Tối hôm đó, Hạ Bình Ý vẫn ngủ lại nhà Kinh Xán. Suốt cả đêm thỉnh thoảng anh lại tỉnh dậy, sờ trán cậu, đến khi trời gần sáng, Kinh Xán lại lên cơn sốt. Hạ Bình Ý nhìn đồng hồ, thấy giờ nếu ăn rồi uống thuốc hạ sốt thì sớm quá, anh bèn mở đèn bàn, ngồi dậy. Hạ Bình Ý xuống tầng lấy túi chờm, khi mở cửa tủ, anh lại thấy mấy tờ giấy nhớ kia.

Những chuyện lúc này như chồng lên ký ức trước kia, Hạ Bình Ý đọc lại mấy tờ giấy đó một lượt, sau đó gỡ miếng giấy nhớ nhắc Kinh Xán đừng uống thuốc ngủ nữa.

Lên tầng, anh tìm một chiếc khăn sạch, bọc quanh túi chườm rồi đặt lên trán Kinh Xán. Có lẽ người đang mê man không thoải mái lắm, cảm nhận được thứ mát lạnh trên đầu, cậu mới thoải mái ầm ừ, sau đó lại co người vào chăn, ngủ tiếp.

Hạ Bình Ý ngồi cạnh Kinh Xán, nhìn cậu chìm sâu trong giấc mộng, rồi anh kìm lòng không đặng, cúi đầu hôn lên môi cậu. Hôn xong, Hạ Bình Ý không ngồi dậy ngay mà gập ngón tay chạm vào hàng mi cong vút của Kinh Xán, hỏi nhỏ: “Giờ còn không ngủ được nữa không?”.

Tờ giấy nhớ vẫn nằm trong tay anh, Hạ Bình Ý cẩn thận gấp gọn nó lại, cất vào túi.

Không như lần trước, lần này Kinh Xán khỏi bệnh rất chậm, cứ lặp đi lặp lại, đỡ một lúc rồi lại sốt. Đến tận ngày thứ tư cậu mới khỏi hẳn, quay về trường học.

Chu Triết thấy cậu nghỉ lâu như vậy, quan tâm hỏi cậu có chuyện gì.

“Không có gì, bị cảm sốt thôi”.

Kinh Xán rút một cây bút, bắt đầu chép bù bài giảng mấy hôm nay. Chu Triết đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ, trên đó chi chít tên và số trang của bài tập và đề thi.

“Tôi ghi lại cho cậu mấy thứ cần bù rồi, chỗ nào không tích là thầy cô chưa giảng đến, cậu tran thủ thời gian làm trước đi, còn có tích là giảng xong rồi, không cần chép làm bù ngay, tôi có chép bài, cậu đọc là được”.

Hiển nhiên tờ giấy này đã giảm bớt nhiều gánh nặng cho Kinh Xán, Kinh Xán cảm kích nói với Chu Triết: “Cảm ơn cậu”.

“Nên làm mà,” Chu Triết ngại ngùng nói: “Cậu giúp tôi nhiều vậy rồi, thế này có đáng gì đâu. Phải rồi, mấy hôm trước Hạ Bình Ý còn qua nhờ tôi ghi lại bài tập cần làm mấy hôm nay cho cậu, các cậu thân thiết lắm à, quen nhau trước rồi à?”.

Lý ra hai người không cùng lớp, còn khác cả khối tự nhiên – xã hội, hẳn là không có nhiều cơ hội qua lại mới phải. Huống chi Kinh Xán còn chẳng có mấy người bạn thân thiết trong lớp, lại thân với một người ngoài lớp như thế.

“Đúng là rất thân thiết…”. Kinh Xán không dám nói nhiều, chỉ ậm ờ trả lời, nói: “Trước đây… thì không quen”.

“À,” Chu Triết cười: “Vậy thì kỳ diệu thật”.

Kinh Xán cũng nghĩ vậy. Hồi tưởng lại, từ lúc cậu bất chợt muốn đến Huy Hà cùng Tống Ức Nam, đến khi thấy quả bóng rổ trên đường vào mùa hè ấy, rồi khi cậu kiên quyết ở lại đây học, dường như luôn có thứ gì đó dẫn dắt cậu, dẫn cậu đến bên Hạ Bình Ý.

Những gì cậu nhận được lúc này đã vượt xa mong đợi của Kinh Xán, cảm giác này rất thần kỳ, không còn phù hợp với những nhận thức trong quá khứ của Kinh Xán nữa. Như thể rõ ràng cậu chỉ bỏ ra rất ít, lại nhận về được một tình yêu vô cùng vô tận.

Chuyện này không khoa học lắm, nhưng lại làm người ta say mê.

“À phải rồi, mấy hôm trước Hạ Bình Ý trèo tường bị thầy phụ trách kỷ luật tóm, còn viết kiểm điểm nữa, cậu biết chưa?”.

“Kiểm điểm?”.

“Ừ,” Chu Triết bĩu môi: “Mà cũng đến chịu chủ nhiệm kỷ luật, hôm đó lúc Hạ Bình Ý đọc bản kiểm điểm trên loa, thầy ấy còn bảo trạm phát thanh ghi âm lại, ngày nào cũng phát, đã liên tục ba ngày rồi… Không biết hôm nay còn nữa không”.

Kinh Xán sửng sốt, rõ ràng Hạ Bình Ý bảo không bị phát hiện cơ mà.

Cậu không kịp nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy chạy sang lớp 12/21 tìm Hạ Bình Ý. Hạ Bình Ý thấy cậu thình lình xuất hiện ở cửa lớp mình, tưởng cậu khó chịu chỗ nào, nhưng Kinh Xán lại đẩy bàn tay định sờ trán mình đi, nhíu mày hỏi: “Cậu làm bản kiểm điểm à?”.

Hạ Bình Ý nghe vậy, nghiêng đầu hỏi: “Đứa nào nhiều chuyện thế?”.

Kinh Xán im lặng hai giây, hỏi tiếp: “Lại còn phát liền ba ngày?”.

Trông Hạ Bình Ý chẳng xấu hổ vì chuyện này chút nào, anh còn cười tươi rói, gật đầu: “Chứ còn gì nữa”.

Hạ Bình Ý vừa dứt lời, Kinh Xán chưa kịp đỏ mặt đã nghe tiếng khởi động loa “rè rè”.

Hai người nhìn nhau, đều có chung một linh cảm.

“Bản kiểm điểm. Tôi là Hạ Bình Ý, học lớp 12/21. Sau đây là bản kiểm điểm của tôi về vụ việc trèo tường trốn học…”.

“Đệt,” Hạ Bình Ý hít sâu, đỡ trán: “Có chịu thôi không đây…”.

“Cậu…”, Kinh Xán nghĩ tại mình nên Hạ Bình Ý mới mất mặt như vậy, bỗng không biết phải nói gì. Nhìn Hạ Bình Ý hồi lâu, cuối cùng cậu mới nói: “Lần sau đừng làm vậy nữa, nhỡ giáo viên tức giận ghim cậu thì sao?”.

“Không tới nỗi đâu, vả lại…”, Hạ Bình Ý nghe cậu nói xong, anh nhìn xung quanh, chắc chắn an toàn rồi mới cúi sát lại bên tai Kinh Xán: “Không phải là vì bạn trai à?”.

Hai chữ này như chạm vào một công tắc nào đó trên người Kinh Xán, cậu căng thẳng lùi lại nửa bước, vội vàng nhìn ngó xung quanh. Hạ Bình Ý lại thích ý ra mặt, tựa lên cửa cười.

Phần đầu bản kiểm điểm của Hạ Bình Ý rất đâu vào đấy, nghe là biết chép được bản chuẩn ở đâu đó. Nhưng đến đoạn cuối, Hạ Bình Ý bắt đầu chuyển hướng với giọng đọc lười biếng tiêu chuẩn của mình: “Nhưng lần này tôi làm vậy cũng có lý do. Gia đình tôi có người bị ốm, cần chăm sóc, tôi lo lắng quá mức nên mới có hành vi không đúng như vậy. Động cơ hợp lý nhưng cách làm không đúng. Sau này tôi sẽ chú ý hơn, quan tâm đến gia đình mà không vi phạm kỷ luật trường. Đương nhiên, tôi mong gia đình tôi khỏe mạnh, vui vẻ, không bao giờ đau ốm nữa”.

Bảo viết kiểm điểm, nhưng người này lại kết bài bằng lời chúc.

Bản kiểm điểm của Hạ Bình Ý được phát trên loa liên tục bảy ngày, giúp anh chàng đẹp trai này nổi tiếng sang cả khu lớp mười, lớp mười một. Các em trai, em gái thường xuyên dùng câu “Động cơ hợp lý nhưng cách làm không đúng” này khi tranh luận với giáo viên, làm các thầy cô phụ trách kỷ luật tức xì khói.

Sau hôm đó, cuộc sống của cậu trôi qua rất yên bình. Với Kinh Xán thì cuộc sống sau khi yêu đương không có khác biệt gì nhiều, ngoài việc Hạ Bình Ý tốt với cậu hơn. Bầu không khí trên lớp vẫn khẩn trương như trước, đề thi thử được trường phát liên tục như mua một tặng tám. Kinh Xán vốn nghĩ đề thi khối xã hội đã nhiều lắm rồi, nào ngờ khi thấy tập đề của Hạ Bình Ý, cậu mới hiểu thế nào là chiến thuật biển đề.

Cậu giở cuốn bài tập mới được phát của lớp tự nhiên, nói: “Thật ra có mấy bài không cần phải làm đâu”.

Hạ Bình Ý sửng sốt, anh sáp lại gần, nhìn lại tên môn học.

“Cậu cũng biết cả môn Lý nữa hả?”.

Kinh Xán không nói gì.

Thấy Kinh Xán lại định “trả lời” mình bằng im lặng, Hạ Bình Ý bèn ôm eo cậu, đe dọa: “Không nói gì là tôi động tay động chân đấy”.

Bàn tay trên eo bắt đầu ngọ nguậy, Kinh Xán đỏ mặt, thầm nghĩ, cậu động tay động chân cũng đâu có ít?

Lúc ở trường Hạ Bình Ý còn chịu tém lại, sợ người khác nhận ra nên hai người đều không hành động gì quá đáng. Nhưng buổi tối khi về đến nhà, không còn gì phải kiêng dè, Hạ Bình Ý rất thích sờ mó Kinh Xán, lúc làm bài cũng thích kéo tay Kinh Xán lên đùi mình.

Bởi bố mẹ Kinh Xán hầu như không ở nhà, thỉnh thoảng Hạ Bình Ý cũng ngủ lại, mà một khi nằm lên giường, Hạ Bình Ý thường xuyên táy máy, tận mấy lần Kinh Xán đã thiếp đi trong cơn choáng váng. Giờ nhớ lại, dạo gần đây cậu không còn triệu chứng mất ngủ nữa, đã vậy ngày nào ngủ dậy, mái tóc lộn xộn xõa tung trên cánh tay Hạ Bình Ý, Kinh Xán đều phải nằm rất lâu mới nỡ dậy.

Cuộc sống của Kinh Xán như bỗng được ấn nút tạm dừng, dừng ở khoảng thời gian không có đau khổ, chỉ có niềm vui. Có lẽ vì cuộc sống tốt đẹp quá, có những lúc cậu lại thấy không chân thực, nhưng mỗi ngày thấy Hạ Bình Ý không kể mưa gió xuất hiện trước nhà cậu, cậu lại thôi việc suy nghĩ đến những vấn đề triết lý liên quan đến cuộc đời này.

“Lát nữa học xong mọi người xuống sân tập trung, xếp hai hàng đi sang khu trường chính”.

Kinh Xán nghe Tô Diên nói xong, quay sang hỏi Chu Triết: “Lễ tuyên thệ là gì thế?”.

“Cậu không biết à?”. Chu Triết nói: “Trước ngày thi đại học một trăm ngày trường sẽ tổ chức lễ tuyên thệ để cổ vũ học sinh lớp mười hai, mọi người tuyên thệ xong, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi. Nhưng năm nay tổ chức muộn quá, còn có 80 nữa thôi”.

Kinh Xán nghe vậy mới quay lại nhìn lịch đếm ngược trên bảng đen phía sau, đúng là trên đó đang đánh số “80”.

Chu Triết thấy Kinh Xán không biết gì thật, bèn giải thích tiếp: “Sân thể dục bên khu đông hơi nhỏ, nên lễ tuyên thệ năm nào cũng tổ chức bên trường chính, mọi người sẽ cùng qua đó”.

Dù đây cũng chẳng phải hoạt động giải trí gì, nhưng với học sinh lớp mười hai ngày nào cũng như ngồi tù thì đây đã là cơ hội hóng gió hiếm hoi rồi.

Không lâu sau, tiếng chuông tan học reo lên, Kinh Xán và Chu Triết cùng xuống cầng thang. Đang đi nửa chừng thì bỗng có người gõ lên người cậu, không cần quay lại Kinh Xán cũng biết là Hạ Bình Ý.

Chu Triết đã quen với việc Hạ Bình Ý đột ngột xuất hiện bên cạnh Kinh Xán rồi, cũng như mọi lần, cậu ta biết ý dịch sang bên cạnh, để chỗ cho Hạ Bình Ý đi ngang hàng với họ.

“Lát nữa kết thúc buổi lễ thì cậu đứng yên ở lớp cậu chờ tôi nhé”.

“Chờ cậu làm gì?”.

“Chụp ảnh đó”. Hạ Bình Ý nói: “Nghe nói sân bên đó trang trí đẹp lắm”.

Kinh Xán không ngờ Hạ Bình Ý lại chủ động yêu cầu thế này: “Cậu thích chụp ảnh thế à?”.

“Tôi không thích”. Hạ Bình Ý nói ngay: “Nhưng muốn chụp với cậu”.

Hạ Bình Ý cũng chỉ bất chợt nghĩ đến chuyện này khi nghe Trần Kế nói, có lẽ sau này anh và Kinh Xán vẫn còn rất nhiều cơ hội chụp ảnh, nhưng tấm hình chụp khi họ mặc đồng phục, đứng trên sân thể dục năm lớp mười hai này vẫn có gì đó khác biệt.

Kinh Xán sửng sốt, đến khi xuống tới nơi rồi vẫn chưa hoàn hồn. Hạ Bình Ý đẩy nhẹ lưng cậu, nói: “Đi đi, lớp cậu đếm sĩ số rồi kìa”.

Kinh Xán bị anh đẩy bước lên hai bước, sau đó cậu quay lại, nhìn Hạ Bình Ý vẫn chưa về lớp mình mà đứng yên tại chỗ nhìn cậu.

Khung cảnh này làm cậu bất giác nhớ lại tiết thể dục hôm cậu leo núi, Hạ Bình Ý đã đến bắt chuyện với cậu. Hôm đó khi họ tách nhau, Hạ Bình Ý cũng thế này, rõ ràng đã cách xa cậu một quãng rồi vẫn đứng đó nhìn theo cậu.

Chính ánh mắt lần đó làm Kinh Xán quyết định, dù Hạ Bình Ý có thế nào, cậu cũng phải làm bạn với Hạ Bình Ý.

Kinh Xán vẫy tay với Hạ Bình Ý, rồi mới đi tiếp.

Vương Tiểu Vĩ vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Hạ Bình Ý đứng ở đầu cầu thang, ngẩn ngơ nhìn một hướng. Cậu ta khua tay trước mắt Hạ Bình Ý, hỏi: “Gì nhìn đăm đăm thế? Lớp mình bên kia mà”.

Hạ Bình Ý hoàn hồn, anh gãi mũi, đi theo Vương Tiểu Vĩ.

Một giáo viên thể dục đứng trước hàng gọi từng lớp xuất phát, Hạ Bình Ý cứ tưởng họ sẽ đi theo thứ tự lớp, không ngờ giáo viên lại gọi lớp 12/8 trước, sau đó đến lớp 12/12, 12/21, 12/22.

Lớp chọn đi cùng nhau à?

Hạ Bình Ý thò người ra khỏi hàng, anh có thể thấy Kinh Xán đi giữa hàng học sinh lớp 12/8 đang rẽ ra ngoài cổng.

Đi từ khu đông sang khu trường chính phải đi qua thành phố, mất khoảng nửa tiếng. Nhiều học sinh cùng mặc đồng phục đi trên đường thế này, trông cực kỳ hoành tráng, không ít người qua đường đều nhìn về phía họ, còn có mấy đứa trẻ hào hứng đứng ven đường hò hét: “Nhiều người quá đi!”.

Vương Tiểu Vĩ che mắt lắc đầu: “Sao mà như xem khỉ vậy trời, nhà trường không thuê nổi xe à, mất mặt quá”.

Hạ Bình Ý bật cười, cười xong lại nghiêng người nhìn hàng ngũ phía trước, tiếc là họ đang đi đường thẳng, Hạ Bình Ý không nhìn thấy Kinh Xán.

“Hầy,” Hạ Bình Ý tiếc hùi hụi: “Sao không được xếp hàng tự do nhỉ?”.