Trong khi Văn Chiêu vật lộn bên này, sáu vị nam chính cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Từ sớm tinh mơ Cổ La đến, sáu người bọn họ mệt còn hơn chó lăn lộn đuổi theo Cổ La.

Trên đời luôn có những chuyện mình không lường được, ai có thể nghĩ rằng, một người dùng khinh công chạy bộ còn mang theo một người lại có thể nhanh hơn cả thiên lý mã của sáu người bọn họ.

Đã thế, vị này còn chạy một mạch không ngừng nghỉ hại bọn họ đến miếng nước cũng không kịp hớp hớp nào.

"Mọi người dùng bữa đi, đừng ngại.

Ngày mai là đến nơi rồi." Có lẽ bị mọi người nhìn chằm chằm, cô gái, xưng là vợ của Cổ La, quay lại cười tủm tỉm.

Rõ một bộ dịu dàng xinh xắn, vì sao lại cùng đại ma đầu đứng chung một khung hình không ngừng quẳng thức ăn cho chó?!!! Sáu người im lặng nhai ăn canh mà hệt như ăn gạo sống, ức chết người ta mà!!!!

"Phương án thế nào? Sáu vị đây quyền cao chức trọng, có manh mối gì chưa?" Đang muốn nhai gãy cái thìa gỗ trong tay, sáu người đi điểm danh ngơ ngác ngẩng đầu.

Mang theo cặp mắt nai tơ, sáu người đồng loạt lắc lắc.

Từ sáng đã thở không ra hơi đuổi theo người đến nước còn không được uống, giờ cơm còn chưa ăn xong đã muốn tra khảo rồi.

"Thế đấy.

Kẻ địch của chúng ta là Tô Trạch, tàn dư Tô gia Phong quốc, nghe quen không, hoàng đế các hạ?" Rõ là người cúi thấp đầu nhất, Diên Khánh lại là người đầu tiên bị điểm danh.

Hệt như học trò ngủ gục trong lớp bị bắt gặp, Diên Khánh cười khổ vò đầu: "Trẫm...!trẫm thật sự không biết."

"Thế Bồ tát sống, nghe quen không? Quả nhân được biết ngươi cưu mang hắn một thời gian." Cứ ngỡ sẽ theo chiều kim đồng hồ, Vân Dật nào ngờ mình lại thánh người kế tiếp.

Bàng hoàng đứng dậy, Vân Dật lắc đầu như trống bỏi.

Nếu biết sớm có ngày này, y thề y sẽ cho hắn một chén thạch tín đậm đặc nhất có thể.

"Vậy..."

"Dạ, Ma quân ngài giơ cao đánh khẽ tha cho.

Tại hạ nhiều năm trên biển, thật sự chưa từng nghe qua người này." Thấy ánh mắt lia đến chỗ mình, dù tên chưa được nhắc, Đông Phương Tường vẫn nhạy bén đứng dậy chắp tay.

Mặc kệ đúng hay sai, trước mặt vị này, cứ nhận hết cho lành.

"Thật ra...!ta định gọi Hựu Trạch.

Ngươi chắc biết chút ít đúng không?" Thấy ba người sợ mình đến vỡ mật, Cổ La cũng có chút giật mình.

Mấy tên nam chính, không ngờ còn có một mặt đần như thế.

Hay phải nói, cường quyền của Bố chồng lớn quá đây?

"Vâng, thần xin phép ạ." Bị điểm danh, Hựu Trạch như lệ đứng dậy.

"Tô Trạch, vốn là con riêng của Tô gia gia chủ lúc bấy giờ nhưng do phu nhân trong nhà không thừa nhận nên từ nhỏ được nuôi dưỡng trong chùa.

Cũng vì thế, năm đó hắn tránh được một kiếp.

Tô Trạch gần ba mươi, tinh thông cơ quan ám khí, cũng có một đội quân nhỏ trong tay, số lượng không rõ."

Nói đến đây, Hựu trạch nhìn lại Cổ La, thấy người gật đầu mới ngồi trở lại.

thấy mọi người dăm chiêu, Cổ La nói tiếp: "Người trong tay y là tử sĩ, tuy chỉ hơn trăm nhưng đều là lấy 1 địch 10, phiền toái nhất chính là chúng sẵn sàng đồng quy vu tận.

Lại nói lần này hoàng thất Kim quốc có can dự, 10 phần chắc chắn y đang sống ở hành cung phía đông.

địa hình nơi này dễ thủ khó công, hơi nữa chỉ có một lối lên, hắn có là đồ ngu thì cũng phải biết bày bẫy rập mai phục.

Nếu dựa theo bản đồ địa hình, cách hành cung ấy không xa có một con sông cùng một đập trữ nước không xa.

Theo thói quen, Tô Trạch nhất định có dẫn nước về nên phương án có lợi nhất cho chúng ta phải là đánh sập cả hành cung ấy."

"Nhưng nếu đánh sập thì a Chiêu..."

"Nên đây là nhiệm vụ của các người." Nghe Cẩn Minh lên tiếng, Cổ La đáp.

"Trên người Văn Chiêu có thuật dịch dung.

Nếu như hiệu lực còn khi Tô Trạch nhất định sẽ cưng chiều y đến cực hạn còn nếu lộ ra, vậy thì khó nói.

Tô Trạch không phải người biết giữ tiếng nên nếu bại lộ, y nhất định sẽ hưng sư động chúng muốn giết người.

Ngưu Đầu, Mã Diện đã theo chân mai phục.

Nếu có động tĩnh khác lạ, họ sẽ báo về.

Có ý kiến gì không?"

Nghe kế hoạch sắp đặt đâu ra đó, sáu người ngoan ngoãn gật đầu, dù sao cũng chẳng có điểm nào cần phản bác cả.

Tuy bọn họ vừa kính vừa ghét vị này, không thể không nói, đấu trí với y, bọn họ chưa chắc đã giành được phần thắng.

Thấy mọi người không phản đối, Cổ La lên kế hoạch chi tiết:

"Vậy thì tốt.

Chúng ta chia ra làm ba tốp, mỗi người một việc.

Vân Dật, Uất Trì, Cẩn Minh, Đông Phương, bốn người các ngươi theo ta.

Còn Hựu Trạch với Diên Khánh, ta đã thay hai người triệu tập binh lính, chia thành hai tốp, một bao vây hoàng thành, tuyệt đối không cho người lọt lưới, tốp còn lại di tản dân chúng gần đấy rồi đến đập nước, thấy pháo hiệu thì lập tức mở đập."

"Rõ!" Diên Khanh và Hựu Trạch gật đầu.

"Bốn người các ngươi trước theo ta.

Nếu Văn Chiêu chưa bị lộ, ta cùng Văn Chiêu tráo chỗ, bốn người các ngươi mang theo Văn Chiêu rút lui còn nếu như lộ rồi thì Vân Dật với Uất Trì, hai ngươi đảm nhiệm việc cứu người.

Hành cung ấy chỉ có một Ngục thất, ngươi thân là hoàng tộc, chắc quen với cấu hình của hoàng cung mình đúng không? Trước khi đi chuẩn bị đầy đủ, mang theo dược liệu, cần gì thì bảo người chuẩn bị.

Đông Phương Tường, ngươi đóng giả làm thương nhân đến bán đồ còn Cẩn Minh, ngươi hoặc là làm nô tài không thì làm phu nhân, không muốn thì lặng lẽ theo bọn ta.

Người của ta sẽ xử lý bẫy rập trên đường nhưng vạn vô nhất nhất, các ngươi cũng phải cẩn trọng."

"Vâng/ Được."

"Được rồi, nghỉ ngơi đi.

Chuẩn bị cho tốt, ngày mai chúng ta đều sẽ vào hang cọp cả rồi, hối cũng không kịp nữa đâu."

__________________________

"Hựu Trạch, làm sao ma Quân điều động được binh của trẫm?" Chợt nhớ ra Cổ La theo lý không thể sai bảo người mình, Diên Khánh thắc mắc.

Chỉ là, Hựu Trạch cho y một ánh mắt xem thường:

"Tò mò chết mèo đấy.

Ngươi quên Ma quân nguyên bản là người nhà nào rồi sao?"

"À, phải rồi nhỉ." Nhớ đến Trang gia lúc nào cũng tủm tỉm cười nhưng phật ý họ thì trời long đất lở, Diên Khánh chán ngán.

Cũng không biết Trang gia to hơn hạy vị này to hơn đây? Nhìn tình hình, chỉ sợ gia chủ Trang gia chưa chắc đã cản được vị ma quân này..