Trường An tuy tốt nhưng lại không có hương thân của ta.

Một câu nói đơn giản của Hứa Tiệp lại vô ý chạm đến tâm khảm của thầy trò hai người, gợi lên một nỗi nhớ nhà nhàn nhạt.

Đây là năm thứ bảy Ngô Nghị rời khỏi Viên Châu, bảy năm, cũng không biết cây hòe trong đình Quận Vương phủ liệu có còn xanh um tươi tốt, ở nơi trường công xập xệ, thành cửa sổ có chút mục nát, liệu cũng có người đến học trộm như y, dùng ngón tay từng nét viết xuống, hay đã tích tụ một lớp bụi dày rồi?

Thầy trò hai người liếc nhau một cái, cùng không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về phía tây.

Nhưng thứ thấy được cũng chỉ là ánh chiều tà vô tận.

___

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, ba vạn quân Đường liền nhổ trại mà đi, Lưu thứ sử cùng quan lại mười mấy châu huyện đều tự mình đến tiễn đưa.

Cố An cùng những huyện thừa cùng cấp bậc đứng ở hàng sau cùng, từ xa nhìn theo những vị khách đến từ Trường An.

Lần bình định họa Tiêu gia này, không thể nghi ngờ gì, Cố An chính là người có công lớn nhất, lại bị một đạo tấu chương của Võ Tam Tư ép tới không thể ra mặt, phàm là người biết nội tình đều thấy bất bình dùm y.

Vậy nhưng Cố An vẫn chỉ híp mắt cười: "Bảo vệ Phụng Tiết là bản chức của huyện thừa ta, vốn không tính là công lao gì. Lại nói, Võ tướng quân bận bịu nhiều việc, có để sót cũng là chuyện thường."

Bản thân y rộng lượng văn minh như vậy, người ngoài cũng không tiện quơ chân múa tay, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, lại một thanh niên tuấn kiệt bị con cháu Võ thị chèn ép.

Cứ như vậy, ba vạn quân Đường khí thế hào hùng mà đến, vui sướng rời đi, một đường thong thả, quả thực như một đoàn du lịch cỡ lớn.

Đại tướng quân dẫn đầu bày tỏ thái độ muốn "ung dung trở về", binh lính dưới trướng tự nhiên cũng lười biếng theo, Bùi Nguyên xưa nay không phải người ưa phiền phức, mà Lý Cảnh cân nhắc đến thương thế của Ngô Nghị không thể trải qua một đường xóc nảy, vậy nên cũng không có ý kiến gì.

Cho đến khi ba vạn đại quân về tời Trường An, một hàng liễu xanh đã dần khô vàng, lá rơi rải rác khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Ngô Nghị một lần nữa trở lại thái y thự quen thuộc, chỉ là lần này thân phận của y không còn là một học sinh có thể trốn dưới che chở của sư trưởng nữa mà là một y quan tự mình giải quyết công việc.

Nói đúng ra, là một trong một trăm y công.

Không như thái y tiến sĩ, chức vị thấp nhất trong thái y thự này có chút giống cu li, không chỉ không thể tiếp cận những đại nhân vật ở trung tâm quyền lực, mỗi ngày làm thêm giờ, thỉnh thoảng còn phải ra ngoài công tác.

Nhưng so với hoàn cảnh lạc hậu ở Du Châu thì cũng không có gì phải than phiền.

Vừa nghe nói y trở về Trường An, Nghiêm Minh từ sớm đã mua một ngôi nhà đơn giản, hắn biết rõ tính khí của người bạn thân này, nếu như thu xếp cho y một nơi xa hoa, y nhất định không chịu nhận. Vì lẽ đó, mọi gia cụ trong nhà đều được giản lược, một cái ghế thừa cũng không có.

Điều này cũng làm cho Ngô Nghị có chút khó từ chối, không thể làm gì hơn ngoài tiếp nhận ý tốt của bạn thân, vào ở tại căn phòng nhỏ ngăn nắp sạch sẽ này.

Chỉ có điều phần lớn thời gian y vẫn ở lại trong thái y thự, thậm chí còn trắng đêm ngồi trong thư khố mà không về nhà, cho dù buồn ngủ cũng ở lại viện tử của Thẩm Hàn Sơn một buổi tối, đỡ phải đi tới đi lui phiền phức, căn "nhà" vắng vẻ kia lại trở thành một vật trang trí có cũng được mà không có cũng được.

___

Thời gian ban ngày dần rút ngắn trong cái lạnh của gió thu, niên hiệu Nghi Phượng cũng theo dấu chân thời gian, lặng yên bước tới thay thế Thượng Nguyên đầy rung chuyển bất an.

Tiêu thiều cửu thành, phượng lai nghi.(*)

Giữa những lời đồn điềm lành sẽ không xuất hiện dưới bầu trời Trường An, cán cân song quyền lực đã lặng yên không một tiếng động mà nghiêng về phía vị quốc mẫu ngồi trên Phượng vị đã lâu.

Vào tháng tư, thánh thượng Lý Trị đột nhiên muốn nhường ngôi cho thiên hậu, nhưng nhờ Lưu Nhân Quỹ và một đám cánh tay đắc lực hết sức ngăn cản, mọi tể tướng ban ngành đều tập thể lên tiếng phản đối, việc này mới coi như thôi.

Sau trò khôi hài nhường ngôi khiến người không biết nên khóc hay nên cười này, mọi người dường như mơ hồ nhìn thấy một đôi bàn tay trắng nõn mềm mại nhưng đầy sức mạnh, nó vừa vén lên bức rèm che, vừa chạm lên bảo tọa chưa một lần được nữ nhân ngồi qua kia.

Cũng không lâu sau, trong hoàng thất lại xảy ra một vài chuyện tình có ý vị sâu xa khác.

Chuyện thứ nhất, thiên hậu lệnh cho Bắc Môn Học sĩ đoàn soạn ra hai bản sách gửi cho Lý Hiền.

Mà hai bản sách này, một quyển là "Thiếu Dương chánh phạm", dạy dỗ làm sao để có thể trở thành một thái tử tốt, một quyển khác thì càng trực tiếp hơn, chính là "Hiếu tử truyện", chuyên viết về những sự tích tiêu biểu của những người con hiếu thảo.

Ẩn ý trong đó, không gì khác ngoài cảnh cáo vị thái tử danh tiếng đang lên này nên biết điều, không cần làm trái lời người trên.

Mà mặt ngoài vẫn chỉ như mẫu thân chỉ điểm giáo huấn nhi tử, chuyện xảy ra tiếp theo lại càng khiến quần chúng kinh ngạc không thôi.

Lý Hiền cũng biên sách.

Hắn muốn chỉnh lý lại "Hậu hán thư".

Ngụ ý trong đó không cần nói cũng biết, lấy sử sách làm gương soi, muốn ta trở thành hiếu tử, vậy thì mời mẫu thân ngài cũng nên đọc kỹ xem những vị Thái hậu ngoại thích chuyên quyền tham gia chính sự trước đây đến cùng đều có kết cục gì.

Mối quan hệ giữa mẹ con hai người lập tức xuống điểm đóng băng.

Cùng lúc đó, lời đồn lưu hành một thời Lý Hiền là do Hàn Quốc phu nhân sinh ra lại nổi lên, một lần nữa trở thành đề tài câu chuyện của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.

Những chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh sau khi Ngô Nghị rời đi đều là do Nghiêm Minh kể lại cho y nghe.

"Còn có một chuyện." Nghiêm Minh cũng hiếm khi mà có chút thẹn thùng, lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ trong lồng ngực, "Vốn tưởng ngươi trong thời gian ngắn sẽ không về Trường An, vì vậy trước cũng không đề cập với ngươi, hiện tại ngươi đã trở về, cũng đúng lúc để đưa thứ này cho ngươi."(**)

Ngô Nghị vừa nhận đã hiểu, không khỏi dẫn theo ba phần ý cười: "Đây quả thật là một đại hỷ sự, chỉ không biết là tiểu thư nhà nào lại có thể khiến cho Nghiêm huynh ái mộ như vậy?"

Nghiêm Minh cũng buồn bã ỉu xìu, dường như hôn sự này cũng nhạt nhẽo tựa như hạt đậu phộng trong miệng, đều phải nhai nát rồi mạnh mẽ nuốt xuống.

"Nào có ái mộ hay không ái mộ,dù sao cũng là ý tứ của phụ thân ta! Vị này là tôn nữ nhà Liễu quốc công, xuất thân dòng dõi đúng là rất cao, chỉ là ta cùng nàng vẫn chưa gặp gỡ, cũng không biết tướng mạo ra sao, những điều khác không cầu, chỉ mong nàng không phải mẫu hổ là được rồi!"

Dứt lời, buồn bực vò vò vỏ đậu trong tay rồi nhìn về phía Ngô Nghị: "Ngô đệ năm nay cũng tầm hai mươi đi, vì sao vẫn không thấy tin tức thê thú gì?"

Ngô Nghị hoàn toàn không cân nhắc qua vấn đề này, trong mấy năm qua y hối hả ngược xuôi, một đường làm bạn cũng là các lão gia lớn tuổi, chẳng lẽ muốn y và bọn họ nói chuyện yêu đương sao?

Lại nói, ở cái tuổi hai mốt này, ở Trung Quốc hiện đại còn chưa phải tuổi có thể kết hôn đâu, nếu không phải Nghiêm Minh nhắc tới, y căn bản cũng sẽ không nhớ đến.

Thấy y nửa ngày không nói, Nghiêm Minh đột nhiên nghĩ đến bối cảnh xuất thân của y, tự cho là đã chọc vào chỗ đau của bạn tốt, vội vàng đổi chủ đề: "Nếu như ngươi có người trong lòng, chỉ cần nói cho ta biết, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp bắc cầu giật dây cho ngươi!"

"Vậy thì miễn." Ngô Nghị vội vàng cự tuyệt ý tốt của Nghiêm Minh, tim y đã bị thư khố thái y thự lấp đầy, còn việc cưới xin, tất cả còn phải xem duyên phận.

Nghiêm Minh thấy y từ chối, không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, tiện tay hất vỏ đậu: "Như vậy đã định, mười lăm tháng mười, ngươi nhất định phải tới."

- --

Hal: (*) Hình như là để chỉ một sự việc đã đi tới hồi kết. 

(**) Ở một chương trước đây tôi có ghi là Nghiêm Minh nói sẽ thành hôn "tháng sau", nhưng bây giờ là tầm nửa năm rồi mới đưa thiệp mời nên chắc lúc trước tôi hiểu nhầm ý tác giả OTL

Cậu khỉ con năm nào còn có ý vì "anh em tốt" mà "dạy cho Ngô Nghị một bài học" giờ đã sắp lên xe hoa rồi ;;v;;