Đi chưa được mấy bước, Hứa Phóng liền buông lỏng tay Lâm Hề Trì, tự mình đi phía trước.

Sau lại tựa hồ là ngại nàng đi chậm, lại lộn trở lại kéo nàng nhanh chóng đi phía trước.

Lâm Hề Trì thấp hơn một cậu 1 cái đầu, chân ngắn hơn cậu một đoạn dài, về sau lại đi như là chạy phía sau cậu.

Rất nhanh, Hứa Phóng đã chú ý tới, quay đầu lại nhìn nàng, nhíu mày nói: “Cậu chạy cái gì.”

“……” Lâm Hề Trì thở phì phò, nghe được lời này, nàng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cậu, hơi hơi mỉm cười, “Mình rèn luyện thân thể a.”

Hứa Phóng lại nhìn nàng trong chốc lát, đôi mắt vừa nhấc, câu nga một tiếng, không nói cái gì nữa, xoay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Tốc độ không hề có giảm bớt.

Lâm Hề Trì: “……”

Bên ngoài trường có một bệnh xá, ngồi xe đi mất khoảng mười phút.

Hai người đi vội, đều không có căn cước, may mà là bệnh xá không cần căn cước, báo số thẻ căn cước là được.

Hứa Phóng đi lấy số giúp Lâm Hề Trì.

Miệng vết thương tuy rằng không tính rất sâu, bị ngã trên sân cỏ bị nhiễm bẩn, vì đảm bảo an toàn, Hứa Phóng vẫn là để Lâm Hề Trì tiêm uốn ván.

Trước khi đi, bác sĩ bôi thuốc miệng vết thương của nàng, còn dặn dò nàng tránh ăn đồ cay nóng kích thích.

Lâm Hề Trì cúi đầu nhìn khuỷu tay quấn băng gạc: “Nếu ra tới bên ngoài, chúng ta liền đi ăn lẩu cay đi.”

Hứa Phóng đi theo nàng bên cạnh, không chút để ý mà lên tiếng.

“Ừ.”

Nghe được câu trả lời khẳng định của cậu, Lâm Hề Trì vui sướng mà đếm ngón tay bắt đầu kể đồ ăn: “Vậy chút nữa gọi 3 đĩa bò ba chỉ đi…… à cậu cũng muốn ăn, vậy bốn đĩa.

Sau đó mình còn muốn ăn sò, tôm, còn có ——”

Không đợi nàng nói xong, Hứa Phóng rẽ ngang, đi vào một cửa tiệm.

Lâm Hề Trì dừng lại, vừa mới nói các món cũng đã quên, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn biển hiệu trước mặt.

—— Cửa tiệm cháo thịt Phúc Kiến.

“……”

Cảm xúc Lâm Hề Trì đang ở trên cao lập tức rơi xuống, nhận mệnh đi vào.

Trong tiệm trang trí phong cách Trung Quốc, trên vách tường treo tranh màu nước và thư pháp khung gỗ, sàn cẩm thạch vàng nhạt, ở giữa là một khối đá cẩm thạch hình hộp chữ nhật, bên trên để rất nhiều bồn cây nhỏ.

Đi vào trong, còn có hai phòng dùng cửa kính ngăn cách.

Hai người tùy ý tìm vị trí ngồi xuống ở đại sảnh.

“Nơi này một nồi cháo một trăm đồng.” Lâm Hề Trì xem thực đơn, “Đi cách vách ăn lẩu cay 300 đồng, mình biết cậu là muốn giảm hai trăm đồng.”

Hứa Phóng mắt đều lười liếc.

“Bởi vì hai trăm đồng.” biểu tình Lâm Hề Trì trầm trọng, “cậu có khả năng sẽ mất đi một người bạn thân cùng cậu vào sinh ra tử.”

“……”

“Cậu cảm thấy giá trị sao?”

“Ừ.”

“……” Lâm Hề Trì câm miệng.

Lẩu cháo chủ yếu là trực tiếp bưng một nồi đầy lên, dùng cái muỗng múc cháo làm nguội, tựa hồ đối bữa cơm chiều thực vừa lòng, ánh mắt của nàng lập tức liền sáng lên.

Nhìn biểu tình của nàng, Hứa Phóng thu vào mắt, nhẹ nhàng mà nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Không bao lâu, Hứa Phóng đột nhiên nhớ một việc, lạnh nhạt nói: “Chiều mai mình sẽ phải về nhà một chuyến, cậu muốn cùng nhau trở về hay không.”

Nghe vậy, Lâm Hề Trì ngẩng đầu: “A? Cậu về nhà làm gì?”

Hứa Phóng mặt không biểu tình nhìn nàng: “Mẹ tôi một ngày gọi cho tôi mười cuộc điện thoại, bởi vì bà cảm thấy khóe mắt tôi bị thương nghiêm trọng đến muốn khâu.”

“……”

“Hơn nữa thứ hai là Tết Trung Thu.” Thấy nàng không có phản ứng gì, Hứa Phóng hỏi lại, “Có trở về hay không.”

Lâm Hề Trì cúi đầu uống cháo, trả lời loáng thoáng: “Không trở về.”

Cậu cũng không nói gì nữa, mắt đen nhánh sâu hun hút nhìn thẳng vào nàng, nhàn nhạt nói: “Được.”

-

Tiếng Anh ở Đại học tuần 2 tiết, cho nên cách một ngày buổi đầu tiên lại là tiết của Diêm Chí Bân.

Bởi vì đã cố định chỗ ngồi, Lâm Hề Trì cũng không vội vàng, nhưng Tân Tử Đan rất sớm đã thu dọn xong đứng ở bên cạnh chờ nàng.

Lâm Hề Trì cũng ngại để nàng chờ, nhanh chóng cầm sách, hai người liền ra cửa.

Trên đường, hai người sóng vai đi tới.

Tân Tử Đan đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi Trì Trì, trước mình có nghe nói, nhà cậu ở tại Khê thành phải không?”

Lâm Hề Trì gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy cậu sắp về nhà sao?”

“Không về.” Lâm Hề Trì tùy tiện tìm cái lấy cớ, “Câu lạc bộ có chút việc.”

Tân Tử Đan dừng một chút, cười nói: “Tại sao Trung thu mọi người đều không về nhà?”

“Cũng không phải.” Lâm Hề Trì nói, “Nhiếp Duyệt về, còn có bạn mình cũng muốn trở về.”

“Nhiếp Duyệt ngày mai mới về, bạn cậu thì sao?”

Lâm Hề Trì suy nghĩ nhưng chắc chắn: “Chắc là đợi tan học liền rồi đi…… nhưng cậu hỏi cái này làm gì?”

Tân Tử Đan đôi mắt cong cong, khóe miệng cong nhẹ: “Mình liền tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Lâm Hề Trì cũng không hỏi lại.

Bởi vì tới sớm, phòng học rất vắng, ngay cả bục giảng cũng trống.

Giáo viên còn chưa tới.

Nhưng Diệp Thiệu Văn ngồi ở phía trước Lâm Hề Trì đã tới, mặc áo cộc tay màu đỏ đang ghé vào bàn ngủ.

Nghe thấy tiếng cậu ta lập tức liền ngồi lên, quay đầu thấy nàng rất nhiệt tình chào hỏi.

Sau lại quay đầu nhìn về phía Tân Tử Đan, chớp mắt nhìn cô nàng: “Đồng học, ngươi hảo a.”

Cùng cậu ta gặp qua rất nhiều lần, ở diễn đàn WeChat ngẫu nhiên cũng sẽ tám chuyện một chút, Lâm Hề Trì đã hiểu biết bản tính cậu ta là ngốc nghêch.

Nhưng ấn tượng đối với cậu ta còn tính khá tốt, cho nên cũng chào hỏi lại.

Tân Tử Đan cúi mặt nhỏ nhỏ giọng chào: “Chào bạn.”

Diệp Thiệu Văn xoay đầu lại nói chuyện với Lâm Hề Trì: “Đúng rồi lúc nữa đi siêu thị bên ngoài đi, mình hẹn và thành viên trong câu lạc bộ rồi, 3 giờ 40 ở đó chờ rút thăm sắp xếp thi đấu.”

Lâm Hề Trì gật gật đầu: “Được.”

Sinh viên lục tục đến lớp chủ yếu sát giờ vào học, Hứa Phóng lần này đến sơm không giống chuông reo thì đến nữa.

Cậu vừa vào nhìn thấy Lâm Hề Trì nói chuyện với Diệp Thiệu Văn.

Chân cũng không dừng, bình tĩnh mà đi tới.

Hứa Phóng đặt sách giáo khoa lên bàn, nhướng mi nhìn Lâm Hề Trì một cái, xem như chào hỏi.

Nhưng Diệp Thiệu Văn rất nhiệt tình, lập tức đến gần trước mặt Hứa Phóng: “Người anh em ——!”

Hứa Phóng cúi đầu xem di động, không để ý đến cậu ta.

Diệp Thiệu Văn tiếp tục: “Lần trước ở sân thể dục nhìn thấy cậu, mình cảm thấy cậu cự tuyệt nữ sinh muốn số WeChat của cậu biểu tình đặc biệt ngầu, mình cũng muốn học.”

Lâm Hề Trì: “……”

Diệp Thiệu Văn thập phần chờ mong: “Cậu có thể dạy mình không?”

Nghe vậy, Hứa Phóng nâng mắt, biểu tình bình tĩnh nghiêm túc.

“Sẽ không có người đi xin cậu.”

“……”

Hứa Phóng: “Cho nên không cần học.”

“……”

Diệp Thiệu Văn xoay trở về, không nói nữa.

Thấy thế, Lâm Hề Trì ghé vào trên bàn chớp chớp mắt, tròng mắt nhanh như chớp mà chuyển, tầm mắt từ trên người Hứa Phóng chuyển tới trên người Diệp Thiệu Văn, rất tò mò Diệp Thiệu Văn đã làm gì chọc tới Hứa Phóng.

Đi học, Lâm Hề Trì mang mắt kính, lấy ra mấy cái bút, đưa cho Hứa Phóng mấy cái, dặn dò cậu ngoan ngoãn nghe giảng bài, liền nghiêm túc mà nhìn về phía giáo viên.

Lâm Hề Trì ngày hôm bị thương vị trí là khuỷu tay tay trái, sát với Hứa Phóng bên kia.

Hơn nữa tư thế viết của nàng, phần lưng thẳng, cánh tay tay trái song song với bàn, một cái tay khác cầm bút hơi hơi gập lại.

Cho nên chỗ nàng bị thương ngẫu nhiên sẽ đụng tới khuỷu tay Hứa Phóng.

Cách một tầng băng gạc cũng không có cảm giác gì, Lâm Hề Trì cũng không có cố ý trốn tránh.

Nhưng sau đó, Hứa Phóng đã lâu không viết, viết được mấy chữ tay mỏi, cậu nâng cánh tay lên, muốn thư giãn tay một chút.

Sau đó cậu thoải mái thả mạnh khủy tay xuống mà động vào miệng vết thương Lâm Hề Trì.

Lâm Hề Trì không chút phòng bị, nhẹ nhàng rên một tiếng, lập tức buông bút, dùng tay phải ôm vết thương, không thể tin tưởng mà lườm cậu.

Hứa Phóng cũng sửng sốt, tầm mắt ngơ ngác, từ đôi mắt nàng chuyển qua khuỷu tay, hầu kết lên xuống, nhất thời cũng không biết nói nên nói cái gì.

Lâm Hề Trì nhìn cậu chằm chằm, nói khẳng định: “Cậu cố ý.”

Hứa Phóng liếc nàng một cái, không nói chuyện.

Lâm Hề Trì tiếp tục nói: “Cậu lòng dạ thật sự ác độc.”

“……”

Lâm Hề Trì mắng xong, tâm tình thoải mái, tiếp tục viết.

Viết được một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy không đúng, khuỷu tay tay trái giống như vẫn luôn không đụng vào Hứa Phóng.

Nghĩ vậy, Lâm Hề Trì quay đầu nhìn.

Liền thấy Hứa Phóng chỉ ngồi nửa ghế bên trái, tay phải cố tình thu lại khi viết, biểu tình thập phần khó coi.

Chú ý tới ánh mắt Lâm Hề Trì, cậu cũng nhìn lại.

Hứa Phóng hừ lạnh một tiếng, không nói gì cúi đầu viết tiếp.

-

Tan học, Lâm Hề Trì tạm biệt với Hứa Phóng và Tân Tử Đan, liền cùng Diệp Thiệu Văn theo thang lầu trái đi rồi.

Hứa Phóng thu dọng sách vở xong, nhìn thời gian, cũng đi ra ngoài.

Thời gian tan học, dòng người chen chúc xô đẩy, tất cả đều là học sinh mới vừa tan học, đông đúc, đi một bước phải chờ người trước bước mới có chỗ đặt chân.

Hứa Phóng cũng không vội vàng, thong thả ung dung đi ra khu dạy học.

Đông nhị khu dạy học đi thông giáo ngoại có một cái tiểu đạo, chung quanh trồng rất nhiều cây, bóng cây râm mát, có mùi hoa sơn chi thơm thoang thoảng.

Hứa Phóng đi phía trước đi.

Đột nhiên nghe được phía sau có gọi con gái nhỏ giọng loáng thoáng gọi: “Hứa Phóng……”

Hứa Phóng quay đầu lại.

Là một một nữ sinh thấp nhỏ, tóc dài đến vai, khuôn mặt nhỏ tựa bàn tay, đôi mắt đen sáng ngời, trên mặt mang theo sắc mặt ửng hồng.

Cậu nhất thời không nhớ được đây là ai, ánh mắt nghi hoặc.

Nữ sinh cắn môi: “Nghe Trì Trì nói……”

À, bạn cùng phòng Lâm Hề Trì.

“Nhà bạn cũng ở khê thành?” Nữ sinh giương mắt, chờ mong mà nhìn cậu, thấp thỏm, “Vốn dĩ mình và Trì Trì đã nói cùng nhau về nhà, nhưng gần đây cậu ấy lại bảo không về…… Vừa lúc cậu cũng về, cậu ấy muốn mình và cậu cùng nhau trở về……”

Hứa Phóng im lặng không lên tiếng mà nhìn cô nàng.

Tân Tử Đan rất khẩn trương khi thấy cậu trầm mặc: “Do, mình không rõ phải trở về như thế nào……”

“Cậu từ từ.” Hứa Phóng nói, chậm rì rì mà cầm lấy di động, nhẹ nhàng nói:

“Mình hỏi một chút.”.