Vũ nhếch mép cười rồi bước vào thang náy, tôi cũng vội vàng chạy theo. Thang máy đưa chúng tôi lên trên khi bước ra khỏi thang máy tôi chạy theo phía sau Vũ. Nhìn quanh hành lang có khá nhiều người đứng ai nấy đều xăm kín cả người. Bọn họ thấy Vũ thì cúi đầu chào.

Tôi đi ngang qua bọn họ cũng lịch sự cười cúi đầu chào hỏi.

_Chào các a.

Bọn họ ko trả lời cứ đứng thẳng người như pho tượng, mặt ai ai đều lạnh như băng. Chỉ cần nhìn bọn họ tôi đã thấy lạnh sống lưng.

Vũ đi vô 1 căn phòng, có lẽ là phòng làm việc. A ra ngồi vào chiếc ghế chân bắt chéo lấy ấm trà rót ra ly rồi thưởng thức ko hề nói với tôi điều gì. Tôi mặc kệ, đi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tự rót nước cho mình uống vậy.

Sau khi uống cạn ly trà tôi nhìn thẳng Vũ.

_Này.... A mua vé máy bay giúp tôi được ko.

_Sau 1 tháng cô sẽ đc về nước.

_Bao nhiêu người a ko chọn sao lại chọn tôi.

_Tôi thích thế.

Tôi lẩm bẩm trong miệng mình "Đồ dở hơi ". Vũ nhìn tôi.

_Cô nói gì.

_Có nói gì đâu. Trà này ngon nhỉ.

Tôi liền lảng sang chuyện khác bởi tôi đang cần a ta để mua vé về nước mà. Vũ ko nói gì nữa a ta đứng dậy đi tới bàn làn việc của mình gõ gõ trên máy tính. Thỉnh thoảng tôi hay lén nhìn a, nhìn bộ dạng của Vũ chăm chú làm nhìn cũng đẹp trai đấy chứ đang mãi mê ngắm thì.

_Tôi biết mình đẹp trai nên cô ko cần nhìn chăm chú vậy đâu.

Cái tên này ko biết sao cái gì cũng biết, rõ ràng a ta đàn nhìn vào màn hình máy tính mà vẫn biết tôi đang nhìn a ta. Nghe Vũ nói tôi vội quay mặt đi nơi khác, đưa tay cầm ky trà lên uống.

_Ai thèm nhìn a.

_Vậy ai nãy giờ nhìn tôi ko chợp mắt.

_A toàn ảo tưởng.

_"cốc...cốc". Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa tôi và Vũ cùng nhìn ra cửa a ta lên tiếng.

_Vào đi.

Cánh cửa mở ra Trường bước vào, a ta vừa đi vừa nơi.

_Đại ca gọi...

Khi thấy tôi trên ghế thì Trường liền im bặt, a ta nhíu mày nhìn tôi quay sang Vũ.

_Ai đây đại ca.

_Một người quen. Chú ngồi đi.

_Có cô ta ở đây nói chuyện đc ko a.

_Ko sao. Cô ta ko phải người ở đây đâu.

_Vâng.

_Chú nhìn xem tên này là ai.

Trường nhìn vào máy tính của Vũ a ta chăm chú nhìn 1 hồi rồi nói.

_Nhìn có vẻ quen mặt nhưng em ko nhớ ra. Mà sao vậy a.

_Nó đã từng vào sòng bạc của mình rồi. Chú coi này.

Trường lại nhìn vào máy tính cảu Vũ 1 lần nữa. A ta đập tay xuống bàn cái " Rầm".

_Mẹ kiếp. Thằng này to gan thật.

Tôi đang ngồi trên ghế chẳng biết bọn họ bàn về chuyện gì mà 1 tí lại nhìn vào máy tính, chẳng quan tâm tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng làm việc của a ta. Phải công nhận 1 điều phòng của a ta rất ngăn nắp nhưng cũng đơn giản, ko bày trí gì nhiều chỉ có 1 cái kệ sách để vài tấm tấm ảnh với cậu cây nhỏ. Đang mải mê nhìn thì tôi nghe tiếng đập bàn cái "Rầm" làm giật bắn cả mình theo phản xạ tôi hét lên.

_"Á"...

Vũ và Trường nghe tôi la thì cả hai cùng nhìn. Tôi thấy mình đã lở mồm liền lên tiếng.

_Đang yên đang lành các anh đập bàn làm gì. Làm tôi giật cả mình.

Sau khi nghe tôi nói xong bọn họ quay đi tiếp tục chuyện của mình.

_Chú điều tra cho cho a nó là ai bắt nó về đây.

_Vâng. Vậy e đi đây.

_Ừ

Trường rời khỏi phòng, Vũ cũng đứng dậy cầm chùm chìa khóa trên bàn tôi thấy vậy vội đứng lên đi theo a ta. A ta chở tôi trên 1 chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng, tuy tôi ko rành về xe nhưng nhìn kiểu dáng của chiếc xe này tôi đoán nó cũng rất đắt.

Vũ hái xe chạy trên đường với vận tốc khá nhanh. Đường thì xe cộ tấp nập, ở đây đa số toàn xe ô tô ko ko như việt nam vậy mà a ta luồng lách qua như ko đến nổi tôi ko dám thảo mạnh cứ nắm chặt tay vào chiếc dây an toàn mắt nhắm tịt.

***

Vũ thấy bộ dạng của Hà thì bật cười.

_Này... Làm gì mà nhắm mắt lại thế. Mở ra xem cảnh thành phố này.

_A chạy nhanh như ăn cướp ý. Tôi sao dám mở mắt. Á...

Vũ đánh lái lạng qua 1 cái khiến tôi thoát cả tim nên đã hét lên.

_A chạy chậm lại đc ko. Đi đâu mà vội thế.

_Tôi đang chạy chậm đây.

_Chạy thế mà chậm à.

A ta cũng giảm ga đi chậm lại tôi thấy vậy thì mở mắt ra. Vừa mở mắt thì a ta lại lướt cái vèo qua 3 chiếc ô tô trước mặt.

_A chán sống rồi hay sao mà chạy ghê vậy.

_Ai bảo cô thế.

_Tôi năng nỉ a đó. A giảm ga lại giúp tôi với.

_Thôi đc rồi. Mở mắt ra đi.

Vũ giảm ga đi chậm lại, phải công nhận 1 điều đường xá ở đây tấp nập thật tôi mà đi 1 mình chắc ko biết sang đường bắt cách nào.

Vũ chạy 1 đoạn thì rẻ vào khu biệt thự họ Trịnh. A dừng xe mở cửa bước xuống, tôi cũng vội mở cửa chạy theo. cả ngày nay tôi cứ chạy đi chạy lại dau lưng a ta như 1 đứa trẻ chạy theo mẹ.

Nghe tiếng Vũ về, dì Liên đang trong bếp chạy ra.

_Con về rồi để dì dọn cơm nhé.

_Vâng.

Dì Liên vừa quay đi thì tôi ló mặt vô, dì ấy lập tức đứng lại nhìn tôi rồi đưa mắt sang nhìn Vũ.

Có lẽ a ta hiểu ý nên nói.

_Bạn con thôi. Ko như dì nghĩ đâu.

Dì Liên cười cười nói.

_Thì bạn chứ dì có nghĩ gì đâu. Cháu gái ngồi đây chơi đi để dì đi dọn cơm.

Tôi tuy làm gái nhưng việc đến nhà 1 người đàn ông thế này thì đây là lần đầu tiên cho nên cũng khá ngại với lại mấy việc bếp như này tôi làm cũng quen nên liền đi vào bếp phụ.

_Để con giúp ạ.

_Sao ko ngồi ngoài đó chơi với cậu Vũ đi. Dì làn được rồi.

_Mấy việc này con làm suốt ấy mà. Để con làn cùng dì cho nhanh ạ.

_Ừ. Vậy giúp dì. Dì tên Liên còn con tên gì.

_Con tên Hà ạ.

_Hà tên đẹp mà người cũng đẹp nhỉ.

_Dì cũng là người việt nam ạ.

_Ừ. Ta là người việt nhưng sang đây lâu rồi. Ông, bà chủ và cậu Vũ cũng đều là người gốc việt cả.

_Hèn gì con thấy a ta nói tiếng việt giỏi vậy.

_Ừ. Thôi con ra gọi cậu Vũ vào ăn cơm đi.

_Vâng.

Tôi quay người ra để đi ra gọi a ta vào ăn cơm thì giật mình khi thấy Vũ đã đứng đây từ bao giờ.

_A làm gì cứ như ma vậy. Đi ko chút tiếng động.

_Tôi vẫn đi bình thường. Do cô mãi nói chuyện ko nghe đấy chứ.

_Ko cãi nhau với a nữa.

_Hai đứa ngồi vào ăn cơm đi.

_Vâng.

Vũ nhìn dì Liên nói.

_Dì ngồi ăn cùng luôn cho vui.

_Dì ăn rồi. Thôi dì ra nhà sau tí, ăn xong gọi dì dọn dẹp cho nhé..

_Dì nghỉ ngơi đi ăn xong cô ta dọn.

_Ai lại vậy. Hà là khách mà để dì dọn cho.

_Ko sao đâu dì. Để con dọn có tí ấy mà. Cho con phụ dì cho vui ạ.

_Ừ. Vậy giúp dì nhé. Hai đứa ăn đi kẻo nguội.

_Vâng.

Dì Liên đi rồi còn tôi và Vũ ngồi ăn cơm.. A ta ăn uống khá từ tốn, đàn ông con trai gì mà nhẹ nhàng từng miếng 1 cứ như công tử. Nhìn kiểu ăn của a ta thôi tôi đã biết tính cách a ta ra sao rồi. Chắc lại tính đàn bà đây.

Vũ đang ăn mà ko thấy tôi ăn nên ngước mặt lên nhìn thấy tôi đang bĩu môi lắc đầu. Vũ dừng ăn lại.

_Này... Cô đang nghĩ xấu gì về tôi đấy hả.

Tôi thấy Vũ nói vậy thì vội cầm thìa lên ăn cơm bỏ 1 miếng vào miệng nhai rồi nói.

_Tôi nghĩ gì đâu. A toàn suy bụng ta ra bụng người.

_Cô tốt nhất đừng để tôi biết cô đang nghĩ gì về tôi.

Vũ lại tiếp tục ăn cơm, đói bụng quá cho nên tôi ăn 1 mạch 2 bát cơm. Vũ đàn ông mà ân còn ít hơn cả tôi. A ta ăn có mỗi 1 bát. Bụng thì no mà nhìn đống đồ ăn trên bàn còn nhiều lại tiếc, đứng dậy dọn đồ ăn thừa để gọn lại tính cất đi thì.

_Cô định làm gì vậy.

_ Còn nhiều quá tôi cất vào tủ lạnh khi nào ăn lại hâm.

_Cô điên à. Đổ hết đi. Đồ ăn nấu rồi chỉ ăn 1 lần thôi.

_A lãng phí quá đấy.

_Đó ko phải việc của cô. Vứt đi.

Vũ đứng dậy bước lên lầu, tôi nhìn đống đồ ăn thì lại nhớ đến gia đình tôi trước kia. Lúc trước mấy mẹ con tôi chỉ mong có ít cá, ít thịt để ăn qua bữa cũng khó vậy mà mấy người giàu như a ta lại đi bỏ phí thức ăn thế này. Ông trời đúng là ko công bằng người thì sướng từ trong trứng còn người thì khổ tận cam lai. Tôi vừa dọn vừa ứa nước mắt nếu cái nghèo ko đeo bám gai đình tôi thì mẹ tôi, em tôi đã ko chết tôi cũng chẳng phải ra nông nỗi này.

***

Vũ bước lên phòng nhìn qua camera thấy Hà đứng dưới bếp cứ đưa ta lau nước nước mắt. Vũ cảm thấy khó hiểu, chẳng biết mình đã làm gì mà cô ta lại khóc như vậy.

Tôi đem hết số thức ăn thừa cho vào thùng rác mà tiếc ko chịu đc. Vừa dọn dẹp vừa lấy tay lau nước mắt, một lúc sau mọi thứ cũng xong lau khô đôi tay đi ra phòng khách thì thấy Vũ đang trên lầu đi xuống, a ta nhìn tôi.

_Xong chưa.

_Rồi.

_Lên đây.

Nói xong Vũ quay người lại bước lên trước, tôi đi phía sau a ta. Vũ đẩy cửa bước vô phòng a hất mặt về chiếc giường.

_Nằm lên đó.

_Để tôi đi tắm đã.

_Ko cần.

Vũ tiến lại kéo tay tôi lên giường, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người tôi và thô bạo đi vào. Ko màn dạo đầu, ko nhẹ nhàng Vũ cứ thế mà quan hệ. A bắt tôi làm đủ mọi tư thế mà a muốn thậm chí còn lấy thắt lưng chói tay tôi vào thành giường mà quan hệ.

Tôi vốn là 1 con cave cho nên việc quan hệ thế này cũng trở nên quen thuộc. Dần dần tôi ko còn cảm giác nữa, chỉ nghĩ đơn giản nằm ngửa ra đó cho bọn đàn ông muốn làm gì thì làm.

Vĩ thấy tôi nằm im như vậy thì càng mạnh bạo hơn, a quan hệ với tôi liên tục, con người a ta ko biết lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy. Quan hệ cả một đêm mà ko biết mệt còn tôi thì bụng dưới và bộ phận sinh dục đã đau lắm rồi. Cơ thể thì mệt rã rời.

_Xin a... Dừng lại đi.... Tôi ko chịu nổi nữa rồi.

_Chẳng phải cô làm gái hay sao. Theo như tôi biết mấy người nhue cô có sức chịu đựng giỏi lắm mà. Một đêm có thể tiếp 5, 7 khách cơ mà.

_A muốn nghĩ thế nào tùy a. Giờ thì dừng lại đi tôi ko chịu nổi nữa.

Vũ ra vô càng nhanh hơn, mạnh hơn rồi a thút 1 cái thật mạnh thật sâu vào trong rồi nằm xuống trên người tôi. Được 1 lúc thì Vũ rời khỏi người tôi đứng dậy bỏ thắt lưng ra khỏi tay tôi. Trước khi a ta vào nhà tắm còn nói.

_Hôm nay tha cho cô.

Vũ bước vào nhà tắm. Tôi co ro ôm lấy thân mình, nước mắt cũng trực trào lăn. Số tôi sao lại khổ thế này, đàn ông ai cũng đều khinh rẻ tôi. Ôm lấy tấm thân tàn tôi vừa khóc vừa gọi " mẹ ơi... Sao con khổ thế này...".

Vũ bước vào nhà tắm, đứng bên trong tấm cửa a nghe được tiếng Hà khóc thì thở dài. Thật ra, Vũ cũng chẳng muốn làm thế nhưng ko hiểu sao khi thấy Hà cam chịu nằm im dưới thân mình mặc sức cho mình làm những gì mình thích thù Vũ lại tức giận.

Đi lại chiếc vòi sen Vũ bật nước cho nó dội thẳng vào mặt mình, a đưa tay vuột nước ngược ra sau đầu. 1 tay chống lên tường, đứng im dưới vòi nước như vậy.