Sau khi Đại rời khỏi, Phương ngồi 1 mình trong phòng tay nắm lại đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sự tức giận.

_Nhất định tao sẽ ko thua mày.

***

Sáng hôm sau, Vũ dậy từ khá sớm, a mặc trên người bộ quần áo thể thao, tai đeo phone, vắt chiếc khăn quanh cổ đeo đôi giày thể thao rồi bắt đầu chạy bộ. Dưới cái nắng ban mai kèm theo chút mùi sương sớm giúp cho tinh thần Vũ tốt hơn. A chạy 1 vòng quanh khu biệt thự Họ Trịnh đến khi mồ hôi nhễ nhại Vũ mới dừng lại, dưới 1 góc cây lá đỏ Vũ nằm ngửa ra tay chân dang rộng đôi mắt nhìn thẳng lên bầu trời hít thở ko khí cho vơi đi những áp lực trong cuộc sống.

Đến khi mặt trời dần lên cao, ánh nắng bắt đầu chiếu xuyên qua các kẽ lá Vũ từ từ ngồi dậy và chạy về nhà.

_Nó làm gì mà ra khỏi nhà sớm vậy. Hôm qua, chị ko nhắn là có tôi gọi à. ( Ông Nguyên).

Ông Nguyên với khuôn mặt tức giận ngồi phịch xuống chiếc ghế so pha và quát. Dì Liên khom người cúi đầu nói với ông Nguyên.

_Tôi đã nhắn với cậu Vũ là ông gọi rồi ạ. Cậu ấy chưa gọi cho ông sao.(dì Liên).

_Nó gọi thì tôi đến đây làm gì.(Ông Nguyên).

_Bố ko cần phải to tiếng với dì Liên. Do con ko muốn gọi lại. (Vũ nói).

Vũ vừa chạy bộ về tới đầu cửa đã nghe tiếng ông Nguyên quát lớn trong nhà. Với cái điệu bộ ra lệnh của ông ấy Vũ đã quen từ nhỏ. Tuy ko muốn gặp mặt ông Nguyên nhưng để dì Liên vì mình mà bị ông Nguyên mắng thì Vũ lại ko đứng yên được. Vũ lấy chiếc khăn trên cổ vừa đi vào nhà vừa lau mồ hôi trên mặt.

_Mày nói chuyện với bố mày thế hả. ( ông Nguyên nói).

_Bố đến có chuyện gì thì nói đi con sắp phải đi rồi.

Vũ ngồi xuống chiếc ghế đối mặt với ông Nguyên với 1 thái độ ép buộc. Ông Nguyên nhìn cách nói chuyện của Vũ thì thở lại. Từ ngày bà Hiền mất, Vũ trở nên ngang ngược và xa lạ với bố. Chưa 1 lần nào Vũ tự nguyện ngồi ăn cơm cùng ông đến điện thoại của bố Vũ còn ko muốn nghe.

Với sự lăn lộn đường đời nhiều năm của mình, ông Nguyên thừa biết lúc này ko thể lớn tiếng với Vũ được tại vốn lỗi lầm cũng do ông mà ra. Tại ông mà mẹ Vũ mới chết, Vũ mới thành ra thế này.

_ Đến để thăm con ko được à. (Ông Nguyên)

_Bố còn việc gì ko. (Vũ nói).

_Giờ ta già rồi ko đi lại nhiều nên con thỉnh thoảng sang thăm ta đi. Còn mấy cái sòng bạc của con dẹp đi, về công ty mà làm phụ bố.( ông Nguyên nói).

_Bố nói xong chưa. Nếu xong rồi thì con xin phép, con còn có việc phải làm (Vũ nói).

Vũ nói xong đứng dậy cầm chiếc khăn bước thẳng về phía cầu thang để lên lầu. Ông Nguyên tức giận dùng tay đập mạnh xuống bàn "bốp." rồi chỉ tay về phía Vũ nói với theo.

_Nếu con ko làm theo ý bố. Thì bố sẽ giao toàn bộ tài sản cho em. Lúc đó đừng trách sao bố ko công bằng.

Những lời ông Nguyên nói Vũ nghe rất rõ,tuy nhiên Vũ vẫn ko dừng lại mà tiếp tục bước đi vừa đi Vũ còn trả lời lại câu nói của ông ấy.

_Bố muốn giao cho ai tùy bố.

Vũ đi thẳng 1 mạch vào phòng của mình đóng cửa lại. Bên dưới nhà ông Nguyên vô cùng tức giận trước thái độ bất cần của Vũ. Thật ra, từ ngày mẹ Vũ mất ông cũng đã cưới bà Thủy về làm vợ bé và cũng sinh ra được 1 đứa con gái.

Tuy nhiên, sau cái chết của bà Hiền ông luôn thấy có lỗi với Vũ. Ông muốn giao công ty cho con trai duy nhất của mình cũng như muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa đã gây ra.

Suốt thời gian qua ông Nguyên đã để Vũ tự do sống theo ý mình, giờ cũng đến lúc đưa Vũ về đúng vị trí ko thể đứng nhìn con trai mình suốt ngày đâm đâm chém chém bên ngoài mãi được.

****

Vũ đi lên phòng vứt chiếc khăn sang 1 bên rồi đi đến chiếc giường nằm ngửa mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Vũ ko quan tâm bố sẽ giao công ty lại cho ai mà a chỉ dằn vặt bản thân mình về quá khứ. Có nghĩ thế nào Vũ cũng ko thể quên được hình ảnh năm xưa khi mẹ nằm trên vũng máu để mà tha thứ cho bố đc.

Việc tham gia vào xã hội đen đến việc mở sòng bạc và công ty tài chính tất cả đều là do Vũ muốn chống đối lại ý muốn của ông Nguyên. Vũ muốn bố mình phải hối hận khi chấp nhận đánh mất 1 gia đình, bỏ đi hạnh phúc chỉ vì thú vui của bản thân mình. Vũ khép đôi mắt lại những hình ảnh năm xửa lại ùa về.

Tang lễ của bà Hiền diễn ra tại nhà khá đơn giản với vài người họ hàng thân thuộc. Vũ mặc trên người bộ đồ đen suốt ngày ngồi bên quan tài mẹ, cậu ko còn khóc nữa nhưng trở nên lầm lì và ko muốn nói chuyện với ai.

Mọi người đến viếng đám tang của bà Hiền cũng khá ít, tang lễ diễn ra mau chóng trong 2 ngày vì ông Nguyên sợ xóm làng, họ hàng biết việc mình có vợ lẻ bên ngoài nên dẫn đến cái chết của bà Hiền cho nên ông cho mọi thứ diễn ra nhanh chóng và đơn giản.

Ngày đưa mẹ đi hỏa táng Vũ vẫn ko nói gì cứ lầm lì cho đến khi nhận lấy chiếc hộp đựng tro cốt của mẹ thì Vũ mới từ từ rơi nước mắt tay ôm chặt tro cốt mẹ vào lòng.

Kể từ sau khi lo xong tang lễ của vợ thì ông Nguyên đưa bà Thủy về nhà sống.

_Con ko thích bố đưa bà ấy về nhà của mẹ con (vũ nói).

_Mày ko có quyền ở đây. Bố muốn đưa ai về là do bố.( ông Nguyên nói).

Vũ biết mình ko thể nào làm thay đổi quyết định của bố. Ông ấy, hiện tại đã bị bà Thủy mê muội dù nói gì ông cũng ko nghe. Ngôi mộ bà Hiền chưa kịp mọc cỏ, hơi thở bà ấy trong căn nhà này chưa hết ấm ông Nguyên đã chính thức đưa bà Thủy về sống chung.

_Vũ lại đây ăn sáng đi con rồi mẹ đưa đi học (bà Thủy nói).

Bà Thủy tỏ ra ân cần, chăm sóc Vũ trước mặt ông Nguyên.Vũ ko nói gì mà lầm lì đi lại bàn ăn sáng, cậu ấy vốn đã biết rõ bộ mặt của bà Thủy. Bà ấy chỉ tỏ vẻ là 1 người mẹ kế tốt bụng trước mặt ông Nguyên mà thôi. Thật ra, những lúc ko có ông ấy ở nhà bà Thủy là 1 người vô cùng độc ác.

Những chuyến công tác dài ngày của ông Nguyên là chuỗi ngày Vũ sống ko yên với bà Thủy.

_Mày ko biết mời tao ăn cơm à.

Thấy Vũ ngồi ăn cơm tối, bà Thủy mang cái bụng bầu đã to quá mặt của mình ngồi vào bàn ăn rồi hằn hộc. Vũ vẫn ko quan tâm đến bà Thủy chỉ im lặng cúi đầu mà ăn, thấy thái độ của Vũ như vậy bà ấy càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi chòm tay về trước đè đầu Vũ ụp vào bát cơm.

_Ăn đi, ăn nhiều vào thằng mất dạy.

Vũ lắc lắc chiếc đầu của mình để thoát khỏi tay bà Thủy nhưng bà ấy càng ghì chặng hơn, dì Liên thấy vậy liền đi ra cúi đầu nói.

_Bà chủ tha cho cậu Vũ. Cậu ấy còn nhỏ có gì từ từ dạy bảo thưa bà.

Bà Thủy trợn mắt quay sang dì Liên quát.

_Bà câm mồm, đây ko phải việc của bà, chuyện này mà để ông chủ biết thì bà đừng trách tôi.

Nói xong bà Thủy kéo đầu Vũ lên khỏi bát cơm chỉ tay thẳng vào mặt mà nói.

_Đây chỉ mới là cảnh cáo, mày mà hé miệng ra cho bố mày biết thì tao giết. Nghe ko.

Vũ ko thèm trả lời đứng dậy đi lên lầu, cậu đóng chặt cửa phòng ngồi ôm lấy tấm hình mẹ vào lòng rồi khóc. Cuộc sống mẹ ghẻ con chồng của Vũ cũng bắt đầu từ đó.

Lâu dần, Vũ trở nên lầm lì và chai sạn, mặt cho bà Thủy hành hạ, đánh đập Vũ vẫn ko 1 lần nào khóc lóc, van xin hay nói lại với bố. Ko phải cậu sợ bà ấy mà là Vũ bất cần đời, Vũ cũng chẳng còn xem ông Nguyên là bố nữa.

Thời gian dần qua đi, Vũ lớn lên với 1 cuộc sống ko có gì vui vẻ. Việc Vũ tham gia xã hội đen là vì muốn đối đầu với ông Nguyên. Việc gì ông ấy ko thích thì Vũ lại làm, a tự kiếm tiền cho mình từ những lần đâm đâm chém chém.

Một tay Vũ xây dựng sự nghiệp, lấy số trong giới xã hội để đi lên được đến ngày hôm nay ko phải là điều đơn giản. Từ ngày Vũ tham gia xã hội đen bà Thủy bắt đầu sợ, bà sợ Vũ sẽ trả thù, sẽ giết bà ấy vì những chuyện bản thân đã làm nên bàn với ông Nguyên ra sống riêng tại 1 căn nhà khác.

****

Ông Nguyên sau khi nói chuyện với Vũ, thấy thái độ của con trai mình thì bực tức ra xe trở về nhà.

Sau 1 hồi tắm táp, Vũ mặc trên người từ trên xuống dưới 1 màu đen rồi đi xuống nhà lấy xe lái thẳng đến sòng bạc Trịnh Vũ. Thấy Vũ đến kể cả đàn em đến nhân viên đều cúi đầu chào 1 tiếng " a Vũ". Vũ cũng vui vẻ cười gật đầu rồi đi thẳng về phòng làm việc của mình. Ngồi vào chiếc ghế trước màn hình máy tính, Vũ chăm chú nhìn vào những đoạn camera ghi hình của ngày hôm trước khi a rời khỏi đây.

_Cốc....cốc. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa Vũ ko ngước mặt lên chỉ chậm rãi mở miệng nói 2 từ.

_Vào đi.

Trường đi vào trên tay ôm theo 1 cuốn sổ ghi chép nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi nói.

_Doanh thu của ngày hôm qua đây ạ.

_Ừ. Để đó cho a. Chú đi làm việc đi.

_Vâng ạ.

Trường vừa rời khỏi thì điện thoại của Vũ cũng reo lên ting...ting. Vũ đưa tay lấy điện thoại lên mở ra xem thì chợt khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ tức giận. Tay bóp chặt lấy chiếc điện thoại trong tay như muốn vỡ tung. Vũ ngước mặt lên trời cố hít sâu vài hơi để bình ổn tâm trạng, cố giữ lấy bình tĩnh rồi bấm 1 dãy số trên màn hình đầu dây bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.

_Alo.

_Em có khỏe ko.

_Tất nhiên là khỏe rồi. Chỉ có điều là rất nhớ a.

_Thật ko. Để a gọi video cho e nhìn mặt a nhé.

_Thôi để khi khác. Giờ e đang đi học mà. Khi nào về e sẽ gọi lại cho a nhé. Chụt...

_Uh.

Kết thúc cuộc gọi Vũ tắt màn hình máy tính rồi đứng dậy rời đi. A lái xe thẳng ra sân bay trên trường đi Vũ chỉ gửi cho Trường 1 tin nhắn.

_A có việc bận vài hôm. Chú thay a quản lý mọi việc. Có chuyện gì thì gọi cho a.

Sau đó Vũ tắt điện thoại lên máy bay rời khỏi Hồng Kong.

****

Tôi rời khỏi khách sạn với cơ thể đau đớn, miệng thì bị nó tát đến bật máu, bộ phận bên dưới thì đau buốt. Đeo chiếc túi lên vai tôi đi dọc theo vỉa hè lang thang trên phố vì chẳng muốn trở về quán của bà Hậu ngay. Nhìn bầu trời đêm nay sao nó u ám đến lạ thậm chí nó ko có nổi 1 ngôi sao trên bầu trời lòng nghĩ thầm " mình đã đen rồi mà trời cũng đen thui".

Đi thêm 1 đoạn nữa thì trời bất chợt đổ cơn mưa rào. Tôi đưa chiếc túi lên đầu che nhìn quanh xem có nhà nào có mái hiên để trú mưa thì may mắn 1 ngôi nhà bên kia đường có mái che. Tôi vội chạy qua đó để tránh mưa vừa qua đc 2/3 đường thì nghe đc tiếng nẹt bô xe, tiếng hô hào, tiếng va đập của kim loại với mặt đường.

_Tìm nó cho tao. Lần này phải giết đc nó.

Một tên trong số họ hét lên như vậy, tôi nghe thấy dù ko biết chuyện gì xảy ra nhưng gai óc đã dựng lên hết vội chạy như bay tới mái hiên để tránh mưa, nhường đường cho bọn chúng chứ ko khéo lại chết oan.

Bọn chúng nẹt bô ầm ầm rồi chạy lướt qua, tất cả cũng tầm 10 chiếc xe máy xe nào xe nấy cầm theo mã tấu kéo lê xuống đường sáng loáng. Thấy bọn chúng đi rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

_May hồn nhìn chết khiếp. Kiểu này tên nào mà để bọn chúng bắt chắc sống ko được rồi. (Tôi nói).

_Dễ gì mà bắt được (Vũ nói).

Hồn vía tôi như bay lên mây, giật bắn cả người nhìn sang bên cạnh mới biết có 1 người đàn ông đang núp sau chậu cây lộc vừng to bên hông nhà. Chậu cây to quá nên nãy giờ tôi cũng ko để ý.

_A muốn dọa chết tôi à. Trú mưa sao ko ra đây mà núp ở đó thế. Làm hết cả hồn.(tôi nói).

_Tôi thích ngồi ở đâu thì kệ tôi. Liên quan gì đến cô. (Vũ nói).

_Đúng là ko liên quan đến tôi nhưng a cũng đừng có thù lù lên tiếng thế. Có biết tôi sợ ma ko hả.

Nghe tôi nói xong hắn nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nhếch mép lên cười. Cái nụ cười của hắn rất đẹp làm tôi trong phút chốc cứ mãi ngắm nhìn. Trước giờ chưa gặp người đàn ông nào có nụ cười lại đẹp như hắn.

_Tôi biết mình đẹp. Ko cần nhìn tôi say đắm vậy đâu.

Lúc này tôi mới biết là mình bị lố mặt đỏ ửng vì ngại vội quay mặt nhìn đi chỗ khác.

_Tôi thấy a tự tin quá rồi đấy.