Nghe thấy tiếng rơi đồ, bọn họ liền đưa mắt nhìn ra cửa. Thấy tôi trở về My liền rời khỏi người Vũ.

_My: Chị về rồi à.

Tôi chỉ " ừ" 1 tiếng rồi ngồi xuống nhặt lại số đồ vương vãi trên sàn. My cũng đi lại gần phụ nhắt giúp. Còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến người mình yêu ôm ấp, hôn hít người phụ nữ khác ngay trong nhà của mình.

Nước mắt cứ thế trực trào tuôn ra, tôi cúi mặt nhìn xuống đất, lấy tay phủ tóc xuống khuôn mặt, nhặt nhanh số đồ rồi vội đứng dậy đi nhanh xuống nhà bếp.

Đặt túi đồ lên bàn tôi đi vào tolec lấy tay mình vặn vòi nước cho nó chảy vào thùng rồi chốt cửa đứng trong ấy mặc sức mà khóc... Những tiếng nấc cứ thế mà phát ra, tôi sợ họ nghe thấy tiếng khóc nên đưa 2tay bịch chặt lấy miệng mình.

***

Ở nhà trên.

Vũ im lặng ko nói gì nhưng trong lòng cũng ko mấy dễ chịu.

_My: Xấu hổ quá để chị ấy nhìn thấy. Mà chị ấy bị làm sao vậy nhỉ. Nhìn chị ấy có vẻ mệt mỏi lắm. Để em đi xuống xem chị ấy thế nào.

Vũ lấy tay mình giữ lấy tay My rồi lên tiếng.

_Vũ: Chắc cô ấy bị say nắng.Em cứ kệ người ta đi quan tâm làm gì.

_My: Nhưng chị ấy...

Chưa kịp nói hết câu My đã bị Vũ ngăn lại.

_Vũ: A đã bảo kệ người ta đi, e cứ thích xen vào việc của người khác làm gì...

Thấy Vũ tỏ thái độ bực mình, My đành im lặng ko nói thêm lời nào nữa.

***

Khóc được 1 lúc khiến cho tôi bình tĩnh trở lại, rửa sạch sẽ khuôn mặt hít sâu vài hơi lấy tinh thần bước ra khỏi tolec để bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

Chỉ mất 1 ít thời gian tôi đã chuẩn bị xong bữa cơm để đãi cho hai người họ nhìn mâm cơm trên bàn được bày trí gọn gàng tôi quay người lên nhà trên.

_Tôi: Mời 2 người xuống ăn cơm.

_My: Chị nấu xong nhanh vậy. mình xuống ăn thôi a.

My đứng dậy choàng tay mình sang tay Vũ đi xuống nhà dưới nhìn bọn họ như vậy tim tôi quặn thắt...

Buổi tối sau khi ăn uống xong xuôi, chỉ phòng cho 2 người bọn họ xong tôi cũng quay về phòng của mình. Nằm lăn qua lăn lại mãi mà ko sao ngủ được, chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông mình yêu đang ôm ấp người phụ nữ khác ngay chính ngôi nhà của mình là tôi đã ko chịu nỗi. Cái suy nghĩ ấy cứ mãi lẫn quẫn trong đầu ko sao xóa đi được.

Trời đã bắt đầu về khuya,ko gian trở nên yên tĩnh có thể bọn họ đã ngủ cả rồi cho nên tôi liền đứng dậy ra trước nhà hít thở chút ko khí.

Không khí về đêm mang theo chút hương se lạnh. Ngồi trước thềm nhà hai tay ôm lấy gối mắt nhìn lên bầu trời, cả 1 khoảng không gian rộng lớn chỉ thấp thoáng vài ngôi sao lấp lánh.

Vì ở quê nên lâu lâu lại có tiếng cồn trùng kêu, vốn sợ ma nên khi nghe thấy tiếng kêu của bọn chúng lại làm tôi ớn lạnh xương sống, đứng dậy quay người vào nhà tình cờ nhìn thấy Vũ đứng phía sau mình bước chân tôi khựng lại. Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau nhưng cả 2 đều im lặng, chẳng muốn mang danh là kẻ thứ 3 cho nên tôi lấy can đảm lướt qua a ấy nép mình sau cánh cửa nhìn tấm lưng rộng lớm quen thuộc ấy đang đứng gần nhưng chẳng thể chạm được.

****

Thấy Hà đi ngang qua người mình trái tim Vũ như bị ai đó gõ lên 1 cái đau nhói, a nắm chặt tay lại cố gắng dùng lý trí của mình để ngăn lại cảm xúc. Sau khi Hà đi rồi, Vũ thở dài đi ra thềm ngồi hút thuốc...

Cả đêm Hà và Vũ đều ko ai ngủ được, 1 người nằm lăn lộn trong phòng, 1 người ngồi ngoài hiên hút thuốc...

Gần sáng tôi mới có thể chợp mắt được 1 tí thành ra dậy khá muộn. Bước ra khỏi phòng của mình, nhìn căn nhà khá yên ắng lòng thầm nghĩ " có thể vợ chồng họ vẫn chưa dậy".

Tôi đi lại chiếc bàn rót cho mình ly nước liền nhìn thấy tờ giấy được gấp gọn gàng và đặt ngay ngắn ngay trên bàn kèm theo 1 sấp tiền. Cầm tờ giấy lên xem thì mới biết bọn họ đã rời đi.

Đem sấp tiền bỏ vào giỏ của mình, đợi có dịp gặp lại nhất định tôi sẽ trả cho họ... Tôi ở lại quê chơi thêm vài hôm thì quyết định trở về lại sài gòn, dù có thế nào đi chăng nữa tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình ko thể cứ ủ rũ như bây giờ mãi được...

Thắp cho mẹ nén hương rồi kéo vali trở lại thành phố...

***

Thời gian dần trôi qua cũng là 1 tháng sau ngày trở về từ tuần trăng mật. Buổi tối sau khi ăn uống xong xuôi, Vũ khuôn mặt ko mấy vui vẻ ngồi xem tivi. My bê đĩa trái cây trong tủ lạnh đặt lên bàn.

_My: A ăn trái cây đi...

_ Vũ: Em ăn đi a ko muốn ăn...

Nhìn thái độ của Vũ, My cũng nhận ra.

_My: Ở công ty có việc gì sao a.

_Vũ: A sẽ xin thôi việc ở công ty của bố em.

_My: Tại sao lại thế. Bố em đã nói gì a sao.

_Vũ: Nếu đã ko tin tưởng thì dù có cố gắng cũng vô ích.

_My: A nói vậy là ý gì. Nói rõ cho em nghe xem nào

_Vũ: Em lên đây sẽ rõ.

Vũ đứng dậy bước lên cầu thang lên phòng làm việc, My cũng đi theo phía sau. Ngồi vào bàn Vũ lấy ra tập hồ sơ đưa ra trước mặt My.

_Vũ: Em xem đi.

My cầm lấy cẩn thận mở ra đọc tất cả những thứ trong đó rồi thở phào.

_My: Tưởng việc gì, bố làm thế này cũng vì lo cho em thôi mà.

_Vũ: A biết nhưng làm như vậy a ko có tiếng nói trong cổ đông.

My đi lại ôm lấy cổ Vũ, hôn lên tráng a ấy 1 cái

_My: A ko cần phải tức giận. Để em chuyển qua cho a đứng tên là được chứ gì. A gọi luật sư đến nhà đi,e sẽ chuyển cho a.

Ngày hôm sau, ngồi trong phòng làm việc Vũ lấy điện thoại liên hệ với luật sự riêng của mình chứ ko phải luật sư của công ty.

_Vũ: Chú đã chuẩn bị xong hết giấy tờ cháu nói chưa... Được rồi... Tối nay chú đến nhà cháu nhé.

Sau khi từ công ty trở về nhà được 1 lúc thì luật sư cũng đến, ông ấy đặt lên bàn 1 số giấy tờ.

_Luật sư: phiền cô ký vào những giấy tờ này.

My gật đầu cầm tờ giấy lên đọc rồi đặt bút kí lên từng tờ 1. Luật sư đứng dậy cất số giấy tờ vào chiếc cặp.

_Luật sư: Thủ tục chuyển nhượng đã xong. Chào cậu Vũ và cô tôi về...

_Vũ: Cảm ơn luật sư.

***

Đã một thời gian trôi qua tôi cũng ko còn gặp lại Vũ nữa. Tuy vết thương trong tim vẫn còn đó nhưng nó ko còn đau nhiều như trước nữa. Cuộc sống của tôi đang dần quay về với quỹ đạo của nó. Buổi tối, sau khi quán đã vắng người tôi đóng cửa tiệm, dọn dẹp mọi thứ rồi 1 mình tìm cái gì đó ăn tạm... Ghé vào quán phở bên vỉa hè ăn cho no bụng tôi lại quay trở về, thời gian lúc này cũng đã khuya, tôi chỉ muốn mau chóng lên giường nằm nhắm mắt ngủ.

Vừa đưa tay mở tiệm cảm nhận mùi nước hoa nam tính phía sau lưng, tôi quay người lại bất ngờ 1 bờ môi đặt lên môi tôi. Người tôi cứng đơ chưa hiểu ra chuyện gì người ấy đã đẩy tôi vào bên trong tiện tay khép luôn cánh cửa.

Tôi lùi lại rời môi mình khỏi môi Vũ. Vung tay tát vào mặt a ấy.

_Tôi: A đang làm cái gì đấy...

Vũ ôm chầm lấy tôi vào lòng, khẽ nói bên tai.

_Vũ: A xin lỗi... Cho a ôm em 1 lúc thôi.

Tôi vùng vằng cố thoát khỏi tay của a ấy. Cổ họng nghẹn ứ.

_Tôi: Ko phải a nói a ko quen tôi sao.. Vậy a đến đây làm gì.

_Vũ: Hãy hiểu cho a... Lúc đó a có điều khó nói.

_Tôi: Tôi ko muốn nghe, cũng ko muốn hiểu gì cả. Bây giờ a đã là chồng của người khác vậy nên đừng đến đây tìm tôi làm gì. Tôi ko muốn bị người ta nói mình là kẻ thứ 3.

Khuôn mặt tôi đã ướt đẫm nước mắt, vết thương trong tim tưởng đã lành nay lại tiếp tục bị rỉ máu. Vũ giữ chặt lấy 2 vai của tôi.

_Vũ: Em chưa bao giờ là kẻ thứ 3. Từ trước đến giờ a chỉ yêu mình em.

Cánh cửa bất ngờ đẩy ra giọng nói nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt lăn dài.

_Còn tôi thì sao...