Tần Hàm Lạc không dám nhìn Giản Hân Bồi, cô sợ phải nhìn thấy biểu tình khiếp sợ cùng chán ghét trên mặt nàng, vì thế, cô quay đầu, chậm rãi đi về nhà. Giờ khắc này, hai chân tựa hồ như bị rút cạn sức lực. Về sau...về sau có lẽ thật sự sẽ như người xa lạ. Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu, nước mắt cô từ lâu đã ướt đầm khuôn mặt.

Nếu...nếu giờ phút này cô có thể cố lấy một chút dũng khí mà quay đầu liếc nhìn người con gái mình yêu sâu sắc kia, nhìn biểu tình như tan nát cõi lòng mà rơi lệ của nàng, như vậy có lẽ tất cả sẽ trở nên khác biệt. Nhưng mà, cô lúc này lại nhát gan như thế, lại vô lực đến vậy. Có phải con người khi lần đầu tiên yêu thương một người đều mất tự tin như thế hay không?

Tần Hàm Lạc trở về, mở cửa ra, sau đó đóng lại, ngay cả đèn cũng lười bật đã gắt gao dựa lưng vào cánh cửa, đè nén khóc. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến cơ hồ không thở nổi.

Tình cảm nhiều năm như vậy, nhiều hồi ức đẹp đẽ thế...tất cả đều đã kết thúc. Khí lực cả người cô như bị rút cạn trong nhát mắt, suy sụp vô lực tựa vào cửa, sau đó, thân thể chậm rãi trượt xuống, nước mắt cuồn cuộn không dứt tuôn rơi.

Không biết qua bao lâu, trên cửa truyền đến hai tiếng đập cửa "rầm rầm" thật mạnh, thanh âm như chấn động kia từ cánh cửa truyền vào cơ thể đang dựa sát vào khiến cô giật mình, vội vàng lau qua loa nước mắt trên mặt.

Là Tử Toàn đã trở lại sao? Nó có chìa khóa mà? Cô đang nghi hoặc, lại nghe hai tiếng đập thật mạnh, nghe chừng có người đang dùng nắm đấm đập cửa. Cô đành phải miễn cưỡng đứng lên, mở cửa ra, nương theo ngọn đèn trên hành lang, cô rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt điềm đạm đáng yêu kia đang rơi nước mắt, nàng gắt gao cắn chặt phiến môi mỏng, trên mặt đan xen nỗi thương tâm cùng phẫn nộ.

"Bồi Bồi, cậu..." Cô kinh ngạc sửng sốt thế nào không cần nói cũng biết.

"Cậu là đồ chết tiệt!" Lời của cô còn chưa nói xong, Giản Hân Bồi đã nức nở nhào tới, một trận quyền đấm cước đá trút lên người cô. Nắm đấm của nàng rơi trên vai Tần Hàm Lạc, trên ngực, trên cánh tay, thậm chí trên mặt...Nàng đã sớm không khống chế được cảm xúc của mình.

Tần hàm Lạc vừa lui về phía sau, vừa vội vàng tìm một cơ hội giữa những cú đánh bắt được tay nàng. Giản Hân Bồi vô lực gục lên người cô, miệng cũng không ngừng khóc lóc kêu: "Cậu gạt người! Cậu gạt người!"

"Bồi Bồi, làm sao vậy?" Tần Hàm Lạc nhíu mày, đỡ nàng.

"Cậu nói...cậu nói thích mình, nhưng lại...lại hôn người khác, mình hận cậu!" Giản Hân Bồi khóc đến mức hít thở không thông.

"Cậu...cậu nói gì?" Tần Hàm Lạc không thể tin được nhìn nàng, một cảm giác vui sướng như điên trào dâng trong lòng. Cô cơ hồ có cảm tưởng như mình đang nằm mơ.

"Hàm Lạc, mình yêu cậu, mình khó chịu quá." Nàng phát tiết một trận xong, yếu đuối nằm gục lên vai tần Hàm Lạc, vẻ mặt bi thương.

Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng đẩy nàng ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, nhìn thật sâu vào đôi mắt của người con gái trước mặt, từng chữ từng chữ nói: "Bồi Bồi, cậu lặp lại lần nữa đi."

"Mình nói, mình yêu cậu." Giản Hân Bồi thì thầm.

"Lại một lần nữa đi!" Tần Hàm Lạc cắn chặt môi, cảm giác đau đớn truyền đến, đây là sự thật. Khóe miệng cô chậm rãi tràn ra một nụ cười vui sướng, lại lặp lại những lời này.

"Mình nói mình hận cậu! Cậu là đồ khốn! Cậu là đồ chết tiệt! Mấy hôm trước vừa nói thích mình, hôm nay đã hôn người khác, cậu không biết xấu hổ, vô liêm sỉ!" Giản Hân Bồi đẩy cô ra, lớn tiếng nói.

Là thật, đây là sự thật! Không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác không phải tưởng tượng! Hai mắt Tần Hàm Lạc tỏa ra ánh sáng khác thường, trái tim kích động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không nói gì, lại ôm Giản Hân Bồi vào phòng, môi nhanh chóng áp lên môi nàng.

Cánh cửa phòng khách đã sớm bị đóng vào thật mạnh.

Trong bóng tối, Tần Hàm Lạc cùng Giản Hân Bồi ôm nhau, vừa hôn vừa tiến về phòng Tần Hàm Lạc, lập tức cửa phòng cũng đóng lại, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại có tấm ga giường kẻ ô vuông xanh trắng kia.

Lúc này mọi lời nói đều có vẻ dư thừa. Nỗi thống khổ trong lòng, cảm xúc tuyệt vọng, bi thương, mừng như điên, tất cả chỉ có thể lấy phương thức này để hoàn toàn phát tiết cùng phóng thích. Đã không còn ngượng ngùng, không còn cố kỵ, chỉ có kịch liệt hôn môi, tứ chi dây dưa.

Giản Hân Bồi nằm trên giường, đã sớm ngừng khóc. Tần Hàm Lạc hôn nhiệt liệt lại ôn nhu như vậy đã sớm xoa dịu nỗi bi thương của nàng. Nàng kích động, run rẩy, ngọt ngào, mê muội, cảm thụ thứ cảm giác kỳ diệu chưa từng biết tới.

Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng, đôi môi mềm mại ôn nhu bao trùm đôi mi nàng, nhẹ hút lấy, sau đó lướt qua chóp mũi nàng, lại lần nữa hôn thật sâu lên môi nàng. Chiếc lưỡi cô, vụng về tiến vào miệng nàng, hút lấy hương thơm của nàng, đôi tay cũng run run luồn dưới vạt áo nàng, chạm vào da thịt bóng loáng non mịn của nàng. Thân mình Giản Hân Bồi khẽ run rẩy, nhịn không được cúi đầu ngượng ngùng rên rỉ, hai mắt càng thêm mơ màng, vòng tay thêm siết chặt lấy Tần Hàm Lạc.

Thân mình Tần Hàm Lạc trở nên nóng bỏng, thính giác cùng xúc giác như bị kích thích, khiến dục niệm mãnh liệt trào dâng như thủy triều, ánh mắt cô càng trở nên nóng cháy. Cô một đường hôn xuống, cúi đầu ghé sát cổ cùng ngực nàng, vừa hôn vừa liếm, bàn tay lại bắt đầu cởi quần áo nàng.

Giản Hân Bồi ôm chặt lấy cô, từng đợt khoái cảm tê dại truyền đến trên thân thể khiến nàng không kìm được bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ vui thích, nhưng bởi vì ngượng ngùng, nàng lại liều mạng nén nhịn. Đối với nàng mà nói, đây quả thực là một loại tra tấn kèm theo sướng khoái mãnh liệt. Nàng nhịn không được thở hổn hển nhẹ gọi tên Tần Hàm Lạc: "Hàm Lạc..."

"Bồi Bồi, mình yêu cậu." Thanh âm Tần Hàm Lạc bởi vì kích động cùng dục vọng mà trở nên khàn khàn, lại chứa đựng một loại quyến rũ nói không nên lời. Cúi đầu thì thầm gọi tên nàng, Giản Hân Bồi nhắm chặt hai mắt, đáy lòng phát ra một tiếng thở dài hạnh phúc. Một khắc trước còn ở dưới địa ngục, giờ khắc này đã ở trên thiên đường.

Rất nhanh, quần áo hai người đều được cởi ra, hai khỏa thân thể trẻ trung xinh đẹp tràn ngập sức sống không một mảnh vải dây dưa cùng một chỗ, cảm giác da thịt thân cận lại tốt đẹp đến thế. Tần Hàm Lạc kéo chăn, phủ lên hai cụ thân hình trắng noãn không tì vết của các nàng, lại dịch chuyển xuống dưới, bắt đầu lữ trình khám phá.

Một đêm này, nhất định là một đêm điên cuồng kích tình. Tất cả, lại phát sinh tự nhiên như vậy, các nàng có được lẫn nhau, dâng trọn cho nhau, cam tâm tình nguyện, vui vầy không biết mệt.

Đêm đã khuya, tiếng thở dốc giữa bóng tối tĩnh mịch dần dần bình ổn lại.

Giản Hân Bồi ngoan ngoãn nằm trong lòng Tần Hàm Lạc, thân thể mềm nhũn, mỏi mệt lại thỏa mãn nói không nên lời, lòng nàng tràn ngập cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc. Một màn điên cuồng vừa rồi hiện lên trong đầu, cái loại cảm giác vui sướng tràn trề ấy khiến nàng mê đắm, quên hết tất cả, nhưng mà hiện tại hết thảy bình tĩnh trở lại, nàng nhớ tới hai người các nàng vốn là đôi bạn thanh mai trúc mã quen thuộc, nhớ tới thanh âm mình phát ra lúc cao trào vừa rồi, cả tiếng rên rỉ cùng tiếng thét chói tai. Mặt nàng đỏ bừng, lại càng gắt gao dán sát vào lòng Tần Hàm Lạc, ánh mắt lộ vẻ ngượng ngùng. May mắn trong phòng tối đen như mực, không ai thấy được biểu tình trên mặt nàng, nàng muốn nói gì đó, lại ngượng ngùng không dám mở miệng trước.

Tần Hàm Lạc tay ôm lấy nàng, thế nhưng cũng không nói gì. Giản Hân Bồi lắng nghe tiếng hít thở của cô, khóe miệng vẽ lên một nụ cười ngọt ngào, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh tốt đẹp lúc này.

"Hàm Lạc, cậu ngủ chưa?" Hồi lâu, nàng nhịn không được rụt rè mở miệng.

Không một thanh âm, Giản Hân Bồi hơi chu miệng, đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, đầu ngón tay chạm vào lại là thứ chất lỏng ấm áp, nàng liền cả kinh: "Hàm Lạc, cậu sao vậy?"

Không có câu trả lời, Giản Hân Bồi nhấc người, muốn bật ngọn đèn ngủ đầu giường, Tần Hàm Lạc đã giữ chặt nàng trong lòng, có chút nghẹn ngào nói: "Đừng bật."

"Cậu hối hận?" Ngữ khi Giản Hân Bồi bỗng trở nên lành lạnh.

"Không phải."

Lại không có thanh âm, không khí lại trầm mặc lần nữa. Trái tim Giản Hân Bồi, từng chút từng chút một trầm xuống, một lát sau, run rẩy mở miệng: "Vậy...là vì cậu cảm thấy mình không sạch sẽ, nên trong lòng không thoải mái sao?"

Lời này vừa nói xong, một bàn tay đã liền đặt bên môi nàng: "Không cho cậu nói vậy!" Trong giọng Tần Hàm Lạc ẩn chứa chút tức giận.

"Vậy...vậy vì sao cậu khóc?" Nước mắt Giản Hân Bồi chảy xuống, thút thít hỏi. Nàng rất muốn nói cho Tần Hàm Lạc biết chuyện lần đó cũng không phải do nàng tự nguyện, nhưng lại sợ Tần Hàm Lạc nghe xong sẽ tự trách, sẽ đi tìm Cố Minh Kiệt gây phiền thoái. Nàng cũng không muốn Cố Minh Kiệt biết chuyện lần đó mang thai, nàng chỉ thầm mong cái chuyện nghĩ lại mà kinh ấy có thể vĩnh viễn qua đi.

"Hàm Lạc, mình thực hối hận chuyện kia." Nàng lòng đau như cắn, thấp giọng như giãi bày điều gì: "Cậu để ý, phải không? Cậu..."

"Suỵt." Tần Hàm Lạc xoay người ôm nàng, hôn lên dòng nước mắt kia: "Không phải mình nghĩ tới việc đó, về sau chúng ta đừng bàn về sự tình trước kia, mình không ngại. Mình chỉ là khổ sở thôi, có thể có được cậu là hạnh phúc lớn nhất đời mình, nhưng không biết vì cái gì đột nhiên mình thấy khó chịu quá."

"Khổ sở? Vì sao? Không phải là cậu thích Trầm Du đấy chứ? Cậu...hôm nay còn hôn cô ta." Giản Hân Bồi bỗng nhiên nhớ tới chuyện đấy, lòng lại bắt đầu lo lắng bất an. Nàng vươn tay, ôm chặt lấy cổ Tần Hàm Lạc, như sợ mất đi cô: "Cậu và cô ta có quan hệ gì?"

"Mình nhớ lại đủ loại tâm tình đối với cậu ngày trước, nào khẩn trương, thống khổ, ghen tị, rối rắm, còn có nhát gan cùng tự ti, bỗng nhiên thấy khổ sở, nhưng lại cảm giác được cậu trong vòng tay lúc này, mình lại cảm thấy vui sướng chưa từng có. Hai loại cảm xúc đan xen trong lòng, khiến trái tim mình nhức nhối." Tần Hàm Lạc tiện tay rút một tờ giấy ăn ở đầu giường lau nước mắt, cẩn thận hỏi: "Bồi Bồi, mình muốn hỏi cậu một việc, nếu...nếu mình sớm nói với cậu mình thích cậu, vậy cậu sẽ như thế nào? Mình đã nghĩ, nếu mình sớm nói ra, có lẽ cậu sẽ không gặp phải chuyện thương tâm đến vậy."

"Mình không biết." Giản Hân Bồi ngẫm nghĩ, gian nan nói: "Nhưng cậu không cần tự trách làm gì, mình...mình vẫn luôn nghĩ mình thích con trai, nếu cậu sớm tỏ tình với mình, mình nghĩ...mình sẽ bị dọa mất, nhưng chắc hẳn cuối cùng mình vẫn có thể hiểu rõ được trái tim mình."

"Bồi Bồi, cậu thật sự yêu mình sao? Cậu bắt đầu yêu mình từ khi nào?" Tần Hàm Lạc bỗng nhiên sâu kín mở miệng.

"Đúng vậy, Hàm Lạc, mình yêu cậu." Khẩu khí Giản Hân Bồi thực vội vàng: "Cho đến tận bây giờ, mình có thể xác định được mình yêu cậu nhiều đến mức nào, chỉ là do mình chưa từng nghĩ tình cảm của chúng ta theo chiều hướng tình yêu thôi. Xin lỗi, xin cậu tha thứ cho sự ngốc nghếch của mình, lúc mình nhận ra đã hiểu được trong suốt quá trình, cậu...hẳn là rất thống khổ." Nàng trong lòng đau xót, như thể an ủi hôn nhẹ lên khuôn mặt mịn màng của Tần Hàm Lạc.

"Nhưng mà cậu cũng thích con trai, phải không?" Tần Hàm Lạc nhẹ giọng hỏi.

Giản Hân Bồi ngẩn ra, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Mình đã từng thích con trai, nhưng mà đối với họ chỉ là thích mà thôi, nhưng mình lại yêu cậu. Cho tới bây giờ, mình chỉ có cảm giác sâu đậm như thế với mình cậu, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, nỗi nhớ thương sâu sắc, còn có, còn có khi cậu hôn người khác, lại đố kỵ đến phát cuồng. Hàm Lạc, mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người con gái, mình cũng tin rằng cậu sẽ là người con gái duy nhất mình yêu cả đời này."

Khóe miệng Tần Hàm Lạc hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười như có như không.

"Về sau không cho phép hôn người khác nữa. Cậu có biết hôm nay cậu làm vậy khiến mình khổ sở đến nhường nào không?" Giản Hân Bồi cắn một cái thật mạnh lên tai cô: "Lúc ấy mình hận cậu chết đi được. Cậu nói đi, hai người có quan hệ gì?!" Trong nháy mắt, nàng từ một cô gái nhỏ dịu dàng liền biến thành một người đàn bà chanh chua.

Tần Hàm Lạc đau đến mày nhíu cả lại, giận dữ nói: "Mình là cố ý làm vậy. Ngày đó cậu đã nói như thế là không bình thường, mình đã nghĩ, khẳng định cậu sẽ không để ý tới mình nữa. Hôm nay khi mình nhìn thấy cậu tới đây tìm mình, cứ nghĩ cậu luyến tiếc tình bạn nhiều năm nên vẫn muốn làm bạn với mình, nhưng mà, mình rốt cuộc không thể làm bạn với cậu được. Lúc ấy mình nản lòng thoái chí, giận dỗi nghĩ, nếu cậu đã cho rằng việc đấy là không bình thường, vậy mình sẽ rõ ràng khiến cậu ghét mình thêm một chút, như thế về sau cậu sẽ không đến tìm mình nữa."

"Mình ghét Trầm Du, cũng ghét cậu hôn cô ta, về sau cậu cũng không được để ý đến cô ta nữa ! Cũng không cho phép hôn người khác!" Giản Hân Bồi nhớ tới tình cảnh kia, vẫn nổi giận lại đau lòng.

"Được, cậu nói thế nào thì sẽ thế đấy." Tần Hàm Lạc nhịn không được hôn lên môi nàng, sau đó vùi đầu vào cổ nàng hít ngửi hương chanh thơm ngát kia. Không bao lâu sau, tinh thần thỏa mãn, lại bắt đầu nhịn không được nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh tinh xảo của nàng. Giản Hân Bồi hít một hơi khí lạnh, lại cảm giác một bàn tay đang bao lấy ngực mình, nàng kìm lòng chẳng đặng phát ra một thiếng than khẽ mất hồn, sau đó gắt giọng: "Hàm Lạc, cậu thực đáng ghét."

Tần Hàm Lạc cũng không nói gì, dịch chuyển xuống, ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng trước ngực nàng. Giản Hân Bồi ôm lấy đầu cô, rên rỉ nói: "Hàm Lạc, chờ đã."

Tần Hàm Lạc ngẩng đầu, khó hiều nhìn nàng. Giản Hân Bồi cắn môi, lòng bỗng nhiên một trận chua xót, đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Tần Hàm Lạc, chân thành nói: "Mình biết, cơ thể này của mình đã không còn trong sạch nữa, nhưng mà ở trong lòng mình, tối hôm nay mới là lần đầu tiên, cậu...cậu có thể hiểu được tâm tình mình không?"

Tần Hàm Lạc nhìn nàng một lúc lâu, gật gật đầu, hôn lên mặt mày Giản hân Bồi, ôn nhu nói: "Bồi Bồi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, được không?"

Giản Hân Bồi gật gật đầu, nàng vòng tay ôm chặt Tần Hàm Lạc, lòng lại thầm nhủ: "Hàm Lạc, mình sợ hãi cậu để ý tới chuyện mình cùng Cố Minh Kiệt biết bao. Cậu biết không, mình thực hối hận cơn bốc đồng khi ấy, mình tiếc nuối đến nhường nào vì đã không thể giữ lại thứ tốt đẹp nhất để trao cho cậu. Hàm Lạc..."

Nghĩ đến đây, nước mắt nàng lại ức chế không được chảy xuống.

Hết chương 43