vèo vèo, số liệu cũng thấy thật đẹp mắt! Nhìn đến cái cặp đang treo lủng lẳng cạnh bàn, lại nhớ đến hộp băng dán cá nhân vẫn chưa đưa cho Phong, Quý chép miệng một cái, dù sao cũng sắp ở cùng rồi, đưa hay không cũng không có gì quan trọng. Buổi trưa ăn cơm cũng rất ngon, chà, hình như dạo này đầu bếp nấu lên tay rồi thì phải. Gan lợn ngày hôm nay ăn chẳng hề đắng đắng như mọi khi chút nào.

***

Buổi sáng hôm nay Quý dậy thật sớm. Vì sao ư? Đương nhiên là vì kích động rồi, chuyện tốt đẹp lớn lao hôm qua đã khiến cậu ăn vô cùng ngon, nhưng mà tâm tình lại vô cùng bấn loạn, đã mấy năm rồi, kể từ khi tốt nghiệp đại học cậu không ở chung cùng người khác. Đồ đạc cũng đã sớm đóng gói gọn gàng để chuẩn bị chuyển nhà. Kỳ thực cả đêm qua Quý đã nghĩ ngợi đến chuyện đưa tiền cho Phong như nào cho hợp lý, nếu phòng nhà người ta quá rộng thì sao? Hoặc nếu quá chật thì sao? Đóng góp tiền ăn như nào mới có thể không làm mất lòng bạn cùng phòng mà mình thì lại thoải mái. Phải nói rõ ràng chuyện này mới được.

Như thường lệ của nhiều nhiều ngày trước, Quý đến nơi đợi thang máy thì Phong cũng đang đứng ở đó, thật trùng hợp – Quý cười sung sướng trong lòng. Đứng sát lại gần Phong, Quý thì thầm nho nhỏ:

- Hôm qua quên mất chưa xin số điện thoại của cậu! Đọc số của cậu cho tôi đi, có gì thay đổi còn báo trước được.

- Thay đổi cái gì?

- Biết đâu tôi lại tìm được phòng trọ khác thì sao. Không phải làm phiền cậu nữa. Từ giờ đến cuối tháng còn 5 ngày nữa cơ mà.

Phong hơi nhíu mi, tại sao Quý lại cảm thấy lạnh lạnh nhỉ, rõ ràng dự báo thời tiết nói ngày hôm nay nắng nóng mà. Buổi sáng ra khỏi nhà cũng nắng vỡ dời ra còn gì.

- Ngày mai cuối tuần, tôi và cậu cùng chuyển đồ luôn đi!

Cái nhìn lạnh te tái của Phong làm Quý tự động gật đầu mà chưa có lệnh của não bộ. Bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại cứng họng như vậy. Hình như là bị bệnh rồi.

- Địa chỉ hiện tại của cậu là ở đâu?

- Số nhà 16 đường G.

- Thang máy đến rồi.

Hai người cũng không nói gì thêm nữa, tại sao bạn Quý lại dâng lên trong lòng một dự cảm không nói thành lời. Chẳng lẽ do sáng nay ăn mì tôm không cho trứng vào sao? (suy nghĩ: hóa ra ăn sáng sẽ ảnh hưởng đến xúc cảm của bản thân). Hơn nữa sao bản thân lại cứ thấy lạnh lạnh nhỉ, có lẽ nào quạt gió trong thang máy hôm nay thổi hơi mạnh không? Phải báo lên phòng cơ điện mới được.