Thuốc cảm của Lăng Tiêu đã có tác dụng, rốt cục tôi cũng không còn chảy mũi nữa. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ, giờ tôi vô cùng buồn ngủ, mi mắt cứ muốn sụp xuống. Cho nên lý do tôi nói không bao giờ uống chính là vậy, tôi thuộc loại thể chất thiếu ngủ, năm lớp 11 có lần đập mặt luôn xuống bàn làm ông thầy sợ quá phải gọi 120.

Nhưng việc hành hạ tôi nhất vào lúc này không phải buồn ngủ, mà là buồn ngủ nhưng phải gắng gượng, bởi vì trước mặt tôi là một người hết sức đáng thương đã bị tôi chơi ác đến mức nôn thốc nôn tháo, hôm nay còn là sinh nhật của người ta.

“Sinh nhật vui vẻ”. Tôi nói, cảm thấy mình chẳng có thành ý gì ráo. Nhưng Lăng Tiêu nghe thấy lại rất vui, dùng tay nâng cằm, nói cảm ơn.

“Buổi chiều anh muốn làm gì cũng được, tôi đi với anh”. Tôi nói thêm, sao mà cứ mang cảm giác mình thiếu nợ hắn, ôi giã từ đại BOSS của tôi.

“Đi leo núi nha”

“Cái gì?”. Tôi cho là mình nghe không rõ. Leo núi? Leo núi á?Nói thật, lần cuối tôi leo núi là từ tận năm tiểu học, cũng là do bị mẹ xách cổ đi. Mẹ bảo làm con trai phải ham leo núi, không có lý do gì để từ chối mẹ. Sau đó thì tôi sẽ lấy đó làm kỷ lục để lần sau đi lên núi mình phá nó.

“Anh biết em không muốn động đậy đâu”. Lăng Tiêu nhìn tôi với nụ cười có chút khoa trương. “Mình chạy xe lên”.

Có thể lái xe lên núi được, có được quốc lộ bên sườn núi, khu nội thành có một ngọn, là phía sau trường học của chúng tôi, cũng chính là nơi mà tôi nửa sống nửa chết lết theo mẹ. Uy ca với tôi có thảo luận về ngọn núi này. Gã bảo, Kiều công tử, nghe nói ngọn núi sau trường mình đi chơi được lắm. Tôi bảo cút đi. Gã nói bọn mình leo lên một lần đi, có thể ngắm toàn thành phố. Tôi nói dẹp. Gã nói còn có suối, tôi đây bảo không sông suối gì ở đây hết, biến cho tao. Gã đáp, Kiều Dương, mẹ nó, mày ru rú trong phòng tới chết luôn đi.

“Ừ”. Tôi nói

Đảm bảo đầu tôi bị nhúng nước rồi. Đứng bên lề đường chờ Lăng Tiêu chạy xe đến, tôi tự chẩn đoán bệnh cho mình.

Lăng Tiêu dừng xe trước mặt tôi, đôi chân dài chống trên đất, nghiêng đầu nhìn tôi, trông thật là đẹp.

Tôi nhấc cái đầu nhúng nước của mình lên, cứ chơi tới bến! Tôi nhấc chân nhảy lên, mẹ nó chứ.

Lúc Lăng Tiêu dành thời gian để đeo bao tay, tôi cũng ngồi phía sau tính đường vịn tay, nếu mà cái xe này lao đi, dám tôi bị hất văng ra sau lắm. Lòng tôi gào thét đổi người đi, đổi thành tiểu Từ, Uy ca, hay Trần Chí Xa, tôi còn ôm eo được, nhưng trước mặt là Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đó, tôi không quen hắn, huống chi cái lời tỏ tình hôm bữa của hắn còn đang nhấp nháy trong đầu tôi như đèn neon.

Lăng Tiêu đeo bao tay xong tôi cũng chưa tìm được cách. Tôi liền phát hiện ra, ngồi xe mô tô cỡ lớn cũng cần học vấn bộn dữ vậy sao. Thế là tôi kêu trời.

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, như là hiểu ra phiền não của tôi, khóe miệng nhếch lên, đề ga, mắt tôi chỉ thấy là động tác của hắn rất nhanh. Hắn bắt lấy tay của tôi, kéo về phía trước, người tôi dán sát vào hắn, sau đó hắn thật chuyên nghiệp mà bỏ tay tôi vào túi áo hắn, nói câu: đi thôi. Một cái đạp ga, xe vọt đi.

Mẹ nó, cái gì đây, là cái gì đây! Nước trong đầu tôi cũng sôi sục như món cá sốt cay kia, tôi cứ như vậy mà nửa ôm hắn, mũi cũng chực chờ chạm vào cổ hắn. Vốn dĩ là buồn ngủ mà giờ lại tỉnh rụi, lại còn gió thổi vù vù vào mặt, cứ như cả đời này chưa bao giờ thiếu ngủ.

“Mẹ nó anh chạy chậm chút coi!”. Tôi nói. Tôi thấy bảng điều khiển, hiện số 80. Bảng quy định tốc độ khúc này của trường tôi để chình ình là 40.

“Đường này không có cảnh sát”. Hắn quay đầu bảo tôi, khoảng cách này quá gần, đảm bảo không tới 3cm, tôi thấy rõ cả lông mi hắn luôn.

“Đệt, anh nhìn đằng trước đi!”. Tôi tức giận mắng. Trái tim tôi không chịu nổi khoảng cách quá gần như vậy. Nó đang nhảy tưng tưng đây này.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn chỗ khác, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ khoảng cách của hai đứa vẫn gần, nhưng trước mắt tôi đây là lỗ tai hắn, không phải mắt và môi. Tầm mắt tôi quét sang, lỗ tai hắn bấm hơi quá, tôi ngây ngẩn cả người, tôi đếm một, hai, ba, bốn…đệt! Sáu lỗ luôn. Mặc dù không đeo hoa tai nhưng vẫn đến sáu lỗ. lại còn xếp ngay ngắn thẳng hàng trên vành tai đến dái tai.

Đây là bên phải, còn bên trái. Tôi dời tầm mắt qua, đệt, bốn!

“Đệt, anh sưu tập đó hả”. Tôi không nhịn được phải mắng. Ông đây ghét nhất là lỗ tai bấm như cuốn sổ thế này.

“Không có đeo gì”. Lăng Tiêu trả lời, thản nhiên biết ý tôi muốn nói gì.

“Không đeo gì sao anh lại bấm nhiều vậy”. Tôi hơi không hiểu.

“Đau”.

Tôi sửng sốt một chút, không hiểu từ đau của Lăng Tiêu mang ý gì, vì đau nên mới xỏ lỗ nhiều như vậy? Còn có người kỳ quái vậy sao? Vì vậy tôi cũng chẩn bệnh luôn cho hắn, tôi bảo, Lăng Tiêu, anh chính là đồ M.

Xe đã băng trên đường núi, tốc độ vẫn không hạ xuống được, hai ba người leo núi quay ra nhìn chúng tôi, tay tôi nhét trong túi áo kia còn đụng trúng tay hắn.

“Anh thích mấy trò kích thích hả, hai đứa mình như con diều băng băng rồi”.

Lăng Tiêu cười, nghiêng đầu nhìn tôi, muốn nói gì đó. Tôi nổi giận, con mẹ nó anh nhìn đường coi!

“Anh phát hiện em xù lông lên nhìn mắc cười lắm”

“Ông nội anh”

Ngọn núi này cao 1000 mét so với mực nước biển, lúc lái xe được nửa đường, lỗ tai tôi ong ong, tôi ghé vào tai Lăng Tiêu nói, tôi có phản ứng với độ cao, mẹ nó anh chạy chậm lại coi! Rốt cục tốc độ xe cũng chậm lại.

“Trong túi anh có kẹo cao su”. Lăng Tiêu nói.

Lúc đầu tay tôi bỏ vào túi hắn, đụng thấy cái gì đó cứng cứng nên không dám động. Bây giờ tay phải tôi mò mò, đụng trúng một thanh, bỏ vào miệng, tôi hỏi hắn, “anh muốn không?”

“Ừ”.

Tôi bóc ra một thanh, muốn đưa hắn nhưng lại do dự, đường núi này cong veo, không chỗ thẳng, một mặt là núi, một mặt là vách đá, tôi vừa nghĩ đến chuyện Lăng Tiêu buông tôi ra một phát là tôi bay luôn. Đệt, được rồi, tôi thừa nhận là tôi sợ chết.

Tôi cầm kẹo cao su bỏ vào miệng hắn. Lăng Tiêu mở miệng cắn lấy, môi hắn chạm vào ngón tay tôi, tôi rụt tay lại như bị điện giật, cả cánh tay đều tê rần lên.

“Sợ anh cắn em hả?”. Lăng Tiêu nói.

“Không được tự nhiên” . Tôi nói thật.

Lăng Tiêu cười, không nói gì nữa.

Trên núi này thật ra không có gì chơi, lại còn cho khai thác quá đà. Chỉ có duy nhất một thứ khiến người ta muốn lên xem, chính là lúc lên gần đỉnh núi thấy có suối, cũng như lời Uy ca nói, có thể ngắm toàn cảnh thành phố.

Lăng Tiêu dừng xe lại bên đường nhỏ cạnh con suối. Tôi nghĩ mẹ nó rốt cục mình cũng được tha rồi, liền bò từ trên xe xuống, lúc đặt chân xuống đất thấy nó muốn mềm nhũn ra.

“Để xe vậy không ai trộm sao?”. Tôi thấy hắn tùy tiện để xe ở một chỗ rồi đi xuống.

Lăng Tiêu nhấc chân đá một phát lên biển số xe, nói:

“Xe này chẳng ai lấy đâu”

Tôi xem biển số xe, một chuỗi số 8, 8 rồi đến B, đệt, không ai thèm sao. Tôi hung hăng nghĩ trong bụng, tốt nhất là lát nữa đi ra chiếc xe không còn, tôi đây tình nguyện lết bộ xuống.

Ở chỗ con suối còn có một chỗ tên là “Ngồi xem mây trắng”, nhưng không biết mắc chứng gì mà lại không có ý tưởng gì ráo, lại làm thành Thủy Long đầu (như vòi nước), hơn nữa còn xây cái nhà bé tí, chặn dòng suối lại, vậy cũng khá là sạch sẽ, nhưng mang đến cảm giác quái dị, có mấy vị đi đến chỗ con suối, mang theo mấy thùng đồ, có vẻ đã từ đây từ trước đến nay.

Lăng Tiêu ở phía trước, cũng không có ý đi dạo bên kia, hẳn là không có hứng thú với cái vòi nước. Còn có nhiều suối nữa, người chịu tìm tới là thấy. Vì đã có lần đi với mẹ nên tôi biết cách đây không xa còn một con suối, Lăng Tiêu dẫn đường ở phía trước trông như đã quen, hẳn là cũng biết.

Núi này thật ra không dễ đi, thật tình mà nói thì không có đường, phải dọn theo đám cỏ quanh suối và chui qua khe đá. Đi một hồi tôi chẳng muốn động đậy, tôi tìm tảng đá ngồi xuống, nhắc nhở hắn:

“Tôi nói này, anh quên tôi là bệnh nhân hay sao?”

“Anh cõng em đi?”. Lăng Tiêu dừng lại, nhìn tôi, nói nghiêm túc.

“Biến đi”.

Tôi nhảy lên, đi mấy bước lướt qua hắn, tiến về phía trước. Không còn xa nữa, ráng chịu chút xíu vậy, đã nghe có tiếng nước chảy.

Đây là con suối gần nhất, nước từ khe đá chảy tí tách, tích thành cái đầm nhỏ trước mặt. Tôi vừa nhìn thấy đầm nước là lập tức xông đến, ngồi xuống bên cạnh nó, không thèm cử động gì nữa, thật mệt cmn mỏi.

Lăng Tiêu vừa đi đến bờ suối vừa nhìn, thật ra muốn lấy nước từ suối này không dễ, nước là trực tiếp rỉ từ khe đá xuống dưới, cho nên những ai muốn lấy nước đều đến chỗ vòi nước kia thôi. Lăng Tiêu xoay người đến bên rừng trúc cạnh đầm nước, vừa đi vừa sờ ống quần của mình, quần hắn có nhiều túi, hắn mở khóa ở túi dài nhất, lấy ra…một cây dao.

Đệt, tôi thật không nghĩ người này sẽ mang theo dao làm đồ tùy thân. Hơn nữa không phải loại dao Thụy Sĩ gọt trái cây thường thấy, mà là dao chính hiệu, loại dao quân đội á, sáng lóe.

“Anh thật mẹ nó…”. Tôi không biết nên nói cái gì.

Lăng Tiêu không lên tiếng, bắt đầu chém cây trúc, chặt xuống một đoạn, sau đó chẻ làm hai, đem một mảnh tước nhọn, đặt vào khe đá, nước cứ vậy chảy xuống.

“Lấy hai tay đỡ rồi hớp lấy là được, nhưng hơi vật vã”. Chúng tôi không mang bình nước, cũng không định mang đi.

“Em không phải bệnh nhân sao?”. Lăng Tiêu uống hai hớp phía dưới cây trúc rồi nói.

Tôi đột nhiên thấy mình nói không nổi. Tôi nhận ra hắn làm những chuyện quan tâm người khác như điều hiển nhiên, khiến cho người ta không cách nào cự tuyệt, chỉ còn có thể tràn ngập trong cơn cảm động mà toàn tâm toàn ý nhận lấy. Nếu tôi là con gái, hẳn đã ngã quỵ dưới chân hắn từ lâu rồi.

Lăng Tiêu đi đến đầm nước ngồi xổm xuống, không nhìn tôi, cũng không nói gì nữa.

Tôi đứng lên đi qua uống nước, tôi khát, mà dù có không khát đi nữa tôi cũng phải uống hai hớp. Khi tôi còn bé, mẹ luôn nói, trời ban suối, tại sao lại vậy, bởi vì nó là ông trời ban cho chúng ta để trị bách bệnh. Tôi nhớ đến lời này của mẹ là vui vẻ ngay, cứ như đi truyền giáo vậy, lúc mẹ tôi nói đến việc trị bách bệnh, nét mặt rất cảm kích.

“Anh biết không…”. Tôi quay đầu lại định nói với Lăng Tiêu nước suối trị bách bệnh.

Lăng Tiêu không lên tiếng, có vẻ không nghe tôi nói gì nữa, cứ như vậy đứng lên cạnh đầm nước, nhìn chằm chằm mặt nước đến thẫn thờ. Tôi nhìn mặt nước một chút, thật sự không có gì để khiến người ta nhìn nó đến nhập định như vậy cả. Tôi bước thêm hai bước đến chỗ hắn, rồi dừng lại. Lăng Tiêu thật ra hay ngẩn người, thường nói xong câu đầu tiên sẽ trầm mặc, lần này lại khác hẳn, tuy tôi cũng chẳng gặp hắn nhiều lần cho lắm, nhưng tình trạng này là lần đầu tiên thấy, ít nhất là lần đầu tiên tôi nói hắn không phản ứng.

Cả người hắn nhìn qua giống như không quan tâm gì nữa, bóng dáng hắn đứng đó khiến tôi trỗi lên một cảm giác mãnh liệt, đúng vậy, không biết cảm giác này có chính xác hay không, nhưng tôi rõ ràng thấy rằng, đó chính là bi thương.

Tôi thấy hơi mù mịt, tôi cứ mãi suy nghĩ có nên qua gọi hắn hay là cứ nhìn như vậy.

“Kiều Dương”. Hắn đột nhiên gọi tôi.

“Hả?”. Tôi bây giờ không biết phải làm sao, vì tôi phát hiện giọng nói của hắn có chút run rẩy, lộ rõ nét bi thương. “Anh làm sao vậy?”

Tôi bị hắn làm cho tay chân luống cuống, đi đến bên cạnh hắn, lại không nghĩ ra nên nói gì, Tôi cũng chẳng biết sao hắn lại thành ra như vậy. Lúc lên núi còn bình thường, lúc chém cây trúc cũng bình thường. Thế mà tôi uống xong hai hớp nước, hắn đã ra như vậy.

Lăng Tiêu đứng lên, cùng tôi mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, tôi còn cảm thấy được hơi thở của hắn, cứ phả hơi ấm vào mặt tôi. Tôi muốn lui ra, nhưng suy nghĩ một chút lại đứng yên.

“Cái gì đó, anh…”. Tôi muốn hỏi anh thế nào, rốt cục lại bị hắn ngắt lời.

“Thật xin lỗi”. Hắn nói.

Tôi nghĩ mình nghe nhầm, thật xin lỗi người nào? Mà xin lỗi cái gì?

“Anh nói cái gì?”

“Thật xin lỗi”. Hắn nói tiếp.

Sau đó hắn nắm lấy cánh tay tôi kéo vào lồng ngực hắn. Tôi cảm thấy đầu muốn nổ tung. Cái ôm của Thiên Nhai tại tiệm net kia tôi vốn xem như con vi khuẩn kia chợt hiện lên trong đầu tôi. Tôi giơ tay lên muốn đẩy Lăng Tiêu ra.

“Đừng cử động”. Tay hắn nắm thật chặt, đầu cúi xuống vùi vào bả vai tôi. “Đừng cử động”.

Giọng nói của hắn run run, tựa như đứa nhỏ đang cầu xin. Tôi giống như bị nguyền, cứ giơ tay như vậy, đầu tôi như ngập nước, lỗ tai ong ong, đây là ý gì, là tình cảnh gì vậy? Tôi với Lăng Tiêu cứ như vậy ở độ cao 800 mét so với mặt nước biển, đứng bên suối ôm nhau không nói câu nào?

Lăng Tiêu đưa mặt ra ngoài, nhìn xuống vai tôi, hơi thở tôi như bị tắt nghẽn, tôi cảm thấy cứ vậy nữa tôi sẽ thiếu oxy mà lăn ra chết mất. Tôi lại giơ tay lên, định vỗ vỗ bảo hắn buông tôi ra.

Lúc này cơ thể Lăng Tiêu rung lên một cái thật nhẹ, tiếp theo lại có gì rơi xuống, tôi có chút không tin tưởng cảm giác của chính mình, nâng tay lên chạm vào gương mặt hắn, tôi ngây ngẩn cả người.

Lúc ngón tay tôi chạm vào khóe mắt Lăng Tiêu, cảm giác ướt át làm tôi sợ  đến ngẩn ngơ.

Là nước mắt.