Tần Hàm Lạc cúp máy, Trương Tử Toàn cùng Triệu Dĩnh vẫn đang cười hi hi ha ha ném bỏng ngô vào nhau. Tử Toàn vừa né vừa hỏi: "Nghe giọng chết dở sống dở của mày, chẳng lẽ là điện thoại của Giản công chúa?"

Tần Hàm Lạc ôm chặt gối ôm trong tay, không để ý tới cô, lại nói với Triệu Dĩnh: "Má lúm đồng tiền nhỏ, đêm nay khỏi đi, ngủ lại đây cũng được."

"Được." Triệu Dĩnh hơi mỉm cười, nhưng lại trả lời rất to. Em vẫn phản đối Tần Hàm Lạc gọi mình là "má lúm đồng tiền", vô số lần sửa lại cho đúng mà cũng không được, giờ cũng không thể không chấp nhận biệt danh này.

"Ngủ thế nào đây?" Trương Tử Toàn ngừng động tác trên tay, khẩn trương hỏi, không kịp đề phòng một viên bỏng ngô bay tới, trúng ngay chính giữa trán.

"Thì em ấy ngủ phòng mày, mày ngủ với tao chứ sao." Tần Hàm Lạc trợn mắt, lại nhìn bỏng rơi dưới đất: "Trước khi ngủ thì dọn dẹp sạch sẽ cho tao."

"Ừ." Trương Tử Toàn vẻ mặt ôn nhu trả lời, lại cúi đầu làm bộ thẹn thùng: "Có điều...có điều tối đến mày đừng giở trò gì với tao nha, người ta...người ta thực sự trong sáng lắm, nếu mày động tay động chân, không đứng đắn, thấy sắc đẹp lại nảy lòng tham thì hạnh phúc cả nửa đời này của người ta có thể bị hủy mất."

"Tao khinh!"

"Kinh tởm!"

Tần Hàm Lạc và Triệu Dĩnh đồng thời lên tiếng.

"Cả đêm này, mọi người ngủ tư thế kappa, ai cũng không được xoay người, hừ!" Tần Hàm Lạc vì chứng minh mình trong sạch, hung tợn nói.

"Vì sao chứ? Tiểu Lạc Lạc, ah, tao biết rồi, mày sợ tao đối mặt với mày thì mày nhìn thấy gương mặt xinh đẹp cùng dáng người xuất chúng của tao sẽ thấy tự ti phải không? Lại hoặc là, mày sợ thân thể thiếu nữ nóng bỏng khêu gợi này sẽ châm ngòi tâm chí không kiên định của mình, khiến mày cầm lòng chẳng đặng, phải không? Hả?" Trương Tử Toàn ngẩng cao chiếc cằm tinh xảo, chớp chớp mắt ái muội với Tần Hàm Lạc.

"Trời ạ! Bảo tao đi chết đi, mày một ngày không khiêu chiến với dạ dày ruột gan tao thì mày chết à? Tao đi ngủ đây, má lúm đồng tiền ngủ ngon nhé!" Tần Hàm Lạc đứng lên, nhanh như chớp chạy về phòng mình.

Triệu Dĩnh cười đến nỗi cầm cái chén cũng không xong, ánh mắt Trương Tử Toàn lại chuyển hướng về phía em, bắt đầu rống lên một bản tình ca: "Đôi mắt nho nhỏ, hàng lông mi dài, đó là dấu hiệu đẹp nhất của em, mỗi ngày tôi đều ngủ không được, nhớ đến nụ cười của em..."

"Hát sai rồi, là 'má lúm đồng tiền nhỏ, hàng lông mi dài', cái gì mà 'đôi mắt nhỏ' chứ." Triệu Dĩnh vừa cười, vừa nhịn không được vạch ra chỗ sai của cô.

"Aish, là em không biết thôi, cổ nhân ngày ấy rất kiêng kị tên húy của hoàng đế, không thể gọi thẳng tên hoàng đế, nếu không chính là phạm vào tội lớn. Giờ người hiện đại ấy à, lại kiêng kị mỹ nữ, cũng không thể gọi trực tiếp tên mỹ nữ, hoặc là biệt danh, bằng không lòng sẽ tự thấy có lỗi, cho nên ngay cả khi hát tôi cũng không dám gọi tên em." Trương Tử Toàn nghiêm trang nói.

"Đồ hâm, mặc kệ chị, em cũng đi ngủ đây." Triệu Dĩnh cười mắng, cũng trở về phòng Trương Tử Toàn.

Hai cánh cửa đều khép lại, Trương Tử Toàn đứng giữa, lẩm bẩm một lúc lâu: "Đừng ăn cỏ gần hang, cỏ gần hang dù tươi, nhưng ăn vào sẽ xấu hổ lắm." Rốt cuộc liền đẩy cửa phòng Tần Hàm Lạc.

***

Giữa trưa, Tần Hàm Lạc chạy tới một siêu thị trong trường chờ mua đồ uống này nọ, cô chuẩn bị buổi chiều vừa tan học liền trực tiếp đón xe từ trường ĐH A tới thành phố B.

Mua vài thứ rồi đi, đi được một đoạn đường thì bỗng nhiên nghe được có người gọi đằng sau: "Này!" Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái ăn mặc thời trang ôm túi lớn túi nhỏ, đứng cách đó khoảng mười thước nhìn mình.

Thấy cô sững sờ, cô gái kia liền chỉ vào mấy túi đồ trong tay, ngượng ngùng cười nói: "Bạn à, có thể xách dùm mình không?"

Tần Hàm Lạc nhận ra cô gái này, là bạn học cùng lớp với Giản Hân Bồi, tên Trầm Du. Cô ít nhiều đã nghe sơ qua về cô gái này từ miệng Giản Hân Bồi cùng vài người bạn cùng lớp khác, nhà giàu có, ngạo mạn bức người, là một nàng công chúa kiêu ngạo, đánh giá cơ bản của mọi người đều là vậy. Hơn nữa, cô cũng biết, người trong phòng ký túc của Giản Hân Bồi với nàng tạo thành thế nước với lửa, mà nàng và Giản Hân Bồi bình thường cũng không thèm đếm xỉa tới nhau.

Nhưng mà, Trầm Du ôm một đống bảy tám túi to như vậy, quả thật có chút chật vật. Tần Hàm Lạc hơi do dự một chút, liền tiến lại, cầm giúp một nửa. Mấy chiếc túi kỳ thật cũng không nặng, chỉ hơi nhiều, cầm không tiện.

"Đi đâu?" Tần Hàm Lạc nghiêng đầu hỏi.

"Đến ký túc xá." Trầm Du cảm kích nhìn cô: "Cám ơn bạn."

Nhìn Trầm Du ở khoảng cách gần như vậy, Tần Hàm Lạc phát hiện ra kỳ thật nàng nhìn rất được, vẻ xinh đẹp của nàng khác với Giản Hân Bồi. Giản Hân Bồi là kiểu ngọt ngào, là loại công chúa bốc đồng thích làm nũng, Mễ Tiểu Nhàn thì thanh thuần nhưng không mất nét quyến rũ, là hình tượng cô gái nhà bên, Triệu Dĩnh nhỏ nhắn dễ thương, lại là hình tượng cô em gái nhỏ. Trầm Du thoạt nhìn thì trưởng thành hơn các nàng một chút, ăn mặc rất hợp thời trang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo được trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiêu ngạo, kể cả khi chính miệng đang nói lời cảm ơn.

Tần Hàm Lạc không khỏi thấy buồn cười, khó trách quan hệ giữa nàng và các nữ sinh khác lại kém vậy, ai mà chịu nổi cái loại thái độ nhìn từ trên cao xuống này.

"Mình nhận ra bạn, bạn tên là Tần Hàm Lạc." Tần Hàm Lạc đang miên man suy nghĩ, Trầm Du bỗng nhiên mở miệng nói.

"Hả?" Tần Hàm Lạc nghiêng đầu hỏi.

"Bạn thường đến học viện của mình chờ Giản Hân Bồi." Trầm Du mím môi cười, không biết có phải cô nhìn nhầm hay không mà vẻ tươi cười của nàng dường như có vài phần chế nhạo.

Tần Hàm Lạc cúi đầu hơi cười khổ, cũng không nói gì.

"Giản Hân Bồi thực may mắn, lại có người bạn tốt như thế, mình thấy bạn đối xử với cô ấy tốt lắm." Trầm Du lại nói.

Tần Hàm Lạc không trả lời câu hỏi của nàng, lại nói: "Hôm nay thứ sáu, sao bạn lại mang một đống túi to như vậy đến trường?"

"Nhà mình mang tới cho mình mấy bộ quần áo cùng đồ ăn."

"Ồ? Cuối tuần không phải có thể về nhà để lấy sao? Lại nói, đưa nhiều quần áo tới vậy để làm gì? Trong trường không có à?"

"Chủ nhật này mình không về, hơn nữa...mình rất hay thay đồ, trong một tuần không thích mặc trùng." Trầm Du cười nói.

Tần Hàm Lạc không nói gì, cúi đầu nhìn lướt qua đống túi to trong tay, đều là các hãng khá nổi danh, quả nhiên là phong cách của tiểu thư nhà giàu, cô không khỏi lắc đầu.

***

Giản Hân Bồi đang nằm trên giường nghe nhạc, Vương Nha Nha đi vào, giật tai nghe của nàng ra.

"Làm sao vậy?"

"Tần Hàm Lạc của cậu tới ký túc xá chúng ta, tớ vừa thấy cô ấy đi đằng sau." Thần sắc Vương Nha Nha lộ ra vẻ cổ quái: "Bất quá, cô ấy hình như đang giúp Trầm Du gì đó, hai người vừa nói vừa cười."

Giản Hân Bồi đầu tiên là vui vẻ, sau đó lòng lại trầm xuống, nàng hất chăn lên, vừa mở cửa đi ra ngoài nhìn lập tức nhìn thấy Trầm Du cùng Tần Hàm Lạc vừa mới lên lầu đi tới.

"Bồi Bồi..." Tần Hàm Lạc đương nhiên biết tính cách hẹp hòi của Giản Hân Bồi, chỉ không nghĩ trùng hợp vậy, vừa lên lầu đã thấy nàng đứng trước cửa, sắc mặt liền không khỏi có chút ngại ngùng.

"Bạn bỏ mấy thứ này vào hộ mình đã." Trầm Du cười nhắc nhở.

"Ừ, được." Tần Hàm Lạc đáp ứng, lại nói với Giản Hân Bồi: "Bồi Bồi, chờ mình chút." Nói xong liền xách một đống túi lớn, cùng Trầm Du đi lướt qua người Giản Hân Bồi, vào phòng Trầm Du.

Cô hỏi Trầm Du đặt ở chỗ nào, sau đó liền vội vàng muốn đi, Trầm Du lại họi: "Chờ đã." Sau đó đưa một chai nước cho Tần Hàm Lạc.

"Không cần, mình có rồi." Tần Hàm Lạc quơ quơ cái gói to trong tay, rồi vội chạy ra ngoài.

Hơn mười phút sau, dưới một gốc cây bên ngoài ký túc của Viện Ngoại ngữ truyền đến một trận cãi vã kịch liệt.

"Cậu có ý gì hả?!"

"Ý gì là ý gì?" Tần Hàm Lạc nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Giản Hân Bồi, cực kì đau đầu.

"Cậu đã biết rõ mình và cô ta không hợp nhau, vậy mà còn xách đồ dùm, còn thân mật như vậy nữa, cậu không nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn mình đầy khiêu khích à? Trong ký túc xá mọi người đều biết cậu là bạn thân nhất của mình, giờ cậu định làm cho mình mất mặt phải không?!"

"Bồi Bồi, cậu nghĩ nhiều quá rồi, chỉ xách dùm vài thứ thôi mà, sao lại thành ra có chuyện mất mặt như thế." Tần Hàm Lạc giận dữ nói.

"Được! Không phải trong lớp cậu cái người tên Ninh Sương kia và Trương Tử Toàn không ưa nhau sao?! Cậu xách đồ giúp Ninh Sương, cười cười nói nói với cô ta, Trương Tử Toàn sẽ vui vẻ chắc?"

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, có chết cô cũng không đi giúp cái loại người như Ninh Sương làm gì, Trương Tử Toàn sẽ nhất định tức giận. Nhưng mà, việc này đâu giống! Quan hệ của cô và Trầm Du cũng đâu tệ đến mức đó?

Cô nhẫn nại giải thích: "Cô ấy giữa đường tình cờ gặp nhờ mình giúp, đều là bạn học cả, cũng không tiện ngay cả chút việc nhỏ vậy mà cũng không giúp. Bồi Bồi, cậu đừng hẹp hòi thế được không?"

"Mình lòng dạ hẹp hòi, chính là lòng dạ hẹp hòi đấy! Chính cậu tự nghĩ lại mà xem, đã bao lâu rồi cậu không tới ký túc xá bên này gặp mình? Mình nghe được cậu tới đây, cậu có biết mình mừng lắm không? Kết quả là cậu vì người khác mới tới, lại còn là người mình nhìn không vừa mắt, ai trong ký túc xá của mình cũng ghét cô ta!" Giản Hân Bồi càng nói càng kích động: "Còn có ngày hôm qua, mình nói muốn cùng cậu đi thăm ông ngoại, thái độ cậu không tình nguyện đến mức nào, mình đều nghe được. Tần Hàm Lạc, giờ cậu hoàn toàn thay đổi rồi, trở thành một người khiến ngay cả mình cũng không nhận ra!" Mắt Giản Hân Bồi hơi đỏ lên: "Mình không phải đứa ngốc, thái độ của cậu, mình chịu đựng đủ lắm rồi! Được! Cậu không đến tìm mình, mình sẽ không ép cậu nữa, cậu thích chơi với ai thì tùy cậu, cậu không muốn mình cùng đi thăm ông, mình sẽ không đi! Từ hôm nay trở đi, mình sẽ không quấn lấy cậu nữa!"

Vừa nói xong những lời này, nàng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, xoay người trở về phòng, lên lầu rồi, nàng mới lấy tay gạt nước mắt, sau đó lấy di động ra, gọi cho Cố Minh Kiệt.

"A lô! Minh Kiệt à, tối nay em sẽ cùng anh đi sinh nhật Lí Sâm."

Cố Minh Kiệt hiển nhiên thập phần cao hứng: "Thật à?! Nhưng mà...Bồi Bồi, giọng em làm sao vậy? Sao như bị ai chọc giận thế?"

Không đợi hắn nói xong, Giản Hân Bồi đã "ba" một tiếng cúp máy, Cố Minh Kiệt nghe tiếng tút trong điện thoại, không khỏi ngẩn người.

Hết chương 27