Tần Hàm Lạc quay lưng về phía Giản Hân Bồi, bước đi, nước mắt lại rơi như mưa, khiến khuôn mặt cô ướt đẫm. Cô cắn răng, không dám để cho mình quay đầu. Lúc trước ở chỗ xích đu, nhìn thấy Giản Hân Bồi vừa khóc vừa nói hy vọng mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu, trong khoảnh khắc, cô quả thật dâng trào xúc động muốn đưa nàng đi, vô luận chân trời góc biển, chỉ cần đưa nàng đi! Cho dù đã không còn yêu, nhưng còn tình cảm, tình thân, tình yêu hơn hai mươi năm qua, hơn nữa nàng đã chịu biết bao nhiêu tổn thương cùng uỷ khuất đến thế rồi, cô không thể nhìn thấy nàng đau lòng hơn nữa. Cô nguyện trả giá hết thảy vì nàng, chẳng sợ làm những chuyện trái với lương tâm của mình! Nhưng làm sao có thể được đây? Văn Bác phải làm sao? Đứa trẻ của hai người sẽ thế nào? Huống chi, cô đã không còn yêu Bồi Bồi nữa, người cô yêu là Tiểu Nhàn, nếu làm thế, Bồi Bồi sẽ thật sự vui vẻ sao?

Sau khi tỉnh táo lại, Tần Hàm Lạc cảm giác suy nghĩ đó trong đầu là một tội ác, sau lưng cô thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, chân càng rảo bước nhanh hơn, lúc đi qua khúc ngoặt bức tường vây của trường, cô vội vàng áp lưng lên tường, lúc này mới dám nâng tay lên hung hăng lau nước mắt trên mặt. Cô không ngừng hít thở sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại. Cô tựa vào bức tường lạnh như băng, nhớ lại vô số kỷ niệm của mình và Giản Hân Bồi, có cảnh hoặc bi thương hoặc ấm áp, lúc rõ ràng lúc mơ hồ, lòng buồn vô hạn.

Rất lâu sau Tần Hàm Lạc mới tỉnh lại từ trong nỗi bi thương, cảm giác sầu não vẫn quanh quẩn trong lòng không xua tan được, nhưng cả người lại thoải mái hơn không ít. Cô thở dài một hơi, sau đó đi về phía Nhất Trung.

Về đến nhà, Mễ Tuyết Tuệ đã ra ngoài có việc, Tần Trọng ở trong phòng ngủ trưa. Lúc này Tần Hàm Lạc mới có cảm giác đói khát, liền mở tủ lạnh kiếm hoa quả ăn, lại uống một ly sữa, sau đó trực tiếp đi đến phòng Mễ Tiểu Nhàn. Mễ Tiểu Nhàn đang nghiêng người nằm trên giường, cầm một quyển sách lật tới lật lui, thấy cô về liền vội vàng nhỏm dậy xuống giường, vòng tay quanh cổ cô. Tần Hàm Lạc liếc nhìn Tần Hàm Lương đang ngủ say trên giường, có chút ghen tị hừ khẽ: "Thằng nhóc này sốt ngày ở gần em, khiến chúng ta chẳng có thời gian ở chung một mình gì cả."

Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu hơi mỉm cười: "Người nào đó lên núi dẫn đầu một đám con nít, ngay cả tính cách của mình cũng giống trẻ con rồi đó, ghen cả với em trai nữa." Nói xong liền đưa tay sờ sờ đôi mắt sưng đỏ của cô, nhẹ giọng nói: "Gặp nàng rồi à?"

"Ừ." Tần Hàm Lạc nhìn dung nhan thanh tú không tỳ vết của em, nhớ tới nỗi xúc động vài giây trước đi của mình, lúc này lại thấy bứt rứt cực kỳ, sao lại vẫn hoang đường thế nhỉ? Cô ôm chặt eo Mễ Tiểu Nhàn, gần như muốn nói ra cho em biết suy nghĩ lúc nãy của mình, lại không biết vì sao nghẹn ở yết hầu, dù thế nào thì đó cũng không phải ý nghĩ thực sự của cô, cần gì phải khiến Tiểu Nhàn nghĩ nhiều.

"Chị ấy sao rồi?"

Tần Hàm Lạc trầm mặc một chút, thấp giọng nói: "Nàng nói, muốn tôi đối xử tốt với em, tôi và nàng đều phải bắt đầu một cuộc sống mới. Tiểu Nhàn, tôi rất khó chịu..."

Mễ Tiểu Nhàn gật đầu: "Em hiểu." Em tựa đầu lên vai cô, phát ra tiếng thở dài như có như không.

Tần Hàm Lạc dịu dàng vuốt ve mái tóc dài như tơ của em, sau đó nhẹ nhàng đẩy em ra, nhìn thật sâu vào mắt em, nghiêm túc nói: "Nàng có Văn Bác, còn có một đứa con đáng yêu, tôi rất yên tâm. Tiểu Nhàn, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc."

"Ừ." Mễ Tiểu Nhàn nở nụ cười ngọt ngào, Tần Hàm Lạc nhịn không được cúi đầu, hôn lên khoé môi em, hai đôi môi chạm vào nhau, hương bạc hà mát lạnh nhàn nhạt khiến cô mê muội ập tới, cô như say như mê, buông em ra hít một hơi thật sâu, dùng mũi nhẹ nhàng ôn nhu cọ cọ với chóp mũi của em, đang chuẩn bị hôn lên đôi môi anh đào mềm mại đỏ hồng kia thì một thanh âm non nớt của trẻ nhỏ bỗng nhiên truyền vào tai: "Chị..."

Mễ Tiểu Nhàn giật mình, dưới tình thế cấp bách vội vàng một tay đẩy Tần Hàm Lạc ra, quay đầu nhìn lại. Tần Hàm Lương đang xoay người ngồi dậy, dụi mắt vừa ngơ ngác nhìn các nàng.

"Tiểu Lương, sao không ngủ?" Mễ Tiểu Nhàn vội vàng đi qua, ngồi xuống giường, sờ sờ đầu thằng bé, lòng em rất bất ổn, sợ Tần Hàm Lương thấy cảnh tượng con nít không nên nhìn lúc nãy, bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt với Tần Hàm Lạc.

Tần Hàm Lạc bất ngờ không kịp đề phòng, bị em đẩy một cái, chân lùi lại hai bước mới đứng vững, ảo não rên rỉ, lại thu được một cái liếc mắt coi thường. Cô cười khổ, lắc đầu nói: "Xem ra tôi sống không yên ở chỗ này, hừ..." Cô bất mãn liếc Tần Hàm Lương, sau đó mở cửa trở về phòng mình.

Tần Hàm Lương không hề biết mình vừa mới cản trở chuyện tốt của người nào đó, giang cánh tay nhỏ bé, chu miệng nhìn Mễ Tiểu Nhàn. Mễ Tiểu Nhàn chỉ đành ôm thằng bé, sau đó dỗ nó ngủ, tay em nhẹ nhàng vỗ về trên người đứa trẻ, mắt lại nhìn cánh cửa đang đóng, lòng không khỏi dở khóc dở cười. Tần Hàm Lương còn quấn quýt lấy em hơn với mẹ, mà em cũng hiểu trong lòng Tần Hàm Lạc có chút không thoải mái, mấy ngày nay ở nhà, vì có Tần Hàm Lương mà hai người ôm hôn nhau cũng hiếm, em hiện tại không chỉ phải đối phó với một đứa con nít mà còn phải ứng phó với một đứa trẻ to xác khác nữa.

Khó khăn lắm mới chờ Tần Hàm Lương ngủ lại lần nữa, Mễ Tiểu Nhàn thật cẩn thận buông thằng bé ra, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa, ra ngoài. Vào phòng Tần Hàm Lạc, đã thấy cô nằm trên giường, quấn chặt chiếc chăn mỏng, phủ kín chân, khoé miệng em bất khác cong lên, kéo chăn ra: "Chị làm gì thế?"

Tần Hàm Lạc thở phì phì xoay người, rầu rĩ nói: "Ngủ."

"Có ai ngủ như chị sao?" Mễ Tiểu Nhàn khẽ cười, sau đó dùng sức xoay mặt của cô lại: "Sao chị nhỏ mọn thế? Em chỉ không muốn làm hư trẻ nhỏ thôi mà."

"Mấy ngày qua em đều bỏ mặc tôi." Tần Hàm Lạc bất mãn than thở: "Tôi giận rồi, tôi quyết định sẽ về nhà mình ngủ."

"Vậy à? Thế chị bỏ mặc em mấy năm thì tính sao hả?"

"Tôi..." Vừa nói đến việc này, Tần Hàm Lạc như bị điểm trúng tử huyệt, không nói được một câu.

"Aish." Mễ Tiểu Nhàn thở dài, nhéo nhéo khuôn mặt đang xụ ra của cô, tựa hồ có chút tiếc nuối nói: "Vốn em định tối nay cùng chị đi qua nhà bên kia, nhưng hình như hiện tại xem ra có người không hoan nghênh cho lắm nhỉ, em chỉ đành tiếp tục ở lại đây giúp mẹ em chăm tiểu Lương thôi."

"Em nói gì? Cái gì?" Trong mắt Tần Hàm Lạc loé lên vui sướng, ngữ khí cũng trở nên kích động.

"Em chưa nói gì hết." Mễ Tiểu Nhàn liếc cô một cái, liền muốn xuống giường.

Tần Hàm Lạc sao chịu để em đi, ôm em: "Vậy không được, lời mỹ nữ cũng giống lời quân tử, đã nói thì nhất định phải giữ lời." Nói xong đã quay người đè em xuống dưới, đắc ý cười. Mễ Tiểu Nhàn nhìn vẻ mặt vui sướng phấn khởi kia, phụng phịu, nhưng đôi mắt lại toát lên ý cười: "Chị đúng là đồ háo sắc!"

"Được, tôi đây hiện tại liền sắc cho em xem!"

"......"

***

Buổi tối ăn cơm ở Nhất Trung rồi, Tần Hàm Lạc quả nhiên tìm cớ, tránh né Tần Hàm Lương, lặng lẽ cùng Mễ Tiểu Nhàn ra cửa, cùng nhau về nhà mình.

Thừa dịp Mễ Tiểu Nhàn đang tắm, Tần Hàm Lạc lấy trong ngăn tủ ra mấy ngọn nến bé bằng cổ tay, thắp lên để trong phòng ngủ, sau đó vào phòng ăn cầm hai chiếc ly có đế cao, một chai rượu vang trước kia Trầm Du tặng cô, mang tất cả vào phòng ngủ, mở nắp chai, rót hai ly rượu đặt ở đầu giường. Chuẩn bị xong xuôi hết, cô vào phòng khách, không kìm được nhìn đồng hồ, đoán xem lúc nào Mễ Tiểu Nhàn sẽ ra, không khỏi thầm oán Trương Tử Toàn làm việc không nên hồn, rõ ràng mấy tiếng trước đã nhắn tin dặn dò rồi.

Tần hàm Lạc sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách, đang lo lắng xem có nên gọi mắng Trương Tử Toàn không thì bỗng nhiên chuông cửa dồn dập vang lên, cô vừa nghe thấy, như thể nghe được thiên âm, vui mừng quá đỗi, hai ba bước lao ra mở cửa, quả nhiên thấy anh đưa hoa đang cầm trên tay một bó hoa hồng kiều diễm ướt át đứng ngoài cửa. Cô vội vàng ký nhận, nói cảm ơn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, giấu bó hoa vào một phòng.

Làm xong hết, cô vắt chéo chân ngồi ở sô pha, giả vờ xem tivi, một lát sau Mễ Tiểu Nhàn tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ màu xanh nước biển vào phòng khách, nghi hoặc nói: "Lúc nãy có phải có ai bấm chuông không?"

"Đâu có? Chắc em nghe lầm phải không? Có lẽ là nhà đối diện." Tần Hàm Lạc tỏ vẻ kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt vừa chuyển qua Mễ Tiểu Nhàn, cô liền có cảm giác máu mũi dâng tràn, trời ạ! Đêm nay em mặc một chiếc váy ngủ siêu ngắn, nhưng lại trễ ngực, bầu ngực như ẩn như hiện, cảnh xuân thấp thoáng khêu gợi, càng làm nổi bật cặp đùi tuyết trắng thon dài.

"Em em em...mua cái váy này từ khi nào?" Tần Hàm Lạc theo bản năng giơ tay lên ấn ấn mũi, ngay cả nói cũng líu lưỡi.

"À." Mễ Tiểu Nhàn tuỳ ý vuốt vuốt tóc, ngồi xuống cạnh cô: "Hôm bữa đi dạo phố cùng Dĩ Huyên và Thuý Nhi, bọn họ bảo em mua, em cũng thấy đâu tệ lắm. Ơ, chị ấn mũi làm gì thế?"

"Đâu chỉ không tệ, quả thật...quả thật khiến hồn xiêu phách lạc..." Tần Hàm Lạc lẩm bẩm, bỗng nhiên nói như cảnh cáo: "Hừ! Trừ tôi ra, không cho phép em mặc váy này cho ai khác xem!"

Mễ Tiểu Nhàn nghe ra sự ghen tuông nồng đậm trong lời nói của cô, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Vậy để xem chị biểu hiện trước mặt em thế nào đã."

"Biểu hiện thế nào thì em cứ chờ sẽ biết, hắc hắc, tôi đi tắm." Tần Hàm Lạc cầm lấy quần áo đã sớm để một bên, cười đi vào phòng ngủ. Mễ Tiểu Nhàn nhìn bóng lưng cô, hai má bắt đầu hơi nóng lên, những lời này...lời này sao lại nghe cứ là lạ...

Tần Hàm Lạc đánh răng rửa mặt xong thì trở lại phòng khách, phát hiện Mễ Tiểu Nhàn đã về phòng ngủ, cô mỉm cười, đi đến căn phòng bên cạnh, lấy bó hoa hồng đã sớm chuẩn bị sẵn ra, sau đó thật cẩn thận mở cửa phòng ngủ của mình, tập trung nhìn vào, chỉ thấy dưới ánh nến giai nhân đang nằm nghiêng, một làn hương mờ mịt chui vào mũi, cảnh tượng này còn lãng mạn ấm áp hơn tưởng tượng, còn xinh đẹp động lòng người hơn. Trái tim cô hơi rung động, nhưng bỗng nhiên lại có chút khẩn trương. Hơi lấy lại bình tĩnh, cô hít thật sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng xoay người, một tay chống cằm, cười như không cười nhìn cô, bất động thanh sắc nói: "Làm gì thế? Cầu hôn à?"

Tần Hàm Lạc đặt bó hoa ở đầu giường, lắc đầu nói: "Không phải cầu hôn." Nói xong cô liền ngồi xổm xuống, kéo ngăn tủ đầu giường, lấy một chiếc hộp nhỏ bằng nhung, mở nắp cầm hai chiếc chẫn tinh xảo bằng bạch kim, sau đó ngồi bên mép giường, thâm tình nhìn Mễ Tiểu Nhàn chăm chú: "Mà là, cầu xin em ở bên tôi cả đời, để tôi yêu em cả đời, che chở chăm sóc em cả đời, chiếc nhẫn là này tín vật. Tiểu Nhàn, em...em có đồng ý không?"

Mễ Tiểu Nhàn lẳng lặng nhìn cô, khoé mắt ươn ướt, sau đó hơi nghẹn ngào gật gật đầu: "Vâng."

Tần Hàm Lạc lộ ra vẻ vui sướng, nắm bàn tay tinh tế trắng nõn của em, đem một chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út bên tay phải, sau đó cô hôn lên trán em, nhẹ giọng nói: "Vợ à, tôi yêu em, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa."

Mễ Tiểu Nhàn đón nhận chiếc nhẫn cô trao, cũng thật cẩn thận đeo cho cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm bên tai cô: "Hàm Lạc, em cũng yêu chị."

Hai người lẳng lặng ôm nhau, lúc này đã chẳng còn cố kỵ hay do dự gì nữa, chưa bao giờ từng ngọt ngào vui sướng như thế, đều cảm thấy giờ khắc này mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Thật lâu sau, Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên hỏi: "Hàm Lạc, chị mua nhẫn từ bao giờ?"

"Không phải hôm đó đi ra ngoài uống trà với Tử Toàn sao, dành một chút thời gian đến trung tâm thương mại mua."

"Chị lấy tiền đâu ra?"

"Dùng tiền ông ngoại để lại cho tôi đi mua, coi như là vật đính ước ông ngoại tặng cho chúng ta. Nhất định ông sẽ rất vui vì tiền ông để lại cho tôi lại được dùng vào việc có ý nghĩa như thế." Tần Hàm Lạc nghĩ đến ông ngoại, lòng bỗng nhiên có chút chua xót, nhưng nụ cười ngọt ngào trên môi lại vẫn không đổi: "Chờ sau này tự tôi kiếm được tiền sẽ lại mua cho em nhẫn kim cương."

"Không cần, thế này được rồi, có ý nghĩa nhất, vĩnh viễn không cần đổi." Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhìn cô, chân thành nói.

Tần Hàm Lạc cảm động, gật gật đầu: "Tôi sẽ kiếm tiền mua cho em cái khác."

Đôi mắt Mễ Tiểu Nhàn như phủ một tầng sương, bỗng nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hàm Lạc, em hơi hồi hộp..."

Tần Hàm Lạc ngạc nhiên, lại lập tức hiểu được em đang ám chỉ chuyện gì, thật ra cả hai người đều hiểu rõ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, Tần Hàm Lạc vốn cũng rất căng thẳng, nhưng nghe em nói thế, ngược lại bản thân thả lỏng không ít. Cô nhẹ giọng cười: "Tôi cũng rất hồi hộp, cho nên tôi đã chuẩn bị rượu vang này."

"Chị hồi hộp?" Mễ Tiểu Nhàn hừ khẽ, đôi mắt đẹp lườm cô một cái, bỗng nhiên nhào tới cắn một cái bên tai cô.

"Ah". Tần Hàm Lạc đau đến hít một hơi lạnh, cảm thấy uỷ khuất, cô vốn hồi hộp mà, vì sao không tin người ta chứ? Cô khoanh chân ngồi lên giường, lấy hai chiếc ly có chân dài trên đầu giường, đưa một cái cho Mễ Tiểu Nhàn. Mễ Tiểu Nhàn ít uống rượu, uống được mấy ngụm mắt đã sóng sánh, má ngọc ửng hồng, thoạt nhìn càng kiều diễm quyến rũ, gợi cảm câu hồn.

"Không được, em không uống đâu, uống nữa sẽ chóng mặt." Em hơi nhíu mày.

Tàn Hàm Lạc đặt ly của mình qua một bên, không có ý tốt cười: "Em uống thêm một ngụm đi, sau đó tôi sẽ uống giúp em."

Mễ Tiểu Nhàn không tỉnh táo, lại uống một ly, còn chưa kịp nuốt thì Tần Hàm Lạc đã lấy ly của em, một tay kéo eo em, môi nhanh chóng áp lên môi em, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng, mút vào thật sâu.

"Uhm." Hai tay Mễ Tiểu Nhàn hơi chống đẩy, Tần Hàm Lạc dùng môi và lưỡi, hút hết chất lỏng đỏ tươi trong miệng em vào miệng mình, sau đó đầu lưỡi đảo quanh, dây dưa, tận tình đoạt lấy, tuỳ ý làm loạn, mãi đến khi sắp không thở nổi mới luyến tiếc liếm vệt rượu còn vương bên khoé môi em, buông em ra, nhẹ nhàng nói: "Thế nào, tôi đã nói sẽ uống giúp em mà."

Mễ Tiểu Nhàn thở hổn hển, nhịn không được sẵng giọng: "Chị lừa đảo, chiếm tiện nghi của người khác."

Tần Hàm Lạc lại gần em, hôn lên vành tai mượt mà của em, dịu dàng nói: "Vợ à, mớm cho tôi thêm một ngụm nữa được không? Ngay cả rượu vang hình như đều có vị bạc hà đấy, tôi thật sự sắp say mất..." Giọng điệu và từ ngữ như thế tựa hồ đều khiến người ta không có cách nào từ chối. Mễ Tiểu Nhàn hơi cắn môi, ngửa đầu uống thêm một ngụm, đặt ly rượu qua một bên, sau đó ôm cổ Tần Hàm Lạc, đem rượu vang trong miệng trút toàn bộ vào miệng cô. Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng ôm lấy em, hai người chậm rãi ngã lên giường.

Trong phòng, bóng nến hơi lay động, từng đợt hương thơm ngập tràn. Mễ Tiểu Nhàn nằm trên giường, mái tóc dài như thác đổ xuống gối, làn da trong suốt dưới ánh nến mông lung ấm áp có vẻ càng ửng hồng, mịn nhẵn. Tần Hàm Lạc nửa chống thân mình, cẩn thận nhìn ngắm em, ánh mắt từ trên vầng trán trơn bóng như ngọc chuyển qua đôi mắt sáng mênh mông như say của em, sống mũi thanh tú như điêu khắc, rồi đến đôi môi đỏ mọng kiều diễm, những thứ đó hợp lại xếp thành khuôn mặt tuyệt mỹ thanh nhã như đoá hoa sen ở trước mặt, bởi vì có chút men say, một chút ngượng ngùng, cho nên thêm một phần kiều mỵ, phong tình vạn chủng. Một màn này ái muội như thế, đẹp như thi như hoạ, khiến tim người ta đập vội, máu huyết sôi trào.

Ánh mắt Tần Hàm Lạc như say như mê, thì thầm: "Tiểu Nhàn, em đẹp quá..." Những lời êm tai nhất trên thế giới chẳng thể nào bằng những lời ca ngợi của tình nhân. Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười, đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình, em một tay ôm cổ Tần Hàm Lạc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ nói: "Những lời này còn chưa đủ."

"Tôi yêu em." Tần Hàm Lạc gần như nỉ non bên tai em, theo thái dương toả ra hương thơm thoang thoảng của em, hôn một đường đến hai má, tới mặt mày, sau đó ôn nhu ngậm lấy cánh môi, nhẹ nhàng mút lấy, đầu lưỡi xâm nhập giữa hai hàng răng, nhấm nháp thứ mềm mại thơm ngon nhất, những dòng nước ngọt lành trong trẻo. Mễ Tiểu Nhàn ôm chặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc của cô, phối hợp cùng cô gắn bó dây dưa, ôn nhu triền miên, cảm giác hưng phấn sung sướng làn tràn khắp toàn thân, liên miên không dứt, tạo nên từng cơn sóng tuyệt vời tê dại liên tiếp đánh sâu vào thân thể. Tần Hàm Lạc dần hôn xuống dưới, hôn lên cần cổ thon dài tuyết trắng của em, nhẹ nhàng cắn nơi xương quai xanh xinh đẹp, lưu luyến không muốn rời. Mễ Tiểu Nhàn phát ra một tiếng rên rỉ khiến xương cốt người ta mềm nhũn, mất hồn, hai tay để sau đầu Tần Hàm Lạc, cao thấp vuốt ve tấm lưng nóng bỏng của cô, sau đó từ phía sau luồn vào, dễ dàng cởi quần áo của cô ra.

Thân thể Tần Hàm Lạc lộ ra ngoài không khí, chỉ cảm thấy đột nhiên hơi lạnh, động tác của cô khựng lại, khoé miệng lộ ra nụ cười tà xấu xa, bàn tay trượt đến đùi Mễ Tiểu Nhàn, dưới tay một mảnh ấm áp trắng mịn, cô luồn tay vào váy em, một đường kéo lên, cởi váy ngủ của em ra. Ánh mắt hai nàng đối diện nhau, trừ tình yêu say đắm đậm sâu ra và có chút ngượng ngùng, lúc này lại tràn ngập khát cầu nóng cháy.

Mọi chướng ngại vật đều bị cởi bỏ, sau đó hơi thô lỗ quẳng qua một bên, hai thân thể tràn ngập sức sống hoàn mỹ chặt chẽ kết hợp cùng nhau, khoảnh khắc này, mọi chỗ trống trên thân thể bị nhồi đầy. Dục vọng như hồng thuỷ mãnh thú quay cuồng đánh úp lại, thân thể cùng thân thể ma sát, trong lòng cũng nảy lên hoa lửa chói mắt, hô hấp của Tần Hàm Lạc càng nóng rực, cô không biết nên dùng cách nào để thể hiện tình yêu say đắm vô cùng vô tận đối với người ở dưới thân, tay của cô chạy lướt theo đường cong xinh đẹp thân thể em hết lần này đến lần khác, chiếc lưỡi cô kính sợ cúng bái mỗi một tấc da thịt xinh đẹp không tỳ vết này. Mễ Tiểu Nhàn như người chết đuối, gắt gao ôm chặt lấy cô, theo cô một đường thăm dò xuống dưới, đôi mi thanh tú của em nhíu chặt, hàm răng tuyết trắng cắn chặt môi dưới, cõi lòng quay cuồng giữa thiên đường và địa ngục, ngàn vạn lỗ chân lông trên dưới toàn thân khi thì khẩn trương co rút lại, khi thì sung sướng thư giãn...Em không ngừng phát ra tiếng rên rỉ tiếng sau dài hơn tiếng trước, không ngừng cúi đầu gọi to tên người trong lòng: "Hàm Lạc, Hàm Lạc..." Tiếng gọi run rẩy nhè nhẹ này khiến lòng Tần Hàm Lạc tràn ngập yêu thương, lại như thứ thuốc kích tình, khiến cô càng điên cuồng. Lúc ngón tay bồi hồi bên chỗ dục vọng ấm áp mà vô cùng ẩm ướt kia, thân thể Mễ Tiểu Nhàn căng cứng lại, Tần Hàm Lạc bắt lấy một tia lý trí cuối cùng của mình, dịu dàng thì thầm bên tai Mễ Tiểu Nhàn: "Bảo bối, thả lỏng thoải mái một chút, được không?"

Cô ở bên tai em cúi đầu dỗ dành, nhu tình như nước, một lần lại một lần nói: "Tôi yêu em." Thân thể Mễ Tiểu Nhàn dần dần thả lỏng. Lúc này ngón tay Tần Hàm Lạc lại tiến quân thần tốc, hơi tạm dừng một chút, rồi không chút do dự phá tan tầng trướng ngại mỏng manh kia. Một trận đau đớn truyền đến từ sâu trong thân thể, "A!" Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được nhăn mày, miệng bật ra một tiếng rên thống khổ. Tần Hàm Lạc vội vàng hôn lên môi em, nuốt tiếng rên khẽ đó vào miệng.

Ngón tay bị vách tường mềm mại gắt gao ôm lấy, cảm giác này tốt đẹp như thế, khiến người ta thoả mãn. Hơi thở nóng rực như lửa của Tần Hàm Lạc phả lên người Mễ Tiểu Nhàn, theo động tác của cô, than thể mềm mại của em như chiếc thuyền nhỏ giữa mưa rền gió dữ, tròng trành lên xuống, từng đợt sóng mê ly sung sướng nổ tung đánh úp vào thân thể em, lan tràn, đầu óc em mờ mịt mê muội, tiếng rên rỉ và la hét cũng càng thêm phóng túng, khi hết lần này đến lần khác bị kịch liệt đánh sâu vào, thân thể em như nụ hoa, bị mở ra từng lớp, phơi bày vẻ xinh đẹp bí ẩn rực rỡ mà mình cảm thấy ngượng ngùng nhất ra. Khi cơn sóng dữ cuối cùng nhấn chìm em, em phát ra tiếng hét vừa như sung sướng lại như thống khổ, thân thể không kìm được cong lên, đầu ngón chân cũng bất giác căng cứng, trong nháy mắt, từ trên mây cao cao rơi xuống......

Thân thể phủ kín một tầng mồ hôi tinh mịn, cơn kích tình qua đi, hai người tựa hồ đều trong tình trạng kiệt sức, lại vẫn ôm nhau, hôn môi, âu yếm thân thể bóng loáng của đối phương, thì thầm những lời nhớ nhung yêu thương bất tận, qua một hồi lâu mới ôm nhau nặng nề chìm vào giấc ngủ.

***

Sau khi Mễ Tiểu Nhàn tỉnh lại đã là nửa đêm, ngọn nến vẫn sáng ngời, em chỉ cảm thấy môi khô lưỡi đắng, khát nước cực kỳ, vốn định ra phòng bếp bên kia rót ít nước uống, nhưng nhìn cánh tay Tần Hàm Lạc ôm chặt mình lại không đành lòng rời khỏi vòng tay cô, bỗng nhiên em nghĩ tới chai rượu vang trên đầu giường, liền nhẹ nhàng chống tay nhỏm người dậy, nhưng cảm giác bủn rủn vô lực khiến em nhịn không được hừ khẽ, vươn tay lấy chai rượu, uống một ngụm nhỏ, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Em quay đầu lại, thấy Tần Hàm lạc hơi thở đều đặn, 1 2 »