“Cái ngươi nhất định muốn hỏi chính là cái này sao?” Trại chủ kinh ngạc hỏi.

Lăng Huyền Uyên trịnh trọng gật đầu.

Trại chủ khẽ mỉm cười, “Thì ra bọn họ đã không nói cho ngươi biết, mà ta cũng quên nói cho ngươi. Tên của ta là Bối Cẩn Du, Bối trong sò*, Cẩn Du trong ngọc*.”

(*Có ai để ý cái Trại này tên toàn liên quan tới đá quý không haha, sò ở đây là tiền vỏ sò ( tiền xưa), ngọc trong ngọc đẹp ngọc quý)

Lăng Huyền Uyên nhẹ nhàng đọc một lần, “Ta đã nhớ.”

“Nghe tên là biết hắn rất có tiền, ” Lăng Huyền Thư càng tán thành chuyện hôn sự này, “Nhị ca xem ra đã nhặt được một khối Bảo Ngọc.”

Lăng Huyền Sương cốc đầu hắn một cái, “Chỉ biết mỗi tiền!”

Lăng Huyền Kỳ dùng tay chống cằm, “Không biết nếu ta vay tiền Nhị tẩu trả cho Tam ca, hắn có đồng ý hay không.”

“Ta thấy là không.” Lăng Huyền Dạ nói.

“Tại sao?” Lăng Huyền Kỳ không tin, “Huynh xem việc hắn bồi thường đi, rõ ràng ra tay rất hào phóng.”

Lăng Huyền Dạ lắc đầu, “Đó là do lừa gạt Nhị ca tới tay. Đệ xem việc hắn đặt tên cho người xung quanh là biết, Nguyên Bảo, Trân Châu, cho nên chắc chắn hắn rất yêu vàng bạc châu báu.”

Lăng Huyền Kỳ thở dài, “Từ đáy lòng đệ hi vọng những cái tên này đều không phải do hắn đặt.”

Bối Cẩn Du đứng đối diện Lăng Huyền Uyên, “Chuyện tiếp theo?”

“Chuyện thứ hai, ” Chân mày Lăng Huyền Uyên hơi nhíu lại, “Sau này ngươi đừng tùy ý hại người được không?”

Trong mắt Bối Cẩn Du loé ra một tia lạnh lùng nghiêm nghị.

Nguyên Bảo quát lên: “Sao ngươi lại nói không giữ lời, việc này không phải chính mồm ngươi đồng ý đó sao? Trại chủ chúng ta đã rất khoan dung, ngươi đừng có được voi đòi tiên!”

Lăng Huyền Uyên vẫn như cũ không lùi một phân chờ hắn trả lời.

Bối Cẩn Du vừa cười vừa nói, “Được, ta sẽ cố gắng tìm cách cướp của chứ không hại người, nhưng nếu không tìm được…”

“Ta nuôi ngươi!” Lăng Huyền Uyên cắt đứt lời hắn, nói vang dội.

Bối Cẩn Du choáng váng.

Lăng Huyền Thư ngồi thẳng thân thể, “Không phải vậy chứ?”

Lăng Huyền Kỳ cười to, “Mưu đồ tam ca tính toán hỏng bét rồi, chỉ sợ lần này phải ra tiền.”

Lăng Huyền Dạ cũng cười, “Hơn nữa nếu đúng y như ta nghĩ, Nhị tẩu chúng ta đối với vàng bạc châu báu có tình cảm đặc biệt, chỉ sợ số tiền phải ném vào không phải là con số nhỏ.”

“Nhị tẩu cái gì mà Nhị tẩu, ” Lăng Huyền Sương hừ nói, “Tiểu bảo bối tìm là áp trại phu nhân, không chừng sẽ là Nhị ca phu các ngươi đó!”

Thiệu Dục Tân giống như lơ đãng nói: “Tiểu bảo bối?”

Lăng Huyền Sương nghiêm nghị, “Em dâu Cẩn Du.”

Nụ cười trên mặt Bối Cẩn Du càng ngày càng sâu, lạnh lùng nghiêm nghị trong mắt cũng bị ấm áp thay thế, “Đã như vậy, ta theo ý ngươi. Chuyện thứ ba là gì?”

“Một chuyện cuối cùng, ” Lăng Huyền Uyên dừng một chút mới nói, “Ta không thể ở lại Cửu Ngõa liên hoàn trại với ngươi, ta còn vài chuyện rất quan trọng phải làm, ngày mai ngươi phải theo ta rời đi.”

Hắn còn tưởng sau khi nói câu này ra khỏi miệng sẽ chọc cho Bối Cẩn Du không thích, không ngờ đáy mắt người nọ lại lấp loé tia sáng.

Bối Cẩn Du nói: “Chuyện này có gì khó khăn, ngươi muốn đi tới đâu, ta sẽ theo ngươi tới đó.”

Nguyên Bảo cùng Trân Châu nghe vậy thì sững người, đứng lên nói: “Trại chủ, không thể!”

“Được rồi, ta đã quyết định, các ngươi không cần nhiều lời.” Bối Cẩn Du vẫy vẫy tay với hỉ bà, “Giờ lành sắp qua rồi, không nên tiếp tục trì hoãn!”

Hỉ bà vội vàng tiến lên một bước cao giọng nói: “Nhất bái thiên địa!”

Bối Cẩn Du lôi kéo cánh tay Lăng Huyền Uyên, vui sướng quay về phía cửa lớn quỳ xuống, cúi đầu xuống vái.

Lăng Huyền Uyên lúng túng lạy theo, sau đó đỡ Bối Cẩn Du đứng lên.

“Nhị bái cao đường!”

Bối Cẩn Du quay đầu nhìn hỉ bà, “Cao đường lại không có, ngài không biết biến báo hay sao?”

Lăng Huyền Sương nhảy lên chạy tới phất tay, “Ta! Nếu cần ta sẽ làm cao đường cho các ngươi dùng!”

Lăng Huyền Uyên, Bối Cẩn Du: “…”

“Hay bước này bỏ qua đi, ” Hỉ bà nói, “Phu… Phu giao bái!”

Tân khách đang ngồi có không ít người cười ra tiếng, lại vì che giấu tiếng cười mà vỗ tay.

Lăng Huyền Uyên phiền lòng một trận, thi lễ qua loa với Bối Cẩn Du một cái.

Bối Cẩn Du cũng không thèm để ý, rất là nghiêm túc vái người với hắn.

Hỉ bà chờ hai người đều đứng thẳng người, hất tay một cái trên tấm khăn trùm đầu, “Đưa vào động…”

Lăng Huyền Uyên quăng một ánh mắt như đao phóng tới.

“…” Hỉ bà ngậm miệng, chỉ đành cười cười làm lành.

Bối Cẩn Du rất có hào hứng ôm eo hắn, “Đi, đi uống rượu!”

Lăng Huyền Uyên cảm thấy tư thế này dị thường khó chịu, đi được hai bước thì không thể nhịn nổi nữa, liền kéo tay Bối Cẩn Du xuống.

Bối Cẩn Du bất mãn nhìn hắn.

Lăng Huyền Uyên đổi lại dùng tay mình ôm lấy eo hắn, lúc này mới thấy bớt khó chịu.

Bối Cẩn Du hơi thay đổi sắc mặt, chỉ vào đám người Lăng Huyền Sương đang ngồi ở một chỗ, “Đến bên kia đi.”

“Chúc mừng!” Lăng Huyền Sương là người đầu tiên nâng chén, “Em dâu Cẩn Du, em yên tâm, trở về nhất định ta sẽ bảo Huyền Thư bù đắp sính lễ cho em!”

Bối Cẩn Du cười cười, “Ta tìm là áp trại phu nhân, phải chuẩn bị sính lễ mới đúng?”

Tay Lăng Huyền Uyên nắm thật chặt ôm ngang hông hắn, “Sau này sẽ thấy rõ.”

Lăng Huyền Thư nói: “Hi vọng các ngươi đừng quá sốt ruột muốn biết, chờ mọi người nhất thục tái thục* cũng không muộn.”

(再熟一熟,  Chỉ cây lúa một năm có hai mùa, hoặc cây ăn quả một năm hai lần kết quả. Ý của anh Huyền Thư ở đây là mọi người đều lấy vợ lấy chồng.)

Yến Thanh Tiêu khó mà tin nổi mà nhìn gã, “Chuyện này mà ngươi cũng quản?”

“Chuyện này với Tam ca mà nói rất chi là quan trọng, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Bởi vì nếu mà nhất thục tái thục, sính lễ hay đồ cưới đều bớt đi được phần nào.”

“Ngự Kiếm sơn trang đã nghèo đến mức này?” Yến Thanh Tiêu dũng cảm nói, “Số tiền kia ta ra thay ngươi!”

“…” Lăng Huyền Thư nghiêng nghiêng chén rượu trên tay, vài giọt rượu rơi ra, “Hả?”

Yến Thanh Tiêu: “…” Ta đang nói cái gì!

Lăng Huyền Kỳ than thở: “Nếu Tam ca mà có một nửa hào phòng của Yến lâu chủ thì hay rồi.”

Lăng Huyền Sương cùng Lăng Huyền Uyên Bối Cẩn Du chạm cốc, “Uống rượu uống rượu! Chờ tí nữa động phòng, lúc nháo động phòng ta đây nhất định phải cướp được vị trí tốt nhất!”

Lăng Huyền Uyên lạnh lùng nhìn hắn.

“…” Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Không đi thì không đi!”

Lăng Huyền Uyên bồi tiếp Bối Cẩn Du đi kính hai bàn, tuy trong lòng từ lâu đã không kiên nhẫn, từ đầu đến cuối vẫn không biểu hiện ra.

Bối Cẩn Du đang muốn kêu hắn đi kính rượu tiếp bàn nữa, thì Trân Châu đi ra cản đường hai người, “Trại chủ, ngài không được uống nữa, hôm nay tới đây thôi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nguyên Bảo ở phía sau rót rượu cũng nói: “Đúng đấy Trại chủ, không phải Diêu đại phu đã nói mỗi ngày ngài chỉ được uống ba chén rượu thôi sao, hôm nay đã vượt mức không ít.”

Bối Cẩn Du ra hiệu Trân Châu tránh ra, “Đêm nay ta cao hứng, uống nhiều hai chén cũng không sao, các ngươi không phải cẩn thận từng li từng tí một như vậy.”

Thân thể y hình như rất kém, Lăng Huyền Uyên nắm lấy tay y, “Trở về đi, đừng quên ngày mai ngươi còn phải theo ta lên đường, không dậy nổi ta sẽ không chờ ngươi.”

Bối Cẩn Du kinh ngạc nhìn hắn một chút, chỉ chốc lát sau thì thỏa hiệp, “Được, nghe lời ngươi.”

Nguyên Bảo cùng Trân Châu đều thở phào nhẹ nhõm, nói với Bối Cẩn Du bọn họ sẽ chào hỏi khách khứa thật tốt, để y yên tâm đi nghỉ ngơi.

Trở lại tân phòng, Lăng Huyền Uyên một khắc cũng không thể chịu nổi cởi sạch hỉ phục trên người, đổi thành quần áo thường ngày.

Bối Cẩn Du xoay ghế nhìn hắn, “Ta nhìn thấy rất được, sao ngươi không chịu mặc thêm một lúc, cả đời cũng chỉ có mỗi lần này.”

Lăng Huyền Uyên đứng tại chỗ nhìn y, đi tới nâng y dậy, “Ngươi say rồi, ngủ sớm đi.”

” Đúng là hơi say, ” Bối Cẩn Du hơi dựa vào người hắn mặc hắn đỡ mình về giường, “Ta đã rất lâu không uống nhiều rượu, tửu lực chịu không nổi.”

Lăng Huyền Uyên giúp y cởi hỉ phục ra, dìu y nằm xuống giường xong, rồi mới lấy khăn mặt lau mặt cho y.

Vẻ mặt Bối Cẩn Du có chút mơ màng, giơ tay muốn đi xoa mặt hắn, “Đêm này là đêm ngươi và ta động phòng hoa chúc, chúng ta có phải nên…”

Lăng Huyền Uyên nắm chặt tay y, ngăn lại động tác của y, xoay người nhìn về phía cửa sổ lạnh lùng nói: “Muốn chết sao?”

Lăng Huyền Sương gõ đầu Lăng Huyền Kỳ, “Đều do đệ gây ra động tĩnh, bị phát hiện rồi đó? Giờ không được nhìn, đệ diễn cho ta sao!”

Lăng Huyền Kỳ xoa đầu, “Rõ ràng là do đại ca không hiểu cách thức thu hồi bế khí, hít thở quá nặng nên mới bị phát hiện, chúng ta bị huynh liên lụy có được không!”

“Đệ lại nói bậy! Cái tên nhà đệ, nếu ta đây không cố gắng dạy bảo…”

Lăng Huyền Dạ thấy hai người ầm ĩ, chen miệng nói: “Đại ca, không phải huynh nói muốn lừa Thiệu nguyên chủ đến phòng huynh ngủ cùng sao?”

Lăng Huyền Sương quả nhiên không làm khó dễ Lăng Huyền Kỳ nữa, “Đúng vậy, Dục Tân đâu?”

“Đã trở về phòng.” Lăng Huyền Dạ nói.

Lăng Huyền Sương nhấc chân bỏ chạy, “Chuyện quan trọng như vậy tại sao đệ không nói sớm!”

Bị phát hiện xong, trò hay cũng không được xem, Lăng Huyền Kỳ cố ý giả ngu nói: “Sao Tam ca không tới? Rượu còn chưa uống hết, Tứ ca, chúng ta tìm Tam ca uống rượu đi, đi mau lên.”

“Đúng đúng đúng, ” Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ kề vai sát cánh đi ra, “Nhị ca cứ tiếp tục, chúng ta sẽ không quấy rầy.”

Mãi đến tận khi ngoài cửa sổ một tiếng động nhỏ cũng không còn, Lăng Huyền Uyên mới thả tay Bối Cẩn Du ra, “Trân Châu cho ta một bình thuốc, muốn ngươi mỗi đêm trước khi ngủ phải uống một viên, ta đi lấy cho ngươi, ngươi uống xong thì ngủ.”

Bối Cẩn Du chợt ngồi dậy, ra tay cực nhanh kéo cổ áo hắn lại, đè ngã hắn ở trên giường, vươn mình đè lên, “Ta nói rồi ta có uống nhiều thuốc hơn nữa cũng vô dụng, chúng ta không nên lãng phí thời gian.”

Hai tay Lăng Huyền Uyên đỡ hai vai y, nhìn không ra vẻ mặt là gì, “Ngươi muốn làm cái gì?”

Bối Cẩn Du buồn cười nhìn hắn, “Lúc ngươi nói câu này có phải nên biểu hiện ra một chút xíu hoang mang hay không?”

Lăng Huyền Uyên vẫn bình tĩnh, “Ngươi muốn cùng ta viên phòng sao?”

“…” Bối Cẩn Du ngược lại có mấy phần không dễ chịu, “Ngươi không muốn?”

Lăng Huyền Uyên thành thực lắc đầu.

Bối Cẩn Du tức giận trong lòng, “Vậy thì xem ra đêm nay ta phải Bá Vương ngạnh thượng cung.” Nói xong y ra tay kéo mở quần áo Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Uyên thừa dịp y lơ là, đỡ lấy eo y nhanh chóng trở mình, tư thế giữa hai người lập tức đổi ngược lại.

Bối Cẩn Du cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Vẻ mặt của ngươi rất đúng chỗ, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Giờ thì có thể suy nghĩ về chuyện viên phòng một chút.”

Bối Cẩn Du: “…”

...