Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 31: Rượu gây toàn việc xấu…

Lăng Tiêu buông tôi ra rất đúng lúc, vì khi chúng tôi mặt đối mặt đứng đàng hoàng, có hai người phục vụ cùng một vị khách đi qua đi lại từ hành lang.

“Móa, ông nội anh”. Tôi hung hăng quẹt miệng, tôi tự hỏi cái quỷ kia phải xuân dược thật không, mẹ nó chứ, mới vừa uống mà sao hưng phấn vậy kìa.

“Anh, không sao chứ?”. Giọng nói của Kiều Đóa Đóa vang lên từ ngoài cửa

Tôi bị dọa sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người, nếu nhỏ đến sớm một phút, một đời trong sạch của tôi xem như tiêu tùng.

“Không sao, vừa uống nên hơi nóng nảy”

“Anh trai em uống một ngụm rượu thôi cũng xong đời, Lăng Tiêu, anh lo cho anh trai em nha”. Kiều Đóa Đóa cau mày sờ mặt tôi một cái.

Tôi quay mặt đi, như là có tật giật mình, tuy rằng Lăng Tiêu không lưu lại dấu tích gì trên mặt tôi như son môi, nhưng tôi vẫn sợ nhỏ sẽ tìm được dấu vết nào đó từ nụ hôn của Lăng Tiêu.

“Ừ, yên tâm đi”. Lăng Tiêu mỉm cười.

Cười cái đầu anh, tôi mắng trong bụng, yên tâm ông nội anh! Tôi cảm thấy hiện giờ mình tràn trề sinh lực, tôi hy vọng thời gian dừng lại cho nhờ, để tôi túm đầu Lăng Tiêu đánh cho thừa sống thiếu chết.

“Trở lại thôi”. Tôi vỗ đầu Kiều Đóa Đóa

Bữa cơm này tôi ăn trong ngàn cơn suy nghĩ, ngàn cơn đó! Một đám chip hôi rôm rả bàn luận, tôi không nghe được nổi nội dung nào, cả một chữ cũng không nghe ra, một câu cũng chẳng nói. Lăng Tiêu ngồi bên cạnh tôi, tôi nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên kia, chỉ muốn lôi hắn ra đánh một trận.

“Dây thần kinh trên cơ mặt anh đứt hết rồi hả Lăng Tiêu?”. Tôi dùng đũa gắp mẩu cà rốt tỉa hình hoa vào trong bát của hắn. “Ăn đi”

“Ừ?”. Lăng Tiêu có vẻ buồn cười, nhìn tôi.

“Ông đây gắp thức ăn cho anh đó, ăn đi”. Tôi nhỏ giọng.

“Em còn chưa tỉnh rượu sao, có một ly rượu vang mà thành ra như vậy, xem như chuyện kinh điển đi”. Lăng Tiêu dùng hai ngón tay cầm mẩu cà rốt lên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Tôi cảm thấy hắn nói đúng, suy nghĩ của tôi hình như có chút không thể khống chế. Tôi nằm dài xuống bàn, cúi mặt xuống đất, buộc miệng nói một câu: “Anh nói có thể làm mọi thứ vì tôi mà”

Đệt, tôi nói gì vậy! Kiều Dương mày có bị đần không! Tôi cảm thấy trên mặt mình đã khắc sâu hai chữ “Siêu đần độn”! À, ba chữ…

“Đúng vậy”. Lăng Tiêu cũng nằm dài trên bàn, nghiêng mặt nhìn tôi.

“Vậy ăn đi”. Tôi chỉ vào mẩu cà rốt.

Lăng Tiêu bật cười, bỏ mẩu cà rốt vào miệng.

“Đệt, anh ăn thật à?”

“Đã trụng sơ rồi, không phải đồ sống”. Lăng Tiêu nhai mấy cái xong nói cho tôi biết. “Ngon lắm”

“Tôi muốn chết”. Tôi nói.

“Anh sẽ theo ngay”. Hắn đáp.

Lúc ăn uống xong xuôi, tôi rất muốn nói về nhà đây, anh muốn ngủ. Nhưng lịch trình của Kiều Đóa Đóa đã lên sẵn từ tuần trước, ăn xong sẽ đi karaoke, nếu như tôi bỏ mặc nhỏ mà đi về, mẹ tôi nhất định sẽ giết tôi chết luôn.

Tiệm karaoke cách nhà hàng không xa, bảy cô nhỏ chen lấn lên xe Lăng Tiêu, mấy đứa còn lại bắt xe. Tôi lên xe 5 phút đã thấy không ổn, đã uống rượu, còn say xe nữa! Mẹ nó, mới 5 phút đã say xe.

Lúc xuống xe tôi muốn nằm thẳng xuống đất luôn, mới nhiêu đây tôi đã thấy buồn nôn.

“Người đến đủ rồi, em dẫn bạn học lên phòng đi, anh nghe nói là chỗ này được lắm”. Lăng Tiêu nhìn tôi một cái rồi nói với Kiều Đóa Đóa. “lát nữa anh với anh hai em lên sau”

“Say xe à?”

“Ừ, đệt”

“Không thì anh đưa em về”. Lăng Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.

“Đi về mẹ sẽ đập tôi, ngồi hóng mát một chút là đỡ thôi mà”. Tôi lấy thuốc lá ra, ngậm trong miệng. Đầu óc lại không khống chế được, tự dưng lại đưa cho Lăng Tiêu một điếu.

“Đừng ép anh”. Lăng Tiêu bỏ điếu thuốc vào túi.

“Anh hút thuốc trông như thế nào”

“Hơi bị đẹp trai nha”. Hắn bật cười.

“Đệt, mặt anh thật cmn dày”

Hút thuốc xong, tôi thấy mình đã bớt say xe, tôi phất tay một cái, cùng Lăng Tiêu bước vào phòng.  Vừa nhìn trên bàn đã thấy mấy lon bia cùng vài ba loại rượu, tôi cảm thấy đầu lại choáng váng. Tôi bực mình, kéo Kiều Đóa Đóa sang một bên.”Mấy đứa có muốn uống cũng phải có chừng mực chứ, định đem một thân đầy mùi rượu về để mẹ mắng anh chết sao?”

“Em có uống được đâu, mấy đứa kia muốn uống nên kêu lên, bọn con trai uống nhiều chứ phe con gái uống nước ngọt mà, anh yên tâm đi”. Kiều Đóa Đóa ôm cổ tôi làm nũng.

Tôi quay một vòng, ngồi vào chiếc ghế sô pha ở trong góc, vừa gác chân đã đạp trúng khay trà thủy tinh, đám thanh niên trẻ trung sung mãn này không biết định high đến mấy giờ.

“Uống coca không?”. Lăng Tiêu đẩy tôi ngồi xuống. Ghế sô pha rất mềm, lúc hắn ngồi xuống, tôi liền bị tụt xuống ép sát vào hắn.

“Đệt, xích qua kia”. Tôi lấy cùi chỏ thọt hắn.

“Uống không?”. Lăng Tiêu tựa vào sô pha, không động, nhìn tôi.

“Uống ông nội anh”. Tôi nói.

Lăng Tiêu mỉm cười đưa ly coca cho tôi, tôi nhận lấy, uống một hớp, mẹ kiếp, coca nguyên chất à.

“Uống rượu của tôi đây…”. Một cậu trai bắt đầu cầm mic hát, xém xíu nữa tôi phun hết ra ngoài, thật là có tài nha!

“Móa, vầy mà hát hò cái gì, nghe xong cũng muốn liệt dương”. Tôi phải mắng một câu.

“Ôi trời, em nói cái gì vậy?”. Lăng Tiêu đang uống bia, nghe tôi nói xong phun hết xuống áo, rối rít với tay lấy khăn giấy.

“Thất ca à, mất mặt quá đi”. Tôi cầm ly coca, hớn hở vùi mình vào sô pha.

Lăng Tiêu ném giấy lau xong đi, chống cằm nhìn tôi cả buổi rồi nói. “Khi say em nói nhiều hơn bình thường”

“Đi, hát cho người ta một bài đi”. Tôi đẩy đẩy hắn. Tôi cảm thấy mình đúng là say không tỉnh nổi, bây giờ nhìn Lăng Tiêu cũng không thấy ngứa mắt như bình thường.

“Chờ đã, em muốn nghe bài gì?”. Lăng Tiêu bỏ ly xuống.

“Tôi muốn…”. Tôi cắn ly coca, cắn được nửa vòng cũng không nghĩ ra mình muốn nghe bài gì”. “Đệt, không phải nhạc Trung Quốc là được, cơ mà anh hát Yesterday once more là tôi sẽ đập anh”

“Vậy thì dễ thôi”

Lăng Tiêu bước đến chỗ đám bạn Kiều Đóa Đóa đang ca hát, ngồi xuống, Kiều Đóa Đóa rất hưng phấn, chọt chọt vào màn hình, Lăng Tiêu thì thầm vào tai nhỏ gì đó, Kiều Đóa Đóa gật đầu, lại chạm vào màn hình để chọn bài, sau đó đưa mic cho Lăng Tiêu, còn kêu lớn một tiếng

“Im lặng hết nào. Anh Lăng Tiêu của mình muốn hát!”

Cả đám nhóc trong phòng đều im phắt, nhìn Lăng Tiêu. Hắn sửng sốt một chút rồi cười. “Đừng nha, âm nhạc cần bối cảnh, mấy đứa cứ nhốn nháo đi, yên tĩnh quá cũng không hay”

Nhạc đã vang lên, tôi vùi mình vào sô pha, hung hăng nghĩ bụng, hát thành câu cái coi, tôi đây đang chờ anh tự làm ê mặt! Tôi háo hức chờ cảnh hắn cất thành lời ca xong sẽ bị cả đám cười nhạo

Chẳng qua vừa được mấy giây tôi đã xìu xuống, bài hát này tôi rất quen thuộc, hơn nữa còn là một trong những bài tôi thích nhất. Trên màn ảnh hiện lên “I just want you to love me”! Tôi phải chửi thề, tôi mà nghe nhạc Darren Hayes sẽ cảm thấy rất thư thả, mẹ nó, sao Lăng Tiêu lại chọn trúng bài này.

“I don’t want someone telling me what to do……". Lăng Tiêu ngồi bên cạnh tôi, vừa hát câu thứ nhất, đã khiến đám khỉ nhóc nheo kia gào thét chói tai.

Xem ra không thể trông mong hắn hát lạc nhịp được rồi, tôi chỉ mong lúc hắn đến câu “I just want you to love me…” sẽ bị hỏng bét vì lên không nổi. Tôi phải thừa nhận ra giọng hát của hắn rất êm tai, vô cùng êm tai, mớ tài liệu kia của Đào Nhiên không nói là hắn biết hát, đệt!

Hát được đến một nửa hắn lại lặng lẽ nắm tay tôi, theo phản xạ có điều kiện tôi muốn nhảy dựng lên, nhưng ghế sô pha mềm quá, không thành công, tôi nhìn đám người trong phòng với ánh mắt khẩn thiết, không đứa nào thèm để ý. Tôi căm tức nhìn Lăng Tiêu, muốn cho hắn biết là trong bụng mình phừng phừng lửa giận.

“Cause I just want you to love me”. Hắn nhìn tôi

“Anh chết đi”. Tôi ngả người xuống đầu gối.

“Oh I just want you to love me…”

Tôi không chịu nổi, với tay lên bàn lấy ly coca, uống cạn hết một hơi.

Trời ơi là trời!

“Đệt, đây là rượu của ai vậy!”. Tôi uống xong mới phát hiện có gì đó sai sai, tuyệt vọng rống lên một tiếng.

“Anh ơi cái này là…bia pha rượu đỏ với trà rồi…lúc phạt rượu…”. Lý Hạo ngồi không xa chỗ tôi, thấy tôi uống cạn cái ly này rồi thì vô cùng hoảng sợ.

“Anh giết mày chết…”. Tôi ngã xuống sô pha. “Mày không cần phải theo đuổi Kiều Đóa Đóa nữa…”

“Anh ơi có sao không?”. Lý Hạo từ ghế sô pha bò qua nhìn tôi.

“Trước khi chết sẽ báo cho mày hay”. Tôi phẩy tay một cái.”Né qua một bên đi, coi chừng anh bẻ gãy chân mày luôn”

Lý Hạo sợ quéo, vội lảng sang một bên.

“Không sao chứ?”. Lăng Tiêu tựa sát vào hỏi han, còn nắm tay tôi.

“Buông tay tôi ra là không sao liền”

“Ừ”. Hắn buông tay tôi ra, nhưng sau đó lại vòng tay qua sau lưng tôi. Tôi không động đậy, hết sức để di chuyển rồi, đầu lại bắt đầu xoay xoay, trong phòng lại rất tối, thành ra cái gì cũng không nhìn rõ.

“Lăng Tiêu à”. Tôi nói trong lúc hỗn loạn. “Tôi phát hiện anh dịu dàng lắm đấy”

“Phải xem là với người nào đã”. Lăng Tiêu bật cười, thì thầm vào tai tôi, bàn tay đang ôm ngang thắt lưng luồn vào trong áo thun của tôi, sờ soạng một cái.

“Anh tưởng tôi chịu theo anh đó hả!”. Tôi chụp tay hắn lại.

“Chỗ này có sẹo?”. Ngón tay Lăng Tiêu lần vào một chỗ trên lưng.

“Ừ”

“Sao bị vậy?”

“Kiều Đóa Đóa nghịch dao…”. Tôi bây giờ không muốn nhắc chuyện Kiều Đóa Đóa cầm dao chặt thịt mà quậy, thật tình có em gái là việc quá tổn thọ.

“Má ơi”. Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói, tựa cằm vào vai tôi.

“Sao mà anh thích đụng chạm vậy, anh có phải…”. Tôi rất muốn hỏi, anh có làm vậy với Đỗ Tâm Vũ hay không, nhưng mớ lý trí cuối cùng còn sót lại trong cơn say rượu còn cho tôi biết, cái này đừng nên hỏi, nếu không sẽ bị biến thành thằng đần.

“Cái gì?”

“Không có gì”

Đám nhóc con sung mãn này rốt cục cũng kết thúc cuộc chơi bời vào lúc 12:30, tôi cảm thấy mình cuối cùng đã được buông tha, nhưng tôi không đứng nổi, tôi giống y như người thực vật nằm bẹp trên ghế sô pha.

“Anh sắp xếp cho đám nhỏ này về nhà đi, sau đó đưa em gái tôi về, tôi không ngồi xe được, thế nào cũng nôn, tôi về sau”. Tôi nói với Lăng Tiêu.

“Em cứ ở đây một lát, đừng có đi trước, anh sẽ trở về ngay, em chờ nha”. Lăng Tiêu nhìn tôi một hồi, khom người xuống vỗ vỗ mặt tôi. “Nghe không đó”

“Đệt, nghe”. Tôi uể oải trả lời.

Tôi nhắm mắt lại, âm thanh trong phòng từ từ tĩnh lặng, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi, tôi nằm vật xuống sô pha, thấy cảm giác này rất tuyệt vời, một mảng mờ tối, một chút choáng váng đầu, một sự êm ái từ sô pha…

Lăng Tiêu trở lại khi nào tôi cũng không hay biết, mãi đến khi ngón tay của hắn lướt trên gương mặt tôi, mang đến cơn lạnh như băng, tôi mới giật mình mở mắt ra.

“Đệt….”. Tôi chưa nói dứt lời đã thấy gương mặt Lăng Tiêu lắc lư, cũng bởi cơn chóng mặt ùa đến.

“Uống nước không”. Hắn hỏi.

“Không uống, em gái tôi đâu?”

“Đến nhà rồi”

“Ừm”

Lăng Tiêu quỳ khuỵu chân xuống, nhìn tôi như đang nghiên cứu. Tôi quay đầu sang chỗ khác, cảm giác này quá quái dị, ý tôi là, khi có Lăng Tiêu ở bên cạnh, tôi cứ thấy rất an tâm, điều này quá khó hiểu.

“Hey”. Lăng Tiêu đưa tay kéo mặt tôi về phía đối diện với hắn.

“Hey ông nội anh”. Tôi cau mày.

Lăng Tiêu mỉm cười, con ngươi đen láy ánh lên một tia sáng nho nhỏ. Hắn cúi đầu, cứ vậy hôn tôi. Tôi không né tránh, cũng không động đậy, cứ nằm như vậy, tôi nghĩ bụng, này có phải thói quen đâu mà.

Môi Lăng Tiêu rất mềm, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt của chanh, trong đầu tôi lại có gì đó xoay mòng mòng, I just want you to love me…cái câu này lại từ đâu nhảy ra, đuổi mãi không đi.

Đầu lưỡi hắn thăm dò một chút, không vội vã xâm nhập, giống như đang chờ tôi phản ứng. Tôi thấy mình nên thừa dịp này cho hắn một cái tát, đẩy hắn ra, hoặc là nhảy dựng lên người hắn, hét một câu, dừng tay! à không, ngậm miệng lại!

Nhưng mà tôi chẳng làm gì hết, ngay cả khi lưỡi hắn nhẹ nhàng luồn qua răng tôi, tôi cũng lẳng lặng nằm yên như thế, lẽ nào tôi đã chết? Lúc tay Lăng Tiêu lướt trên bụng tôi, từ từ lần xuống, chạm vào dây nịt của tôi, rốt cục tôi cũng động đậy, chụp tay hắn lại. Hắn không lần xuống nữa, cứ đi lên luồn vào áo tôi, tay của Lăng Tiêu không lạnh băng như bình thường nữa,  mà lại có sự ấm áp dễ chịu, tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên người tôi, cơ thể hắn từ từ đè lên tôi, đầu lưỡi cứ quấn quanh lưỡi tôi….

Tôi hầu như không còn đường trốn, cả người ngập trong mùi hương chanh, hơn nữa tôi phát hiện ra một chuyện vô cùng bi thương, tuyệt vọng.

Đúng vậy, tuyệt vọng, tôi có phản ứng với một người đàn ông.