Chuyện ngày hôm ấy, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn rất ăn ý không hề nhắc tới, chỉ là quan hệ giữa hai người dường như xảy ra một ít biến hoá, không xa không gần, như gần như xa.

Mễ Tiểu Nhàn không chủ động đến tìm Tần Hàm Lạc, lúc tình cờ ở cùng một chỗ luôn giống lúc Mễ Tuyết Tuệ mới được gả về nhà họ Tần, khách khách khí khí, gương mặt hờ hững.

Lòng Tần Hàm Lạc rất khó chịu, nhưng chẳng thể làm gì được.

Tối tối cô lại nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa mình và Mễ Tiểu Nhàn, quả nhiên mất ngủ. Cô nhịn không được, gọi cho Trầm Du, hỏi cô nên làm gì bây giờ.

"Làm gì nữa? Nói cho cô bé đó đi." Trầm Du tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tôi biết em ấy không bài xích loại tình cảm này, nhưng tôi không thể xác định được em ấy có thích tôi hay không." Tần Hàm Lạc buồn rầu nói.

"Từ những lời bạn kể cho tôi, tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói cho bạn biết, tám chín phần mười cô bé đó thích bạn. Vả lại, nếu phải khăng khăng xác định rõ xem người ta có thích bạn hay không thì bạn mới chịu thổ lộ, vậy thì bạn cũng kém quá rồi! Ai cũng như bạn thì xã hội này toàn kẻ độc thân mất."

Vừa nghe những lời này, Tần Hàm Lạc liền vui vẻ, nhưng giây tiếp theo lại ủ rũ: "Nhưng cô bé là em gái tôi mà."

"Nói cách khác thì cha mẹ là một cửa ải phải không?" Trầm Du thở dài: "Thôi quên đi, vốn tôi muốn khuyên bạn đừng lo nghĩ nhiều vậy, chỉ cần thích thì làm. Nhưng nghĩ lại thì tôi dường như không có lập trường để nói thế, ngay chính hôn nhân của mình cũng bị người ta sắp xếp mà."

Cúp máy, Tần Hàm Lạc vô lực tựa vào giường. Yêu Giản Hân Bồi, nỗi đau đớn còn chưa kịp qua mà cô đã thích một người không nên thích rồi.

Cả ngày hôm sau cô đương nhiên chẳng có tinh thần làm việc. Tan làm rồi, cô vẫn chần chừ ở lại văn phòng. Cô không muốn trở về ngôi nhà lạnh lẽo kia. Cô không muốn một mình ở đó miên man suy nghĩ, rồi lại mất ngủ đến nửa đêm. Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ? Phải làm thế nào cô mới có thể như trước?

Suy nghĩ thật lâu, cô đành gọi cho Trương Tử Toàn.

"Sao thế? Nhớ chị à?" Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Tối có thời gian không?"

"Có, làm gì? Muốn mời tao ăn cơm? Tao ăn rồi."

"Rủ mày đi uống."

"Cái gì?" Trương Tử Toàn nghĩ mình nghe nhầm, Tần Hàm Lạc vốn đâu có hứng thú với rượu: "Mày rủ tao đi uống rượu á?"

"Thế mày có đến không?"

"Đến! Chuyện tốt thế này sao tao có thể không đến!" Trương Tử Toàn nói chắc chắn, sao đó lại hỏi: "Mấy người? Đi đâu?"

"Tao với mày thôi. Đi đến quán Mặt Trời Lặn [Nhật Lạc] đi."

"Hả?" Trương Tử Toàn thấy kỳ quái nhưng cũng không muốn hỏi thêm gì, chỉ nói: "Không gọi những người khác thì mày phải uống cùng tao đấy, một mình tao uống thì phí."

"Đừng nhiều lời nữa, bảy giờ hẹn gặp ở đó."

Con phố nơi có quán bar [Nhật Lạc] ở thành phố A cách quán bar [Nguyên Điểm] nhà Triệu Văn Bác không xa lắm, làm ăn tốt vô cùng. Trừ [Nguyên Điểm] ra thì đây là nơi các nàng hay tới chơi nhất.

Lúc Trương Tử Toàn tới [Nhật Lạc] thì Tần Hàm Lạc đã ngồi ở quầy bar. Dù ánh đèn mờ ảo, cô cũng không mất nhiều công sức đã tìm được thân ảnh Hàm Lạc, lập tức lại gần ngồi xuống.

"Uống gì?" Trương Tử Toàn nhìn cái ly trong tay Tần Hàm Lạc, liền ngoắc bartender: "Hai ly Chivas Regal."

Uống được mấy hớp, Trương Tử Toàn nhìn đông nhìn tây, càng nhìn tinh thần càng hưng phấn, nhưng Tần Hàm Lạc một tay chống đầu, nhìn rất chán chường, thỉnh thoảng bưng ly lên uống rượu, rất khác với hồi cả đám tụ tập. Rất nhanh cô liền gọi ly thứ hai.

"Lão đại, mày không sao chứ? Mày như thế sẽ say mau lắm." Trương Tử Toàn kinh hãi nhìn cô: "Mày bị cái gì kích thích à?"

"Tử Toàn, tao...tao có chuyện muốn nói với mày." Tần Hàm Lạc lắc lắc đầu: "Tao phải uống nhiều một chút mới có thể nói được."

"Chuyện gì thế? Sao phải ngại? Tao với mày là ai chứ?! Còn có cái gì không thể nói đây." Trương Tử Toàn càng thấy lạ.

"Được, vậy mày phải đồng ý với tao, tao nói rồi thì không có sự cho phép của tao không được nói với người khác." Tần Hàm Lạc nâng ly lên uống một ngụm, sao đó bình tĩnh nhìn cô.

"Chuyện gì mà thần bí thế? Được rồi, tao đồng ý với mày, mày mau nói đi." Trương Tử Toàn cực kì hiếu kỳ, huống hồ thấy chuyện lạ khi Tần Hàm Lạc trịnh trọng như thế, nghĩ chắc chắn không phải chuyện bình thường, trong thoáng chốc hai mắt vụt sáng, giữ chặt hai vai Hàm Lạc.

Tần Hàm Lạc thở ra một hơi thật mạnh, một lát sau, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tao...gần đây tao thích một người."

"Cái gì?" Trương Tử Toàn trợn to mắt, đây đúng là tin tức mang tính bùng nổ mà. Cô vội vàng đặt ly xuống, liên tục hỏi: "Ai? Là ai? Tao có quen không?"

Tần Hàm Lạc vẻ mặt mờ mịt: "Đến bây giờ tao cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm giác với một ai đó nhanh đến thế. Tao...tao thích Bồi Bồi nhiều năm đến vậy. Tuy bây giờ Bồi Bồi đã có người khác, nhưng tao vẫn cảm thấy có lỗi với nàng khi thích người khác."

Cô nói xong, đôi mắt ngập tràn thống khổ: "Tử Toàn, tao thấy hổ thẹn, cũng thực tự trách. Sao tao có thể là một người đứng núi này trông núi nọ thế được?"

"Trời ơi tao không muốn nghe mày nhắc lại chuyện tình cảm ngày trước nữa. Hàm Lạc, con người là phải biết tiến về phía trước, mày cứ mãi nhìn về phía sau như thế thì làm sao có thể đi con đường phía trước được hả!" Trương Tử Toàn nhịn không được cao giọng: "Triệu ngu ngốc cũng nói, Giản Hân Bồi và bạn trai đã đính hôn rồi. Nhà nàng cũng đang giúp nàng chuẩn bị hôn lễ, mày còn muốn gì nữa! Hiện tại tao chỉ hứng thú với người mày thích bây giờ thôi, mau nói là ai!"

"Tử Toàn, thật ra bây giờ tao vẫn còn nghĩ về Bồi Bồi, cứ nghĩ đến nàng tao sẽ đau." Tần Hàm Lạc cười khổ.

"Mày..." Trương Tử Toàn quả thật không còn lời nào để nói nữa.

"Nhưng tao lại có cảm giác với một người, đây chính là chỗ khiến tao tự cảm thấy xấu hổ." Tần Hàm Lạc thấp giọng: "Lúc tao nghĩ đến Bồi Bồi sẽ đau lắm, nhưng nghĩ đến em, lòng liền ngập tràn vui vẻ. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nghĩ đến Bồi Bồi, tao sẽ cố gắng ép mình dời lực chú ý lên em. Mỗi ngày tao đều muốn nhìn thấy em, lúc không thấy em lòng sẽ trống rỗng, nhưng em có rất nhiều người theo đuổi, rất nhiều người thích, nhiều đến mức đủ để khiến tao phát điên..."

"Chờ đã!" Trương Tử Toàn há hốc miệng, vội vàng ngắt lời cô: "Mày đang nói là Tiểu Nhàn sao?"

"Đúng vậy." Tần Hàm Lạc xấu hổ, gật gật đầu.

"Trời ạ!" Trương Tử Toàn vỗ trán, nhịn không được sợ hãi kêu, kỳ thật nói đúng ra hẳn là vui mừng mới phải. Cô đã sớm biết Mễ Tiểu Nhàn thích Tần Hàm Lạc, lúc này Tần Hàm Lạc nói thế, xem như lưỡng tình tương duyệt. Cô kinh ngạc, mà đồng thời cũng cảm thấy mừng cho hai người từ tận đáy lòng.

Tần Hàm Lạc lại hiểu lầm ý cô, cúi thấp đầu: "Mày bình thường hay nói giỡn, nay dĩ nhiên lại thành sự thật. Tao...tao không ngờ, cho tới bây giờ tao không ngờ là mình sẽ thích ai một lần nữa, càng thật không ngờ đối tượng là Tiểu Nhàn. Tử Toàn, tao..."

"Suỵt...không cần giải thích." Trương Tử Toàn cười nói: "Những thứ như tình cảm ấy à, không có cách nào có thể nói rõ được. Như vậy rất tốt, quả thực tốt lắm, tao mừng cho hai người."

"Cái gì?!" Giờ đến lượt Tần Hàm Lạc kinh ngạc: "Chuyện này có gì mà đáng mừng? Cô bé là em gái tao đó, tao chỉ là nhảy từ một cái hố lửa này qua hố lửa kia mà thôi."

"Em gái cái gì! Hai người có quan hệ máu mủ sao?" Trương Tử Toàn nhịn không được trợn mắt: "Mà có quan hệ huyết thống thì sao, còn có thể loạn luân mà."

Tần Hàm Lạc nhìn nhìn bốn phía, may mà không có ai chú ý các nàng, hơn nữa tiếng nhạc che lấp nên có lẽ người khác cũng không nghe được.

"Nhưng mày cảm thấy đó là sự thật à? Trước không nói đến việc em ấy có thích tao không, mà ba tao, còn có mẹ của em nữa, đến lúc đó mà biết thì không phải thiên hạ đại loạn? Tao chỉ vừa nghĩ đến đã thấy sợ."

"Cái gì mà sự thật với không thật. Con người vì bản thân mà sống, chẳng lẽ mày cứ mãi nghĩ đến cảm thụ của người khác mà thiệt thòi cho cảm nhận của chính mình sao? Mày sống vì cảm thụ của người khác à?" Trương Tử Toàn không thể tin được nhìn cô, thở dài: "Hàm Lạc, mày cái gì cũng tốt, có năng lực, hiếu thuận với ông ngoại, có nghĩa khí với bạn bè, chỉ duy nhất thái độ với tình cảm thì tao thật sự không dám khen bừa. Mày luôn tránh trước né sau, yếu đuối trốn tránh. Tao muốn hỏi mày, nếu một người không thể dũng cảm giành lấy tình yêu của mình, vậy còn có thể trông cậy vào người đó làm chuyện khác được à? Nhìn mày cao lớn thế hóa ra chỉ là một bình hoa, chỉ nhìn được mà thôi, ngay cả thẳng thắn đối diện với tình cảm của chính mình cũng không dám, càng không nói tới chuyện có thể để người khác dựa dẫm. Xin lỗi cho tao nói thẳng, nếu mày cứ tiếp tục như vậy, sau này ai đi theo mày sẽ không tốt lành gì đâu!"

Nói thế này quả thực nặng lời, cô vừa nói xong lập tức đề phòng, chuẩn bị ứng phó Tần Hàm Lạc phản công. Ai ngờ Tần Hàm Lạc nghe xong lại ngây người mãi, ngược lại gật gật đầu nói: "Lời nào cũng là thật. Vậy mày nói xem tao phải làm sao bây giờ? Mày không biết tao như thế rất đáng xấu hổ à?"

"Còn làm sao nữa? Nói cho em ấy biết mày thích người ta đi!" Trương Tử Toàn ngẫm nghĩ, vẫn không nói cho cô biết chuyện Mễ Tiểu Nhàn thích cô, vỗ vỗ vai cô: "Chuyện này có gì mà xấu hổ, tình cảm không phải bản thân có thể khống chế. Nếu tao có một cô em gái hờ như thế thì, hừ hừ!"

Tần Hàm Làm bưng ly rượu lên, uống một hớp lớn, sau đó gằn giọng: "Được! Cuối tuần này tao phải nói cho em ấy biết!"

"Thế mới phải chứ." Trương Tử Toàn cười hì hì, nhìn nhìn cô, lại nói: "Chờ đã, không phải mày uống nhiều, lá gan lớn lên nên mới nói ra những lời này đấy chứ? Đừng có sau này lại co đầu rụt cổ đấy."

"Đương nhiên không phải!" Tần Hàm Lạc mặt mày đỏ bừng, vung tay lên: "Lần này nếu tao không nói thì tao thật sự mẹ nó là một con rùa!"

"Được, chúc mày thành công!" Trương Tử Toàn cười lớn giơ ly rượu lên.

***

"Thuý Nhi, tớ nghĩ có lẽ nên tìm cho mình một người bạn trai." Ven bờ hồ sen, Mễ Tiểu Nhàn tựa vào bàn đá, một tay chống cằm, bỗng nhiên nhẹ giọng nói.

"Hả? Chung Thuý Nhi lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu lên từ quyển sách: "Cậu không sao đấy chứ?"

"Sao hả?" Mễ Tiểu Nhàn cười nhìn về phía nàng.

"Tớ vẫn luôn nói với cậu, anh chàng kia nhìn trông rất tuấn tú, anh chàng này rất tài hoa, lúc học đại học không yêu ai thực lãng phí, nhưng cậu chẳng bao giờ động tâm, còn không cho phép tớ nhiều chuyện. Sao hôm nay lại chủ động nói thế?"

"Nếu tớ nói với cậu, tớ muốn tìm bạn trai chỉ vì muốn thoát khỏi những người thường xuyên đến ký túc xá nữ và lớp học chờ tớ, còn có những người hơi tý lại tặng hoa nữa, khiến bọn họ không đến làm phiền tớ, thuận tiện khiến ai đó bị đả kích. Cậu cảm thấy, như thế có phải quá đáng lắm không?"

"Có chút." Chung Thuý Nhi suy tư một chút, thành thật nói, rồi hỏi tiếp: "Cậu muốn đả kích ai?"

"Ừ, tớ cũng thấy như thế hơi quá đáng, vậy thôi quên đi." Mễ Tiểu Nhàn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười nói.

"Chờ đã, cậu còn chưa nói cho tớ biết muốn đả kích ai mà."

"Giờ tớ sẽ không nói cho cậu biết, nếu tớ và người đó còn chưa có tiến triển gì thì sẽ không cho cậu biết là ai." Mễ Tiểu Nhàn thu dọn đồ đạc, nói: "Sắp tới giờ học rồi, đi thôi, học hết chiều nay là có thể về nhà ăn cơm mẹ nấu."

Tối thứ sáu, Tần Hàm Lạc còn chưa tan làm, đã nhận được điện thoại của Mễ Tuyết Tuệ, gọi cô về nhà ăn cơm. Cô vâng vâng dạ dạ đồng ý, không hiểu sao lại thấy khẩn trương. Đêm đó khi nói với Trương Tử Toàn là sẽ tỏ tình, quả thật nhờ rượu có thêm can đảm, nhưng mấy ngày qua nghĩ mãi, ai nấy đều nói về mặt tình cảm cô quá yếu đuối, nên cô quyết tâm muốn dũng cảm một lần, nhưng vẫn không thể tránh được hồi hộp."

Về đến nhà, Mễ Tuyết Tuệ đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng. Tần Hàm Lạc ngọt ngào chào bà một tiếng, lại tận lực tỏ vẻ tự nhiên hỏi Mễ Tiểu Nhàn mấy câu, so với ngày xưa thì mọi chuyện chưa có gì khác thường cả.

Mễ Tiểu Nhàn ăn xong lập tức về phòng tắm rửa, Tần Hàm Lạc kiềm chế cõi lòng ngập tràn tâm sự, ngồi ở phòng khách trò chuyện với Mễ Tuyết Tuệ về công việc, lại ngồi xem ti vi một lúc, sau đó về phòng lấy quần áo đi tắm, chốc sau thay đồ ngủ về phòng. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn đồng hồ, vì bình thường Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ sẽ đi ngủ tầm mười giờ rưỡi, đành phải nhẫn nại. Hơn mười một giờ cô mở cửa phòng đi ra, quả nhiên đèn đã tắt hết.

Tần Hàm Lạc đứng ở hành lang, do quá hồi hộp mà lòng bàn tay cô đầy mồ hôi. Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Mễ Tiểu Nhàn ở đối diện.

"Vào đi." Bên trong truyền ra thanh tâm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mễ Tiểu Nhàn.

Tần Hàm Lạc tiến vào, may mà em còn chưa ngủ, vẫn bật ngọn đèn ngủ đầu giường. Cả căn phòng được bao phủ trong sắc tím nhàn nhạt dịu dàng.

Mễ Tiểu Nhàn ngồi dậy: "Đã trễ thế này rồi, có việc gì sao? Em chuẩn bị ngủ đây." Không hề trách cứ, nhưng cũng chẳng nhiệt tình.

Trái tim Tần Hàm Lạc đập "thình thịch". Cô cố lấy dũng khí đi từng bước một qua, ngồi xuống bên cạnh em, nhẹ nhàng nói: "Tôi...tôi...chuyện ngày đó em hỏi tôi, giờ tôi có thể trả lời rồi."

Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, ánh mắt hiện lên ý cười, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng: "Nói đi."

"Không phải vì tôi không thích Lí Sâm nên không thích Lê Thư Hạo. Tôi chỉ là...không thích hắn thích em, không thích hắn suốt ngày quấn lấy em." Tần Hàm Lạc cố gắng vượt qua sự hồi hộp của bản thân, để diễn đạt lưu loát một chút.

"Vì sao?" Đôi ngươi trong suốt của Mễ Tiểu Nhàn nhìn thẳng vào cô.

"Bởi vì, bởi vì tôi thích em." Tần Hàm Lạc cắn răng, đơn giản bất chấp, ngẩng đầu nhìn vào mắt em, nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi thích em."

Cô có phần kích động, nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Tôi thích em, nên nhìn thấy nhiều người theo đuổi em, lòng tôi khó chịu. Tôi không muốn người khác hẹn em ra ngoài, vì lúc nào tôi cũng muốn ở bên cạnh em. Tôi rất để ý đến em, nên mới nói dối, khéo quá hoá vụng. Tôi giận, là vì tôi ghen. Em nói đúng, tôi không hiểu cách yêu một người thế nào, càng không biết cách thể hiện tình yêu, luôn hành động ấu trĩ. Tôi cũng biết không nên thích em, nhưng tôi không có cách nào để kiềm chế cả. Tôi không biết mình bắt đầu rơi vào lưới tình từ khi nào. Tiểu Nhàn, lòng tôi rối lắm, rất mơ hồ..."

Nói tới đây, cô bỗng nhiên dừng lại, chỉ vì cô thấy khoé miệng Mễ Tiểu Nhàn chậm rãi hiện lên một nụ cười. Em cười ngọt ngào đến thế, đẹp đến vậy, mà đôi mắt trong suốt tinh thần lại chảy tràn nhu tình, dưới ánh đèn mông lung, vừa như thực vừa như ảo.

Đầu óc Tần Hàm Lạc bỗng nhiên trống rỗng, mọi lo lắng, mọi ưu tư, giờ phút này tất cả đều biến mất. Trong đầu cô, trong tim cô, trong mắt cô, chỉ có khuôn mặt trẻ trung tuyệt mỹ trước mặt, ánh mắt ánh như ngọc kia tràn đầy tình cảm dịu dàng, nụ cười ngọt ngào kia khiến lòng cô say. Như ma nhập, cô quên đi mọi thứ xung quanh, từng chút, từng chút tiến lại gần em.

Mễ Tiểu Nhàn cũng không có ý tránh né, tay em không tự chủ được siết chặt chăn, trái tim như sắp nhảy lên cổ họng.

Mặt hai người ngày càng gần, có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương. Mễ Tiểu Nhàn cắn cắn môi, từ từ nhắm mắt lại. Tần Hàm Lạc chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, hai cánh môi hồng thắm căng mềm kia khiến mọi phòng tuyến lý trí đều sắp hỏng mất. Cô khép hờ đôi mắt, nhích gần hơn một chút, gần một chút nữa, chóp mũi cô chạm được chóp mũi Mễ Tiểu Nhàn, từ trên mũi truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, dường như chỉ nháy mắt liền lan tràn đến trái tim.

Nhưng đúng lúc này, một làn hương chanh nhàn nhạt thơm ngát chui vào mũi Mễ Tiểu Nhàn. Em hơi ngẩn ra, sau đó không chút do dự, quyết đoán nghiêng đầu. Như thế, môi Tần Hàm Lạc liền nhẹ nhàng sượt qua má em.

Thời gian như bỗng nhiên trở nên yên lặng. Mễ Tiểu Nhàn ngồi đó, không nhúc nhích, cũng không dám nghiêng đầu. Tần Hàm Lạc nghiêng người, một tay chống giường, hai má cô nhẹ nhàng cọ cọ má Mễ Tiểu Nhàn, đôi mắt vẫn khép hờ, nhưng Mễ Tiểu Nhàn rõ ràng cảm giác được, nhiệt độ đôi má cô đang nhanh chóng tăng lên.

Hai người cứ như vậy, dùng tư thế kỳ quái đó bất động cứng ngắc tại chỗ, như có chuyện gì đó không muốn đối mặt, nên đành phải vẫn tiếp tục duy trì tư thế này.

Trong phòng lập tức yên tĩnh đến lạ kỳ, mà toàn bộ không khí trong phòng đều dường như đọng lại trong nháy mắt.

Hết chương 86