Lúc khai giảng, Tần Hàm Lạc gọi cho Giản Hân Bồi nói bận, rồi sau đó xách túi lớn túi nhỏ tới ký túc xá nữ của Viện Quản lý kinh tế giúp Mễ Tiểu Nhàn vài việc, quét tước vệ sinh cộng thêm trải giường chăn chiếu, cực kì chịu khó. Mễ Tiểu Nhàn nhìn bóng dáng cô, cũng không biết trong lòng là cảm giác gì.

Ba nữ sinh khác trong phòng vừa thấy Mễ Tiểu Nhàn tới liền dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá em, đại khái họ không ngờ một trong số bạn cùng phòng của mình lại là một đại mỹ nhân như vậy.

Tần Hàm Lạc nhìn giấy dán tường xinh đẹp, chăn màn sạch sẽ chỉnh tề, còn có laptop Triệu Văn Bác tặng cho Mễ Tiểu Nhàn và quyển bút kí màu đỏ đặt trên bàn, vừa lòng vỗ vỗ tay: "Được rồi, có thể coi như một cái ổ thoải mái ấm áp."

"Đi rửa tay đi." Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn trong veo mà ôn nhuận.

"Ừ."

Tần Hàm Lạc liền đi rửa tay. Mễ Tiểu Nhàn hai tay khoanh trước ngực, miễn cưỡng tựa vào cửa toilet, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Chị...ông ngoại mua cho chị một căn hộ ở gần trường phải không?"

"Ừ."

"Một người ở thì rất yên tĩnh, có lợi cho việc học tập."

"Ha! Không phải ở một mình đâu, là ở cùng Tử Toàn." Tần Hàm Lạc đặt miếng xà phòng trong tay về chỗ cũ, cười nói.

Mễ Tiểu Nhàn mím môi, ý cười lại ẩn ẩn hiện lên trên khóe miệng, không biết vì sao trong lòng em có chút vui sướng, nhưng vài giây trôi qua, nụ cười lại nhanh chóng biết mất. Không được ở cùng nhau thì thế nào chứ? Có khác gì nhau đâu? Em khẽ than một tiếng, xoay người trở lại bên giường mình.

Tần Hàm Lạc làm xong xuôi hết thảy liền gọi điện cho Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ, lại gọi cho ông ngoại, nhất nhất báo cáo về chuyện tình trường học và ký túc xá. Mễ Tuyết Tuệ vẫn không vui, không muốn nói nhiều, vẫn là Tần Trọng dặn dò, mà ông ngoại biết Mễ Tiểu Nhàn học cùng trường với Tần Hàm Lạc, thật ra lại rất cao hứng, liên tục nói: "Tốt, tốt, về sau hai chị em vừa vặn có thể chăm sóc lẫn nhau, ông cũng có thể một lần thăm hai đứa cháu gái."

Điện thoại của cô, âm lượng vặn lớn cũng đủ để Mễ Tiểu Nhàn nghe được, tiếng cười sang sảng của ông truyền tới từ tai nghe khiến tâm tình Mễ Tiểu Nhàn lại tốt lên thần kỳ. Em yêu nơi có thành phố A này, nơi nơi tràn ngập hương vị quen thuộc, chỉ cần em nhắm mắt lại là có thể hình dung ra hình dáng đầy đủ của nó trong trí óc. Nơi này, còn có người em yêu, có bà nội, có lẽ, bây giờ còn thêm một ông ngoại, còn có...

Lúc đang trầm tư, một bàn tay túm lấy bàn tai mảnh khảnh trắng nõn của em, em giật mình, đã thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Hàm Lạc phóng đại trước mắt: "Tiểu Nhàn, đi ra ngoài ăn cơm đi."

"Ah, vâng." Em khôi phục lại thần sắc trấn định, tay nhẽ nhàng rút lại.

Thời tiết bên ngoài rất đẹp, bầu trời tinh thuần một màu lam.

Tần Hàm Lạc đi được một đoạn ngắn, bỗng nhiên ngẩng cao đầu, mặt hướng trời xanh.

"Này, chị đi đường kiểu gì vậy, nhỡ đụng phải người khác thì làm sao bây giờ." Mễ Tiểu Nhàn nhìn tốp năm tốp ba sinh viên đi trên đường, liền giữ chặt lấy cô.

Nam sinh đi qua trên đường thỉnh thoảng hướng ánh mắt nhìn Mễ Tiểu Nhàn, em cũng một mực thoải mái tự nhiên.

"Sẽ không đâu, em xem, không phải em đang dắt tôi sao."

"Ngốc." Mễ Tiểu Nhàn bĩu môi.

"Lúc tôi học tiểu học có lần đột phát có suy nghĩ muốn ngửa đầu nhìn bầu trời mà đi như vậy." Tần Hàm Lạc cúi đầu xuống lại, cười cười với em: "Em có biết loại cảm giác này không? Vừa bắt đầu còn có chút như đứng không vững, có điểm choáng váng mờ mịt, lại có chút như muốn rơi lệ vì xúc động. Rất kỳ quái phải không?"

"Muốn rơi lệ, là vì trong lòng thực rung động, khi em ngửa đầu nhìn bầu trời, em sẽ càng thêm cảm nhận được thiên không rộng lớn cao xa, khiến em có cảm giác mờ mịt, do đó cảm thấy chính mình rất nhỏ bé, em sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện khiến em phiền não đều bé nhỏ không đáng kể, cõi lòng em trong nháy mắt sẽ được an tĩnh." Tần Hàm Lạc nói: "Từ đó, mỗi khi tôi có chuyện phiền não, tôi đều sẽ ngửa đầu đi một đoạn đường như vậy."

"Không hổ là sinh viên khoa văn, lại nhạy cảm như vậy, ngay cả hành động bình thường ngửa đầu nhìn trời cũng có thể khiến chị rơi nước mắt, lại sinh ra nhiều ý tưởng đến thế." Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười.

Tần Hàm Lạc cười cười tự giễu: "Phải đó, có đôi khi tôi cũng hiểu được mình như bị thần kinh. Ngắm mặt trời lặn đằng sau lưng núi, nhìn gió thu thổi mà cỏ cây rền rĩ, cõi lòng tôi đều thấy vô cùng thương cảm. Duy chỉ có lúc ba đánh tôi thì tôi liền kiên cường như thể người chiến sĩ vậy."

"Chị thiện lương nhân từ, nội tâm tình cảm phong phú, cũng là người hoàn toàn theo chủ nghĩ bi quan. Khi hoàng hôn, chị thương cảm cho sự diễm lệ sắp trôi qua, cũng chưa từng nghĩ ngày mai nó vẫn rực rỡ mọc lên như thế, soi rọi khắp thiên địa; gió thu nổi lên, cỏ cây điêu linh, chị chỉ nhìn thấy sự suy tàn của nó, cũng chưa bao giờ nghĩ, năm sau gió xuân thổi, thế giới vẫn sẽ có rất nhiều loại hoa cỏ bừng bừng sức sống khoe sắc khắp nhân gian." Mễ Tiểu Nhàn không chút lưu tình nói.

Tần Hàm Lạc ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Nói phải, rất nhiều lúc kỳ thật đều là do chính mình lo sợ không đâu."

"May mà mặc dù chị theo chủ nghĩa bi quan nhưng cũng còn có ý thức phản kháng, từ chuyện ba đánh chị là có thể thấy được." Mễ Tiểu Nhàn cười khẽ, bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Hôm nay rất phiền não sao?"

"Hả? À không, tâm tình tôi tốt thần kỳ."

"Vậy vì sao lại ngửa đầu nhìn trời như vậy?"

"Tôi chỉ là muốn nói cho em biết bí mất tiêu trừ phiền não thôi." Tần Hàm Lạc xấu hổ gãi gãi đầu: "Tôi thấy gần đây em và dì Mễ không nói chuyện được với nhau, sợ em tâm tình không tốt. Ừ...Có điều giờ tôi lại hối hận vừa rồi đầu nóng lên đi nói với em chuyện này."

"Vì sao?" Mễ Tiểu Nhàn tò mò hỏi.

"Bởi vì...tôi cảm thấy mình thực ấu trĩ."

Mễ Tiểu Nhàn mím môi cười, lòng lại thầm nhủ: "Sẽ không, em thật cao hứng vì biết được chuyện lúc chị học tiểu học, thực đáng yêu."

Lúc sắp đến trước cửa căn tin, Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên nói: "Sao hôm nay không thấy chị cùng đi ăn cơm với người khác?"

"Tử Toàn á, nó đi tới Viện Mĩ thuật giúp một người bạn đón tân sinh viên rồi." Tần Hàm Lạc cố ý không đề cập tới cái tên khác, mà Mễ Tiểu Nhàn đương nhiên cũng không hỏi tiếp. Đúng lúc này, di động Tần Hàm Lạc lại vang lên.

Cô cười nói: "Nhắc Tào Thào, Tào Tháo liền call ngay." Vừa nói vừa nhấn nút nghe: "A lô? Trở lại chưa? Về rồi thì mau tới ăn cơm đi."

"Hàm Lạc, Hàm Lạc! Tao nói với mày..." Ngữ khí Trương Tử Toàn hưng phấn trước nay chưa từng có, khiến Tần Hàm Lạc rất buồn bực: "Nói cái gì? Nói mau!"

"Không phải lần trước tao đã kể với mày về cô gái tao gặp ở quán bar kia sao? Cả kì nghỉ hè tao quấn lấy Triệu ngu ngốc để hắn dẫn tao tới quán bar kia xem người ta có tới lần nữa không, tao đều tuyệt vọng, cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại. Ai biết...Trời ạ! Nàng là tân sinh viên Viện Mỹ thuật năm nay, ông trời thật sự là chiếu cố tao mà! Hàm Lạc, tao chưa bao giờ bỗng nhiên cảm thấy ĐH A đáng yêu xinh đẹp đến thế này!" Trương Tử Toàn ở bên kia có cảm giác hưng phấn đến sắp ngất luôn rồi.

Tần Hàm Lạc vừa nghe cô nhắc tới con gái liền xấu hổ che điện thoại, sau đó dịu dàng nói: "Tiểu Nhàn, Tử Toàn muốn nói với tôi chút chuyện, em vào tìm chỗ ngồi trước đi, tôi sẽ vào ngay, được không?"

Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu, đi vào trước.

Tần Hàm Lạc đi qua một bên, thở dài: "Chị em tốt à, giờ tao đang ở cùng Tiểu Nhàn, mày có cần lớn tiếng kể chi tiết với tao chuyện săn gái đẹp thế không? Loa của điện thoại tao rất lớn không phải mày cũng không biết mà."

"Xì! Cái gì mà săn gái đẹp, lần này là tình nhân trong mộng đó! Trời ạ! Lần trước ở quán bar tao đã cảm thấy nàng rất xinh đẹp, dáng người tuyệt vời, thanh âm quả thực ôn nhu như nước, lần này nhìn thấy ban ngày, tao cảm thấy tao đã hoàn toàn khuynh đảo vì nàng..." Trương Tử Toàn ở bên kia thao thao bất tuyệt.

"Được rồi, mày tiếp tục khuynh đảo đi, tao muốn đi ăn cơm."

"Aish! Đừng cúp mà! Mày thực không có lòng gì cả, giờ tao đang nói hết dục vọng mãnh liệt của mình mà. Nàng quả thực là tình nhân hoàn mỹ trong lý tưởng của tao, tao nhất định phải lợi dụng một năm cuối cùng ở ĐH A của chúng ta để theo đuổi nàng, tao thề!" Ngữ khí câu cuối cùng khiến Tầm Hàm Lạc liên tưởng tới quyết tâm theo đuổi A Kha của Vi Tiểu Bảo, cô đoán nhất định Trương Tử Toàn đang siết chặt nắm đấm nói ra những lời này.

"Tao nghĩ khi mày đứng dưới cờ búa liềm tuyên thệ vào Đảng nhất định không chân thành như những lời nói vừa rồi. Được rồi, tao đi ăn cơm đây, Tiểu Nhàn đang đợi tao."

"Thật đúng là! Mày không phải là bạn thân nhất của tao sao? Trái tim tao bị người ta bắt làm tù binh, mày cũng không quan tâm? Mày thực sự không tò mò?! Mày không muốn biết một cô gái ưu việt thế nào mới có thể làm tao điên cuồng à?" Khẩu khí Trương Tử Toàn có chút căm giận.

"Tuy lần này biểu hiện của mày có chút bất đồng so với dĩ vãng, nhưng xét lịch sử của mày, tao vẫn cho rằng mày đối đãi với chuyện tình cảm chỉ có ba phần nhiệt độ. Chị em à, xin tha thứ cho sự thiếu tin tưởng của tao với mày, mày ở trong lòng tao đã sớm đao thương bất nhập, không một phần tình cảm nào có thể ngăn cản bước chân mày theo đuổi tự do cùng thay đổi thái độ thoải mái với trò chơi nhân sinh của mày."

"Mày!" Trương Tử Toàn không khỏi chán nản, tức giận ủy khuất hung hăng nói: "Tần Hàm Lạc, trong vòng một tuần tao sẽ không nói chuyện với mày!"

"Cạch" một cái cúp máy, oán hận nói: "Tần Hàm Lạc chết tiệt! Tao muốn dùng hành động thức tế khiến mày hiểu được lãng tử cũng sẽ có một ngày hồi tâm."

Ơ, không đúng nha, mình là con gái mà, không nên là lãng tử, vậy...lãng nữ? Nhất trời trên đầu cô xuất hiện ba dải hắc tuyết, lắc đầu, xoay người trở về ký túc xá Viện Mỹ thuật.

***

Bị đêm tối bao phủ, thành phố A vẫn tràn đầy màu sắc, để những người thích sống về đêm phô bày ngàn vạn phong tình.

Giản Hân Bồi đứng trước cửa sổ gần mặt đất, thưởng thức bóng đêm mê người bên ngoài, ánh sáng đèn lấp lánh rực rỡ, Tần Hàm Lạc đứng phía sau nàng, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, giọng nói tràn ngập ý xin lỗi: "Bồi Bồi, xin lỗi, mấy bữa nay lại bỏ mặc cậu."

"Về sau có phải còn muốn tiếp tục lạnh nhạt với mình thế không?" Ngữ khí Giản Hân Bồi lại rất ôn nhu, tình yêu đã làm cho cô gái này thay đổi rất lớn.

"Đương nhiên sẽ không."

"Nhưng về sau em gái cậu đều ở trường mà, vì cái gì cậu lại sợ em ấy biết chuyện của chúng ta đến vậy?"

"Mình không biết, cô bé...cô bé là người nhà của mình. Bồi Bồi, cậu không sợ gia đình mình biết sao?" Nhất thời cô không biết đáp lại thế nào, liền đem đề tài đẩy qua Giản Hân Bồi.

Giản Hân Bồi ngẩn ra, không phải nàng không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi lần nghĩ đến, nội tâm nàng sẽ tự động lảng tránh. Trầm mặc trong chốc lát, nàng vòng tay ôm lấy cổ Tần Hàm Lạc, thanh âm đặc biệt dịu dàng: "Hàm Lạc, mấy ngày nay mình rất nhớ cậu."

"Bồi Bồi, sau khi chúng ta tốt nghiệp hãy rời khỏi thành phố A đi." Thanh âm Tần Hàm Lạc run rẩy, hôn lên cần cổ nhẵn nhụi của nàng: "Cậu nguyện ý cùng mình đi không?" Cô nghĩ, đây là câu nói dũng khí nhất từ khi cô chào đời tới nay.

"Mình nguyện ý, Hàm Lạc." Nước mắt Giản Hân Bồi bất tri bất giác rơi xuống, nàng cũng không biết vì sao lại khóc. Tình yêu như vậy, tươi đẹp như một câu chuyện cổ tích, nhưng con đường của thứ tình yêu này lại mờ mịt, khiến lòng người rơi vào hoang mang. Giờ phút này nàng chỉ thầm nghĩ cởi hết quần áo của người bên cạnh, cùng nàng thể xác và tinh thần hòa hợp làm một, như vậy nàng mới không sợ hãi.

"Hàm Lạc, mình yêu cậu, mình đã sớm nói mình nguyện ý ở bên cậu cả đời. Chỉ là cứ nghĩ đến ba mẹ là mình thấy khổ sở."

"Bồi Bồi, không cần khổ sở." Tần Hàm Lạc cảm giác được thân mình nàng run rẩy, liền ôm chặt lấy nàng: "Chúng ta không làm sai chuyện gì cả..."

Hai tay cô trượt theo đường cong thân thể Giản Hân Bồi, bàn tay tiến vào trong áo ngủ, xúc cảm ấm áp mịn màng kia là thứ cô quen thuộc nhất. Nghĩ đến người nhà, làm sao cô lại không khổ sở, thậm chí là sợ hãi, nhưng làm thế nào bây giờ đây? Cô yêu người con gái trong lòng biết bao, giờ phút này cô chỉ thầm nghĩ đắm chìm trong hương chanh nhàn nhạt kia mà thôi.

Cuộc đời quá dài, hạnh phúc lại quá ngắn, chỉ là một sớm một chiều mà thôi. Bồi Bồi, chúng ta cùng trầm luân đi, cho dù xuống địa ngục mình cũng sẽ không hối hận.

Áo ngủ vô thanh vô thức rơi xuống, bức rèm chậm rãi buông lơi che đậy một phiến xuân tình.

Hết chương 53