*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lăng Huyền Uyên không cho bọn họ cơ hội kéo xa đề tài, nói: “Ngươi vừa tìm tới chúng ta, lại có ý cướp đoạt vị trí minh chủ võ lâm, nói cách khác ngươi đã chắc chắn dẫn dắt được chúng ta giết tới Ẩm Huyết phong bắt Ba huynh đệ Hỏa Phong?”
Hoắc Tư Quy trầm mặc một lát mới nói: “Thật ra ta cũng không hoàn toàn chắc chắn.”
Lăng Huyền Thư nói: “Lời này ý là gì?”
“So với các ngươi, ta thắng ở chỗ biết được nhiều chuyện của Ẩm Huyết Giáo hơn một chút, biết rõ nên vào từ nơi nào mới có thể nắm được thật nhiều phần thắng mà thôi.” Vẻ mặt Hoắc Tư Quy hơi trầm trọng, “Ta nhớ người các ngươi chiếm đa số, nếu như nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của ta, nói không chừng sẽ có khả năng giúp ta báo thù.”
Lăng Huyền Sương nhăn mũi nói: “Cho nên ngay từ đầu đến giờ ngươi muốn chúng ta liều mạng vì ngươi? Mưu đồ mà ngươi tính toán cũng quá vang dội.”
Thiệu Dục Tân vỗ nhẹ hắn hai lần, “Trong những người này khẳng định không có ngươi, không phải kích động đến thế.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Hoắc Tư Quy thành tâm thành ý nói: “Xin lỗi, chẳng qua là ta cảm thấy đời này nếu vẫn còn cơ hội báo thù, vậy cũng chỉ còn lần duy nhất này mà thôi, nếu như bỏ qua, xem như ta đã không công chạy ra khỏi Ẩm Huyết Giáo.”
“Ngươi cũng ôm ý niệm ‘Quá nữa thì sẽ cùng chết với Hỏa Phong’ mà đến đây chứ?” Lăng Huyền Dạ nói, “Ta cũng hiểu rõ chuyện ngươi làm, nhưng mà cho dù không để ý tính mạng mình, cũng phải nhớ đến trong số chúng ta ở đây, ít nhất phải nghĩ đến Đào cô nương chứ?”
Đào Tâm Duyệt hừ nói: “Các ngươi ít nói mấy lời dễ nghe đi, mà dù sao các ngươi cũng phải lên Ẩm Huyết phong tìm Hỏa Phong đó sao, cùng Cao… Hoắc Tư… Hoắc công tử có tới hay không thì có can hệ gì? Nói ra thì hắn còn giúp các ngươi rất nhiều chuyện, làm người không nên vong ân phụ nghĩa!”
Hoắc Tư Quy nỗ lực duy trì vẻ ngoài nghiêm túc, mà khóe miệng lại không khống chế nổi cong lên.
Lăng Huyền Sương ngơ ngác mà nhìn Đào Tâm Duyệt, kéo Thiệu Dục Tân, nói: “Dục Tân, ngươi nghe tiểu sư muội từng chữ ‘Các ngươi’ một, giống như nàng đã không theo một đường cùng chúng ta.”
Đào Tâm Duyệt: “…”
Trái tim Lăng Huyền Uyên mệt mỏi kéo đề tài trở về lần hai, “Ngươi nói ngươi biết rõ ràng nên bắt đầu từ đâu mới nắm được thật nhiều phần thắng vào tay, vậy thì phải bắt tay từ chỗ nào?” Hắn nói xong, cho Lăng Huyền Sương một ánh mắt cảnh cáo, ý tứ rất rõ ràng: Thời gian của ta rất quý giá, nếu huynh lại quấy rối, sẽ đuổi huynh ra ngoài!
Lăng Huyền Sương đem mặt vùi vào ngực Thiệu Dục Tân —— thực sự rất chi là oan ức!
Hoắc Tư Quy nói: “Muốn bắt ba huynh đệ Hỏa Phong, đầu tiên phải thành công giết tới Hỏa Vân đỉnh mới được. Còn muốn đi chỗ nào, cần có ba chuyện là chúng ta nhất định phải làm được.”
Tất cả mọi người hỏi: “Là ba chuyện gì?”
Hoắc Tư Quy tiếp tục nói: “Thứ nhất, muốn tiến vào phạm vi Hỏa Vân đỉnh, cần phải mở được một cái đập, đó là đường ra vào Hỏa Vân đỉnh duy nhất.”
“Đập này rất khó mở?” Lăng Huyền Kỳ hỏi.
“Nói khó mở thì cũng không hẳn là khó mở, nó nằm ở chỗ rất dễ tìm thấy.” Hoắc Tư Quy nói.
Lăng Huyền Thư nói: “Nếu đáng giá để ngươi nhắc tới, tóm lại cũng không đơn giản.”
Hoắc Tư Quy cười trừ, nói: “Không sai, các ngươi cũng từng trải qua sự lợi hại của Ẩm Huyết Sử, mà ở trước cửa đập* này, luôn có tám tên Ẩm Huyết Sử ngày đêm luân phiên trông coi, chỉ hơi có gió thổi cỏ lay, là bọn họ sẽ điều động toàn bộ sức mạnh trên dưới Ẩm Huyết phong chống lại ngoại địch. Nơi đó dễ thủ khó công, xem như một người giữ quan vạn người phá, cho nên nếu muốn thành sự, nhất định phải thần không biết quỷ không hay mở được cửa đập trước, lấy cách thức nhanh nhất giết vào mới có thể.”
“Thần không biết quỷ không hay…” Lăng Huyền Uyên cau mày, “Có khinh công cỡ đó, ngoại trừ ba huynh đệ Hỏa Phong ra, còn có người khác không?”
Bạch Giám Tâm kiểm tra vết thương trên tay Lăng Huyền Thư, lơ đãng nói: “Ở đây không phải có một vị đó sao?”
Mọi người dồn dập nhìn về phía Lăng Huyền Thư, ánh mắt Yến Thanh Tiêu sắc bén nhất trong số đó.
Lăng Huyền Thư giơ cái tay không bị thương lên vẫy vẫy, “Người hắn nói không phải là ta, là A Diệu.”
Đang ngồi trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Dư Diệu nghe tiếng quay đầu lại hỏi, “Chuyện gì?”
Mọi người: “…” Thiếu hiệp nãy giờ ngươi không nghe gì sao?
Bạch Giám Tâm nhìn thế thì tức: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Dư Diệu nói: “Nhìn tiểu tử hôm đó suýt chút nữa bị bọn họ vứt bỏ sau đó lại bị ta nhặt về, Phi Vũ lâu… Gọi là Phó Nam phải không?”
Lúc này Yến Thanh Tiêu mới dời hai mắt từ Lăng Huyền Thư đang bị Bạch Giám Tâm cầm tay chuyển qua nhìn Dư Diệu, tức giận nói: “Nhìn Phó Nam làm cái gì?”
Dư Diệu cũng không biết mình đắc tội hắn từ lúc nào, nhớ ra Phó Nam đang làm việc dưới tay y, tốt tính nói: “Hắn đang đứng ở dưới lầu ngủ gà ngủ gật, cái đầu mỗi lần gục y như gà con mổ thóc, các ngươi nói xem có buồn cười không?”
Mọi người: “…”Buồn cười chỗ nào?
Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ nói: “A Diệu, việc này ngươi có giúp được không?”
“Để ta đi mở cửa đập đó cũng được, ” Dư Diệu rốt cục ngồi thẳng, “Nhưng chuyện này tốt xấu gì cũng liên quan đến tính mạng, lúc yêu cầu ta làm gì cũng đừng có chỉ trích chứ?”
“Ta biết ngươi sẽ nghe.” Lăng Huyền Thư nói, “Ngươi nói đi, ngươi muốn chúng ta làm cái gì.”
Dư Diệu chỉ nhìn Bạch Giám Tâm, “Không cần các ngươi làm, chỉ cần hắn làm là được.”
Bạch Giám Tâm không chút nghĩ ngợi nói: “Ta từ chối.”
Dư Diệu thu tay, “Rất đáng tiếc, vậy ta cũng giúp không được việc này.”
Mọi người: “…”
Lăng Huyền Thư thu hồi cánh tay bị Bạch Giám Tâm băng bó, nói: “Có thể nói rõ cụ thể được không?”
Dư Diệu nói: “Ta chỉ muốn để hắn đi gặp một người.”
Tâm trạng Lăng Huyền Thư sáng tỏ, cho dù không cần Dư Diệu nói tiếp, hắn cũng biết người này là ai.
Bạch Giám Tâm ném đống thuốc vải vụn lên bàn, khoanh chân ngồi ở trên giường, “Ta nói rồi không gặp.”
“Ngươi nghĩ hắn muốn gặp ngươi à?” Dư Diệu chỉ vào mũi của hắn cả giận nói, “Mấy năm qua ta lấy danh nghĩa giải sầu lôi kéo hắn đi khắp nơi, thật ra là đang tìm kiếm tung tích của ngươi, nếu ta mà không nói như vậy, hắn sẽ không đi theo ta! Hiện giờ hắn đang ở Tuần Dương Thành cách đây không xa, gặp hắn cũng không cần ngươi trèo non lội suối, khó đến vậy sao?”
“Giải sầu? Hắn còn giải sầu?” Bạch Giám Tâm tức giận cười, “Hắn không muốn gặp ta ta cũng không muốn gặp hắn, có thế nào cũng không gặp, ngươi đừng ở đây quản việc không đâu!”
Dư Diệu nắm chặt tay, “A Tịch mắt mù, mới coi trọng loại gia hỏa tư lợi như ngươi!”
“Ngươi nói cái gì?” Bạch Giám Tâm cảm thấy trái tim như bị tảng đá nghìn cân chặn lại khiến cho không thở nổi, vành mắt chậm rãi biến hồng.
Thấy tình hình tiến triển càng lúc không đúng, Lăng Huyền Thư kéo Bạch Giám Tâm ra phía sau, nói với Dư Diệu: “A Diệu, những việc này chúng ta sẽ bàn lại sau, trước tiên lấy đại cục làm trọng, được không? Lần này hãy cho là ta cầu ngươi, ta nợ ngươi, phần ân tình này, ngày sau cũng do ta đến trả, được không?”
Mặt Dư Diệu tối sầm lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, sau một lát mới nói: “Ta biết rồi, ta đi là được. Nếu ta không thể sống sót trở về, ngươi hãy thay ta đến Tuần Dương gặp A Tịch, bảo hắn vẫn nên trở về ẩn cư.”
Lăng Huyền Thư nói: “Nếu không thành, lấy khinh công của ngươi muốn thoát thân tuyệt không phải việc khó, đừng nói mấy lời ủ rũ này.”
Yến Thanh Tiêu bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Có phải giường quá nhỏ không, không đủ đẻ cho hai người trên đó nhích tới nhích lui?”
Lăng Huyền Thư lúc này mới chú ý, trong lúc vô tình Bạch Giám Tâm đã bị mình kéo vào trong giường, làm giường hơi bừa bộn. Bị Yến Thanh Tiêu nói như vậy, hắn không những không thấy lúng túng, trái lại còn rất hài lòng, vỗ xuống giường nói: “Ở đây còn rộng, ngươi tới ngồi chung đi.”
Yến Thanh Tiêu: “…”
Lăng Huyền Uyên không thể nhịn được nữa, cất cao giọng nói: “Chuyện cần làm thứ hai là gì?”
Đang rảnh rỗi bán mạng nháy mắt với Đào Tâm Duyệt, Hoắc Tư Quy căn bản không có để ý tới hắn đang nói gì.
Trong phòng xuất hiện một trận im lặng đột ngột.
Lăng Huyền Uyên: “…”
Đào Tâm Duyệt trốn cũng tránh không khỏi tầm mắt của hắn, mắt thấy tất cả mọi người nhìn sang, nên phải liên tục nháy mắt cho Hoắc Tư Quy, muốn hắn mau mau hoàn hồn.
Hoắc Tư Quy còn tưởng rốt cục đã được nàng đáp lại, hài lòng bắt đầu cười hắc hắc.
Đào Tâm Duyệt: “…”
Mọi người: “…”
“Hoắc công tử, ” Lăng Huyền Kỳ lòng tốt nhắc nhở, “Nhị ca ta đang hỏi ngươi đó.”
“Cái gì?” Hoắc Tư Quy hoảng hốt.
Đào Tâm Duyệt tàn nhẫn lườm hắn một cái, “Chuyện thứ hai!”
“Chuyện thứ hai… Chuyện thứ hai!” Hoắc Tư Quy ho khan hai tiếng, nói, “Chuyện thứ hai, sau khi xông qua cửa đập, mọi người cũng tuyệt đối không nên xem thường. Trước Nhâm giáo chủ là người yêu thích thao túng cơ quan ám đạo trong Ẩm Huyết phong, có thể nhốt kẻ địch lại, thả ra ám khí độc vật, cơ quan mật thất nhiều vô số kể, bản thân ta đây biết thực là như muối bỏ bể. Hơn nữa ta rời khỏi Ẩm Huyết Giáo cũng hơn mấy năm rồi, không biết bên trong có thay đổi gì không, cho nên đến lúc đó cũng chỉ có thể nhìn tạo hóa của chúng ta.”
Thiệu Dục Tân nói: “Đối phó chuyện này phải có biện pháp tốt nhất, trước tiên mọi người phải tận lực không bị chia rẽ, có vấn đề gì cùng nhau đối mặt, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Vậy chuyện cuối cùng?”
Hoắc Tư Quy thở dài, “Cuối cùng là một chuyện vướng tay chân.”
Hạ Tĩnh Hiên cho là cố sự, nghe tới say mê, “Nó như nào?”
Hoắc Tư Quy nói: “Hỏa Vân đỉnh là toà hiểm phong, có tòa lầu cao được dựng trên cùng, nơi đó chính là chỗ ở ba huynh đệ. Sau lưng lầu cao là vực sâu vạn trượng, không đường có thể tìm ra không chỗ có thể trốn; phía trước lại là một cái khe rộng chừng năm trượng, dưới khe cây có điều kiện đặc thù, sinh trưởng vô số độc trùng độc nghĩ, đến nỗi bốn phía khói độc tràn ngập, người bình thường tới gần một thời gian lâu sẽ không chịu nổi, chớ đừng nói chi là trượt chân rơi vào trong khe.”
Lăng Huyền Sương nghe xong dựng cả tóc gáy, khí lạnh sau lưng tích tụ kéo tới, làm hắn không tự chủ được nhích lại gần người Thiệu Dục Tân, “Đến lúc đó ngươi phải ở gần ta, nếu ta chẳng may ngã xuống, thì phải giết ta ngay lập tức, nhớ chưa?”
Thiệu Dục Tân nói: “Không cần phải làm vậy.”
Lăng Huyền Sương vui vẻ nói: “Nói vậy là ngươi có lòng tin để ta bình yên vô sự vượt qua?”
“Không có.” Thiệu Dục Tân lắc đầu, “Ngươi không nghe Hoắc công tử nói người bình thường tới gần lâu một tí đã không chịu nổi rồi sao, ngươi so với người bình thường còn không bằng, chưa ngã xuống chỉ sợ ngươi đã bị khói độc hun chết, căn bản không cần ta ra tay.”
Lăng Huyền Sương: “…”
…
Đập