*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắp tới nửa đêm.

Dư Diệu thấy đệ tử thay ca đi tới, nắm tay Phó Nam đưa hắn đến chỗ nghỉ ngơi, “Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn có một trận chiến lớn phải đánh, thể lực không đủ là không nổi.”

Thấy hắn phải đi, Phó Nam kéo hắn nói: “Bây giờ đi sao?”

Dư Diệu dựa vào ánh lửa yếu ớt bên cạnh nhìn thấy rõ vẻ lo lắng trong mắt hắn, thỏa mãn nói: “Chỉ là đi thăm dò tình hình, đợi đến trời vừa sáng các ngươi đều ngủ no rồi chuẩn bị thỏa đáng, ta mới hành động. Yên tâm, không nguy hiểm gì.”

Phó Nam: “…” Lừa gạt trẻ con à?

Dư Diệu lại nựng nựng mặt hắn, nhìn hắn nhắm mắt lại mới đi.

Bả vai bị người vỗ một cái, Dư Diệu nghiêng đầu nhìn sang.

Lăng Huyền Thư nhìn bầu trời đã lờ mờ sáng nói: “Xem ra ông trời lần này là đứng về phía chúng ta.”

“Không sai, sắc trời thế này rất thích hợp để ẩn giấu hành tích, có điều, ” Dư Diệu cười cười, “Nếu thế này còn thất bại, vậy sau này cũng không cần lăn lộn tiếp nữa.”

Lăng Huyền Thư cười trêu nói: “Cùng Giám Tâm đến Tử Trúc Lâm quy ẩn?”

“Đó là chuyện của A Tịch!” Dư Diệu xoa xoa mũi, “Ta là muốn đi theo Tiểu Nam đến Phi Vũ lâu ăn uống chùa.”

Lăng Huyền Thư nói: “Muốn cọ không là không được, nhớ phải giao tiền cho ta.”

“Tại sao cho ngươi!” Dư Diệu không đồng ý.

Lăng Huyền Thư quay đầu lại liếc nhìn Yến Thanh Tiêu đã ngủ, “Bởi vì ngươi cọ đều là gia nghiệp phu nhân ta.”

“…” Dư Diệu đập hắn một quyền, “Còn muốn tính toán thế với ta.”

Hoắc Tư Quy khép lại quạt giấy trên tay, từ từ đi tới, “Dư huynh muốn hành động?”

Dư Diệu thở dài, nói: “Tuy ánh lửa hơi nhỏ nhưng ta vẫn nhìn rõ cái mặt già nua đó, vào lúc này đừng có gọi ta là Dư huynh.”

Hoắc Tư Quy: “…”

Lăng Huyền Thư nói: “Cửa đập chính xác nằm chỗ nào?”

Hoắc Tư Quy chỉ vào hai cái cây già cành lá xum xuê đan xen nhau cách đó không xa, nói: “Đi từ đây qua sẽ phát hiện một đường lát đá, đi thẳng dọc theo đường đó, không cần để ý mấy nhánh đường nhỏ, cứ đi thẳng là tới Ẩm Huyết phong. Cuối con đường này, là hàng rào cao hơn mười trượng, cửa đập nằm ngay ở giữa, cũng không khó tìm.”

“Nhìn cao thế kia, lúc ban ngày đúng là chưa từng nhìn thấy.” Lăng Huyền Thư nói.

“Sơn đạo cao thấp chập trùng, có bao nhiêu che chắn, đối phương lại ở cách chỗ này rất xa, tất nhiên sẽ không nhìn thấy.” Hoắc Tư Quy dùng tay so sánh, “Phía Đông cửa đập có tay quay dài*, rất là dễ thấy, Dư… Nhi tới đó sẽ nhìn thấy.”

*nhìn hình minh họa bên dưới.

Dư Diệu: “…”

Hoắc Tư Quy vô tội nói: “Ngươi không cho ta dùng khuôn mặt già này gọi Dư huynh.”

Dư Diệu không nói gì nói: “Vậy con cá kia là thứ gì?”

Hoắc Tư Quy nói: “Không phải đồ vật, là ngươi đó.”

* Dư ✚[yú]………….Ngư ( Cá) ✚[yú]

Dư Diệu: “…”

Lăng Huyền Thư cười một lát, hỏi: “Cái tay quay đó phải làm sao?”

Hoắc Tư Quy không dấu vết bước gần tới Lăng Huyền Thư hai bước, rời xa Dư Diệu, nói: “Kéo tay quay lên, thì cửa đập sẽ được mở ra. Mà lúc này đó sẽ phát ra tiếng vang, cũng sẽ kinh động Ẩm Huyết Sử, cho nên trước khi hắn kéo tay quay, chúng ta phải ở phụ cận làm tốt chuẩn bị để vọt vào.”

Dư Diệu nói: “Kinh động thì kinh động, sớm muộn cũng phải kinh động.”

Hoắc Tư Quy xua tay, “Không phải sợ kinh động bọn chúng, mà sợ là sau khi nghe tiếng động bọn chúng sẽ kéo tới vây công ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ phải tránh ra, bọn chúng sẽ thả tay quay xuống. Cửa đập dày nặng, mở ra đóng vào cũng không quá nhanh, mà thời gian trống cho chúng ta cũng không có nhiều, nên chúng ta nhất định phải vào được bên trong trước khi cửa đập bị đóng.”

Dư Diệu gật đầu, “Xem ra phối hợp tốt thời gian hết sức trọng yếu.”

Hoắc Tư Quy lại dặn dò: “Sở dĩ muốn tìm một người có khinh công thần không biết quỷ không hay, là vì cái đập này không thể cường mở từ bên ngoài, một khi bị phát hiện không phải bọn chúng sẽ nhảy ra bảo vệ, mà sẽ để người ở bên trong cài chết tay quay, vậy thì công sức chúng ta đường dài đuổi tới đây xem như công cốc.”

“Ta biết rồi.” Dư Diệu nói, “Vậy chúng ta hành động lúc nào mới được?”

“Giờ dần.” Lăng Huyền Uyên đi tới chỗ họ đứng, “Đó là lúc dễ dàng thả lỏng cảnh giác nhất.” Giờ dần (từ 3 giờ đến 5 giờ sáng)

Lăng Huyền Thư nói: “Không đánh rắn động cỏ, nhóm người đầu tiên xông tới  cửa đập không thể quá nhiều, vào bên trong rất có thể sẽ chịu thiệt, mà bên ngoài vẫn cần người đến tiếp ứng mau chóng quét sạch kẻ địch ở ngoài, sau đó trong ứng ngoài hợp. Nhị ca, chúng ta…”

“Ta đánh bên trong đệ lo bên ngoài.” Lăng Huyền Uyên biết hắn nghĩ cái gì, nên hắn phải ra quyết định trước.

Lăng Huyền Thư khuyên nhủ: “Nhị ca, đừng tranh với đệ, huynh còn có Nhị tẩu phải chăm sóc.”

Lăng Huyền Uyên còn muốn nói nữa, Dư Diệu nói: “Hai huynh đệ các ngươi cũng không cần cãi, cái tay quay kia nếu đã kéo được một lần, thì vẫn kéo được lần hai, chỉ cần cướp trước thời cơ cửa đập hạ xuống, làm kẹt được cơ quan bên trong trước khi tay quay bị chết, không phải xem như cửa sẽ vẫn duy trì được mở đó sao?”

“Ngươi nghĩ đơn giản lắm à.” Lăng Huyền Thư nói.

“Vậy thì không nói nữa, ta sẽ đi thăm dò hư thực.” Dư Diệu vừa đi vừa nói, “Các ngươi giờ dần xuất phát, tốt nhất trước giờ mão hẵng đến, dùng ánh lửa làm hiệu, ta sẽ mở cửa.” Giờ mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng)

“Nhị ca, giao cho huynh.” Lăng Huyền Thư vỗ xuống cánh tay Lăng Huyền Uyên, đi theo Dư Diệu.

Đi thẳng đến trước hai cái cây già, Dư Diệu cũng không quay đầu lại, nói: “Cước bộ khinh công ngươi không bằng ta, cũng không giỏi về ẩn giấu hành tích hơn ta, đi theo là muốn kéo chân sau ta à?”

Lăng Huyền Thư tiến lên kiểm tra một phen, ở đây lại không có ai canh gác, “Ta không có ý muốn đến cửa đập đó với ngươi, chỉ muốn tìm hiểu xem trước lúc ngươi mở cửa có chỗ nào ẩn thân được không, xong thì trở về thông báo cho bọn họ.”

Dư Diệu nhìn con đường sâu thẳm phía sau hàng cây, bởi vì tối nay trời u ám lại có lá cây che chắn, bên trong tối đen có đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Hắn khẽ cười nói: “Ta thật hoài nghi chẳng may không cẩn thận mà lầm đường không nữa, ở đây một ánh đèn cũng không có, thực sự khắp nơi Ẩm Huyết Sơn này đầy quỷ dị.”

“Chúng ta kéo đến rất nhiều người, động tĩnh không nhỏ, tin chắc Hỏa Phong không thể không biết gì cả, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu ta là hắn, trời vừa sáng sẽ khóa kín cửa đập từ bên trong luôn cho rồi, chứ sao còn chờ người tới mở?”

Dư Diệu nhìn hắn, “Ý của ngươi là?”

“Ta có loại dự cảm này rất lâu, ” Lăng Huyền Thư nhìn lên, “Hỏa Phong đang chờ chúng ta, cửa đập đó dường như là muốn kéo dài chút thời gian, nhờ vào đó giết nhiều thêm mấy người mà thôi. Hắn muốn nhìn chúng ta giết tới Hỏa Vân đỉnh, tìm tới hắn, tuy không biết mục đích cuối cùng của hắn là gì.”

“Vậy ngươi còn làm theo ý của hắn?”

“Ta không đi thì sẽ có người khác đi, sẽ có người chết, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu như tất cả mọi người không để ý tới, Hỏa Phong ngược lại tìm đến tận nơi giết người, bức chúng ta để ý tới mới thôi, cho nên việc này không thể tránh khỏi.”

Khóe miệng Dư Diệu giật giật, “Nếu hắn đã biết ta muốn tới, ta đây cần gì phải lén lén lút lút?”

“Bởi vì hắn muốn giết nhiều thêm mấy người, chúng ta cũng bị ít đi mấy người.” Lăng Huyền Thư cười híp mắt dùng tay làm dấu mời với hắn, “Ngươi đi đầu, ta sẽ đi sau.”

Dư Diệu hừ một tiếng, thả người nhảy lên, “Chờ ta tới Phi Vũ lâu rồi, nhất định mỗi ngày sẽ khuyên bảo Yến lâu chủ tránh xa ngươi.”

Lăng Huyền Thư nhìn thân pháp hắn trôi chảy, nhàn nhã nói: “Vậy cũng phải xem ngươi có vào được cửa Phi Vũ lâu không a.”

Bóng người giữa không trung lung lay, không biết có việc gì không.

Phó Nam ngủ cũng không được yên ổn, luôn cảm thấy trong đầu mơ màng. Nằm một lát, thì nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng vang, mới đứng dậy đi gọi Yến Thanh Tiêu.

Yến Thanh Tiêu mơ mơ màng màng ngồi dậy, “Phải đi?”

Phó Nam nói: “Vâng, giờ dần sẽ xuất phát, không còn bao nhiêu thời gian.”

Yến Thanh Tiêu rốt cục mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Huyền Thư đâu?”

Phó Nam lắc đầu, “Không thấy.”

Yến Thanh Tiêu nhảy lên tìm bốn phía, mãi đến khi hỏi ở chỗ Lăng Huyền Uyên, mới biết Lăng Huyền Thư đã lên núi.

“Ta đi tìm hắn!” Yến Thanh Tiêu lúc này muốn đi ngay, xoay người lại bị người khác ôm cả người vào.

Lăng Huyền Thư thuận thế hôn một cái trên môi y, “Lo lắng cho ta?”

“Ngươi sao lại một mình chạy lên núi, có bị thương không?” Yến Thanh Tiêu hậu tri hậu giác nhớ lại hắn vừa hôn mình, không nhịn được đá cho hắn một cước.

Lăng Huyền Thư vui vẻ chịu đựng, lại sáp tới hôn y một cái mới buông ra, nói với Lăng Huyền Uyên: “Đệ cùng A Diệu tách ra, đi đằng sau lại không gặp được hắn, hành tích của hắn không chút nào bại lộ. Mà đoạn đường này cũng không ai, đệ tử Ẩm Huyết Giáo đều tập trung ở trên sườn núi, phòng bị rất nghiêm. Đệ phát hiện chỗ lệch cửa đập có một rừng cây đủ cho mười mấy người ẩn thân, chúng ta tới đó, làm lửa nhỏ đi là được.”

Lăng Huyền Uyên bắt đầu sắp xếp người, chuẩn bị lên núi.

Thiệu Dục Tân mang theo Lăng Huyền Sương không thể đuổi kịp, vừa lúc người đi sau cũng cần có người đến dẫn dắt, nên Lăng Huyền Uyên đem việc này giao cho hắn luôn, cũng để lại Hách bang chủ, Tào Nghĩa cùng Lăng Huyền Kỳ hỗ trợ cho hắn.

Hạ Tĩnh Hiên đi vào đội, “Đệ theo Huyền Kỳ.”

Hạ Tĩnh Thần khoác áo, vẻ mặt lười biếng, “Đệ theo ta.”

“Đệ không muốn, ” Hạ Tĩnh Hiên trốn ở phía sau Lăng Huyền Kỳ, “Hôm nay mặc kệ huynh nói cái gì, đệ cũng sẽ không nghe!”

“Vậy đệ lên đi.” Hạ Tĩnh Thần mặt không chút thay đổi nói.

Hạ Tĩnh Hiên đại hỉ, “Được!”

Hạ Tĩnh Thần cười lạnh, “Không phải đệ nói ta nói cái gì đệ cũng không nghe theo à?”

Hạ Tĩnh Hiên: “…”

Thấy hắn không chịu khuất phục nhìn mình chằm chằm, Hạ Tĩnh Thần có một loại ảo giác mình là bà bà xấu xa gậy đánh uyên ương, bất đắc dĩ nói: “Nhất định phải lên đó?”

Hạ Tĩnh Hiên thấy chuyện này có khả năng chuyển biến tốt, lập tức treo lên nụ cười lấy lòng, “Đại ca, huynh sẽ đồng ý đi.”

“Thật không còn cách nào bắt được đệ.” Hạ Tĩnh Thần đưa tay qua bên cạnh, lập tức một tên vệ đội đứng ra, đem một cái túi cao bằng nửa người đưa tới. Hạ Tĩnh Thần đi về phía trước hai bước, đưa túi đó cho Hạ Tĩnh Hiên, “Ngày thường đệ gặp rắc rối đều dựa vào mấy thứ đồ này để thoát thân, ta mang giúp đệ đến một ít, đệ xem có cái nào hữu dụng mà lấy.”

Hạ Tĩnh Hiên rất vui mừng tiếp nhận, “Đa tạ đại ca!”

“Không được bị thương.”

“Được!”

Hạ Tĩnh Thần nhìn về phía Lăng Huyền Kỳ, “Còn nhớ ngươi từng nói sẽ lấy tính mạng ra đảm bảo chứ?”

Lăng Huyền Kỳ nghiêm túc nói: “Tiểu vương gia yên tâm.”

Hạ Tĩnh Thần không nói gì nữa, trở lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Lăng Huyền Kỳ muốn dặn Hạ Tĩnh Hiên thêm vài câu, quay đầu lại thì thấy hắn đang hưng phấn không ngừng lấy dây thừng, roi, đinh từ trong túi ra, rồi nhét khắp nơi vào trong người.

Lăng Huyền Kỳ khiếp sợ với mấy suy nghĩ quái lạ của hai huynh đệ Hạ gia: “…”

...

tay quay: