Bạch Giám Tâm nhìn về phía Dư Diệu.

Dư Diệu nói: “Ngày đó hắn không đuổi theo ngươi, vì đang cật lực thuyết phục bá phụ bá mẫu, tuy cuối cùng đã thất bại, đến nỗi hắn còn xảy ra tranh chấp với bá mẫu. Đêm hôm đó hắn tức giận mà rời nhà, nảy lên tâm tư cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, nhưng vừa rời khỏi thôn trấn không xa, trông thấy hướng nhà nổi lửa lớn. Hắn nhanh chóng chạy trở về, nhìn thấy chính là tình cảnh đó.”

Bạch Giám Tâm ấn ngực, nơi đó rất đau làm hắn hít thở không thông.

“Lần cuối cùng cùng cha mẹ nói chuyện, hắn lại dùng những lời bất kính, cũng vì thế mà hối hận không ngớt, từng một lần tự trách đến đêm cũng không ngủ nổi, vì để quên đi đau khổ, suốt ngày say rượu làm vui. Nếu ta không tìm được hắn đúng lúc, chỉ sợ ngươi cũng không có cơ hội gặp lại hắn.” Dư Diệu thở dài nói, “Sau đó ngươi trở về tìm hắn thì, hắn trải qua nỗi đau cửa nát nhà tan, lại nghĩ tất cả những chuyện này đều do hắn và ngươi yêu nhau, mới nói mấy lời tàn nhẫn với ngươi. Hắn không buông xuống được chuyện này, đổi tên ‘Phong Tích’, nói phải đem quá khứ phong kín, đây chẳng phải nói rõ hắn vẫn chưa buông xuống được đó sao?”

Vò rượu từ trong tay Bạch Giám Tâm trượt xuống, hắn giơ hai tay lên bụm mặt, giọng nói ấm ách thoát ra, “Hắn nhất định hận chết ta rồi, nhất định hận chết ta rồi…”

“Giám Tâm, ngươi biết tại sao ta nhất định phải tìm được ngươi, dẫn hắn gặp ngươi không?” Dư Diệu đem một vò rượu ném cho Lăng Huyền Thư, vỗ vỗ vai Bạch Giám Tâm, nói, “Bởi vì trên cõi đời này trừ ngươi ra, không ai có thể mở được nỗi khúc mắc của hắn, cũng không ai có thể chân chính cho hắn an ủi mà hắn cần.”

Bạch Giám Tâm ngẩng đầu nhìn hắn.

Lăng Huyền Thư cũng nói: “Giám Tâm, chuyện này không sai ở ngươi, cũng không ở A Tịch, việc đã đến nước này, hai người các ngươi tự trách nữa cũng vô dụng, vừa có tình, không bằng hảo hảo quý trọng lẫn nhau đúng không?”

Dư Diệu gật đầu, “Đừng để cho hắn cảm thấy hắn ở cõi đời này thật sự không còn gì cả.”

Bạch Giám Tâm lung lay đứng lên, lảo đảo đi ra, “Các ngươi… Chớ ép ta, ta cần… Ta cần yên tĩnh một chút…”

Lăng Huyền Thư cùng Dư Diệu nhìn hắn đi xa, liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu bất đắc dĩ.

Lúc hai người trở lại, từ xa đã nghe thấy có người đang a a a a hát, đến gần mới biết, người hát chính là Lăng Huyền Dạ, bài hát bị hắn xướng đến nghe không ra giai điệu, rất là quấy nhiễu mọi người.

Lăng Huyền Thư kỳ quái nói: “Đây là bị làm sao?”

Yến Thanh Tiêu tiếp nhận trên rượu trên tay hắn, ” Chắc uống say rồi.”

Lăng Huyền Thư liếc nhìn trong mắt Lăng Huyền Dạ rõ ràng là vẻ mặt thất lạc giả sung sướng, nói: “Chỉ sợ không phải say rượu, mà là say tình.”

Bốn phía xung quanh đều không chịu được giọng hát của gã, đều ghét bỏ kêu ngừng.

Lăng Huyền Dạ hừ hừ hai tiếng, không hát nữa.

Lăng Huyền Sương cắn thịt bò Thiệu Dục Tân tự tay nướng, nói: “Huyền Dạ, đệ không vui à?”

Lăng Huyền Dạ liếc nhìn Mộ Phi Hàn một chút, dựa vào ba phần men say nói: “Đại ca, huynh gần gũi với Thiệu đại ca kiểu gì?”

“Gần gũi một cách tự nhiên.” Lăng Huyền Sương thuận miệng nói.

“Không phải kiểu gần gũi đó, ” Lăng Huyền Dạ dùng ngón tay so đo, “Ý đệ nói hai huynh có thể thân…thế này…không”

Lăng Huyền Sương đảo mắt, “Thân thiết thì thân thiết, đệ còn muốn thân cỡ nào!”

Thiệu Dục Tân cười.

Lăng Huyền Kỳ đang cùng Hạ Tĩnh Hiên xì xào bàn tán nói: “Tứ ca, chuyện này không phải huynh so với ai còn rành hơn à, sao còn đi hỏi đại ca?”

Mộ Phi Hàn nhìn sang phía gã.

Lăng Huyền Dạ hơi né tránh tầm mắt của hắn, “Đệ thật buồn cười, Tứ ca đệ cũng có lúc có tà tâm không có tặc đảm*.”

*có tà tâm không có tặc đảm: cái này tui hiểu nghĩa mà không biết nên giải thích kiểu gì, help!!!

Mấy người cười to.

Lăng Huyền Dạ phiền muộn nâng bát rượu lên môi.

Bên cạnh chợt đưa qua một cái tay, đem đoạt bát rượu của gã đi.

“Ngươi đưa ta…” Lăng Huyền Dạ đang muốn phát hỏa, khi thấy rõ người đoạt rượu, liền thu hồi lời nói.

Mộ Phi Hàn thả bát rượu xuống, nói: “Trên người ngươi có thương tích, không thích hợp uống rượu.”

Nghe hắn quan tâm mình, trong lòng Lăng Huyền Dạ nháy mắt xẹt qua tia cao hứng, lại nhanh chóng bị hờn dỗi đọng lại trong lồng ngực thay thế, không cần biết có để ý tới hay không nói: “Không thích hợp uống cũng phải uống.”

“Uống nhiêu đó đủ rồi, đừng tiếp tục uống nữa.” Mộ Phi Hàn đứng lên đi sang kéo gã, “Ta đưa ngươi trở về phòng.”

Lăng Huyền Dạ đột nhiên tránh khỏi tay hắn, “Không cần ngươi quan tâm!”

Mộ Phi Hàn cau mày.

Lăng Huyền Dạ không biết tại sao mình lại phản ứng lớn đến vậy, vốn đã có hơi hối hận rồi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Phi Hàn, lại nóng giận, “Ta là người lớn, có chân sẽ tự mình đi, không cần ngươi đưa, ngươi muốn về thì tự mình về.”

Đám người Lăng Huyền Sương nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, đều rất bất ngờ cái tên Lăng Huyền Dạ kia một đường đều xem đều quan tâm Mộ Phi Hàn như bảo bối như thế, thế mà hiện giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ với hắn.

Cánh tay phải Mộ Phi Hàn nhấc lên, lại rũ xuống, lông mày hơi nhíu. Hắn không đi, cũng không tiếp tục khuyên Lăng Huyền Dạ đi, chỉ nhìn gò má Lăng Huyền Dạ chằm chằm không chớp mắt.

Lăng Huyền Dạ rất muốn làm như không thấy, nhưng tầm mắt đó quá mức nóng rực, muốn lơ đi cũng khó.

Thiệu Dục Tân bên cạnh thấy rõ thì cười, quyết định giúp hai người vấn đề khó chịu nhỏ nhoi này, nói: “Vừa nãy Huyền Dạ làm vậy lại không may đụng phải vết thương của Mộ môn chủ?”

Lăng Huyền Dạ ngẩn ra, lúc này mới ý thức được Mộ Phi Hàn cau mày không phải đối việc mình không kiên nhẫn, mà là động tác của mình làm hại hắn bị đau ở vết thương. Gã hốt hoảng đứng lên, muốn kiểm tra vết thương của Mộ Phi Hàn, “Thế nào? Để ta xem coi có phải lại chảy máu không.”

“Không có chuyện gì.” Mộ Phi Hàn kéo tay gã, “Trở về phòng, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Lăng Huyền Dạ lần này không dám lộn xộn, ngoan ngoãn đi theo hắn.

Mộ Phi Hàn không có đưa gã về phòng, mà là mang gã về phòng của mình.

Lăng Huyền Dạ có một loại cảm giác trở lại khi còn bé, sắp bị phụ thân răn dạy.

Mộ Phi Hàn đi tới giường ngồi xuống, nói: “Hôm nay tâm trạng ngươi không tốt?”

Cái này bắt đầu so với gã nghĩ còn tốt hơn rất nhiều, Lăng Huyền Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Còn… Ổn.”

Mộ Phi Hàn vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Lăng Huyền Dạ chậm rì rì đi tới, cách nửa người với hắn ngồi xuống.

“Tại sao?” Mộ Phi Hàn hỏi.

“Cái gì thì là…” Lăng Huyền Dạ cúi đầu, sau một chốc mới nói, “Chẳng qua là ta cảm thấy giữa hai chúng ta tuy đã xác định quan hệ, ở chung rồi lại không có bất kỳ thay đổi, nên hơi phiền lòng mà thôi.”

Nhớ lại lúc trước gã nhắc tới chuyện gần gũi, Mộ Phi Hàn hơi trầm mặc, ghé sát vào Lăng Huyền Dạ, giơ tay vuốt nhẹ mặt gã, “Như vậy?”

Rõ ràng phải nên vui mừng, Lăng Huyền Dạ lại càng buồn bực, vỗ bỏ tay hắn nói: “Không cần miễn cưỡng, như vậy hơi vô vị.”

Mộ Phi Hàn nhìn mu bàn tay bị gã đánh cho ửng hồng, nói: “Không phải từng nói chuyện như này ngươi khá là rành đó sao?”

Lăng Huyền Dạ bị hắn nói cho nghẹn muốn nói cũng không lưu loát, “Ta… Ta đó là… Từ trước đây… Bất kể nói thế nào, đều qua rồi, ta cũng sẽ không… Tiếp tục hồ đồ…”

Mộ Phi Hàn nhíu mày.

“…” Lăng Huyền Dạ nổi giận, “Vậy còn ngươi, cho đến bây giờ trong suy nghĩ cũng chỉ có Thiên Tàm tuyết y đó, nào có vì ta mà nghĩ tới nửa phần? Có phải ngươi vẫn còn nghĩ như lúc ban đầu, chỉ cần lấy lại được Thiên Tàm tuyết y, ngươi sẽ không bước lên Ẩm Huyết phong nửa bước?”

Mộ Phi Hàn nói: “Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.”

Khóe miệng Lăng Huyền Dạ giật giật, đứng dậy đi ra phía ngoài, “Xem như ngươi lợi hại.”

“Ngươi đối với ta, khác hẳn với lúc trước.” Mộ Phi Hàn bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Đây là đang chỉ trích gã không y thuận tuyệt đối với hắn? Bước chân Lăng Huyền Dạ hơi ngừng lại, rồi lại tiếp tục nhanh chóng cất bước, “Đó là bởi vì quan hệ của chúng ta bất đồng, mà ta lại không có đãi ngộ vốn nên được hưởng.” ( Thậc sự chả hiểu anh nói gì)

Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương ra khỏi thùng nước tắm, lau khô thân thể cho hắn, lại dùng nội lực hong khô mái tóc ẩm ướt cho hắn, nhét cả người hắn vào trong chăn, nói: “Có phải uống nhiều rồi không? Đi ngủ sớm một chút.”

Thấy hắn muốn đi mặc quần áo, Lăng Huyền Sương sử dụng tứ chi quấn lấy, “Không uống mấy, uống xong làm ta đặc biệt có tinh thần.”

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng thấy thế nào cũng mê người, Thiệu Dục Tân chui vào ổ chăn với hắn, không nhịn được hôn hắn một cái, “Có uống hay không ngươi đều có tinh thần.”

Lăng Huyền Sương gối lên cánh tay của hắn, ngửa mặt lên nói: “Nếu có tinh thần đến thế, không bằng chúng ta làm chút gì đi?”

Thiệu Dục Tân cười đến sâu xa, biết mà còn hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Lăng Huyền Sương giơ chân lên cọ cọ người hắn, “Nhớ lần trước ngươi có nói muốn chờ chúng ta yên ổn, nếu không cũng sợ ta đi đường khổ cực, hiện giờ không cần chạy tiếp, mà đi cũng là chuyện mười mấy ngày sau, ngươi không cần phải lo lắng.”

“Hình như hơi có lý, ” Thiệu Dục Tân đoạn thời gian này có hơi kiềm nén*, dưới tư thế cố ý phóng túng khó mà thu thập thì nói, “Vậy nếu mà ta thực tủy biết vị thì biết phải làm sao?”

*thực tủy biết vị: ăn một lần thì nghiện

Lăng Huyền Sương ôm gáy Thiệu Dục Tân cười hì hì, “Cứ đến chiến!”

Thiệu Dục Tân vươn mình chặn lại người dưới thân, đè thấp thân thể cúi đầu hôn từ thái dương đến mi tâm hắn, lại từ mi tâm đến đôi môi mềm mại của hắn, triền miên không nỡ thả ra, trở tay một chưởng tắt đèn, ở bên tai Lăng Huyền Sương thấp giọng nói: “Đây chính là ngươi nói.”

Dưới lầu, Lăng Tiểu Vụ nhìn đệ tử Lạc Trần Nguyên cùng mình gác đêm, muốn nói lại thôi.

Đệ tử Lạc Trần Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, “Ngươi nhìn sao trên trời kìa, rất sáng.”

Lăng Tiểu Vụ nhìn bầu trời đầy mây đen chẳng biết lúc nào đã che kín: “…”

Đêm, yên ắng.

“Ha ha ha ha ha, Dục Tân, ngươi… Ai nha!” Lăng Huyền Sương cười hơi chút quỷ dị từ trong phòng truyền ra.

Lăng Tiểu Vụ, đệ tử Lạc Trần Nguyên: “…”

Đệ tử Lạc Trần Nguyên vội ho một tiếng, “Ta nhớ thùng tắm vẫn còn ở trong phòng Nguyên chủ cùng Lăng đại thiếu, vẫn còn chưa lấy ra, ta…”

“Cho nên bây giờ ngươi muốn vào đó lấy à?” Lăng Tiểu Vụ hỏi.

Đệ tử Lạc Trần Nguyên suy nghĩ một chút, nói: “Ta thấy hay là chờ tới sáng mai thì tốt hơn, ngươi nói thử xem?”

Lăng Tiểu Vụ: “…”

“Ta có được không?” Giọng của Lăng Huyền Sương lại truyền tới.

“Được, ” Thiệu Dục Tân đáp, “Quả thực khiến ta không cách nào kiềm chế được.”

Lăng Huyền Sương nói: “Ta không để ngươi rút.”

Lăng Tiểu Vụ khóc không ra nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, tính toán hiện giờ có nên tìm Lăng Tiểu Tuyết đến, để hắn cùng mình so độ chịu đựng với hậu quả sắp sửa gánh chịu.

Đệ tử Lạc Trần Nguyên cũng ngồi xổm xuống theo, nói: “Nếu không, ta niệm cho ngươi một đoạn chú thanh tâm được không?”

Lăng Tiểu Vụ: “…”