Tim Lăng Huyền đập loạn nhịp, hắn rất muốn phóng qua ôm chặt Yến Thanh Tiêu vào ngực, cùng ngã xuống với y, nhưng một tia lí trí còn sót nói cho hắn biết, làm vậy cũng không cứu được Yến Thanh Tiêu.

Chân đạp nhẹ trên xích sắt hai lần, Lăng Huyền Thư đuổi theo Lăng Huyền Dạ, nhắm thật nhanh và chuẩn để kéo đai lưng của gã em xuống, lại thuận thế dùng sức đẩy mạnh Lăng Huyền Dạ qua phía Mộ Phi Hàn.

Lăng Huyền Thư nắm chặt đai lưng, dùng nội lực ném qua chỗ Yến Thanh Tiêu, hô: “Thanh Tiêu, kéo A Tịch!”

Yến Thanh Tiêu vốn còn tưởng mình sẽ chết chắc rồi, vừa nghe thấy được giọng nói đó vang lên, lại thấy bên hông mình bị kéo căng. Y theo bản năng dựa theo lời Lăng Huyền Thư chỉ thị nhìn tìm Phong Tích, thấy hắn ở ngay bên cạnh mình, thuận lợi kéo lấy cánh tay hắn.

“Tam ca!” Lăng Huyền Dạ va vào người Mộ Phi Hàn xong cũng cực nhanh chóng chìa Huyền Thiết Kiếm ra cho Lăng Huyền Thư.

Thân thể Lăng Huyền Thư lúc này đã rơi xuống, chạm không tới Huyền Thiết Kiếm.

Cũng may dây lưng hắn vừa dùng cuốn eo Yến Thanh Tiêu có thể mượn sức để nhảy ngược lên trên, mũi chân điểm nhẹ trên Huyền Thiết Kiếm, mượn lực vọt qua đối diện.

“Không cho ngươi làm tiếp chuyện như vậy nữa!” Vừa mới đến đối diện, Lăng Huyền Thư ôm Yến Thanh Tiêu gắt gao, hai tay còn hơi run rẩy.

Yến Thanh Tiêu cũng có mấy phần nghĩ mà sợ, ôm lại hắn nói: “Ta nghĩ lại, kiểu chết này, quá không dễ nhìn.”

“Ngươi sẽ không chết, ” Lăng Huyền Thư hôn y một cái, tâm trạng dần dần bình phục, “Ta sẽ không để cho ngươi chết.”

“Ta biết rồi, ” Yến Thanh Tiêu cảm thấy mặt nóng lên, nhẹ nhàng đẩy hắn, “Ngươi thả ra trước đã, có nhiều người nhìn.”

“Sợ cái gì, cũng không phải ai cũng không biết.” Lăng Huyền Thư nói thì nói vậy, vẫn buông y ra.

Lăng Huyền Dạ ho khan đi tới, “Cái kia… Khụ… Có thể trả đai lưng cho đệ được chưa?”

Lăng Huyền Thư cởi đai lưng đang quấn ở eo Yến Thanh Tiêu xuống rồi ném cho gã, “Trở về thì đến đổi lại cho ta, đồ ôm lấy eo Tam tẩu đệ, đệ không thể giữ lại.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Yến Thanh Tiêu: “…”

“Chờ đã!” Thấy Lăng Huyền Dạ đang muốn buộc đai lưng lại, Bối Cẩn Du bước nhanh tới, sờ soạng ngực gã.

Lăng Huyền Uyên cùng Mộ Phi Hàn cực kỳ ăn ý kéo người của mình về.

“Sờ cái gì?” Lăng Huyền Uyên trầm mặt hỏi.

“…” Bối Cẩn Du vô tội nói, “Thiên Tàm tuyết y.” Thực sự là rất sáng rất đẹp, vừa nhìn đã biết là bảo bối tốt!

Mộ Phi Hàn giúp đỡ Lăng Huyền Dạ buộc đai lưng, “Không được ở trước mặt người khác tùy tiện cởi y phục cởi đai lưng.”

Lăng Huyền Dạ mặc hắn thao túng, bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng ngươi nhìn thấy không phải ta cởi ra.”

Đào Tâm Duyệt nhìn mọi người đối diện không qua được cũng không tản đi, thở một hơi thật dài, “Cũng may bên này không có ai, không thì chúng ta chết chắc rồi.”

Chân Hoắc Tư Quy đá thi thể Ẩm Huyết Sử, “Ẩm Huyết Sử đã bị giết sạch, ngoại trừ ba huynh đệ Hỏa Phong ra, còn lại cũng chỉ là một đám người ô hợp, dù có người cũng không cần phải lo lắng.”

Lăng Huyền Sương nhắc nhở: “Ngươi vừa bị chính đám người ô hợp kia làm cho suýt chút nữa không còn mạng.”

Hoắc Tư Quy: “…”

“Tiếp tục đi thôi.” Thiệu Dục Tân bóp bóp mũi Lăng Huyền Sương, “Cõng hay muốn ôm?”

Lăng Huyền Sương đưa tay nhét vào lòng bàn tay hắn, “Ngươi giữ chút thể lực đi, ta không mệt, còn đi được.”

Thiệu Dục Tân vẫn ôm lấy hắn, “Ôm đi, cõng thì sợ ngươi không nhìn thấy mặt ta sẽ thương tâm.”

Lăng Huyền Sương cọ cọ ở cần cổ hắn, “Ngươi thật hiểu ta.”

Mọi người: “…”

“A Tịch, sao lại không đi?” Theo mọi người đi mấy bước, Dư Diệu quay đầu lại hỏi Phong Tích vẫn đứng tại chỗ.

Phong Tích ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhìn về phía Lăng Huyền Thư, “Xin lỗi, vừa nãy ta…”

Lăng Huyền Thư quay lại, “Nói gì vậy, ta cảm ơn ngươi còn không kịp, đây vốn là chuyện xấu đầy nguy hiểm, ngươi không có chuyện gì ta mới có thể an lòng.”

Phong Tích gật đầu, “Vậy các ngươi đi trước, ta ở đây nghỉ ngơi một lát.”

Dư Diệu thấy sắc mặt hắn có phần mỏi mệt, “A Tịch, ngươi không thoải mái?”

“Không có chuyện gì, chắc do mất máu hơi nhiều.” Phong Tích nhìn hai bên, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, mới bước một bước chân đã lảo đảo một cái, suýt nữa ngã chổng vó.

Lăng Huyền Thư cùng Dư Diệu hai bên trái phải đỡ lấy hắn.

Dư Diệu kỳ quái nói: “Ngươi đâu có chảy nhiều máu.”

Sắc mặt Lăng Huyền Thư thoáng đổi, “Có phải lúc bên dưới ngươi đã gặp phải chuyện gì?”

“Ý của ngươi là hắn trúng độc?” Dư Diệu không tin, “Nhưng thể chất hắn đặc thù, những độc vật này không làm gì được hắn mới đúng.”

“Thiên hạ độc vật nhiều vô số kể, chuyện như vậy ai có thể chắc chắn?” Lăng Huyền Thư hỏi, “Ngươi thấy thế nào?”

Phong Tích nói: “Đầu ta hơi choáng, với hơi khát nước. Không ngờ con rắn độc lợi hại đến vậy.”

“Rắn độc?” Dư Diệu cả kinh nói, “Ngươi bị rắn độc cắn?”

Lăng Huyền Thư đỡ người lên, “Tìm cho hắn một chỗ nghỉ ngơi trước đã, không thể dừng lâu ở chỗ này.”

Mọi người lại đi về phía trước, nhìn thấy bên đường có một cái đình, liền đỡ Phong Tích đi qua, để hắn ngồi ở bên trong nghỉ ngơi.

Lăng Huyền Thư thử đo trán Phong Tích, thở dài nói: “Sốt rồi.”

“Nọc rắn này thật là lợi hại, ” Dư Diệu nói, “Ngay cả A Tịch còn không chịu nổi, đổi lại chúng ta, có khi đã sớm mất mạng.”

“Nơi này đã cách xa khe, sẽ không bị khói độc quấy nhiễu, A Diệu ngươi bồi A Tịch tạm ở chỗ này nghỉ ngơi đi.” Lăng Huyền Thư lấy một viên thuốc giải độc còn lại ra, đưa tới bên mép Phong Tích, “A Tịch, ngươi ăn cái này đi.”

Phong Tích quay mặt né tránh, “Ta không sao, ta có thể nhận thấy máu của ta đang chống lại độc tố, sốt cũng là một loại biểu hiện, chốc lát nữa độc tố bị loại trừ, sốt sẽ lui đi.”

Lăng Huyền Thư nói: “Nếu độc tố thắng thì sao?”

Phong Tích ngừng một chút nói: “Ta chắc chắn.”

Dư Diệu nói: “Câu này ngươi nói ra không đủ khẳng định.”

Phó Nam cũng lấy thuốc ra, “Phong huynh ăn của ta đi, đây vốn là Bạch công tử làm cho ngươi, ta…”

“Của ai ta cũng sẽ không ăn.” Phong Tích nói, “Các ngươi yên tâm, ta nhất thời nửa khắc sẽ không sao, các ngươi chỉ để ý đi tìm Hỏa Phong là được, ta ở chỗ này chờ các ngươi.”

Lăng Huyền Thư than thở: “Nếu Giám Tâm ở đây là hay rồi.”

Lông mày Phong Tích giật giật, lại như không có chuyện gì xảy ra mà nhắm mắt lại.

“Các ngươi đi đi, ta ở đây chăm sóc hắn, ” Dư Diệu nhìn về phía Phó Nam, “Tiểu Nam, ngươi…”

Yến Thanh Tiêu nói: “Phó Nam ngươi cũng ở lại.”

Phó Nam há miệng, thấy Yến Thanh Tiêu lắc đầu, nghe lời nói: “Vâng.”

Lăng Huyền Thư vỗ vỗ bả vai Phong Tích, “Ta sẽ cố gắng mau chóng trở lại.”

Phong Tích ừ một tiếng, “Cẩn thận nhiều hơn.”

Chờ đám người Lăng Huyền Thư đi rồi, Dư Diệu sát bên Phong Tích ngồi xuống, “Cố chịu, Giám Tâm còn chờ ngươi trở lại.”

Mi mắt Phong Tích run rẩy, không nói gì.

Đoàn người đi theo phía sau Hoắc Tư Quy, nối đuôi mà lên.

Hai bên núi đá càng ngày càng cao, con đường càng ngày càng hẹp, đã chỉ đủ một người đi qua. Chỗ này thế mà lại có hoa cỏ cây cối, đường cong tĩnh mịch, ngược lại cũng nhã trí.

“Sau khi chúng ta qua bên này, ngoại trừ gã Ẩm Huyết Sử kia, thì một người cũng không đụng phải, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Khắp nơi trong Ẩm Huyết Giáo này thực sự quái lạ.”

“Nơi này là chỗ ở ba huynh đệ Hỏa Phong, sẽ không có quá nhiều người ở chỗ này quấy rối, không người cũng là bình thường. Dù có tỳ nữ hầu hạ bọn họ ăn uống sinh hoạt thường ngày, ở xa nhìn thấy chúng ta đi tới, chắc đều trốn ở trong phòng không dám chạy loạn khắp nơi đi.” Lăng Huyền Thư đi theo phía sau y, nhịn không được nữa, vỗ một cái vào mông y. ( Mịa vô sỉ hạ lưu công)

Yến Thanh Tiêu muốn nhảy lên, “Ngươi…” Kinh giác mình nói quá lớn tiếng, làm người khác chú ý, đành nhẹ giọng lại nói, “Khốn nạn, ngươi làm cái gì?”

Lăng Huyền Thư cười, “Không có chuyện gì, nhìn rồi nghĩ muốn sờ một cái.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Lăng Huyền Thư đưa tay lại muốn sờ tiếp.

Lần này Yến Thanh Tiêu có đề phòng, vỗ bỏ tay hắn, nghiêng người nhường ra đường đi, “Ngươi đi trước đi.”

Lăng Huyền Thư chờ mong mà nhìn y, hai mắt lóe sáng, “Sau đó ngươi muốn sờ lại à?”

“…” Yến Thanh Tiêu rất muốn đạp mạnh hắn một cước, “Ai muốn sờ ngươi hả đồ khốn nạn!”

Lăng Huyền Thư đẩy y tiếp tục đi, “Đừng dừng lại, phía sau còn có người chờ đó. Ta không đùa ngươi, ngươi đưa tay cho ta nắm là được rồi.”

Yến Thanh Tiêu tránh tay hắn ra, “Không cho!”

Lăng Huyền Thư ủy khuất nói: “Nắm một tí cũng không mang thai được.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Con đường phía trước bỗng nhiên rộng rãi sáng sủa hẳn lên.

Cung điện ba tầng hoa lệ chói mắt, như viên minh châu được khảm vào núi đá. Nó cao cao tại thượng quan sát, thu hút tầm mắt mọi người, ẩn chứa áp bức mọi người đến gần. Sương mù bao quanh cũng nhạt hơn, lượn lờ quanh quẩn xung quanh mái ngói, như thật như ảo.

“Oa…” Hạ Tĩnh Hiên phát ra một tiếng cảm thán, “Lúc về ta phải nói cho cha ta biết, Vương Phủ của ngài hình như bị hạ thấp rồi.”

Lăng Huyền Sương bĩu môi nói: “Tốt thì tốt, nếu mà ở chỗ này, đi lên đi xuống không tiện.”

Thiệu Dục Tân nói: “Ba huynh đệ đó đều có khinh công, có chỗ nào không tiện?”

Bối Cẩn Du đỡ cằm nói: “Nếu có thể chuyển cả tòa lâu này về thì hay rồi.”

Lăng Huyền Uyên: “…” Có chút khó.

“Hỏa Phong đúng là biết hưởng thụ.” Yến Thanh Tiêu nói xong, chờ Lăng Huyền Thư phát biểu, đợi một lúc vẫn không thấy hắn có động tĩnh, đành giả vờ lơ đãng nhìn qua hắn, thì thấy hắn đang tập trung tinh thần ngẩng đầu nhìn nơi khác. Theo tầm mắt của hắn nhìn sang, Yến Thanh Tiêu nhỏ giọng thầm thì, “Nhìn cái gì vậy…”

Cầu đá.

Hay phải nói là, người trên cầu.

Hắc y, tóc dài.

Nam tử ngồi ở trên cầu đá, một chân cong lên giẫm ở trên cầu, một chân khác thả xuống dưới cầu đá, rất là tùy ý. Gió núi thổi tung mái tóc dài đen như mực sau lưng, tôn lên gương mặt trắng nõn.

Bảy phần tương tự, nhưng không có non nớt như Tiểu Hỏa Phong, trương dương như Nhị Hỏa Phong.

Vẻ đẹp của hắn…thành thục, nội liễm.

Quỷ âm, mị tà, yêu huyễn, tiên khí.

Dung mạo tuyệt đại.

Hoắc Tư Quy eo hẹp nói: “Hắn… Hắn chính là giáo chủ Ẩm Huyết Giáo, Hỏa Phong.”